Chương 21: Bất động sản bách niên (1)
Tập đoàn Vũ Hâm bị đá ra hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn, bất động sản Bách Niên đương nhiên cạnh tranh thành công hạng mục đó. Hà Thanh Huy hiển nhiên đã sớm hung hữu thành trúc nhưng Dương Thận mãi đến khi nhận được tin chính thức mới yên lòng.
(*HUNG HỮU THÀNH TRÚC: HUNG chỉ ngực người; HỮU chỉ sở hữu, có; THÀNH TRÚC nghĩa là có hình ảnh cây Trúc. Ý của 4 từ này là: “Trong tâm và suy nghĩ đã có sẵn hình ảnh của cây trúc rồi." Sau này câu thành ngữ HUNG HỮU THÀNH TRÚC được người Trung Quốc sử dụng rộng rãi để chỉ một việc đã có kế hoạch chu đáo và hoàn thiện trước khi được thực hiện.)
Hôm nay, Viên Minh Nguyệt giữ Dương Thận ở lại số 17 Nguyệt Đàn ăn tối, đang lúc ăn Dương Thận nói: "Thanh Huy, lần này chúng ta thắng chủ yếu là sử dụng phương thức mờ ám. Anh ngẫm lại xem, cho dù tập đoàn Vũ Hâm bị mất tư cách đấu thầu hạng mục nhưng nếu bọn họ tìm một công ty nhỏ nào đó không có tiếng tăm tranh thầu với chúng ta, chúng ta cũng không nắm chắc phần thắng. Vì vậy, tôi xin anh, lần sau đừng sử dụng thủ đoạn kinh khủng như vậy nữa."
Hà Thanh Huy cúi đầu ăn, không liếc mắt: "Hà Tâm Vũ không phải là người như vậy."
Viên Minh Nguyệt nghĩ Dương Thận nói rất đúng, cô không nhin được hiếu kỳ, "Cái gì ông ấy không phải người như vậy?"
Một lát sau Hà Thanh Huy mới nói, "Hà Tâm Vũ đã dạy tôi, trong giới kinh doanh và tranh giành nhau, phải tránh tử triền lạn đả , vĩnh viễn chỉ cho mình một cơ hội, bởi vì như vậy anh mới có thể toàn lực đối phó, xác xuất thành công mới có thể cao hơn. Nhiều năm như vậy, ông ta vẫn tuân theo cái nguyên tắc này, chẳng bao giờ thay đổi.
(*tử triền lạn đả: bám riết không tha)
Đây cùng với sự giáo dục của Viên Minh Nguyệt có sự bất đồng, bình thường Viên Khánh Niên hay nói là không nên buông tha những cơ hội có lợi cho bản thân mình. Cô hỏi Hà Thanh Huy, "Anh nghĩ ông ta nói như vậy là đúng?"
Lúc này tâm tình Hà Thanh Huy thả lỏng, sẵn sàng vui vẻ nói chuyện, "Kỳ thực cũng không có gì gọi là đúng hay sai. Con người làm như thế nào đều do tính cách của bọn họ quyết định. Tính cách của ông ta vẫn như thế, bá đạo kiêu ngạo, tự cao tự đại, bởi vậy đối với ông ta tôn nghiêm và quyền uy của mình mới là quan trọng hơn tất cả, dù có phải gây chiến tranh cũng phải giành được chiến thắng đẹp mắt."
Viên Minh Nguyệt nghe anh nói như vậy, mới vừa húp một muỗng canh suýt chút nữa phun ra ngoài, nháy mắt với Dương Thận một cái, trong lòng hai người tự nhiên đều đang suy nghĩ những lời này không phải đang nói chính anh sao.
Hà Thanh Huy liếc mắt nhìn Viên Minh Nguyệt, nhấn mạnh nói: "Tôi không giống với ông ta!"
Viên Minh Nguyệt gần đây rất ít đấu võ mồm với anh, lúc này nhìn anh như thế không khỏi khoa trương nói, "Tôi biết, không giống! Không giống! Anh sẽ không hoa cỏ như ông ấy có đúng không?" Giọng điệu của cô giống như đang nói chuyện với một đứa bé, Hà Thanh Huy cảm thấy quái lạ không giải thích được nên không lý sự với cô, Dương Thận cũng khổ sở nghẹn cười, vô cùng vất vả.
Viên Minh Nguyệt hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt của hai người, vừa bóc vỏ tôm vừa nói: "Lại nói tiếp, Hà Thanh Huy, anh không trăng hoa thì thuộc loại không trăng hoa, nhưng sao đến một người bạn gái cũng không có thế? Tôi thấy Phạm Hân Hân đối với anh là tình yêu cuồng dại, vì anh không ngại đắc tội với bố anh, bây giờ đến Tổ quốc cũng không thể quay về, lẽ nào anh không có một chút mềm lòng sao?"
Trong nháy mắt sắc mặt Hà Thanh Huy thay đổi, chuẩn bị phát hỏa. Dương Thận thấy bầu không khí không bình thường, vội vàng vui cười nói: "Chị dâu, cô xem cô nói này, nếu Thanh Huy có bạn gái thì cô sẽ làm sao bây giờ?"
Viên Minh Nguyệt như cũ không phát giác ra tâm tình của Hà Thanh Huy, không thèm để ý: "Tôi thì sao? Dù sao thì đến lúc đó các anh đưa tiền cho tôi là được!"
Dương Thận thấy cô không thông suốt chút gì mà sắc mặt của Hà Thanh Huy càng ngày càng đen, sắp phát điên, dưới tình thế cấp bách anh đang muốn vươn chân đá cô lại nghe Hà Thanh Huy lớn tiếng: "Hai người im miệng cho tôi!"
Viên Minh Nguyệt lúc này mới tỉnh ra, hoang mang nhìn sắc mặt của anh mới biết được anh đang tức giận, cô quay sang thè lưỡi với Dương Thận, không nói thêm gì nữa. Dương Thận trái lại có chút bất ngờ, anh vốn cho là Hà Thanh Huy sẽ giận dữ đứng dậy bỏ đi. Tâm tư của Hà Thanh Huy đối với Viên Minh Nguyệt anh không biết được nhưng Phạm Hân Hân là tâm bệnh của Hà Thanh Huy, anh biết bây giờ Viên Minh Nguyệt nói như vậy cái tên xấu tính kia thật bất ngờ cũng có thể nhịn lửa giận xuống, thật là loạn hết rồi.
Bầu không khí trên Bàn ăn bị Hà Thanh Huy phá hỏng, Viên Minh Nguyệt vội vã và cơm rồi đứng lên nói với Dương Thận: "Nhanh lên một chút!"
Dương Thận cũng liền buông chén ra, hai người cùng nhau rời đi, Hà Thanh Huy nhíu mày: "Hai người đi đâu?"
Dương Thận: "Tôi tiếp chị dâu một ván bida."
Hà Thanh Huy "Hừ" một tiếng, tiếp tục ngồi ăn điểm tâm ngọt.
Viên Minh Nguyệt và Dương Thận hấp tấp đến phòng giải trí, Viên Minh Nguyệt nói: "Anh nói xem anh ta với bố anh ta cùng một loại người, hở tí là tức giận, không bao giờ thích nghe người khác nói, thật kỳ cục!"
Dương Thận xếp xong bi, nhường cho Viên Minh Nguyệt chơi trước, anh đứng bên cạnh: "Chuyện của Phạm Hân Hân sau này đừng nói nữa. Anh ta thích ăn mềm không ăn cứng, ngay từ đầu Phạm Hân Hân cùng với anh ta đối đầu nhau, anh ta không có chút mềm lòng nào với cô ấy. Nhưng không ngờ cô ấy lại quay đầu giúp chúng ta, rồi còn nói Thanh Huy nợ cô ấy, kết cục của cô ấy như vậy, lúc này trong lòng Thanh Huy rất áy náy, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ giúp Phạm Hân Hân thoát khỏi khống chế của lão gia."
Viên Minh Nguyệt nghe Dương Thận nói mới ý thức được mình nói chuyện thật thẳng thắn, đột nhiên nhớ tới ngày đó ở trong sân Phạm Hân Hân hỏi cô "Cô sẽ yêu anh ấy sao?", tim nhói lên một cái, lúc bắt đầu chơi trận này không tệ nhưng bởi vì tự dưng tim đập dồn dập làm cho cô đang chăm chú nhắm một viên bi màu đỏ bất ngờ lại mắc lỗi. Hà Thanh Huy xuất hiện ở cửa, châm chọc: "Luyện lâu như vậy mà cũng không tiến bộ, tôi thấy cô nên dứt khoát quên chuyện này đi!"
Viên Minh Nguyệt vốn dĩ mình phạm lỗi mà đã bực bội bây giờ lại bị anh châm chọc, dứt khoát đứng dậy, để gậy đánh bida xuống, giận dỗi: "Tôi không đánh nữa!"
Dương Thận nhìn hai người này, thật hối hận vì hôm đồng ý đến dùng bữa cơm này, thật là phiền phức. Anh cũng không muốn lại dỗ dành hai người họ, buông gậy đánh bida ra, nhìn đồng hồ trên tay một chút: "Tôi có hẹn, đi trước đây. Hai người cứ từ từ nói chuyện!" Nói xong lách mình đi ra cửa chuồn mất.
Viên Minh Nguyệt nhìn anh vừa đi thở hổn hển cũng đi ra cửa phòng giải trí. Ai ngờ Hà Thanh Huy lại đi tới bàn bida, xếp lại bi: "Tôi chơi với cô." Giọng điệu đã là hết sức ôn hòa rồi.
Viên Minh Nguyệt biết anh hiếm khi chủ động giảng hòa một lần, cũng không dám không nể mặt anh, dừng bước, quay đầu nhìn anh: "Vậy không được chê bai tôi chơi dở đâu đấy!"
Hà Thanh Huy không nhìn cô, cầm lấy gậy đánh bida khoa tay múa chân một chút: "Được!"
Viên Minh Nguyệt đánh trước, trạng thái bắt đầu dũng mãnh phi thường, một cú đã đánh được mười sáu điểm, nhưng mà bi màu trắng lại lăn đến ở giữa một đám bi màu đỏ, thật khó đánh, cô đi quanh bàn hai vòng cũng không tìm được điểm kích bi thích hợp.
Hà Thanh Huy đứng khoanh tay ở bên cạnh nhìn, thấy cô vừa đi quanh bàn vừa khoa tay múa chân, vô cùng bận rộn cuối cùng cũng tìm được một vị trí, đặt cây gậy lên muốn xử lý quả cầu đó, anh rốt cuộc không nhịn được, vương cây gậy ra chỉ vào một vị trí: "Ở đây!"
Cô vừa nhìn quả nhiên so với điểm cô chọn thì tốt hơn nhiều, cô rất vui sướng, đặt cây gậy xuống nhắm ngay quả cầu trắng, ngắm thẳng vào quả cầu xanh, kéo cây gậy ra đang muốn kích cầu, anh còn nói: "Kéo ra một chút nữa, dùng toàn lực."
Cô dừng một chút, thực sự nghe lời kéo ra một chút nữa, dùng hết toàn lực đánh vào bi trắng, rất nhanh bi trắng đập vào bi xanh, bi xanh rơi vào túi, cầu trắng đụng vào cạnh bàn bật trở lại chỗ cũ, cục diện rõ ràng đẹp hơn rất nhiều. Cô rất hưng phấn, nhếch môi cười với anh: "Cảm ơn đã chỉ dạy!" Hoàn toàn quên mất lúc nãy mình tức giận vì chuyện này.
Cứ như vậy dưới sự chỉ đạo của Hà Thanh Huy đã đánh xong ván này, nhưng cuối cùng Viên Minh Nguyệt vẫn thua hơn mười điểm, song cô vẫn rất vui vẻ như trước, bởi vì so với lần trước thua hơn một trăm điểm thì lần này có tiến bộ lớn. Cô quấn lấy anh đòi đánh vài ván nữa, mặc dù mỗi lần đều thua hơn mười mấy hai mươi điểm, cô cũng không nản lòng đắc ý nhìn Hà Thanh Huy: "Tôi tiến bộ rất nhanh phải không!"
Hà Thanh Huy gật đầu, "Tạm được."
Bởi vì hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn được khởi động nên Hà Thanh Huy thường xuyên đến bách niên để họp. Hôm nay anh từ phòng làm việc của Viên Khánh Niên đi ra, đi qua phòng làm việc của Viên Minh Nguyệt thì nghe cô nói chuyện lớn tiếng ở bên trong, "Tường ngoài của căn nhà xuất hiện một vết nứt, chủ sỡ hữu muốn trả nhà, lúc này nhà còn dư cũng không tiện để bán, tôi đi tìm Mã Quang Viễn, anh ta nói ban đầu là mấy người phòng thu mua đảm bảo tìm nhà thầu đạt yêu cầu, tốt nhất anh nên nhanh chóng đi tìm nhà thầu hỏi rõ về dự án này đi cho tôi!"
Một giọng nói khác vang lên: "Cô bán không được nhà giờ tới tìm tôi gây phiền phức, tôi chưa bao giờ nghe qua những lời cô nói cả."
"Viên Minh Tuấn, anh là một kẻ lừa đảo. Tôi là không muốn làm lớn chuyện nên mới nói cho một mình anh biết. Nếu như tôi tìm người đến giám định sẽ đem kết quả trình lên ban hội đồng quản trị, để xem mấy người ấy nói như thế nào!"
Viên Minh Tuấn cười nhạt: "Khi Diệp Thánh Phi còn ở đây, những căn nhà kém hơn thế anh ta vẫn có thể bán. Anh ta đi rồi, cô thì không đượcích gì, ở đây chỉ biết hoành hành trêu chọc tôi. Cứ việc đi tìm người đến giám định, để xem tôi có sợ cô không!"
Hà Thanh Huy đứng ở không khỏi nhíu mày, bỗng nhiên Viên Minh Tuấn mở cửa ra, nổi giận đùng đùng đi ra, thấy anh thì sửng sốt một chút, lại "Hừ" Một tiếng bước đi.
Hà Thanh Huy vào phòng làm việc của Viên Minh Nguyệt thấy cô đang đứng ở trước bàn tức giận. Anh không nói gì mà quan sát phòng làm việc này, không khác gì phòng quần áo của cô, đặt trong phòng hơn hai mươi thứ, bàn làm việc, giá sách, sô pha, ghế xếp và một giá vẽ nhỏ. Trên bàn làm việc thật lớn cũng để đầy máy vi tính, văn kiện và các loại vật phẩm trang sức nhỏ nhỏ, có một cái kệ gỗ cao hơn năm mươi cm màu bạc bày một bức tượng gỗ, cực kỳ bắt mắt, anh nhìn chằm chằm bức tượng gỗ, cảm thấy rất quen mắt, chẳng qua là không nhớ nổi đã gặp qua ở nơi nào.
Viên Minh Nguyệt thấy anh vào phòng mà không nói gì chỉ quan sát phòng làm việc của cô, biết chắc anh lại đang mắng cô ở trong lòng ở bẩn, lộn xộn, cô tức giận: "Đây là phòng làm việc của tôi, không phải là ở nhà, không mượn anh xen vào."
Hà Thanh Huy lại không thèm để ý lời của cô chỉ nhàn nhạt nói: "Làm xong chưa? Cùng nhau về nhà?"
Không đợi Viên Minh Nguyệt trả lời, thư kí Trịnh Doanh Doanh đứng ở cửa gõ hai cái: "Hà tổng tới đón Viên tổng của chúng tôi tan sở nha!" Nói rồi đưa một xấp văn kiện cho Viên Minh Nguyệt: "Ký xong những văn kiện này là cô có thể về, đừng để Hà tổng chờ lâu."
Viên Minh Nguyệt ngồi xuống bàn làm việc, tức giận nói: "Thời gian của tôi cô cũng muốn quản lý sao?"
Trịnh Doanh Doanh đứng ở bên cạnh cô vừa mở văn kiện cho cô ký vừa nói: "Là cái người ở phòng thu mua chọc giận cô hả, đừng để ý đến anh ta. Nếu tôi là cô, có một ông xã tốt như Hà tổng thì cái gì cũng sẽ không động tay, chuyên tâm sống phóng túng."
Viên Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hà Thanh Huy, anh lại có thể ngồi xuống ghế sa lon, thực sự sẽ đợi cô cùng về sao, trong lòng cô nổi lên ý muốn đùa dai, cố ý nói với Trịnh Doanh Doanh: "Cái văn kiện này bị sai phải không, cô xem con số này đi, tôi nhớ là nó không phải như thế." Trịnh Doanh Doanh và Viên Minh Nguyệt có mối quan hệ rất tốt là một mặt nhưng trong công việc cô cũng không dám chậm trễ lại là mặt khác, vừa nghe Viên Minh Nguyệt hỏi, vội vàng nói: "Đây là tổ C do Giang Hinh phụ trách, để tôi đi hỏi cô ấy." Nói rồi cầm văn kiện đi ra ngoài.
Viên Minh Nguyệt tiếp tục cúi đầu xem văn kiện cũng không nói chuyện với Hà Thanh Huy, lén nhìn anh một chút, thấy anh nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần, trong lòng cô nghĩ để xem anh giả bộ đến khi nào.
Qua một lúc lâu Trịnh Doanh Doanh trở về: "Giang Hinh nói không có vấn đề gì, cô ấy để nguyên số liệu cô gửi qua mail."
Viên Minh Nguyệt cầm văn kiện ký tên: "À, có thể tôi nhìn lầm." Nói rồi lại liếc Hà Thanh Huy, anh vẫn ngồi như cũ, trên mặt cũng không có nét mặt không kiên nhẫn, cô không cam lòng, lại quyết định kì kèo, tiếp tục hỏi Trịnh Doanh Doanh một vài chi tiết nhỏ, qua thật lâu nữa lại nhìn Hà Thanh Huy, thấy bộ dạng anh đã không còn nhàn hạ giống lúc nãy, liên tục nhìn đồng hồ.
Trong lòng cô mừng rỡ, cuối cùng chậm rãi đem văn kiện ký hết một lượt, đợi Trịnh Doanh Doanh vừa đi khỏi liền không nhịn được cười ha hả.
Hà Thanh Huy đã sớm biết tỏng mánh khoé của cô, đứng lên ra khỏi phòng lạnh giọng nói: "Nhàm chán! Đi mau!"
Lên xe rồi Viên Minh Nguyệt hỏi: "Hà Thanh Huy, từ trước đến nay anh chưa từng đợi phụ nữ hả?"
Hà Thanh Huy ngập ngừng một chút, gật đầu.
"Anh chờ tôi là vì sợ người của công ty nghi ngời mối quan hệ của chúng ta đúng không?"
Hà Thanh Huy quay đầu nhìn cô một cái, không cảm xúc nói: "Cô nói thử xem?"
Viên Minh Nguyệt dĩ nhiên là hiểu, trên xe nhất thời an tĩnh lại. Một lát sau, không rõ vì sao cô bỗng nhiên có chút hối hận vì vừa hỏi cái vấn đề kia, dường như trong lúc vô ý bị phơi bày cái gì đó.