Chương 37: Trung thu đoàn viên (5)
Rất nhanh Dương Thận đã điều tr.a ra đại khái hành tung của Diệp Thánh Phi sau khi rời khỏi Bắc Kinh, trước tiên anh ta về quê của mình là Vô Tích , tháng ba thì đưa cha của mình từ Vô Tích đến Tứ Xuyên, cách thời gian sau khi Hà Thanh Huy và Viên Minh Nguyệt kết hôn không bao lâu. Trên đường ngoại trừ Bắc Kinh đến Phách Châu đi bằng xe lửa thì những lúc khác không đi xe khách thì cũng là taxi, lúc đó Bách Niên báo cảnh sát điều tr.a thì chỉ có phương tiện giao thông công cộng là được ghi hình lại, không điều tr.a được gì nữa nên tạm gác lại. Dĩ nhiên là lúc đó nhà họ Viên bởi vì Viên Minh Nguyệt và Hà Thanh Huy kết hôn, nên cũng không thực sự muốn tìm anh ta.
(Vô Tích: là một thành phố trực thuộc tỉnh của tỉnh Giang Tô)
Sau khi anh ta đưa cha mình đến Tứ Xuyên thì ở lại huyện Bạch Ngọc . Trong một tháng đầu, mỗi ngày anh ta đều đưa cha mình đến chùa Á Thanh, nghe các Lạt ma giảng kinh. Cũng chính nơi đây, Diệp Thánh Phi đã gặp Vương Tâm Du, là tình nguyện viên ở Tây Tạng. Về sau bệnh tình của ông Diệp ngày một chuyển xấu, Vương Tâm Du vẫn chăm sóc cha con họ cho đến khi ông Diệp mất. Chắc là trong khoảng thời gian này, bọn họ nảy sinh tình cảm, sau đó thì yêu nhau.
(Bạch Ngọc là một huyện thuộc Châu tự trị dân tộc Tạng Cam Tư, tỉnh Tứ Xuyên)
Tháng trước, bởi vì Hà Tâm Vũ tin lời một vị đại sư nào đó, ngàn dặm xa xôi đi đến chùa Á Thanh bái phật cầu kinh, đi liền ba ngày. Ngày thứ ba trên đường đi bất ngờ gặp lũ quét và lở đất, được người cùng đi đến chùa bái phật là Diệp Thánh Phi cứu, sau đó bọn họ cùng nhau trở về Bắc Kinh.
Ở phòng giải trí số 17 Nguyệt Đàn, Dương Thận ngồi ở trên ghế. Ngày hôm nay không cần chơi bóng với Hà Thanh Huy làm cho anh ta cảm thấy rất thoải mái, nói xong anh ta bắt đầu ăn dưa hấu đông lạnh. Hà Thanh Huy và Viên Minh Nguyệt đang chơi bida, hai người đều mặc áo sơ mi trắng và quần đen, rất có phong cách của một cầu thủ chuyên nghiệp. Viên Minh Nguyệt đánh trật một viên bi màu đỏ, đành hậm hực đấm ngực giậm chân.
Dương Thận ăn xong một miếng dưa hấu, lại cầm lên một miếng khác, hỏi: "Hai người rốt cuộc có nghe tôi nói hay không?"
Sở dĩ Viên Minh Nguyệt đánh trật bi, đương nhiên là bởi vì sự chú ý đã sớm không ở trên bàn bida. Khi nhìn Hà Thanh Huy ung dung như vậy, ban đầu cô muốn học hỏi anh nhưng rốt cuộc lại không đủ trình độ, dứt khoát không nhìn bi nữa, hỏi Dương Thận: "Như vậy là những gì bố Thanh Huy nói đều là sự thật!"
Dương Thận lắc đầu, "Không hoàn toàn là đúng, lão gia gặp Diệp Thánh Phi không bao lâu sau sẽ biết anh ta với Bách Niên có xích mích, đã âm thầm giúp anh ta giải quyết vụ án năm trăm vạn. Vì vậy Diệp Thánh Phi mới có thể quang minh chính đại ngồi máy bay quay về Bắc Kinh. Bằng không sớm đã bị cảnh sát bắt rồi."
Viên Minh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Vì vậy giữa bọn họ chắn chắn đã đạt được loại giao dịch nào đó, bố Thanh Huy nói như vậy chẳng qua là để vừa khớp thôi." Nói xong lại hỏi: "Sự việc của bất động sản Thành Phát là quái gì vậy?"
Dương Thận cảm thấy nói chuyện với Viên Minh Nguyệt thoải mái hơn nhiều, cô sẽ không giống đại đa số những người khác, cần phải liên tục giải thích cặn kẽ với mình. Cũng không giống Hà Thanh Huy, đưa ra rất nhiều những yêu cầu đòi hỏi vô lý. Anh ta nói tiếp: "Tập đoàn Vũ Hâm thu mua bất động sản Thành Phát là vì Thành Phát cùng với Bách Niên đã ký kết hợp đồng hợp tác về sau. Hợp đồng nếu đã ký kết, vì vậy, cho dù bọn họ muốn làm cái gì, chúng ta cũng chỉ có thể tiếp chiêu mà thôi."
Dương Thận vừa nói vừa nhìn Hà Thanh Huy đánh bi, lại thấy anh vậy mà đánh trật một viên bi màu đen có vị trí rất thuận lợi, cũng không ngạc nhiên lắm. Anh rất ít khi thấy Hà Thanh Huy phạm lỗi như vậy, nhìn sang bên Viên Minh Nguyệt, bởi vì Hà Thanh Huy đánh không trúng nên trên mặt cô xuất hiện vẻ hưng phấn. Thì ra là như vậy. Dương Thận không nén nổi thở dài, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Hà Thanh Huy buông gậy đánh bida ra, cầm cái khăn trong khay ở trên bàn lau tay rồi cầm lên một miếng dưa hấu, nói với Viên Minh Nguyệt: "Cô đánh đi."
Hiệp chơi bước vào thời điểm quan trọng, Viên Minh Nguyệt xoa tay một phen, gần đây chơi bida với Hà Thanh Huy, cô luôn có thể thắng một hoặc hai ván, vì vậy lòng tin tăng lên mười phần. Đợi cô đánh viên bi đầu tiên, Hà Thanh Huy mới nói với Dương Thận: "Điều tr.a cặn kẽ lại từ trước và sau khi Hà Tâm Vũ bất ngờ gặp lũ, càng cặn kẽ càng tốt."
Dương Thận nhìn Hà Thanh Huy vì để cho Viên Minh Nguyệt chơi mà không bị phân tâm, cố ý làm chậm lại tiết tấu cuộc nói chuyện, thực sự là hao tâm tổn huyết, anh ta đáp Hà Thanh Huy: "Tôi biết anh đang nghĩ gì, anh cho rằng cuộc gặp gỡ Hà Tâm Vũ là âm mưu của Diệp Thánh Phi. Bởi vì anh ta chắc chắn đã sớm nghe được quan hệ của hai cha con anh từ Vương Tâm Du, hơn nữa hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn lúc đó gây ầm ĩ như vậy, anh ta trước kia là nhân viên của Bách Niên nên không thể không quan tâm được. Tôi cũng nghĩ tới khả năng này, thế nhưng tôi thấy đó không phải là điều quan trọng nhất. Cho dù là ai đi theo lão gia, cũng chỉ có thể nghe lời ông ấy. Vì vậy, điều quan trọng nhất vẫn là phải hiểu rõ lão gia muốn làm gì."
Hà Thanh Huy thấy Viên Minh Nguyệt đang đổ mồ hôi, cầm khăn đưa đến cho cô: "Lau mồ hôi đi, qua đây ăn dưa hấu rồi chơi tiếp." Còn nói: "Diệp Thánh Phi không phải là Viên Minh Tuấn, anh ta lấy đi năm trăm vạn không phải của mình, còn có thể ở Tứ Xuyên bái phật suốt mấy tháng, đúng lúc gặp được Hà Tâm Vũ, những điều đó chứng minh rằng người này không phải xảo quyệt loại thường đâu. Lúc trước cô và anh ta thân mật như vậy, chẳng lẽ không biết sao?"
Viên Minh Nguyệt nhận lấy khăn lau nhẹ trên trán, phát hiện Hà Thanh Huy đang nhìn mình, lúc này mới ý thức được câu nói sau cùng là đang hỏi cô, vội vàng nói: "Anh ta rất thông minh, anh ta mới làm nhân viên ở bộ phận tiêu thụ có mấy tháng, bởi vì đi tham dự thay trưởng phòng đột nhiên bị ốm một cuộc họp xúc tiến dự án mà được bố tôi khen ngợi, về sau doanh số bán hàng rất tuyệt vời, lên chức rất nhanh, chưa tới ba năm từ một nhân viên tiêu thụ bình thường lên đến chức phó quản lí."
Hà Thanh Huy nghe Viên Minh Nguyệt nói Diệp Thánh Phi "Thông minh", chợt cảm thấy rất chói tai, anh đột nhiên hỏi: "Anh ta theo đuổi cô thế nào?"
Viên Minh Nguyệt còn đang nói chuyện về một vấn đền khác, nghe Hà Thanh Huy hỏi như vậy cũng không suy nghĩ gì nhiều, cô tựa vào bàn bida thành thật nói: "Một lần vào sinh nhật của tôi, anh ta kêu gọi toàn bộ nhân viên trong công ty lừa tôi, sau đó ở trước mặt họ tỏ tình, nên tôi đáp ứng."
Hà Thanh Huy đã ăn xong một miếng dưa hấu, ném vỏ dưa hấu vào mâm, "Ấu trĩ!"
Viên Minh Nguyệt thấy mới vừa rồi anh còn nói rất hay, bây giờ lại vô duyên vô cớ chạy tới phán xét người khác, cô trả lời: "Cũng không biết ai vì anh mà đi học nấu ăn nữa, cứ làm ra vẻ!"
Dương Thận lại bắt đầu nhức óc, muốn hét lên hai người muốn tâm sự cái gì thì ở riêng rồi hẵng nói, cả ngày đấu võ mồm vô vị như vậy làm lỡ hết chính sự. Anh ta gõ gõ tay xuống thành ghế: "Thanh Huy, anh nói thì tôi sẽ đi điều tra. Ngoài ra, chị dâu, bố cô kêu cô đi thăm dò ý tứ của lão gia, cô định nói với ông ấy thế nào?"
Viên Minh Nguyệt: "Tôi dự định đi gặp ông ấy một lần."
Hà Thanh Huy ngẩng đầu nhìn cô, trừng mắt: "Cô đi gặp ông ta làm gì?"
Viên Minh Nguyệt hai tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn anh: "Bởi vì hạn mục cải tạo Nguyệt Đàn đã làm mích lòng ông ấy, tôi đi xin lỗi. Xin ông ấy cho dù lần này có tính toán gì, thì hãy giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho Bách Niên." Đương nhiên cô cũng không thật sự muốn làm như vậy, đây chẳng qua là bề ngoài của sách lược mà thôi. Ý đồ thật sự của cô đương nhiên là đi thám thính rốt cuộc Hà Tâm Vũ muốn làm cái gì, nói xin lỗi chỉ là lấy cớ, cũng là lời dẫn mà thôi.
Dương Thận: "Thông minh!"
Hà Thanh Huy lớn tiếng nói: "Không được phép đi!"
Viên Minh Nguyệt đã sớm biết anh nhất định sẽ phản đối: "Tuy rằng tôi chỉ mới gặp qua ông ấy có vài lần, nhưng ấn tượng của ông ấy đối với tôi không tệ. Là do anh đối nghịch với ông ấy mà thôi, tôi với anh không giống nhau, vì Bách Niên, cái gì tôi cũng làm được." Cô còn đang tức giận chuyện của Vương Tâm Du, cố ý nói rất tàn nhẫn.
Lòng Hà Thanh Huy trầm xuống, anh đã biết từ lâu cô là người ích kỷ, nhưng không nghĩ rằng cô lại có thể nói một cách vô tình như vậy. Trong nháy mắt anh cảm thấy giống như bị đâm một nhát, người phụ nữ này cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ cố gắng hiểu và lo lắng cho cảm xúc của mi, mi còn đang trông chờ gì ở cô ấy nữa chứ. Anh đứng lên nói: "Cô muốn làm gì thì làm!" Nói rồi đi ra khỏi phòng giải trí.
Viên Minh Nguyệt tưởng rằng anh sẽ tiếp tục khiển trách hoặc là chế giễu cô, không ngờ đã hạ gục anh ta từ câu đầu tiên. Cô ngồi im một chỗ nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, lại nghĩ tới lúc anh mua trà sữa trái cây cho cô. Lòng cô cũng trầm xuống, rốt cuộc người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì đây? Anh vì cô mà làm nhiều việc như vậy, thậm chí không màng nguy hiểm mà đi cứu Minh Lãng, cô không phải là không biết. Nhưng vì sao anh lại ôn hòa dịu dàng với người phụ nữ khác mà đối với cô thì lại luôn luôn là vẻ mặt lạnh nhạt?
Hà Thanh Huy trở về thư phòng, trong lòng rất nặng nề. Những năm gần đây, cuộc sống của anh chỉ là kiếm tiền, luôn tay hoàn thiện kế hoạch trong lòng mình, cho dù là đối với người nào cũng không rung động. Nhưng gần đây, bởi vì Viên Minh Nguyệt, tâm tình anh luôn luôn bị ảnh hưởng, mất đi khống chế. Anh không thể cứ như vậy nữa, nghĩ rồi anh ngồi xuống ghế, mở máy tính lên, bắt đầu xem tình hình thị trường chứng khoán ở Châu Âu. Nhưng mà bất kể như thế nào những con số này cũng không không thể đi vào đầu anh.
Đúng lúc này, âm tin nhắn điện thoại vang lên, anh mở ra xem, là Vương Tâm Du gửi, là một tin rất dài, viết: "Anh Thanh Huy, khi em ở Tứ Xuyên, có một lần nghe Lạt ma tụng Kinh, em nghe âm thanh dễ nghe kia khiến lòng người trở nên yên tĩnh, liền hỏi một Phật tử trẻ tuổi là bọn họ đang đọc cái gì, người ấy nói cho em biết đó là Tâm kinh . Em llại hỏi Tâm kinh là cái gì? Người ấy nói là nhắc nhở con người không nên vi dục sở khổ (vì ái dục mà đau khổ)."
(Bát-nhã-ba-la-mật-đa tâm kinh còn được gọi là Bát-nhã tâm kinh, hay Tâm Kinh. Đây là kinh ngắn nhất chỉ có khoảng 260 chữ của Phật giáo Đại thừa và Thiền tông. Nó cũng là kinh tinh yếu của bộ kinh Đại Bát Nhã gồm 600 cuốn)
Hà Thanh Huy nhìn chằm chằm bốn chữ "Vi dục sở khổ" xuất thần một hồi lâu, cảm thấy tất cả dường như là đang nói đến tâm trí của anh, một lúc sau mới phản ứng lại, không khỏi nghi hoặc. Tại sao Vương Tâm Du lại gửi cho anh cái tin nhắn này, anh liền gọi điện thoại tới cho cô: "Tâm Du, em không sao chứ?"
Vương Tâm Du: "Em không sao." Nghe ra giọng nói có một chút vui vẻ.
Hà Thanh Huy yên lòng, nhẹ nhàng nói: "Vậy tại sao lại gửi cho anh cái tin nhắn đó?"
Vương Tâm Du: "Chỉ là bỗng nhiên em muốn nói với anh chuyện này thôi. Yên tâm đi, em không có chuyện gì đâu."
Hà Thanh Huy nghĩ chắc là cô chỉ là muốn chia sẻ tâm tình của mình với anh mà thôi, giống như Viên Minh Lãng có một lần nói với Viên Minh Nguyệt: "Chị, hôm nay em đưa bạn gái đến nhà thiên văn, ở trong đó nghe họ giảng giải, chị biết không? Đường kính của mặt trời ở thái dương hệ gấp 109 lần địa cầu, còn đường kính của Dải Ngân hà gấp 7000 tỷ lần thái dương hệ. Như vậy chị có thể rút ra được rằng, nếu như Dải Ngân hà là một quả dưa hấu khổng lồ thì thái dương hệ chẳng qua chỉ là một bụi nhỏ, mà địa cầu, càng là hạt bụi trong các hạt bụi li ti. Lúc đó em liền nghĩ, vậy chúng ta được coi là cái gì, quả thực nhỏ bé đến nổi chẳng đáng được nhắc đến, chẳng có gì hết. Vì vậy, hãy nhìn cuộc sống của chúng ta đi, bất luận là tranh chấp cái gì, dường như tất cả đều vô nghĩa."
Lúc đó Viên Minh Nguyệt đã nói cái gì? Cô cười nói: "Cũng đừng kiếm cớ đó để lười biếng!" Cô đương nhiên sẽ nói như vậy, đó là bản chất của người phụ nữ ấy mà.
Vương Tâm Du ở bên kia điện thoại không thấy Hà Thanh Huy lên tiếng một lúc lâu, liền gọi hai tiếng: "Anh Thanh Huy, anh Thanh Huy."
Hà Thanh Huy phục hồi tinh thần: "Anh đây."
Vương Tâm Du: "Em có một người bạn là diễn viên kinh kịch, gần đây đang viễn vỡ "Lương Chúc", bạn ấy cho em mấy vé. Em muốn mời anh và chị dâu thứ bảy này cùng đi xem, được không ạ?"
Mẹ của Hà Thanh Huy rất thích nghe kinh kịch, khi còn bé anh cũng hay đi theo nghe, không thể nói là không có hứng thú, huống chi còn là Vương Tâm Du mời, anh cũng không đành lòng cự tuyệt: "Được, anh sẽ nói với Minh Nguyệt."
Vương Tâm Du lại hỏi: "Anh Thanh Huy, trước đây chúng ta cùng nhau nghe qua một buổi biễu diễn "Lương Chúc", anh có còn nhớ không?"
Hà Thanh Huy suy nghĩ một lát, anh với Vương Tâm Du đã quen biết nhiều năm, cùng nhau trải qua rất nhiều việc đếm không xuể, có rất nhiều đều gần như quên mất, anh thành thật trả lời: "Anh không nhớ nữa."
Vương Tâm Du: "A, không sao. Thứ bảy chúng ta gặp nhau nhé."
Hà Thanh Huy đồng ý, sau đó nói tạm biệt với cô. Vì Hà Thanh Huy phản đối nên Viên Minh Nguyệt do dự không biết có nên đi tìm Hà Tâm Vũ hay không. Ai dè cô còn không có thời gian do dự lâu, thư kí của Hà Tâm Vũ đã gọi điện thoại cho cô, "Tiểu Hà phu nhân, Hà tiên sinh mời cô khi nào rãnh tới gặp ngài ấy một chuyến." Viên Minh Nguyệt không khỏi bật cười, người bên cạnh Hà Tâm Vũ rõ là được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, xưng hô không một chút bối rối, người giúp việc ở nhà thì gọi là "Thiếu phu nhân", người của công ty thì lại gọi là "Tiểu Hà phu nhân".
Viên Minh Nguyệt đi lên tầng cao nhất của tòa cao ốc Vũ Hâm, thư ký đích thân dẫn cô vào văn phòng. Hà Tâm Vũ thấy cô thì rất vui vẻ, từ sau bàn làm việc rất to đi tới kêu cô ngồi xuống: "Minh Nguyệt, lâu rồi không gặp con!"
Viên Minh Nguyệt: "Hà tiên sinh!"
Hà Tâm Vũ kêu cô ngồi xuống ghế sô pha trong phòng làm việc, vẻ mặt trầm xuống nói: "Hử? Sao lúc nào cũng gọi là "Hà tiên sinh", gọi một câu "Bố" khó khăn như vậy sao?"
Đối với Viên Minh Nguyệt trước kia mà nói đương nhiên là không khó khăn như vậy, nhưng bây giờ cho dù Hà Thanh Huy không ở cạnh cô, cô cũng muốn để tâm đến cảm nhận của anh. Cô biết Hà Thanh Huy chắc chắn không muốn cô gọi như vậy, cũng chỉ cười cười, không trả lời Hà Tâm Vũ.
Hà Tâm Vũ thấy tình hình này, cũng không bắt ép gì nữa, chỉ hỏi: "Con với Thanh Huy gần đây có khỏe không?" Giống như một trưởng bối thật sự quan tâm đến hậu bối.
Viên Minh Nguyệt ngược lại không muốn tâm sự nhiều với ông ta, trực tiếp nói thẳng: "Hà tiên sinh, ở hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn, cuối cùng Bách Niên cũng đấu thầu thành công, thuần túy là vì may mắn. Nếu như lúc ấy có chỗ nào đắc tội, ngày hôm nay con ở đây xin lỗi ngài. Nhưng bây giờ ngài sai Diệp Thánh Phi tới. . ."
Hà Tâm Vũ không đợi cô nói xong, đứng dậy đi đến trước bàn làm việc gọi điện thoại nội bộ: "Sao còn chưa mang nước lên!" Nói xong quay lại ngồi xuống ghế, khoát tay với Viên Minh Nguyệt: "Nói tiếp đi."
Viên Minh Nguyệt biết ông ta cố ý như vậy, là vì tạo áp lực cho cô. Nhưng cô cũng không phải vì muốn ông ta nhận lời xin lỗi của mình mà tới, vì vậy cũng không có rối loạn trận tuyến. Cô nói: "Con nghĩ ngài cũng biết quan hệ của Diệp Thánh Phi với Bách Niên và con, bây giờ ngài để cho anh ta trở về, đảm nhận việc hợp tác giữa Thành Phát và Bách Niên, con muốn biết chủ ý của ngài là gì?"
Đúng lúc này, thư ký bưng trà đi vào, Hà Tâm Vũ quan tâm nói: "Uống thử trà này đi, so với mấy loại cà phê những người trẻ tuổi các con hay uống ngon hơn nhiều."
Viên Minh Nguyệt thấy ông ta đổi chủ đề thì cũng không nóng nảy, nhẹ nhàng bưng tách thủy tinh lên nhìn một chút, màu trà nhàn nhạt thanh thoát. Không cần cố ngửi thì khứu giác đã có thể cảm nhận được hương vị cay đắng mà ngọt ngào nhàn nhạt. Là loại trà xanh thượng hạng, cô nhấp một ngụm: "Chắc là bích loa xuân."
Hà Tâm Vũ cười ha ha, "Thì ra Minh Nguyệt cũng thích uống trà!"
Viên Minh Nguyệt: "Lần trước đi Tô Châu với Thanh Huy, đã uống qua vài lần ạ."
Hà Tâm Vũ sửng sốt: "Các con đi Tô Châu ư?"
Viên Minh Nguyệt thầm kêu không tốt, nói lỡ miệng, lần đó là tuần trăng mật, ai cũng nghĩ là họ đi Hawaii. Cô vội vàng giả vờ bình tĩnh nói: "Dạ, mới đi tháng trước ạ."
Dáng vẻ kiêu kăng ngạo mạn của Hà Tâm Vũ bỗng nhiên giảm đi không ít, ông ta nói: "Không sai, tháng trước là sinh nhật của A Tử." Giọng điệu đột nhiên thấp đi vài phần, không giống với ông ta tí nào.
Viên Minh Nguyệt nghe được tên "A tử", một cái tên hoàn toàn xa lạ, cũng không biết tháng trước ai có sinh nhật. Nhưng cô đã sớm chú ý tới sự quan tâm đặc biệt của Hà Thanh Huy đối với màu tím, liền đoán được đây chính là tên của mẹ anh, cô không nói gì, một là đã không biết gì mà nói nhiều thì sẽ mắc sai lầm, hai là thực sự hiếm khi thấy Hà Tâm Vũ rơi vào ưu tư, đương nhiên không nên đánh phá mới tốt.
Chỉ qua mấy giây, Hà Tâm Vũ lại khôi phục giọng điệu thường ngày: "Gần đây Thanh Huy đang làm cái gì?"
Viên Minh Nguyệt: "Toàn là chuyện của Huy Đạt thôi ạ."
Hà Tâm Vũ "Hừ" một tiếng, "Đang điều tr.a Diệp Thánh Phi phải không?"
Viên Minh Nguyệt từ chối cho ý kiến.
Hà Tâm Vũ thấy tiểu nha đầu này quả nhiên rất nhẫn nại, luôn luôn biết mình muốn cái gì. Ông ta với cô tán gẫu cả buổi mới đi vào vấn đề chính, ông đứng lên đi về phía bàn làm việc rồi ngồi xuống, không còn bộ dạng giả vờ hòa ái nữa, mà đổi thành vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi để cho Diệp Thánh Phi đi phụ trách việc hợp tác giữa Bách Niên và Thành Phát, đương nhiên là bởi vì cậu ta hiểu rõ Bách Niên, có thể giúp tôi dành nhiều cơ hội để lật đổ Bách Niên hơn."
Ông ta nói ra như vậy, Viên Minh Nguyệt cũng không bất ngờ. Dù sao khi biết Diệp Thánh Phi là người được Hà Tâm Vũ phái tới, cô đã dự liệu được khả năng này. Cô cũng đứng lên, đi tới trước bàn làm việc của Hà Tâm Vũ, mặt đối mặt, cô không né tránh ánh mắt của ông ta, "Tại sao ngài lại muốn làm vậy?"
Hà Tâm Vũ dựa vào ghế: "Tiểu Minh Nguyệt, ta rất thích con, bối cảnh và tính cách của con đều rất thích hợp làm con dâu của Hà gia ta. Bây giờ ta nói thật với con: Ta làm như vậy, không phải là muốn ép Thanh Huy chịu thua, mà là để cho nó quay về Vũ Hâm, làm người nối nghiệp thật tốt của Vũ Hâm. Nếu như con đồng ý với ta, thuyết phục Thanh Huy, làm cho nó trở về, ta đảm bảo sẽ không cho kẻ nào động tới Bách Niên, mà còn giúp Bách Niên mở rộng thị trường."
Viên Minh Nguyệt sửng sốt, chỉ là như vậy thôi sao? Ông ta muốn đem tập đoàn giao cho Hà Thanh Huy, vì sao Hà Thanh Huy còn muốn đối nghịch với ông ta chứ? Cô nhớ tới lời Dương Thận nói, chắc là bởi vì mẹ của Hà Thanh Huy. Hà Tâm Vũ nhìn cô sửng sốt, cho là cô động lòng, nói tiếp: "Minh Nguyệt, chỉ cần con giúp bố, đảm bảo bố sẽ không bạc đãi con, đến lúc đó đừng bảo là thành viên hội đồng quản trị của Bách Niên, ở Vũ Hâm cũng có thể cho con một ghế."
Viên Minh Nguyệt phản ứng kịp thời, lập tức nói: "Con không thể đáp ứng ngài."
Hà Tâm Vũ lấy bao thuốc lá trên bàn rút ra một điếu xì gà, dùng kéo cắt đầu của xì gà sau đó để vào một cái tay cầm màu vàng, sau đó châm lửa, cầm ở trên tay: "Vậy con cũng đừng trách ta, không phải là ta không cho con cơ hội."
Viên Minh Nguyệt không để tâm tới lời uy hϊế͙p͙ của ông ta, chỉ nói: "Con có thể hỏi ngài một câu không, tại sao Thanh Huy lại hận ngài như vậy?" Một câu hỏi rất có lực sát thương.
Hà Tâm Vũ biến sắc, xuay ghế sang chỗ khác, đưa lưng về phía Viên Minh Nguyệt. Trước mặt ông ta là một cửa sổ sát đất, phóng mắt nhìn ra, tất cả đều là các tòa cao tầng của tập đoàn Vũ Hâm, phía dưới là các cửa hàng và khu chung cư, tiếp nữa là những tòa cao ốc, từng tòa từng tòa mọc lên như nấm vòng quanh thành phố Bắc Kinh. Trên đường xe cộ qua lại, làm nổi bật một mảnh phồn hoa sầm uất. Hà Tâm Vũ có đế quốc của chính mình, thế nhưng đứa con trai duy nhất của ông lại rất hận ông. Ông không tin nó có thể hận ông thêm nữa, một ngày nào đó, ông phải ép nó không còn đường lui, phải đi cầu xin ông.
Hà Tâm Vũ quay lại nhìn Viên Minh Nguyệt: "Mẹ nó tự sát, toàn bộ trách nhiệm nó đều đổ hết lên đầu ta." Trong giọng nói của ông đương nhiên là không có chút áy náy nào.
Dương Thận đã sớm đề cập chuyện mẹ của Thanh Huy qua đời, nhưng cô không nghĩ rằng đó là tự sát, mà bố anh trả lời giống như không hề để tâm đến. Cô bỗng nhiên rất đau lòng cho Hà Thanh Huy, không biết anh đã vượt qua những chuyện này như thế nào. Cô không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa, nói qua loa với Hà Tâm Vũ: "Hà tiên sinh, con xin phép đi trước ạ!"
Hà Tâm Vũ: "Minh Nguyệt, suy nghĩ thật kỹ lời ta nói, nghĩ thông suốt rồi có thể trực tiếp gọi điện thoại cho ta."
Viên Minh Nguyệt: "Không! Con không cần suy nghĩ đâu!"