Chương 40: Trung thu đoàn viên (8)
Viên Minh Nguyệt nằm trên ghế sa lon chợp mắt, cô mới vừa trải qua một hồi sung sướng, trên người đang đắp áo sơ mi của Hà Thanh Huy, bên tai truyền đến nước chảy của vòi hoa sen trong phòng tắm, cô cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Nhưng sự hưởng thụ ấy lại bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt, cô đứng dậy tìm điện thoại, chỉ tìm thấy di động của Hà Thanh Huy ở trên bàn trà. Là một tin nhắn, trên màn hình hiển thị "Vương Tâm Du", cô liền nổi cáu. Cầm điện thoại lên, nhấn tắt âm thanh, nhưng suy cho cùng cũng không yên tâm về Vương Tâm Du, nhất là sau khi đã trải qua chuyện vừa rồi. Cô càng lúc càng muốn chiếm hữu Hà Thanh Huy mãnh liệt, cô nghe trong phòng tắm còn có tiếng nước chảy liền mở điện thoại của Hà Thanh Huy đọc tin nhắn: "Anh Thanh Huy, Phật nói đời người có bảy điều khổ, sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội (1), ái biệt ly (2), cầu bất đắc (3). Em thì lại nghĩ khổ nhất chính là cầu bất đắc, và có lẽ, ch.ết cũng coi như là một loại giải thoát."
(1) ghét thù nhau mà phải sống gần nhau.
(2) yêu thương nhau mà phải xa lìa.
(3) mong muốn mà không đạt được.
Viên Minh Nguyệt nhíu mày, cái quái gì đây chứ, nửa đêm nửa hôm nghe radio nhiều quá hay sao, đúng là không biết đang suy nghĩ cái gì, cô liền nhấn nút xóa đi. Sợ lát nữa Hà Thanh Huy mở điện thoại ra xem, cô cũng xóa mấy cuộc gọi nhỡ gần đó. Để điện thoại lại chỗ cũ, còn chưa hài lòng lại với tới, dứt khoát tắt máy. Đêm nay đối với cô mà nói rất quan trọng, cô không muốn có những người không liên quan tới quấy rầy.
Hà Thanh Huy tắm xong quấn khăn tắm, vừa lau tóc vừa đi ra ngoài. Viên Minh Nguyệt đang ở quầy bar chỗ cửa bếp rót nước, cô mặc áo sơ mi trắng của anh, vạt áo vừa đủ che lại cái mông của cô, lộ ra bắp đùi trắng nõn khiêu gợi, tâm anh khẽ động, hỏi: "Đang làm gì thế?"
Cô bưng một cái bát thủy tinh lên, là sa lát rau quả và giăm bông, cười đến gần anh, "Làm cho anh ăn." Nói rồi dùng nĩa xiên một miếng giăm bông đưa đến miệng anh.
Anh há mồm ra nhận lấy, ném cái khăn trong tay lên bàn, một tay ôm lấy cô, một tay luồn vào trong áo vuốt ve mông cô, ghé sát vào tai cô nói: "Cho anh ăn cái này, không sợ anh thiếu khí lực sao?"
Anh lúc nào cũng dùng giọng điệu nghiêm chỉnh để nói ra những lời không đứng đắn, nhưng Viên Minh Nguyệt hết lần này tới lần khác bị trúng bẫy, mặt liền đỏ lên. Hà Thanh Huy nâng mặt của cô lên: "Bình thường nhìn cũng gian manh lắm mà, sao bây giờ lại dễ dàng đỏ mặt như vậy?"
Cô buông cái nĩa ra, tay tháo bỏ cái khăn tắm của anh xuống. Trong nháy mắt anh biến thành khỏa thân, cô cười nói: "Ai nói em đỏ mặt chứ!"
Anh nhìn nụ cười đáng yêu của cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, lấy cái bát trong tay cô để sang một bên. Kéo cả người cô dán sát vào anh, thân thể cô mềm mại, tuy rằng lúc nãy mới đổ mồ hôi nhưng bây giờ mồ hôi đã khô từ lâu, sờ lên da thấy càng thêm mịn màng, làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay. Anh nâng mông cô lên để hai chân vòng vào thắt lưng của anh, cúi đầu xuống cổ áo hôn ngực cô, cô ôm đầu anh, vừa thở dốc vừa cười: "Không ăn thì anh có khí lực sao?"
Anh cử động thắt lưng về phía trước, nói: "Lát nữa sẽ không dung thứ cho em đâu."
Cô cười, sớm đã quên chuyện Vương Tâm Du kia, chỉ hưởng thụ thời khắc thỏa mãn và vui sướng này. Một đêm điên đảo, như thể đây là lần đầu tiên hai người bọn họ trải qua việc này, cho đến khi không còn sức nữa mới ôm nhau ngủ thật say.
Sáng sớm hôm sau, hai người còn đang ngủ, bỗng nhiên điện thoại vang lên. Hà Thanh Huy tỉnh dậy trước, thấy Viên Minh Nguyệt ở trong lòng mình đang cau mày, dáng vẻ khó chịu, anh liền nhớ tới cần phải tìm điện thoại tắt chuông để cô ngủ yên. Anh ra khỏi phòng ngủ, tìm thấy di động của mình đang ở trên bàn trà ngoài phòng khách, diện thoại đang tắt nguồn, chắc là hết pin.
Lại thấy điện thoại của Viên Minh Nguyệt đang nằm trên ghế sa lon, màn hình hiển thị tên Diệp Thánh Phi, anh liền nhíu mày. Rốt cuộc vẫn đem điện thoại vào phòng ngủ, đưa đến bên tai Viên Minh Nguyệt nói: "Diệp Thánh Phi tìm em."
Viên Minh Nguyệt nằm úp sấp ở trên giường, một tay lần mò đến eo của Hà Thanh Huy, một tay nhận điện thoại, mắt vẫn nhắm chặt như cũ: "A lô." Giọng nói còn ngái ngủ, biếng nhác mà gợi cảm. Hà Thanh Huy đang hưởng thụ sự sờ mó ở eo của cô thì sắc mặt liền khó coi, cô lại có thể dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Diệp Thánh Phi.
Diệp Thánh Phi nghe thấy thanh âm quen thuộc, dễ dàng nghĩ đến dáng vẻ của Viên Minh Nguyệt lúc này, chẳng qua người ở bên cô lúc này đương nhiên là Hà Thanh Huy. Anh ta cảm thấy ngực rất đau đớn nhưng vẫn ổn định tâm trạng lại: "Từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn không liên lạc được với Tâm Du, anh rất lo lắng nên phải về Bắc Kinh một chuyến. Nếu như không có chuyện gì, buổi chiều anh sẽ quay lại. Lịch trình của chúng ta hôm nay bắt đầu từ buổi chiều, em không có ý kiến gì chứ?"
Trong nháy mắt Viên Minh Nguyệt nghĩ đến tin nhắn ngày hôm qua của Vương Tâm Du, thầm giật mình trong lòng liền tỉnh ngủ hẳn, động tác tay ở trên người Hà Thanh Huy ngừng hẳn, mở mắt nói: "Được, anh đi đi."
Hà Thanh Huy thấy cô kết thúc cuộc trò chuyện rất nhanh thì rất là thoả mãn, thò tay xoa tấm lưng trơn tuột của cô,ở bên tai hỏi: "Tối hôm qua có thoải mái không?"
Viên Minh Nguyệt có chút rối loạn, đã không thể tập trung tinh thần rồi lại còn phải ứng phó với sự khiêu khích của anh, cô ngẩng đầu nhìn Hà Thanh Huy: "Thanh Huy, Diệp Thánh Phi nói từ tối hôm qua đến giờ chưa liên lạc được với Vương Tâm Du, sợ cô ấy gặp chuyện không may vì vậy bây giờ trở về Bắc Kinh."
Bàn tay của Hà Thanh Huy trên lưng của Viên Minh Nguyệt dừng lại, vẻ mặt cũng nghiêm túc, "Đưa điện thoại cho anh!"
Viên Minh Nguyệt đưa điện thoại cho anh, anh liền gọi cho Vương Tâm Du, rất lâu mà không có ai trả lời, anh lại gọi cho Dương Thận nói: "Bây giờ cho người đến Học Phủ Lộ tìm Tâm Du. Không có thì anh phải đích thân đi tìm!"
Dương Thận nghi hoặc, mới sáng sớm mà, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trong lòng Hà Thanh Huy có dự cảm chẳng lành: "Tôi không biết, anh đi xem trước đi. Đến nơi rồi gọi điện lại cho tôi."
Hà Thanh Huy cúp điện thoại, hai người mất hết hăng hái vừa nãy, đứng lên mặc quần áo, chuẩn bị sẵn sàng. Hà Thanh Huy không yên lòng, lấy điện thoại của mình cắm điện sạc pin rồi khởi động máy, lúc này mới thấy không phải điện thoại hết pin mới tắt nguồn, trong lòng anh có chút nghi ngờ nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, gọi điện đến bệnh viện Vương Tâm Du đang làm việc, bên kia nói cô không đi làm. Anh không ngừng gọi điện thoại cho Vương Tâm Du nhưng vẫn không ai nhấc máy.
Viên Minh Nguyệt không biết có nên nói với Hà Thanh Huy cái tin nhắn và cuộc điện thoại ngày hôm qua hay không, đành ở trong lòng thầm cầu xin Vương Tâm Du đừng có xảy ra chuyện gì. Cô đến phòng bếp làm qua loa sandwich, hai người ăn xong thì Dương Thận cũng gọi điện tới: "Tôi đang ở trước cửa nhà Vương Tâm Du, bấp chuông gần mười phút mà không có ai mở cửa."
Hà Thanh Huy: "Gọi thợ mở khóa đến mở đi!"
Dương Thận: "Tôi đi tìm người mở khóa, họ xác định thân phận của tôi, nói là cùng với chủ hộ không có quan hệ gì, không thể mở cửa. Hơn nữa bây giờ có bảo vệ ở bên cạnh đang nhìn tôi, tôi cũng không thể phá cửa mà vào được." Anh ta muốn nghĩ ra biện pháp nào đó tốt hơn.
Hà Thanh Huy quả quyết nói: "Báo cảnh sát!"
"Từ tối hôm qua đến bây giờ, nhiều nhất cũng không liên lạc được khoảng 12 tiếng, cảnh sát sẽ không thụ lí. Thanh Huy, hay là cô ấy chỉ là đến nhà bạn bè, đúng lúc điện thoại hết pin, rốt cuộc là anh đang khẩn trương cái gì?" Giọng nói Dương Thận có chút bất đắc dĩ, tính tình anh ta chậm chạp, luôn luôn nghĩ Hà Thanh Huy rất dễ chuyện bé xé ra to.
Trong lòng Hà Thanh Huy dự cảm xấu lúc càng mãnh liệt, anh nói: "Không đâu, cô ấy là bác sĩ khoa chỉnh hình, bởi vì bệnh viện thường xuyên có cấp cứu cho nên điện thoại lúc nào cũng được thông suốt. Hơn nữa cũng không có khả năng cô ấy qua đêm ở bên ngoài."
"Gọi cho cha mẹ của cô ấy đi, nhất định là bọn họ có chìa khóa dự phòng của căn hộ."
"Thầy và cô cơ thể không được tốt, tôi không muốn làm bọn họ sợ. Dương Thận, cho dù là dùng cách gì thì trong vòng một tiếng anh phải vào nhà cho tôi!"
Nếu như thật sự muốn đi vào, Dương Thận đương nhiên là có biện pháp, anh ta gọi một gã luật sư dỏm, dù sao thì cũng do Hà Thanh Huy bỏ tiền ra. Luật sư nói với người mở khóa những trách nhiệm pháp lý, tiến hành các loại đe dọa hợp pháp làm cho người mở khóa thực sự bị dọa ch.ết khiếp, đành phải đáp ứng mở khóa.
Cửa vừa mở ra, Dương Thận liền ngửi thấy mùi máu tươi rất nặng, những người khác cũng đều ngửi thấy được. Bọn họ đứng ở cửa không dám động đậy, Dương Thận đi vào phòng tắm trước tiên, bên trong trống không. Anh ta lại đi đến phòng ngủ, cửa phòng ngủ bị khóa lại, anh ta dùng chân đá văng cửa ra, mùi máu tanh càng thêm gay mũi.
Bên trong u ám, anh ta đưa tay mở rộng cửa đi đến công tắc bật đèn, nhìn lại vào trong thì thấy Vương Tâm Du mặc một bộ đồ màu trắng nằm ngửa ở trên giường, một tay đặt ở ngực, dưới người là tấm chăn màu lam đậm. Dương Thận gọi: "Tâm Du!" Đương nhiên không có ai trả lời, anh ta đánh bạo đi vào nhìn, từ từ phát hiện quần trắng của Vương Tâm Du đã nhuộm đỏ, tay kia của cô để tại bên người, từ cổ tay tới bàn tay đều ngâm trong vũng máu. Dạ dày Dương Thận một hồi khó chịu, vội vàng chạy từ trong phòng ra ngoài, lớn tiếng hét ra ngoài: "Báo cảnh sát! Gọi xe cứu thương!"
Dương Thận đứng ở cửa, không dám vào nhìn lại Vương Tâm Du, anh ta gọi điện cho Hà Thanh Huy, bi thương nói: "Vương Tâm Du tự sát!"
Hà Thanh Huy nghe được tin tức này trong đầu liền "Ầm" một tiếng, điện thoại rơi ra khỏi tay. Viên Minh Nguyệt ở bên cạnh thấy bộ dạng của anh, vội hỏi: "Thanh Huy, làm sao vậy?"
Một lúc sau, Hà Thanh Huy mới tê dại nói: "Minh Nguyệt, Tâm Du tự sát!"
Trong lòng Viên Minh Nguyệt liền lộp bộp, cảm thấy rất khó chịu, cô nói: "Thanh Huy, chúng ta quay về Bắc Kinh đi."
Hà Thanh Huy không nói gì nữa, nghe theo quyết định của Viên Minh Nguyệt. Hai người ra đến sân bay, lên máy bay, Viên Minh Nguyệt đang muốn nói với Hà Thanh Huy chuyện Vương Tâm Du gửi tin nhắn tới tối hôm qua thì Hà Thanh Huy lại đột nhiên nói: "Minh Nguyệt, anh chưa có nói với em, Tâm Du khi trưởng thành rất giống với mẹ anh, anh vẫn xem cô ấy như em gái của mình."
Lần đầu tiên Viên Minh Nguyệt nghe anh nói điều này thì có chút kinh ngạc, chả trách Hà Thanh Huy luôn luôn dịu dàng với Vương Tâm Du, thì ra là như vậy. Cô biết mẹ của Hà Thanh Huy cũng tự sát, nhất định là anh lại đang nghĩ tới mẹ của mình, cô nhìn dáng vẻ của anh thì cảm thấy rất đau lòng, rốt cuộc cũng không dám nói chuyện tin nhắn cho anh biết, chỉ biết nắm tay anh thật chặt thôi.
Hai người trở lại Bắc Kinh thì lập tức đến nhà của Vương Tâm Du, bác sĩ và cảnh sát khẳng định là tự sát, đều đã tản đi hết. Diệp Thánh Phi mới đến một tiếng trước, đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, cúi đầu hai tay ấn huyệt Thái Dương. Nghe có người đi vào liền ngẩng đầu lên, thấy Hà Thanh Huy và Viên Minh Nguyệt thì làm như không nhìn thấy, lại cúi đầu xuống.
Trong phòng ngủ có tiếng khóc, Viên Minh Nguyệt đi theo Hà Thanh Huy vào trong thì thấy Dương Thận và hai người già tóc đã bạc màu. Bà Vương nhìn thấy Hà Thanh Huy thì nước mắt chảy ra: "Thanh Huy, Tâm Du nó..."
Hà Thanh Huy đi đến cạnh giường, Vương Tâm Du đang nằm ở trên giường, trên người đắp một tấm chăn màu trắng. Hai tay Hà Thanh Huy run run vạch ra một góc chăn, đôi mắt cô nhắm chặt, trên mặt không có một chút huyết sắc, khóe miệng cười như có như không. Trong nháy mắt ý thức của Hà Thanh Huy nhanh chóng quay về cảnh 15 năm trước, hai khuôn mặt của Trần Mi Tử và Vương Tâm Du phảng phất trùng khớp lên nhau, anh cảm thấy lồng ngực đau không chịu nổi, dường như nước mắt sẽ lập tức chảy ra, cả người gần như không đứng thẳng được. Viên Minh Nguyệt ở bên cạnh đỡ lấy cánh tay của anh, nhẹ nhàng gọi: "Thanh Huy!"
Hà Thanh Huy dựa vào sự giúp đỡ của Viên Minh Nguyệt, gắng sức chống đỡ thân thể: "Chuyện này là sao?"
Dương Thận: "Pháp y đã tới kiểm tr.a qua, cô ấy tự tiêm thuốc mê rồi cắt động mạch ở cổ tay."
"Tại sao?"
Vương giáo sư run rẩy cầm một tờ giấy trong tay đưa cho Hà Thanh Huy: "Tâm Du để lại cái này."
Hà Thanh Huy nhận lấy xem, là một tờ giấy viết thư màu trắng, bút tích thanh nhã của Vương Tâm Du viết: "Tình yêu đau khổ tôi đã nếm đủ, người thân và bạn bè của tôi, xin hãy tha thứ tôi ra đi mà không giã từ."
Hà Thanh Huy vừa nhìn thấy năm chữ "Tình yêu đau khổ", cơ thể đột nhiên nóng bừng lên, đi thật nhanh ra phòng khách, kéo Diệp Thánh Phi từ ghế salon đứng lên. Anh siết chặt cổ áo của Diệp Thánh Phi rồi tung một cú đấm vào mặt anh ta, lớn tiếng chất vấn: "Anh đã làm chuyện gì có lỗi với Tâm Du phải không?"
Khóe miệng Diệp Thánh Phi bị đánh chảy máu, anh ta chỉnh kính mắt lại ngay ngắn, cười khổ nói: "Cứ cho là vậy đi."
Hà Thanh Huy không kềm được tức giận, lại đấm lên mặt của anh ta một cú nữa. Diệp Thánh Phi không né, để mặc cho Hà Thanh Huy đánh. Dương Thận và Viên Minh Nguyệt từ trong phòng chạy ra kéo Hà Thanh Huy lại.
Hà Thanh Huy chỉ vào khuôn mặt đã sưng tấy của Diệp Thánh Phi hỏi: "Nói, rốt cuộc anh đã làm cái gì?"
Diệp Thánh Phi: "Tôi không nên đưa cô ấy từ Tứ Xuyên về đây, tôi sai rồi."
Cha mẹ của Vương Tâm Du cũng từ trong phòng đi ra, nghe được chính mồm Diệp Thánh Phi thừa nhận sai lầm, vừa khổ sở mà tức giận nói: "Cậu, cậu đi đi! Chúng tôi không muốn gặp lại cậu nữa!"
Diệp Thánh Phi thực sự đi ra ngoài, bóng lưng lảo đảo, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Tâm Du, là anh có lỗi với em!"
***
Diệp Thánh Phi còn nhớ rõ lần đầu tiên anh ta gặp Vương Tâm Du.
Đó là một ngày rất lạnh nhưng bầu trời xanh thẳm trong suốt, cao nguyên Xuyên Tây mênh mông bát ngát, người ở đó phải thở bằng miệng, nhưng trái tim lại rất yên tĩnh, không có một chút tạp niệm, nhiều lúc nhớ lại thì thiên đường có lẽ cũng không hơn gì nơi này.
(* Cao nguyên Xuyên Tây: là cao nguyên Thanh Tạng hay cao nguyên Tây Tạng là một vùng đất rộng lớn và cao nhất Trung Á cũng như thế giới, với độ cao trung bình trên 4.500 mét so với mực nước biển, bao phủ phần lớn khu tự trị Tây Tạng và tỉnh Thanh Hải của Trung Quốc)
Diệp Thánh Phi và cha ở chùa Á Thanh tụng kinh xong thì dùng tên giả mua về một chiếc xe SUV, chở cha anh ta về nhà trọ. Tình trạng của cha anh ta thoạt nhìn thì không sao, còn có thể cười và nói chuyện phiếm với anh ta, nói một chút chuyện lý thú của anh ta khi còn bé. Anh ta nghĩ tới đây là được rồi. Xe đi qua một ngôi làng, ở cổng làng bỗng nhiên có một cô gái đón xe, cô gái được bọc bởi chiếc áo lông màu trắng bên ngoài, nhìn giống như là một bác sĩ. Nhưng làn da của cô rất trắng, chỉ có hai gò má phiếm hồng, vừa nhìn đã biết đây không phải là dân bản xứ. Dân bản xứ đã chịu đựng tia cực tím của mặt trời trong nhiều năm, cho dù là nam hay nữ thì da đều đen bóng.
Diệp Thánh Phi dừng xe lại, cô bé kia lập tức chạy đến gõ cửa xe nói: "Bên này có một người bị gãy xương nghiêm trọng, cần được phẫu thuật, nhưng ở đây dụng cụ không đầy đủ. Ngài có thể đưa chúng tôi đến bệnh viện trên thị trấn được không?" Là khẩu âm Bắc Kinh. Diệp Thánh Phi liền nghĩ đến Viên Minh Nguyệt, khi cô nói cũng có một chút khẩu âm Bắc Kinh.
Không phải Diệp Thánh Phi không muốn giúp cô nhưng lại lo lắng cho sức khỏe của cha mình, đang muốn cự tuyệt thì người cha ở bên cạnh nói: "Giúp họ đi, cha không sao."
Cô gái bắt đầu tự giới thiệu, "Tôi là Vương Tâm Du, là bác sĩ không biên giới của tổ chức tình nguyện, vị tiên sinh này, cám ơn anh!"
Diệp Thánh Phi mở cửa xuống xe, giúp Vương Tâm Du đưa người bị thương đỡ lên ngồi ở ghế sau, lái xe đi đến bệnh viện trên thị trấn. Trên đường đi Vương Tâm Du đều gọi điện thoại, để cho đồng nghiệp ở bệnh viện trên thị trấn chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật. Khẩu âm của cô luôn làm cho Diệp Thánh Phi nghĩ đến Viên Minh Nguyệt, cho nên thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn cô, cô phát hiện anh ta đang nhìn mình thì liền cười với anh ta một cái.
Bọn họ đến bệnh viện, Vương Tâm Du nói cảm ơn với Diệp Thánh Phi, Diệp Thánh Phi nói không cần khách khí rồi liền chở cha mình rời đi.
Ngày hôm sau Diệp Thánh Phi tiếp tục đưa cha mình đến chùa Á Thanh, đến chạng vạng tối mới đi ra, ánh chiều tà trên cao nguyên như máu, những lá cờ của ngôi chùa đung đưa theo gió, anh ta thấy Vương Tâm Du mặc một cái áo lông màu đen, đeo một cái khăn quàng cổ màu vàng nhạt, đứng ở bên ngoài, xuất thần nhìn mặt trời chiều ở xa xa, nét mặt ưu sầu, cùng với vị bác sĩ giỏi giang ngày hôm qua thoạt nhìn như hai người khác nhau. Anh ta đi lại chào hỏi với cô: "Bác sĩ Vương."
Vương Tâm Du quay lại cười, lại cảm ơn anh giúp đỡ ngày hôm qua. Bọn họ cùng đi một đoạn đường, Vương Tâm Du liền nói anh là người Bắc kinh, ở trước mặt cô Diệp Thánh Phi cũng không có cảnh giác gì, tự nhiên cũng nói cho cô biết mình đã từng ở lại Bắc Kinh, trái lại hai người sinh ra một loại cảm giác gần gũi.
Tối hôm đó, cha Diệp đột nhiên người nóng rần lên, Diệp Thánh Phi đành phải đưa cha đến bệnh viện thị trấn, Vương Tâm Du đang dạy bổ túc cho các bác sĩ thì nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng của anh ta liền tự mình đến kiểm tra. Cô tuy là bác sĩ khoa chỉnh hình nhưng trước khi đến đây làʍ ȶìиɦ nguyện đã từng được đào tạo tổng hợp, đương nhiên nhìn ra cha Diệp bệnh đã nguy kịch, Diệp Thánh Phi đưa cha đến nơi này hẳn là chỉ muốn những ngày cuối cùng của cha được tận hưởng cuộc sống yên bình. Cô là người rất mẫn cảm, mặc dù làm bác sĩ, sinh tử đã gặp qua rất nhiều nhưng mỗi khi đối mặt với tử vong thì vẫn có cảm giác không thể nào chịu nổi. Để bày tỏ tâm ý của mình, mỗi ngày cô đều bớt thời giờ đi gặp cha con nhà họ Diệp, hỏi han tình hình sức khỏe của cha Diệp, cùng với Diệp Thánh Phi cũng hiểu biết lẫn nhau hơn.
Kèm theo tiếng chuông của ngôi chùa, Diệp Thánh Phi nói về bản thân mình, mẹ anh ta mất sớm, cha một thân nuôi lớn anh ta. Cha đã cho anh ta đầy đủ tình yêu thương, bây giờ ông ấy sắp phải rời đi, anh ta chẳng biết con đường của mình nên đi tiếp như thế nào nữa. Vương Tâm Du thì nói cô yêu một người đàn ông gần mười năm, nhưng người đàn ông kia chỉ coi cô như em gái. Đối với hai người họ mà nói, việc này đều thuộc về khó khăn và đau khổ của thế gian, nhưng ở nơi này tiếng nói vang vọng trên cao nguyên, dường như không là cái gì cả, chẳng qua là một loại từng trải, cũng giống như loại từng trải mà anh ta đã trải qua.
Sau đó, cha Diệp mất, tâm nguyện lúc lâm chung là muốn tro cốt của mình được an táng ở con sông bên cạnh ngôi chùa. Vương Tâm Du và Diệp Thánh Phi đều hoàn thành hết tất cả, Diệp Thánh Phi đối với cô càng thêm biết ơn.
Cha đã qua đời, Diệp Thánh Phi không biết mình kế tiếp sẽ phải đi đâu, vì vậy liền ở lại đây, mỗi ngày lái xe, làm trợ thủ của Vương Tâm Du. Có một ngày anh ta ở trên đường gặp phải một người dân từ trên núi ở Tây Tạng xuống, lưng đeo một cái ba lô màu vàng xanh xen kẽ chứa thực vật ở bên trong, người nọ nói cho anh ta biết là Tuyết Liên hoa . Anh ta đã thấy cái tên này trong tiểu thuyết võ hiệp, không ngờ rằng trên thế giới này thật sự có một loại hoa như vậy, vì vậy anh ta đem hết tiền ở trên người ra mua cây hoa đó.
(*Tuyết Liên hoa: Tên thường gọi là "Snow Lotus", tên tiếng Việt là "Tuyết Liên Hoa" hay " Thiên Sơn Tuyết Liên", theo ngôn ngữ địa phương Uyghur là "Tagilis". Đây là một loại thảo dược lâu năm của chi hoa Cúc (Chrysanthemum genus). Tuyết Liên Hoa là một loại dược thảo truyền thống quý hiếm Trung Quốc, xuất xứ từ Tân Cương.)
Khi anh ta đem một đóa hoa màu trắng tinh khiết đến cho Vương Tâm Du, trên mặt lộ ra nụ cười như ánh dương, mang theo hào quang lấp lánh. Anh ta dắt tay cô, cô cũng rất vui vẻ, hai người đều cảm thấy an lòng không gì sánh được, không ngờ ở trên cao nguyên này lại có thể tìm được hạnh phúc của mình.
Thế nhưng những ngày bình yên của Diệp Thánh Phi bị phá hủy khi anh ta đọc được một tờ báo cũ, sáng sớm một ngày nào đó anh ta đi đến cửa hàng điểm tâm để mua bánh, bánh mì loại lớn nóng hầm hập bị bọc lại bởi một tờ báo. Anh ta lơ đãng đảo mắt qua tờ báo đó, lại nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc, là Viên Minh Nguyệt, cô mặc một chiếc áo cưới xinh đẹp đứng bên cạnh một người đàn ông khác, gương mặt sáng chói, tiêu đề bài báo viết là: Minh Nguyệt Thanh Huy vĩnh tương chiếu (mãi chiếu sáng). Đó là bài báo của bốn tháng trước, là sau khi anh ta bỏ đi không bao lâu, trong nháy mắt lồng ngực anh ta như bị đâm rất đau, sao cô lại có thể lập gia đình nhanh như vậy.
Diệp Thánh Phi cố gắng để cho mình quên bài báo đó, nhưng điều mà anh ta không ngờ tới chính là, chùa Á Thanh bỗng nhiên được một nhân vật lớn ghé thăm, ông ta là Hà Tâm Vũ. Ông ta quyên góp cho chùa một số tiền rất lớn, ngôi chùa quyết định để cho tất cả các vị lạt ma tụng Kinh trong ba ngày, cầu phúc cho ông ta. Diệp Thánh Phi đương nhiên đã biết Hà Tâm Vũ là bố của Hà Thanh Huy qua bài báo, bố chồng của Viên Minh Nguyệt, cũng biết hai bố con Hà Tâm Vũ không hợp nhau, vừa trải qua chuyện tranh đoạt hạng mục Nguyệt Đàn.
Anh ta vốn đã thương lượng xong với Vương Tâm Du, hai người ở lại Xuyên Tây mở phòng khám bệnh, điều trị dài hạn cho người dân ở Tây Tạng. Nhưng khi gặp Hà Tâm Vũ thì trong lòng anh ta buông lỏng rất nhiều, anh ta chỉ do dự nửa ngày liền lập ra mưu kế, thuận lợi quen biết với Hà Tâm Vũ.
Anh ta nói với Vương Tâm Du rằng dẫu sao thì vẫn muốn gặp cha mẹ của cô, nhân cơ hội này quay về Bắc Kinh một chuyến, chờ thêm một thời gian rồi quay trở lại đây. Vương Tâm Du do dự một lúc rồi đồng ý.
Buổi tối ngày thứ hai bọn họ quay lại Bắc Kinh, anh ta đi đến nhà hàng Vạn Hào để đón Vương Tâm Du, xe đỗ ở bên đường, các cao ốc mọc lên như nấm ở xung quanh, ánh sáng chói rọi, xa xa là biển hiệu của các cửa hàng bán những mặt hàng xa xỉ, cửa của nhà hàng thỉnh thoảng có những người ăn mặc hợp thời trang đi ra đi vào, người giữ cửa cung kính mở rộng cửa cho họ. Anh ta thấy đằng xa có một người đàn ông đưa Vương Tâm Du đi ra ngoài, cô nhìn người đàn ông kia rất chăm chú lưu luyến, hai người dường như muốn dung nhập vào nhau, đột nhiên Diệp Thánh Phi bắt đầu hoài niệm về cao nguyên Xuyên Tây.
Diệp Thánh Phi không ngờ người Vương Tâm Du vẫn yêu lại là Hà Thanh Huy, mà chính anh ta, vẫn như xưa không kềm chế được mà nhớ nhung Viên Minh Nguyệt. Hai người kia quả thực giống như cái thành phố này, chói mắt mà vô tình, kéo theo anh ta và Vương Tâm Du bước vào trong đó, không thể thoát ra được. Anh ta thấy Vương Tâm Du càng lúc càng không vui, thấy cô hèn mọn tìm cơ hội được ở cùng một chỗ với Hà Thanh Huy, rồi lại phải đối mặt với sự thân mật của Hà Thanh Huy và Viên Minh Nguyệt, anh ta thật muốn lập tức đưa cô trở lại Xuyên Tây. Thế nhưng anh ta không có cách gì thuyết phục được chính mình, Hà Tâm Vũ đồng ý cho anh ta một tiền đồ sáng lạng, Viên Minh Nguyệt không coi ai ra gì nhưng vẫn rất hấp dẫn, cũng làm cho anh ta không thể dứt bỏ.
Vậy mà khi anh ta thấy Vương Tâm Du lặng im nằm ở trên giường, anh ta thực sự hối hận, anh ta nhớ tới những tháng ngày yên bình của hai người họ ở Xuyên Tây, nhớ tới Tuyết Liên hoa. Là anh ta đã hại cô, anh ta không nên đưa cô trở lại nơi này, trở lại cái nơi vùi lấp tất cả. Nhìn cô ngày càng hãm sâu vào vũng bùn, cuối cùng đến ngập đầu thì anh ta lại khoanh tay đứng nhìn. Vì vậy khi Hà Thanh Huy đánh anh ta, anh ta lại nghĩ như vậy có thể sống dễ chịu hơn một chút.