Chương 8
Tùng San San thản nhiên nhìn Tôn Vũ Phi nghe điện thoại, nét mặt càng ngày càng khó xử. Tùng San San cũng mỗi lúc một thêm khó chịu, cô ta bỗng cảm thấy mọi việc đều trở nên vô nghĩa nhưng không đành lòng chịu thua.
" San San, thật sự xin lỗi em. Anh phải đến nhà hàng Trương Sinh ngay bây giờ nên không có thời gian giải thích. Em chờ anh nửa giờ nhé, chỉ nửa giờ thôi". Tôn Vũ Phi cầm chìa khóa xe chạy vội. Anh ta nhất định phải đuổi kịp mẹ và vợ trước khi bọn họ đến được nhà hàng.
Vừa rẽ vào đường lớn thì gặp ngay đèn đỏ. Nguy rồi, mất hai trăm tệ chứ chẳng chơi. Thế này thì hỏng bét, Lâm Vi hay lên mạng tìm hiểu về các biên bản vi phạm pháp luật. Ngộ nhỡ cô để tâm thẩm tr.a đối chiếu đến thời gian địa điểm thì ch.ết?…Tốt hơn hết không nên nghĩ nhiều như vậy, chú ý giải quyết việc trước mắt cái đã, Tôn Vũ Phi lập tức tăng tốc.
Hết nhanh rồi chậm, cuối cùng đã đến được nhà hàng Trương Sinh, Tôn Vũ Phi rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta cân nhắc xem nên trốn ở góc nào để chờ vợ gọi tới. Đột nhiên nhớ tới việc mình vừa mới từ bàn tiệc đi ra nên anh ta lại vội vàng chạy tới quầy bar mua một chai rượu rẻ tiền uống vài hớp.
Mười phút sau, Lâm Vi cùng mẹ chồng dắt con trai xuất hiện ở đại sảnh nhà hàng. Tôn Vũ Phi ở khu thư giãn trên tầng hai nhìn thấy rõ ràng, Lâm Vi bắt đầu bỏ điện thoại ra gọi. Anh ta cố ý chờ cho máy kêu một lúc mới nhấc lên nghe: " Alo, mọi người đến rồi à? Anh xuống ngay đây".
Khi nhìn thấy Lâm Vi và mẹ chồng chọn chiếc bàn bốn người ở đại sảnh để ngồi, Tôn Vũ Phi mới cầm chìa khóa ô tô giả vờ thở hổn hển như vừa mới chạy xuống: " Vợ à, ở đây có món sốt chân ngỗng rất ngon, em để mẹ nếm thử một chút xem sao".
Lâm Vi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tôn Vũ Phi: " Mọi người ăn xong rồi à?"
Tôn Vũ Phi bị nhìn thấu tâm can nên hơi chột dạ, hoảng hốt nói: " Đang ăn, đang ăn mà".
" Vậy sao anh lại cầm túi ra?". Lâm Vi ra vẻ ngạc nhiên.
" À". Tôn Vũ Phi nhìn chiếc túi trong tay nghĩ đúng là sai sót, anh ta lắp bắp giải thích: " Bọn họ…bọn họ vẫn ăn, anh về trước".
" Về trước? Chẳng phải anh nói còn phải dẫn bọn họ đi mát xa sao?". Lâm Vi hỏi dồn.
" Không mát xa, tắm gội gì hết". Tôn Vũ Phi chán nản trả lời, anh ta thấy mình thật thảm hại.
Lâm Vi gật đầu không nói gì nữa. Trái lại, mẹ chồng cô tỏ ra vô cùng vui mừng, tươi cười rạng rỡ nói chen vào: " Tốt tốt, còn đứng trơ ra đấy làm gì, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau về nhà".
Tùng San San bị lừa ngồi chờ suốt hai tiếng đồng hồ ở nhà hàng, đồ ăn nguội ngắt mà vẫn không thấy Tôn Vũ Phi quay lại.
Cô ta ủ rũ nhìn một bàn đầy đồ ăn, trong lòng chợt hiểu, ván này mình thua rồi.
Không khí nhà hàng rất thích hợp với các đôi tình nhân, bàn nào cũng có đôi có cặp, chỉ mình Tùng San San cô đơn chiếc bóng, cô ta tự rót rượu uống đến say mèm.
Mượn rượu, Tùng San San bấm điện thoại gọi cho Tôn Vũ Phi. Lúc này, Tôn Vũ Phi đang ăn cơm cùng mẹ và vợ, mặc cho di động trong túi rung điên cuồng vẫn giả bộ như không có gì. Dù sao cũng là vợ chồng đã nhiều năm, thấy chồng hơi khác lạ vợ nhận ra ngay, Lâm Vi nhìn Tôn Vũ Phi: " Sắc mặt anh khó coi quá, anh không sao đấy chứ?"
" Không có gì, có thể do anh vừa uống rượu nhiều quá thôi". Tôn Vũ Phi đưa tay vào túi lén tắt di động. Anh ta biết lần này đích thực đắc tội với Tùng San San rồi.
Trên đường về, con trai đã ngủ thiếp, Lâm Vi vừa lái xe vừa quay sang nói chuyện với mẹ chồng: " Đồng nghiệp của con đang ầm ĩ đòi ly hôn. Tôn Vũ Phi biết đấy, là Tiểu Tào".
Bà mẹ chồng nhiều chuyện dò la: " Tại sao vậy?"
" Chồng cô ấy có tình nhân bên ngoài bị Tiểu Tào bắt ngay tại giường. Xã hội ngày nay đúng là xuống cấp".
" Chồng cô ấy có tiền không?"
" Không có tiền"
" Quyền lực thì sao?"
" Không có quyền gì cả"
" Thời buổi bây giờ ông nào chả thế. Cái gì cũng không có nhưng vẫn dám bồ bịch bên ngoài. Chỉ có Vũ Phi nhà ta là tốt nhất. Hết giờ làm việc là về nhà với vợ ngay, trừ khi phải tiếp khách chứ không bao giờ đi đâu". Mẹ chồng nghiêng đầu nhìn chằm chằm con trai.
Tôn Vũ Phi nhắm mắt cười ha hả: " Đúng vậy, đúng vậy. Nếu tất cả đàn ông đều gương mẫu giống con thì tỉ lệ ly hôn của nước ta sẽ giảm đáng kể đấy".
Lâm Vi nói giọng đầy hàm ý: " Đúng vậy, chúng ta phải kêu gọi toàn thể đàn ông Trung Quốc học tập theo tấm gương của đồng chí Tôn Vũ Phi mới được".
Cuối tuần, Tùng San San đi thăm người bạn thân đang mang thai. Thấy chồng người ta xoắn xuýt chăm vợ, tâm trạng cô ta cảm thấy chua xót. Tôn Vũ Phi ở nhà cũng như vậy sao? Bốn năm nay, đây là lần đầu tiên cô ta có ý nghĩ muốn từ bỏ. Tiểu tam cho dù có yêu thương thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là loại người chẳng ra gì. Chỉ vì cô ta không cam lòng, mất bốn năm để trở thành cử nhân đại học, cứ như vậy nói buông là buông sao.
Nghĩ tới đây, Tùng San San cố gắng lần cuối, không nói năng gì mà đưa ra sách lược gọn gàng dứt khoát, nhắn tin cho Tôn Vũ Phi: " Em có thai rồi".
Tôn Vũ Phi đang họp, nhận được tin nhắn cảm giác đầu óc vo ve, phản ứng đầu tiên khi nhắn lại là: " Đừng có đùa linh tinh". Nói xong đầu óc anh ta mới chậm chạp suy nghĩ. Không thể nào, chẳng phải lần nào cũng dùng Durex sao? Không lẽ một phần trăm thất bại lại rơi trúng vào người mình? Nhất định do dạo này không được mình quan tâm nhiều nên cô ấy giận, định hù dọa? Nghĩ vậy, Tôn Vũ Phi bình tĩnh nhắn lai: Đừng có cuống lên, ngày mai anh sẽ cùng em đên bệnh viện kiểm tra.
Ngày hôm sau, Tôn Vũ Phi chở Tùng San San ra khỏi Thượng Hải, đến một bệnh viện khá vắng vẻ.
Bác sĩ thờ ơ đưa cho Tùng San San một lọ đựng nước tiểu để xét nghiệm. Tùng San San vào nhà vệ sinh, ném thẳng cái lọ đó đi rồi lấy trong túi ra lọ nước tiểu của người bạn tốt đang mang thai.
Tôn Vũ Phi lo lắng đứng chờ bên ngoài, Tùng San San cầm lọ nước tiểu lắc lư trong tay, Tôn Vũ Phi bất giác im lặng. Anh ta hối hận rồi, đối mặt với cơn bão tố sắp xảy ra, lúc này anh ta mới ý thức được một điều: cuộc sống sóng yên biển lặng đáng quý biết nhường nào, mặc dù cuộc sống đó có đôi chút nhạt nhẽo.
" Phải làm sao bây giờ?". Giọng nói Tôn Vũ Phi thay đổi.
Tùng San San cảm thấy người đàn ông này bỗng trở nên xa lạ. Người đàn ông với dung mạo hiên ngang tao nhã nay đã trở thành tro bụi. Đứng trước mặt cô ta bây giờ là người đàn ông nhát gan, hoang mang và lo sợ. Cô ta thấy buồn cười, vậy mà bốn năm qua cô ta đã từng đi theo hắn.
Thấy Tùng San San im lặng, Tôn Vũ Phi luống cuống, sợ cô ta có ý định gì nên vội vàng tỏ thái độ: " Anh không thể ly hôn".
Tùng San San vô cùng tức giận liền xách túi bỏ đi. Tôn Vũ Phi chạy với theo: " San San, San San, xin lỗi, anh muốn được bồi thường cho em".
" Bồi thường bao nhiêu?"
" Bốn…bốn vạn. Đủ không?"
" Ha ha". San San cười lạnh: " Vừa đúng một năm bốn vạn. Được. Trong vòng ba ngày anh phải đưa cho tôi, sau đó chúng ta chia tay". Cô ta nói xong bước đi không quay đầu lại.
Tôn Vũ Phi hỏi mượn bạn bè nhưng không có kết quả. Những người bạn ngày thường vẫn ngồi uống rượu với nhau, gọi nhau là anh em giờ không có một ai, không người nào muốn cho anh ta mượn tiền. Cuối cùng, Tôn Vũ Phi vẫn phải mở miệng nói với Lâm Vi: " Anh cần bốn vạn tệ".
Lâm Vi đang phơi quần áo ngoài ban công, xoay người trả lời: " Được".
" Em không hỏi vì sao à?". Tôn Vũ Phi kinh ngạc vì không hề có giông bão xảy ra như dự tính.
" Tại sao?". Lâm Vi hỏi lại.
" Anh…anh đâm phải xe của người khác. Hôm đó có uống chút rượu nên công ty bảo hiểm không bồi thường". Tôn Vũ lại nói dối, trong lòng thề thốt đây sẽ là lần cuối cùng.
" Anh thật biết đâm. Vừa hay trong nhà có bốn vạn tiêt kiệm đấy". Lâm Vi cười, xoa xoa tay, quay vào nhà lấy ra cuốn sổ tiết kiệm màu xanh biếc: " Anh đừng lo, em sẽ đi ngân hàng rút tiền. Tiền có thể giải quyết vấn đề thì quan trọng gì".
Ba ngày sau, Tùng San San nhận được một phong thư dày, bên trong là bốn vạn tiền mặt. Mở ra còn thấy có tờ giấy, trong đó viết: " Cha mẹ của anh ấy cũng là cha mẹ của tôi. Con anh ấy cũng là con tôi. Nhà của anh ấy là nhà tôi. Cho nên, lỗi anh ấy cũng là lỗi của tôi. Thay mặt chồng tôi, thành thật xin lỗi cô".