Chương 4: Tiếp tục hỗn chiến
Tan học.
Yến Nhi liếc nhìn sang cái bàn trống không bên cạnh mình, lại nhìn về phía cửa lớp học vẫn không thấy ai cả, cô cười một cách đầy hả hê. Tưởng rằng hắn ta nghĩ ra được trò gì hay để "chỉnh" cô, ai dè cô đã đánh giá quá cao về trí thông minh của người nào đó rồi!! Hắn cho là cô giống mấy cái đứa con gái nhát gan, tầm thường kia nên mới dùng cái chiêu cũ rích đó để hù cô sợ hả?! Ngu ngốc! Nhưng cũng nhờ vào sự sai lầm "hoàn hảo" đó nên cô mới có một màn trả đũa tuyệt vời ông mặt giời đến vậy!
" Có vẻ như mày rất vui nhỉ?" Lam quay người xuống định kêu Nhi về cùng như mọi ngày thì bắt gặp được cái khuôn mặt nham nhở của nhỏ. Chắc đang sung sướng quá hóa cuồng đây mà.
" Tất nhiên rồi. Mà Lam này, mày có nhìn thấy cái khuôn mặt thảm hại của hắn lúc nãy không? Nếu không phải còn đang "diễn" hăng say thì tao đã muốn nằm bò ra mà cười ngặt nghẽo ấy!" Nói xong, Nhi còn khoa trương đập bàn vài cái để minh họa cho lời nói của mình.
" Mày có cần phải làm quá lên như vậy không?!"
" Cần chứ!"
" Thôi, về đi! Trễ rồi đó!" Lam hối thúc.
" Đợi tao một lát!" Nhi trả lời. Cô nhếch mép nhìn sang cái cặp ai đó bỏ quên bên cạnh rồi một kế hoạch "to lớn" đang dần thành hình trong đầu cô.
Lam chỉ có thể nhìn con bạn mình rồi bất đắc dĩ thở dài. Cứ mỗi lần thấy khuôn mặt đó của nó thì chắc chắn rằng sẽ có người bị nó tính kế. Cô âm thầm cầu nguyện cho Quân, đắc tội ai cũng không nên đắc tội cái con nhỏ mưu mô, xảo quyệt đó, kết cục chỉ có một đó là bị nó chỉnh đến thừa sống thiếu ch.ết mà thôi, haizz!!
Đợi cho dân tình 11A đã ra khỏi lớp, đến khi không còn nhìn thấy một bóng người nào cả. Nhi đứng dậy, hướng về phía chiếc cặp bước tới. Nhìn ngó xung quanh giống như một tên trộm chính hiệu đã hành nghề rất nhiều năm, cô muốn tìm một nơi để "phi tang vật chứng" đang nằm trong tay. Phóng tầm mắt đến phía cuối lớp, mục tiêu là cái thùng rác đang tản mát ra "hương thơm" nồng nàn đến ngỡ ngàng kia. Cô nhanh chóng đi tới, mở nắp thùng ra, khuôn mặt cô nhăn nhó, lấy tay bịt mũi lại bởi cái "mùi thơm" khủng khiếp đang xộc vào mũi. Sau đó, cô thẳng tay vứt chiếc cặp đáng thương vào đó không một chút luyến tiếc.
Làm xong tất cả, Nhi quay lại nhìn về phía Lam đang ngồi tại chỗ nhìn cô với khuôn mặt "dã man" giống như cô vừa mới giết người xong vậy! Cô cười nháy mắt với nhỏ một cái rồi phủi phủi bàn tay của mình, nói bằng giọng thản nhiên:
" Xong việc rồi! Về thôi!"
" Ừ! Đi lẹ đi, đợi một lát nữa anh Quân mà vào bắt quả tang tại chỗ là tụi mình ch.ết chắc!" Lam bừng tỉnh lại nhớ tới chuyện quan trọng. Tái mặt xông tới chỗ Nhi lôi lôi kéo kéo cô bay về phía cửa lớp.
Ra đến cổng trường, Lam thở phào thả tay Nhi ra rồi nói:
" Hôm nay tao qua nhà mày ăn cơm nha?!"
" Tại sao vậy?!" Nhi ngạc nhiên hỏi. Bình thường Lam cũng hay qua nhà cô ăn cơm nhưng những lúc đó toàn là do cô mời, còn hôm nay nhỏ tự động vác mặt đi "xin ăn" như vậy chắc chắn là có lí do.
" Ờ... cũng không có gì! Thật ra thì hôm nay bố mẹ tao đi làm về trễ nên dặn tao tự đi kiếm gì đó lót bụng. Mà tao bỗng dưng nhớ đến tay nghề đẳng cấp của mama nhà mày nên tính qua ăn ké đấy mà! He he!" Lam ngượng nghịu thú nhận.
" Xì! Có gì đâu mà mày bày ra cái bộ mặt "thiếu nữ" đó vậy?! Papa và mama tao xem mày như con ruột mà, có bao giờ cho mày nhịn đói đâu mà lo!"
" Nghe mày nói vậy tao bớt lo rồi! Đi mau thôi, cái bụng của tao đang biểu tình đâu này!"
Dứt lời, hai cô nàng tung tăng vừa đi vừa cười đùa vui vẻ trên đường về nhà Nhi, không thèm để tâm đến những chuyện đã xảy ra ở trường nữa.
____________________________
Trong phòng của Nhi.
Sau khi đã đánh chén no nê cùng với Lam ở dưới nhà, tiễn nhỏ ra về. Nhi bay tuột lên phòng ngồi ngay vào bàn học, ai nhìn vào sẽ nghĩ rằng cô rất siêng năng học tập, nhưng đó chỉ là một sự nhầm tưởng đến tai hại. Bởi vì hiện giờ cô nàng đang cặm cụi, loáy hoáy viết viết cái gì đó. Nhìn xuống trang giấy chi chít toàn chữ là chữ, có một dòng tít rất to, bắt mắt ghi rõ: Kế hoạch chỉnh người của Hoàng Yến Nhi. Những dòng tiếp theo đại loại như là:
1. Quét một lớp sơn thật dính lên ghế thì khi hắn ngồi xuống sẽ không đứng lên được.
2. Bỏ một đống thuốc xổ "nặng đô" vào thức ăn để hắn bị "tào tháo rượt" không ngơi nghỉ.
3. Vào những ngày trời lạnh, đứng trên tầng cao đợi khi con mồi đi ngang qua thì ngay tức khắc tạt một xô nước đá xuống, khi bị bắt gặp thì liền trưng ra khuôn mặt vô "số" tội nói rằng: Mình không cố ý!
4. ...
Cứ như vậy, Yến Nhi càng viết càng hăng. Buông bút, cô cầm "kế hoạch tác chiến" của mình trong tay, thật muốn ngửa mặt lên trời cười to nhưng vì sợ giọng cười "gà chó không tha" của cô sẽ làm kinh động đến những người hàng xóm dễ thương, vô tội kia nên mới cố kìm lại. Hắc hắc! Cái tên "hot dog" kia ngày mai sẽ biết được sự lợi hại của cô! Cô nghĩ thầm trong bụng sau đó vọt lên giường đánh một giấc ngon lành để lấy sức chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón quân địch.
____________________________
" Bịch!"
Lại một tiếng tiếp đất nặng nề tượng trưng cho một dấu ấn trong lịch sử đi học trễ của Yến Nhi vang lên. Cầm lấy cặp, Nhi quay đầu lại nhìn bức tường cao gần hai mét kia, chậc chậc lưỡi bởi trình độ leo tường của cô ngày càng điêu luyện thì bỗng nhiên một giọng nói "sặc mùi thuốc súng" vang lên:
" Hoàng Yến Nhi, lại đi học trễ nữa à?! Em đúng là "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" nhỉ?!"
Hơ... hơ... Sao cái giọng nói tràn ngập tình "yêu thương" dành cho những mầm non của đất nước này lại quen thuộc đến thế nhỉ?! Đừng có nói là... là... là "quái thú" của Huyền Dương đã "ra sân" rồi nha? Trời đất thánh thần thiên địa ơi, nếu các ngài có mắt thì xin hãy phù hộ cho sinh linh bé nhỏ, dễ thương, xinh đẹp, đáng yêu nhất quả đất là cô đây một con đường sống đi. Đừng có nhẫn tâm đến nỗi đưa cái con "quái thú" khủng khiếp này đến đây để "giày vò" cô mà!
"Thành tâm" cầu khẩn xong, Nhi lấy một tốc độ rùa bò từ từ xoay cái cần cổ cứng ngắc của mình lại.
Đùng... đùng...
Vừa thấy cái khuôn mặt "nhân từ" đến nỗi không thể "nhân từ" hơn được nữa kia, những luồng sét rất không "hảo tâm" vang lên liên tiếp trong đầu cô như một hồi chuông báo hiệu nguy hiểm đang rình rập. Tại sao vậy?! Tại sao hết lần này đến lần khác mấy cái ông thần "trời đánh thánh đâm" kia đều rủ rê nhau bỏ rơi một thiếu nữ mỏng manh với mười bảy cái xuân xanh chuẩn bị đi đến bước đường "tàn hoa bại liễu" như cô thế này. Thật là quá nhẫn tâm mà!
Cho là tình cảnh hiện tại còn chưa đủ "nát bét", ông trời còn cố ý phái thêm thằng cha mắc dịch nào đó xuống đây để "thêm dầu vào lửa" nữa. Bằng chứng là từ sau lưng của con "quái thú" kia bỗng nhiên ló ra một khuôn mặt có thể khiến tất cả con gái thét chói tai nhưng trong đó không bao gồm Hoàng Yến Nhi cô. Hắn ta không phải ai khác chính là cái tên động vật giống đực, tác giả của mấy con gián đã đến thời kì thối rữa nằm trong học bàn của cô ngày hôm qua - Phan Việt Quân! Chỉ cần nhìn vào nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt hắn ta thì cô đã biết "quái thú" này là do anh ta "thỉnh" tới để trả thù cô rồi!
Trong lúc cô đang lôi cả mười tám đời tổ tông nhà hắn ta ra để mà chửi rủa thì cái con "quái thú" bị cô bỏ quên từ nãy tới giờ đó "gầm gừ" đi đến trước mặt cô. Nhìn con thỏ nhỏ trước mặt là cô đây với một ánh mắt "con sói chuẩn bị ăn thịt bà ngoại của cô bé quàng khăn đỏ", ông ta đưa tay đẩy đẩy cái gọng kính trên khuôn mặt "phì nhiêu" của mình, sau đó cất giọng:
" Em đã chuẩn bị tinh thần chưa vậy? Lên phòng giám thị với tôi gấp, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với em đó!" Sự "dịu dàng" đến ch.ết "ruồi" trong lời nói kia làm tay chân cô bủn rủn cả ra.
" Thầy quái... à không, thầy Dĩnh đẹp trai, tuấn tú, phong độ ngời ngời đây có thể nào bỏ qua cho một mầm non tươi đẹp, rạng rỡ nước nhà như em một lỗi lầm nho nhỏ được không ạ? Em... "nhiều lần lỡ dại"!" Cô nhanh chóng chuyển sang giọng điệu nịnh hót thường ngày để đối phó với nhân vật khó chơi trước mắt.
Cả cái trường Huyền Dương to lớn này không có ai là không biết đến danh tiếng lẫy lừng của con "quái thú" đang đứng trước mặt cô đây. Ông ta là thầy giám thị "quyền lực" lâu năm nhất của trường, tên thật của ông là Nguyễn Trọng Dĩnh, còn được mệnh danh "vua quái thú". Sở dĩ ông có được một biệt danh "sang chảnh" như vậy là vì ông ta là cơn ác mộng chung của tất cả những học sinh cá biệt trong ngôi trường này. Những hành vi vi phạm nội quy nhà trường mà bị ông ta bắt gặp được thì... coi như cuộc đời tuổi trẻ của bạn sẽ có một dấu ấn lịch sử rất "huy hoàng". Cái nhân vật "may mắn" phạm lỗi đó sẽ vô cùng "vinh dự" được ông ta "mời" lên phòng giám thị và sau đó là một màn giáo huấn "cảm động đến tận tâm can", tiếp theo sẽ nhận được những hình phạt "kinh khủng" mà không ai muốn nó tái diễn một lần nữa! Vậy mà hôm nay, cô "lại" được diện kiến "quái thú" lừng danh đó lần thứ n trong cuộc đời. Ôi! Cái vận "phân" chó gì thế này?!
" Không cần phải nịnh tôi, em đã vi phạm không biết bao nhiêu lần, nhưng vì thành tích học tập của em rất tốt nên tôi đã bỏ qua nhiều rồi. Hôm nay, vì có người "mật báo" nên tôi không thể "mắt điếc tai ngơ" thêm được nữa. Em nhận mệnh đi!"
Con "quái thú" kia trực tiếp ngó lơ lời cầu xin của cô, cũng vì cái tên ch.ết bầm nào đó! Cô đưa ánh mắt giết người qua cái nhân vật vẫn im lặng từ nãy đến giờ nhưng đóng vai trò chủ chốt sau lưng ông ta rồi nguyền rủa. Nhà ngươi hãy đợi đấy, cứ nằm sẵn lên bàn mổ mà đợi chị đây tới "tùng xẻo" đi! Hừ!
Quân tiếp thu ánh mắt của Nhi xong còn cố ý nhướng mày lên tỏ ý: cứ tự nhiên! Ngày hôm qua, sau một hồi nhục nhã trốn chui trốn nhủi, anh trở lại lớp học để lấy cặp rồi về nhà. Nhưng ai ngờ không thấy nó đâu, anh phải lục lọi, tìm tòi khắp mọi nơi vẫn không tìm ra. Cuối cùng, bất đắc dĩ lắm anh mới phải mở cái thùng rác thối đến "ngàn dặm" ở phía cuối lớp kia thì thấy cái cặp của anh nó đã xơ xác, tàn tạ đến không chịu nổi nằm trong đó. Quân tức đến nổ đom đóm mắt, không nghi ngờ gì thủ phạm chính là cái con nhỏ sao chổi ch.ết tiệt đó. Hồi sáng đã phản pháo anh một vố vẫn chưa đủ hay sao mà giờ còn bồi thêm một đòn nữa. Thấy vậy, anh không thương tiếc đóng luôn cái nắp thùng lại rồi quay đầu bỏ về. Sáng nay, anh tới phòng thầy giám thị, "thông tin" cho ông ấy rằng chỗ bức tường phía sau trường là "địa bàn" của cái đứa chuyên đi học trễ nào đó. Ông ta không hề nghi ngờ gì mà chạy ngay ra đây để bắt quả tang tại trận. Không phải vì tin lời anh nên ông ấy mới như vậy, mà vì khi anh nói tên của cô ta ra thì ông thầy ngay tức tốc tin đến sái cổ. Vì thế nên hiện giờ anh mới có thể hả hê như vậy! Ha ha, đáng đời cô! Cuối cùng anh cũng trả thù được vụ hôm qua rồi!
" Thầy Dĩnh "yêu dấu" ơi..."
" Cắt! Cắt! Đừng có mè nheo nữa, bây giờ em muốn tự nguyện đi hay là tôi phải nhờ tới ba mẹ em lên "áp giải" em đi?!" Ông thầy "yêu dấu" nào đó rất không "thương hoa tiếc ngọc" mà cắt đứt màn trình diễn "miệng lưỡi" của Yến Nhi rồi sau đó còn tung ra một "quả bom" rất nặng kí đối với cô nữa.
Lần này ch.ết thiệt rồi! Đi không được mà ở cũng không xong! Nếu đi thì sẽ ch.ết một cách oanh liệt dưới "ma trảo" của "quái thú", con không đi thì sẽ ch.ết một cách nhục nhã dưới màn "tr.a tấn" bằng giọng ca "thánh thót" của "cái loa" nhà cô. Đằng nào cũng ch.ết thôi thì lựa chọn được ghi tên vào sách sử vì ch.ết một cách oanh liệt vậy! Nhanh chóng phân tích xong, Nhi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt "phì nhiêu" kia, nói rành mạch:
" Em tự nguyện đi ạ!" Sau đó, cô thẳng lưng, ưỡn ngực rồi bước đi với một tư thế "cây ngây không sợ ch.ết đứng".
" Xong việc rồi, em lên lớp trước đây ạ! Chào thầy!" Quân thấy nhiệm vụ của mình đã xong, quay qua nói với ông thầy rồi cất bước đi về phía lớp học. Khi đi ngang qua người Nhi còn không quên gửi tặng một ánh mắt "tự bảo trọng" cho cô nàng và đi thẳng không thèm ngoảnh đầu lại.
Nhi hậm hực nhìn theo cái bóng lưng gai mắt kia. Cô nghiến răng kèn kẹt âm thầm tuyên thệ: Cô mà không chỉnh được hắn thì cô không phải là con người... í nhầm, nếu không phải con người thì cô là con gì?! Sửa lại, nếu không chỉnh được hắn cô không mang họ Hoàng nữa! Đúng, phải là như vậy!
" Không đi nhanh đi, còn ở đó nhìn cái gì?!" Một tiếng nói vang lên đột ngột làm cô suýt bật ngửa. Có cần phải giống quỷ như vậy không chứ?!
____________________________
Sau khi đã trải qua màn "tr.a tấn" khủng khiếp trong vòng một tiết học mà như cả thế kỉ kia, Nhi lếch cái thân thể tàn tạ với cặp giò giống như con chim non mới biết đi của mình về lớp học.
Lam thấy bóng dáng thê thảm không nỡ nhìn của Nhi ở phía cửa lớp thì nhanh chóng chạy lại đỡ. Đưa nó về tận bàn rồi nhỏ giọng trách móc:
" Sao mày không cố gắng bỏ cái tật ngủ dật trễ đó đi cho khỏi phải bị phạt?! Sao phải khổ sở như vậy chứ?!"
" Mày làm như dễ lắm ấy?! Nếu tao bỏ được thì đã không đợi tới bây giờ rồi!" Nhi thiểu não nói.
" Tao thật không biết nói gì với mày luôn ấy Nhi ạ! Haizz..." Lam thở dài hết cách.
" Nhưng sáng nay không phải ngẫu nhiên mà tao bị "quái thú" bắt gặp đâu." Nói tới đây, ánh mắt Nhi căm phẫn nhìn sang cái bàn không bóng người bên cạnh mình.
" Nói vậy là... anh Quân làm hả?" Theo tầm mắt của con bạn, Lam bỗng hiểu ra.
" Chứ còn ai trồng khoai đất này."
" Thôi được rồi, tiết này là tiết thể dục, mày có muốn tao xin phép dùm mày không?"
Nghe tới đây, hai mắt Nhi nhanh chóng sáng lên, quay phắt sang nhìn con bạn thân yêu của mình, Nhi cười hề hề tán thưởng:
" Tại sao mày lại có thể hiểu tao đến như vậy Lam nhỉ?!"
Đáp lại cô là một cái lườm nguýt khinh thường của Lam:
" Hừ! Còn không phải vì tao là bạn thân nhất của con nhỏ trời đánh như mày à!"
Nói rồi, Lam đứng dậy dùng ánh mắt với hàm ý: chúc may mắn! Sau đó cô xoay người đi xuống sân tập trung cùng với những bạn khác.
Sau khi thấy trong lớp không còn một bóng người, Nhi lôi trong cặp ra một vật gì đó rồi nhanh chóng thực hiện hành vi xấu xa của cô. Làm xong mọi việc, Nhi kiểm tr.a lại thành quả một lần nữa, khẳng định mọi thứ đều rất hoàn hảo cô mới ra khỏi lớp học, bay xuống phòng y tế để tạo ra "bằng chứng ngoại phạm" cho mình.
...
Hết tiết thể dục, dân tình 11A lục đục kéo nhau về lớp, Yến Nhi cũng không ngoại lệ. Hiện tại cô đang dùng một sắc thái có thể nói là "thảm" còn hơn cả chữ "thảm" để lê lết về phía phòng học. Thực ra thì cô chỉ đang diễn cho người nào đó xem để khỏi phải nghi ngờ cô thôi.
Vừa ngồi vào chỗ, Nhi liền cảm nhận được ánh mắt soi mói ở bên cạnh. Thấy vậy, để thêm sự "vô tội", cô liền đưa ánh mắt hung dữ giống như một con sói đang đói khát của mình về phía khuôn mặt của "người sắp bị hại" nhưng vẫn không hề hay biết kia. Nhìn vẻ dương dương tự đắc của anh ta, Nhi ngấp nghé mừng thầm. Hừ! Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu mà mừng sớm nha!!
Đúng thật hiện tại tâm tình của Quân có thể nói là vô cùng tốt! Anh không ngờ thì ra khoái cảm của sự trả thù là như thế này, nhìn thấy cô thảm hại dưới tay anh như vậy, anh sảng khoái vô cùng! Hôm nay là một ngày đáng để ăn mừng nha, tối nay phải tụ tập một bữa với các chiến hữu mới được!
Reng... reng...
Bắt đầu vào tiết thứ ba, là giờ Địa của bà cô "Dung một mí" nổi tiếng hay bắt bẻ học sinh. Bà cô này cũng là một nhân vật khó chơi à nha, hễ có ai mà bị bà ta bắt được dù chỉ là một việc bé tí tẹo, không đáng chú ý thì qua sự "sàng lọc" của bà ta, nó sẽ trở thành một chuyện rất "nghiêm trọng hóa quá vấn đề". Vậy nên trong giờ dạy của "Dung một mí", những bạn học dù có "trâu bò" đến mấy đi nữa cũng không dám hó hé nửa lời vì sợ bị bả "nắm thóp".
Khoảng nửa phút sau, bóng dáng bà cô trong tà áo dài màu cam nhạt không những không làm tăng mĩ cảm của những thần dân 11A đối với "Dung một mí" mà nó còn giảm xuống đến mức thậm tệ là âm điểm. Bước đến trên bục giảng, nhìn xuống dưới với ánh mắt không mấy nhiệt tình, một giọng nói "phụ nữ" rất "chuẩn" vang lên:
" Lấy sách vở ra, chúng ta học bài mới."
Nói rồi, "Dung một mí" cầm lấy viên phấn để trên bàn ghi một dòng tít to rõ về nội dung của bài học hôm nay rồi quay xuống:
" Giở sách trang 142, em Khang đứng lên đọc nội dung phần một cho tôi."
" Vâng!" Khang đáp, sau đó cậu bạn vừa định cầm sách đọc thì giọng nói lại vang lên lần nữa
" Khoan đã. Bạn ngồi trước Khang tên gì vậy?"
Vừa dứt câu hỏi, bạn lớp trưởng đáng mến của lớp 11A - Đỗ Nguyễn Như Ngọc lúc nào cũng luôn là người hứng chịu "mũi xào" đại diện cả lớp trả lời câu hỏi của "Dung một mí":
" Thưa cô, bạn ấy tên là Phan Việt Quân ạ!"
Ừm một tiếng tỏ vẻ mình đã biết, bà cô lại chuyển tầm mắt tới Quân rồi nói:
" Em Quân, sách của em đâu? Tại sao vẫn chưa lấy ra? Hửm!?" Chữ cuối còn cố ý đề cao âm lượng để tăng thêm phần uy nghiêm.
Quân hiện tại đang rất là sầu não! Mặc dù anh học không được giỏi... à, nếu không muốn phải nói là dốt nát! Nhưng mỗi lúc lên lớp anh vẫn luôn mang theo sách vở đầy đủ, không vì lí do gì khác, nguyên nhân chính là nó có thể giúp anh đánh một giấc ngon lành mà không bị thầy cô phát hiện. Hôm nay cũng không ngoại lệ, tất cả những thứ cần thiết anh đã bỏ sẵn trong cặp rồi nhưng khổ nỗi anh lại không lấy nó ra được! Đừng hỏi tại sao... bởi vì khi anh phát hiện ra những thứ đó thì nó đã dính chặt vào trong học bàn với một lớp keo hiệu quả đến ngạc nhiên kia luôn rồi, anh có kéo mạnh như thế nào thì nó cũng không nhằm nhò gì cả! Khỏi cần phải hỏi Quân cũng đã biết thủ phạm là ai, anh đưa cặp mắt bừng bừng lửa giận của mình sang khuôn mặt nhỏ nhắn kia mang theo "thông điệp": cô được lắm!
Nhi thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của anh ta rồi cũng không tiếng động đáp trả: cám ơn anh đã quá khen, thường thôi!!
Quân tức đến nỗi khói cũng muốn bốc lên trên đỉnh đầu! Anh không thèm để ý đến cô nữa, "hiên ngang" đứng dậy mặt đối mặt với "Dung một mí", nêu ra một lí do "kinh điển" nhất:
" Em không mang theo sách ạ!"
" Tại sao?" Giọng điệu đã có chút "thuốc súng".
" Em... để quên ở nhà."
" Để quên?! Được lắm! Lát nữa hết giờ học đến phòng giáo viên gặp tôi. Giờ thì xuống phía cuối lớp vừa quỳ vừa giơ cao hai tay lên cho đến khi nào hết tiết mới thôi. Hừ!" Nói rồi, bà cô tiếp tục chuyên môn của mình không thèm để ý đến cái khuôn mặt méo mó, nhục nhã của anh chàng hot boy nào đó nữa.
Quân hung hăng trừng mắt với Nhi rồi tiếp nhận mệnh của mình, đi xuống phía cuối lớp quỳ.
...
Hết tiết học, Quân còn chưa kịp hớn hở vì hai cánh tay mỏi nhừ từ nãy đến giờ vừa được hạ xuống thì một giọng nói "tử thần" vang lên bên tai anh:
" Đi theo tôi, mau lên!"
Khuôn mặt anh nhanh chóng xị xuống như cái bị rồi lầm lũi bước theo "Dung một mí" ra khỏi lớp với một tràng cười đến lộn ruột ra ngoài của cô bạn Yến Nhi xinh đẹp.
" Chiêu này của mày cũng hay thật nhỉ?! Hiệu quả tức thời luôn! Chắc bây giờ anh Quân phải rửa tai để "lắng nghe" những lời ca cẩm của "Dung một mí" đến giờ ra về luôn rồi. Ha ha!" Lam quay xuống giơ ngón tay cái lên để tán thưởng Nhi.
" Cho đáng đời hắn ta! Ai bảo dám "chơi" tao?! Hê hê, vào đến tay bà cô đó thì chỉ có thể trách số hắn "may mắn" đến đáng thương mà thôi!" Quá sung sướng! Đắc tội cô thì không thể nào cho anh ta kết cục tốt đẹp được.
Lam nghe Nhi nói vậy cũng cười cười đồng ý.
--------------------
Cuộc chiến học đường part 2:
Cả hai không ai chịu thua ai nên hôm nay tỉ số là hòa nhau.