Quyển 3 - Chương 87: Ngư ông đắc lợi
Trong sân im ắng, Từ Man đoán bất luận là Thục Mẫn, Đại hoàng tử hay là Hoàng Tú Oánh, sợ là đã chuẩn bị chu đáo cả rồi, lúc này nếu thực sự có người đi vào, khẳng định là không thoát khỏi liên can đến Đại hoàng tử hoặc là Hoàng Tú Oánh.
“Có ai không?” Một giọng nam trưởng thành xa lạ, dường như còn mang theo bất an, Từ Man tựa vào phía sau cửa, tinh thần khẩn trương cao độ.
“Quận chúa, ta vào nha!” nam tử kia dường như đã tìm đúng phòng, dùng sức đẩy cửa ra.
Từ Man không còn màng gì nữa, nhân lúc nam tử kia tiến vào trong tầm mắt hắn lập tức tối lại, nàng tiến lên vài bước, nhảy lên dùng cánh tay giáng một đòn thật mạnh sau gáy hắn ta, lại dùng một tay còn lại xiết chặt túi thơm chứa thuốc mê, tức khắc bồi thêm vào. Bất quá có lẽ do vận khí Từ Man không tệ, mấy năm nay luyện công phu cũng không uổng công, cũng có thể là độ sáng tối giữa trong và ngoài phòng chênh lệch quá lớn, mới khiến nam tử kia bỗng chốc dại ra, bị Từ Man đắc thủ.
Mắt thấy nam tử kia té phịch xuống đất. Từ Man lại đợi một lát sau mới đi qua, lấy tay chọc chọc, thấy không có phản ứng gì, mới hé rèm cửa sổ xem thử một chút. Chỉ thấy nam tử này, tuổi ước chừng hơn hai mươi, tướng mạo bình thường, mũi thẳng miệng rộng, hai mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ, chỉ là trên chóp mũi hắn ta có một nốt ruồi đỏ, khiến người khác nhìn sao cũng thấy quái quái.
Tiếp theo lại nhìn lên người hắn, Từ Man vừa nhìn là thấy bất thường, trên người hắn không phải là y phục thái giám, ngược lại là quần áo của thị vệ hậu cung, mà còn là thị vệ tam đẳng, căn bản không được tiến vào hậu cung, thật không biết Hoàng Tú Oánh làm cách nào đưa được hắn vào đây.
Từ Man kéo nam tử kia lên giường, đặt nằm kế Hoàng Tú Oánh, sau đó sực nhớ lúc thị vệ này mới vào đến cửa, cư nhiên lại gọi danh hào của mình, trong lòng dâng lên một nỗi tức giận. Đây nói không chừng là Hoàng Tú Oánh lừa hắn đến, muốn giá họa cho mình. Nếu chuyện này thật sự thành, đừng nói một lát nữa Đại hoàng tử đến sẽ xảy ra chuyện gì, mà nói chính nàng, sau này làm thế nào còn mặt mũi nhìn người. Xem ra, Hoàng Tú Oánh là bị chuyện ở rừng hoa đào lần trước kích động, đã hoàn toàn không còn cố kỵ gì nữa rồi.
Ngồi ở bên giường, Từ Man nhìn Hoàng Tú Oánh thật sâu, nắm tay siết chặt, mở rồi lại nắm, trong lòng nàng vẫn là có chút đấu tranh.
Sau đó, Từ Man hít sâu một hơi, rồi hai mắt bình tĩnh bắt đầu cởi áo Hoàng Tú Oánh, đầu tiên là nửa trên, tiếp theo là váy, đến cả tóc cũng không tha, thậm chí còn cầm một cây trâm trân châu của Hoàng Tú Oánh nhét vào trong quần áo thị vệ. Sau khi lột sạch Hoàng Tú Oánh, Từ Man lại bắt đầu cởi áo cho thị vệ kia, lần này hiển nhiên có chút khó khăn, thứ nhất Từ Man kiếp trước vẫn là một hoàng hoa khuê nữ, thứ hai ở kiếp này nói hơn nói thiệt cũng chịu nền giáo dục phong kiến 10 năm, cái việc cởi quần áo đàn ông mà lại là đàn ông xấu này, cũng rất khiêu chiến giới hạn của nàng.
Nhưng đấu tranh thì đấu tranh, một khi Từ Man đã quyết định là sẽ không dễ thay đổi, nàng gần như là khép nửa con mắt, cởi quần áo của nam nhân kia, thậm chí ngay cả cái qυầи ɭót cũng không lưu lại.
Sau đó, đem quần áo hai người họ rải đầy trên mặt đất, Từ Man nhìn hai người trần truồng trên giường, trong mắt ngay cả một tia dao động đều không có, chỉ tạm dừng một chút, liền đem chiếc chăn mỏng đắp lên hai người họ.
Làm xong hết thảy, Từ Man cảm thấy chính mình như bước ra từ trong nước, ngay cả tóc rơi trên trán cũng ướt nhẹp dán tại trên trán, nếu hoa văn trước trán không phải dùng keo dán, nàng còn sợ là bị mồ hôi làm cho trôi tuột xuống. Nhưng cho dù vậy, nàng cũng muốn nhanh chân rời khỏi nơi này, dù sao rất nhanh Đại hoàng tử sẽ tiến vào, nàng cũng không thể ngây ngốc ở đây chờ bị người ta bắt.
Đẩy cửa ra, Từ Man cố ý nhìn quanh, phát hiện trong sân quả thật không có ai, bèn nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại, rồi mới nhanh chóng chạy tới phòng cách vách. Lúc này nhìn lại trong phòng bên, mấy người kia vẫn còn giữ tư thế hôn mê bất tỉnh như vừa rồi.
Từ Man cũng không quản gì nữa, lấy túi thơm ra hun cho Thanh Mai tỉnh lại trước, sau đó lại cứu tỉnh Hạnh Đào và Chu Hoàn, trong lúc đợi mọi người khôi phục, Từ Man cũng không nói chuyện Hoàng Tú Oánh và Thục Mẫn, chỉ nói, không biết ai làm cho bọn họ hôn mê, sợ là có ý đồ gì. Chu Hoàn vừa bị chịu khổ, tất nhiên lòng còn sợ hãi, hơn nữa gần đây mẫu thân cứ luôn dùng Âm mưu luận* tẩy não nàng, cho nên chờ Từ Man nói xong, sắc mặt Chu Hoàn có chút không được tốt.
*Âm mưu luận: thuyết âm mưu, hay còn gọi là thuyết ngờ vực, là cách lý giải những vấn đề chính trị, kinh tế, xã hội theo hướng gán cho chúng những âm mưu bí mật của các thế lực ngầm đứng đằng sau.
“Chúng ta không thể ở lại chỗ này, bất luận đối phương muốn làm gì chúng ta, chúng ta cũng không thể ngồi chờ không được.” Chu Hoàn có tập võ, không sợ gặp phải vài đối thủ, sân viện nho nhỏ này cũng không vây khốn nàng được.
“Vậy chúng ta đi ra ngoài từ cửa sau, chỉ là…” Từ Man quay đầu nhìn về phía Lại sư phụ còn đang mê man, trong lòng áy náy, sợ là cô ấy cũng vì mình mà bị người tính kế.
Chu Hoàn quả quyết lắc đầu nói: “Mấy người chúng ta không mang theo cô ấy đi được, chúng ta đành phải đi tìm người đến, mới có thể cứu cô được thôi.”
Sự thật bày ra trước mắt, Từ Man cũng chỉ có thể đồng ý, lại nói ba nhóm người muốn hại nàng, đều chỉ nhắm vào mình, có lẽ sẽ không có ác ý gì với Lại sư phụ. Huống hồ một lát nữa sự tình náo động om xòm, cũng không có ai sẽ chú ý Lại sư phụ nằm ở cách vách.
“Đi thôi.” Từ Man xoay người, cùng ba người còn lại đi đến cửa sau, trước đây cũng từng đi, coi như có quen thuộc.
Hạnh Đào lá gan lớn nhất, đẩy cửa làm như không có việc gì đi ra ngoài trước tiên, Từ Man liếc mắt nhìn quanh, cách đó không xa cũng có những nhóm cung nữ tới tới lui lui, nói vậy những người kia cũng sẽ không dám khua chiêng gõ trống làm gì. Có điều, một lát nữa trong viện này sẽ xảy ra chuyện lớn, bọn họ không thể bị người bắt gặp được.
Một hàng khom thấp người, lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi con hẻm Triêu Hợp. Bốn người họ đứng dưới ánh mặt trời, thở phì phò, đều có loại cảm giác may mắn như được trọng sinh kiếp sau.
Người duy nhất không thả lỏng được chính là Từ Man, nàng phải nhanh chóng tạo cho họ chứng cớ không có mặt tại đó, nếu không, chuyện các nàng đến viện của Lại sư phụ sẽ rất nhiều người đều biết đến, ngộ nhỡ đến lúc đó Hoàng Tú Oánh nổi điên, muốn lật lọng cắn ch.ết mình, vậy tuy mình không có chuyện gì, nhưng cũng sẽ bị nghi ngờ.
Trùng hợp, Chu Hoàn cũng thấy sự tình quỷ dị, sợ sẽ phát sinh biến cố, hai người bàn bạc một chút, quyết định đến Linh Tước Lâu ngồi một chút, đến lúc đó liền nói là thấy sư phụ đang ngủ, các nàng liền bỏ về, sau đó vẫn luôn ở trong Linh Tước Lâu, chưa từng rời đi. Mặc dù không có nhân chứng, nhưng nếu thật sự có cố kỵ đến thể diện hoàng gia, cữu cữu sẽ đứng về phía nàng. Sau đó chờ sự tình qua đi, Từ Man còn có thể mời một thái y lén đến xem bệnh cho Lại sư phụ.
Bên kia Từ Man và Chu Hoàn đã lẻn vào Linh Tước Lâu, bên này Đại hoàng tử sau khi bị một con mèo hoang làm mất hứng, vẻ mặt cau có bước vào tiểu viện, thái giám tâm phúc đi theo hắn đến, canh giữ ở ngoài cửa.
Đại hoàng tử dựa theo thiết kế trước đó, mở cánh cửa phòng bên ra, nhưng bên trong tối đen như mực, ánh sáng lờ mờ. Đại hoàng tử thích ứng một lúc mới tìm được giường lớn đã buông màn che xuống. Vừa đi đến bên giường, Đại hoàng tử thấy thời gian không còn sớm, vừa bắt đầu chậm rãi cởi quần áo. Hôm nay hắn và Hoàng mỹ nhân cố ý thiết kế cái bẫy này, đến lúc đó cho dù Từ Man có làm ầm lên, hắn cũng sẽ một mực khăng khăng là Từ Man hẹn hắn đến, còn lấy cái cớ là đến thăm Lại sư phụ, hẹn hò ở đây.
Dù sao nữ nhân không phải đều như vậy sao, ngủ cũng ngủ rồi, nếu như đến lúc đó Từ Man nói ra sự tình, nàng cũng phải gả cho mình thôi, còn không yên ổn sao. Cho nên rất có thể, sau khi Từ Man bị hắn chơi qua, liền ngậm cục tức này xuống, lại lấy cớ là lưỡng tình tương duyệt, không kềm chế được mà gả cho hắn làm chính thê. Đến lúc đó phủ công chúa cho dù có oán hận gì, còn không phải đi theo sau mông làm việc cho hắn sao, hắn chỉ cần nắm được Từ Man trong tay, như vậy bao nhiêu chuyện đều được giải quyết dễ dàng.
Đại hoàng tử đắc ý cởi áo lót, trong đầu bất giác hiện lên hai luồng đầy đặn trước ngực tiểu nha đầu kia phát dục rất tốt, cũng không biết bây giờ tự tay dùng thử một chút, dư vị sẽ đến mức nào, một báu vật như thế cho dù tính tình không tốt, nhưng lúc để giải buồn, chơi một chút cũng đáng.
Kéo màn che ra, bên trong càng tối đen hơn, Đại hoàng tử sờ soạng trên giường, chăn bông trên giường đã bị lấy xuống, tấm chăn mỏng mềm mại sờ lên rất có xúc cảm. Sau đó, hắn lại xốc chăn mỏng lên, thân thể ấm áp dưới tấm chăn mỏng khiến Đại hoàng tử lập tức hưng phấn, có điều, khi hắn vươn tay sờ soạng, lại cảm thấy làn da thô ráp, hơn nữa trên đùi lông chân rất dài, cơ bắp cũng rắn chắc, hoàn toàn không mềm mại đáng yêu như ngày thường nhìn thấy, chẳng lẽ đây là do mọi ngày tập võ mà ra?
Đè nén cảm giác không kiên nhẫn và mất mác trong lòng, Đại hoàng tử bỗng nhiên hết hứng thú nổi, bèn chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, nếu mặt ngoài của Từ Man đã vẻ vang rồi, thì sau khi cưới về, để làm thể diện cũng được.
Tỉ mẩn vuốt phần hạ thân dưới eo, Đại hoàng tử muốn tìm vị trí để đi vào, nhưng mà bàn tay lại ngoài ý muốn gặp phải một tia trơn trượt, sau đó một giọng nữ phát ra thanh âm ưm như sắp tỉnh. Trong lòng Đại hoàng tử rơi lộp bộp xuống, nhất thời có dự cảm không tốt.
“A a a a a a!!!”
“A a a a a a a a!!!”
“A a a a a a a a a a!!”
Hai thái giám canh giữ ngoài cửa gần như giật mình cùng một lúc, không đợi bọn họ vào xem sao, đã phát hiện bên ngoài chậm rãi xông vào một đám người, đi đầu hình như là nữ quan trong cung Hoàng hậu, theo sau còn có nữ quan trong cung khác. Hai thái giám liếc nhau, mặc dù thấy người đến hình như không phải là người đã sắp đặt trước, nhưng nhìn lại trong đám người cũng có nữ quan bên người của Hoàng mỹ nhân, liền nửa yên âm, sau khi do dự xong, hai thái giám cư nhiên buông tha cho việc vào cửa kiểm tra, ngược lại xoay người dựa theo kế hoạch ban đầu, lén lút trốn.
Đây có thể tưởng tượng được, bên trong phòng sẽ có chuyện phấn khích cỡ nào.
Nữ quan bên người Hoàng hậu, hôm nay vốn là đến phiên nàng nghỉ ngơi, còn đang ở trong Phượng Tê Cung xử lý công việc, không đi cùng Hoàng hậu đến Vĩnh Xuân Cung chúc thọ. Nhưng tầm sau bữa trưa, đột nhiên có người đến báo, nói là trong cung có thị vệ và cung nữ tư thông tại hẻm Triêu Hợp. Đây là chuyện đích xác chấn động đến thần kinh của nữ quan, vốn chuyện cung nữ và thị vệ tư tình trong cung là điều tối kỵ, dù sao cung nữ được tuyển vào cung chính là người của Hoàng đế, không được Hoàng đế Hoàng hậu thả ra, đều phải ch.ết già trong cung, nay sao có thể đội nón xanh cho Hoàng đế. Hơn nữa hôm nay là thọ yến của Tần thái mỹ nhân, nếu sự tình mà làm lớn lên, quả thực chính là đánh vào mặt Hoàng hậu rồi.
Vừa nghĩ thế, nữ quan cũng không đi báo cho Hoàng hậu biết, định bụng tự mình dẫn người đi xem trước đã, ai ngờ đến đầu hẻm Triêu Hợp, cư nhiên còn đụng phải nữ quan của cung khác, lúc này mà bảo họ trở về cũng không ổn, đành phải đen mặt, cùng tiến vào hẻm Triêu Hợp, sau đó cùng người báo tin, một nhóm đi vào sân viện của Lại sư phụ, nghe được ba tiếng thét chói tai kia.