Chương 7: Cha con hoà thuận
Người đàn ông vừa đến tuổi mới khoảng trên bốn mươi. Độ tuổi được cho là xuân mãn nhất của một người đàn ông, được dung hợp bởi độ chín chắn, thành thục đạt đến mức chín muồi.
Bất quá, người đàn ông có vẻ ngoài tuấn tú, phảng phất nét nghiêm nghị thâm trầm này lại như có điều gì đó phiền lòng. Môi luôn mím chặt, chân mày cau lại, từ đầu đến cuối chưa hề có lúc nào buông lỏng.
Tiết Lạc nhìn người đàn ông vừa mới bước vào phòng. Đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái. Khoé môi nhẹ nhàng mấp máy.
" Ba..."
Ba Tiết vừa bước vào phòng lại nghe được âm thanh nghẹn ngào của cô khiến ông thoáng sửng sờ. Chân mày cau lại cũng vì thế mà hơi nhướn lên, đôi mắt nhìn chằm chằm cô như vừa gặp được chuyện vô cùng kì lạ.
Tiết Lạc thấy biểu hiện của ba Tiết cũng ngẩn ra một chút. Sau đó cô lại chợt nhiên hiểu ra, khoé môi không khỏi nhếch lên, cười khổ một tiếng.
Cô làm sao lại có thể quên, trong nguyên tác của An Li, tình cảm giữa Tiết Lạc và ba Tiết đã sớm đạt đến mức nước lửa không dung đây?
Phải nói đến là từ lúc cô ta biết ba Tiết từng có qua lại với một người phụ nữ, còn có một đứa con riêng, tuổi chỉ vừa vặn thua cô ta hai tháng thì quan hệ cha con hai người đã triệt để rạn vỡ.
Nếu đứng trên lập trường của Tiết Lạc nguyên tác, điều này cũng có thể tạm chấp nhận được. Nhưng nếu đứng trên lập trường của cô, cô lại cảm thấy việc đó không đáng.
Tuy rằng người phụ nữ đó là con gái riêng của ông ngoại, đồng nghĩa là em gái cùng cha khác mẹ của mẹ Tiết. Nhưng ba Tiết đối với người phụ nữ đó cũng không có một phân tình yêu. Đến với nhau vội vàng cũng chỉ vì ba Tiết bị gài bẫy chuốc thuốc kích dục.
Có lẽ mối liên hệ ba đời đã che mờ mắt Tiết Lạc, khiến cô ta không nhìn thấy tình yêu thương vô bờ của ba Tiết dành cho cô ta. Nhưng cô biết, cô ta thật sự vẫn rất để ý đến người cha này.
Bằng chứng chính là khi nhìn thấy ông, trái tim trong lồng ngực rõ ràng không ngừng đập mạnh tựa như muốn vỡ oà. Đây hẳn là phản ứng của Tiết Lạc nguyên chủ lưu lại đi.
Tiết Lạc đặt tay lên ngực, nhẹ nhàng vỗ về, trong lòng âm thầm mặc niệm.
Cô có thể yên nghĩ! Tôi nhất định sống tốt thân phận của cô, thay cô thực hiện những việc cô không dám làm!
Cơn tức ngực dần dần tan đi, tia ý thức cuối cùng của nguyên chủ đã hoàn toàn tan biến.
Tiết Lạc âm thầm thở dài.
Thẩm Dật Phàm từ bên ngoài bước vào. Anh nhìn quanh phòng một chút, ngay lập tức phát hiện không khí có chút không bình thường.
Anh hết nhìn Tiết Lạc hai mắt đỏ hoe, lại nhìn ba Tiết sửng sờ mang theo chút kích động, phút chốc đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, khoé môi vô thức hơi nâng lên một chút.
Ba Tiết nhìn Tiết Lạc một cái, lại quay đầu, che giấu đi kích động nhìn Thẩm Dật Phàm, trầm giọng hỏi.
" Bác sĩ Thẩm, con bé không bị sao chứ?"
Thẩm Dật Phàm chậm rãi nâng tay lên che miệng ho khan một tiếng, khó xử nhìn ba Tiết, nhưng thần thái vẫn rất nghiêm túc điềm tĩnh trả lời.
" Vừa nãy tôi chưa nói một việc, có lẽ Tiết tiểu thư ngã xuống cầu thang có va chạm gì đó dẫn đến mất trí nhớ, rất nhiều chuyện đã quên!"
Ba Tiết nghe đến Tiết Lạc mất trí nhớ, môi mím lại, sắc mặt trầm xuống vẫn không che giấu được tia lo lắng.
" Có ảnh hưởng gì hay không?"
Thẩm Dật Phàm khoát tay, liếc nhìn Tiết Lạc đang bị mẹ Tiết thẩm vấn. Hẳn là bà cũng chưa biết cô mất trí nhớ, cười nói với ba Tiết.
" Đừng lo lắng, não của Tiết tiểu thư vốn không bị tổn thương gì. Có lẽ là vì quá sốc mới gây ra mất trí nhớ tạm thời, cơ bản là không có gì nguy hiểm. Nếu như điều dưỡng tốt, hẳn không lâu sẽ nhớ lại!"
Ba Tiết lúc này mới an tâm, chân mày cau chặt từ từ giãn ra, gật gật đầu với Thẩm Dật Phàm tiến lại gần Tiết Lạc. Từ trên cao nhìn xuống quan sát cô một chút, há miệng mấy lần vẫn không nói ra được lời nào.
Một người đàn ông có vẻ ngoài nghiêm nghị lại hé ra bộ dạng quẫn bách như vậy quả thật làm người ta có chút không biết nói sao mới phải.
Tiết Lạc sau khi chấn an xong mẹ Tiết, cô đã phải liên tục cam đoan rất nhiều lần là bản thân không hề ảnh hưởng gì mới khiến bà tạm an tĩnh xuống. Thế nhưng, ánh mắt bình thường từ ái lại cứ nhìn chằm chằm cô khiến cô thật khóc không ra nước mắt. Trong lòng lại một phen hỏi thăm mười tám đời dòng họ Thẩm Dật Phàm nhiều chuyện.
Thẩm Dật Phàm thấy con mèo nhỏ liếc trắng anh, khoé môi càng cong lên vài độ. Anh nhún nhún vai làm ra vẻ không có tội, quay người đi ra khỏi phòng.
Tiết Lạc nhìn bóng lưng người khuất khỏi cửa, tức muốn dậm chân mà không làm được gì. Đành ngồi yên một chỗ thở phì phì, môi mím chặt rất không cam lòng.
" Lạc Lạc, con... Thật mất trí nhớ?"
Ba Tiết giãy giụa một hồi lâu vẫn là không kiềm lòng được hỏi ra. Nói thế nào, trong đời của ông chỉ có hai người phụ nữ quan trọng nhất. Một là vợ, hai là con gái.
Ông biết lí do Tiết Lạc không chịu tha thứ cho ông. Nói cho cùng vẫn là ông sai. Dù là cố ý hay bị hãm hại cũng không che giấu được sự thật ông đã một lần vượt quá giới hạn với Thư Lê, còn có một con gái riêng tuổi chỉ thua Tiết Lạc hai tháng. Đây rõ ràng là bằng chứng ông phản bội vợ con xác thực nhất.
Chỉ là, ông cũng rất đâu khổ. Trong lòng ông chỉ có một người vợ là Thu Ngọc, một con gái là Tiết Lạc. Tuyệt đối không chấp nhận được ai khác.
Nhưng, mỗi lần nghĩ đến người vợ hiền lành, sẳn sàng tha thứ cho ông và con gái vốn nhu thuận hiểu chuyện lại khắp nơi chống đối ông, để chọc giận ông mà không tiếc làm hết những chuyện thị phi, ông lại cảm thấy, cuộc sống mình thật thất bại.
Rốt cuộc là, nên làm thế nào mới tốt đây?
Tiết Lạc đang không vui vì Thẩm Dật Phàm, lại bị câu nói của ba Tiết đánh tỉnh. Ngơ ngác quay đầu nhìn ba Tiết, phản xạ có điều kiện gật gật đầu. Gật xong liền thấy bản thân quả nhiên chó táp phải ruồi! A, bậy! Mình làm sao có thể là chó chứ!
Chân mày ba Tiết nhíu lại càng sâu. Dù sao, nghe bác sĩ nói là một chuyện, mà Tiết Lạc đích thân xác nhận lại là một chuyện khác. Theo ông thấy, té cầu thang, còn mất trí nhớ, làm sao có thể không có việc gì. Trong lòng ba Tiết âm thầm xác định, đợi qua một thời gian nhất định đưa cô đi chụp lại CT não mới tốt.
Mẹ Tiết được Tiết Lạc chấn an xong đã an an tĩnh tĩnh ngồi một bên. Chỉ là, nghe hai cha con nói chuyện quá mức nặng nề, liền vội vàng lên tiếng giải vây.
" Ba Lạc Lạc, ông cho trợ lí Lâm đến căn hộ của Lạc Lạc đem hết đồ về đi! Con bé rốt cuộc chịu chuyển về nhà a!"
" Con thật chịu về nhà?"
Ba Tiết miên man suy nghĩ nghe được hai tiếng " về nhà" liền mở bừng hai mắt, nghi hoặc nhìn Tiết Lạc.
" Vâng, ba!"
Tiết Lạc gật gật đầu, lại thấy không đủ đáng tin liền nặn thêm hai chữ, còn nở nụ cười khoe hàm răng trắng. Đương nhiên là phải về nhà nha! Chưa nói đến việc, cô rất mong ước có một mái nhà, có đầy đủ ba, mẹ ở bên cạnh. Cơ bản nhất, cô còn không biết mọi chuyện ở thế giới này thế nào đâu, ở một mình, muốn đào mồ chôn mình sao?
Ba Tiết nhìn Tiết Lạc cam đoan đáng tin như vậy. Trong lòng là ngũ vị tạp trần. Có ngạc nhiên, có nghi hoặc, có chua xót. Nhưng nhiều hơn cả vẫn là vui mừng. Ông sâu sắc cảm nhận được con gái thay đổi, không những không bài xích ông, thậm chí còn có vẻ muốn thân cận ông. Nếu mất trí nhớ có thể khiến tình cảm hai cha con tốt đẹp trở lại, ông tình nguyện để con bé mất trí nhớ vĩnh viễn.
Xem như ông là ích kỉ một lần đi!
Ba Tiết vui mừng, hoàn toàn không có chút nào nghi ngờ. Mà cho dù có nghi ngờ, ông cũng không thể nào tưởng tượng được, trong thân thể con gái mình là một linh hồn đến từ thế kỉ hai mươi mốt.