Chương 87: Tâm trạng của Lâm Quân Thần
" Lạc Lạc, em đã hứa sẽ đi gặp ông nội, tối mai anh sẽ đến đón em nhé!"
Diêu Nhật Hàn đưa Tiết Lạc về trước cửa nhà, nhưng vẫn còn lưu luyến cô không muốn rời đi. Tiết Lạc cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu hôn nhẹ lên gò má của cậu, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh tựa như một bài thuốc tuyệt vời, nhanh chóng vỗ về tiếng lòng nhộn nhạo của người nào đó.
" Yên tâm đi! Em sẽ không thất hẹn!"
" Được, đều nghe ở em!"
Diêu Nhật Hàn cười híp cả mắt. Cậu nhận ra, Tiết Lạc đang càng lúc càng bỏ qua nhiều tầng phòng hộ trước mặt cậu, thi thoảng còn biểu hiện ra vài động tác tình cảm hay làm nũng lấy lòng. Vẻ mặt của cô lúc đó thật sự là khiến cậu yêu muốn ch.ết. Trái tim này, ở bên cạnh cô luôn giống như không còn là của mình nữa. Tất cả, đều đã bị cô câu giữ mất rồi...
Tiết Lạc chớp mắt, vươn tay đẩy nhẹ Diêu Nhật Hàn một cái, ra hiệu cho cậu rời đi trước. Diêu Nhật Hàn lúc này dù có không cam lòng cũng đành phải tuân lệnh rời đi. Biết làm sao được a, lúc này lệnh của cô cậu luôn muốn đặt lên hàng đầu rồi!
Nhìn theo chiếc xe khuất xa, Tiết Lạc khép mi mắt lại, tay khẽ đặt lên ngực, đột nhiên cảm thấy lồng ngực giống như bị đè nặng bởi nhiều thứ khiến cô có cảm giác khó thở không thể tả nỗi. Tại sao, tại sao không thể triệt để thoải mái bên cạnh cậu ấy chứ? Tại sao lại không quên được Thẩm Dật Phàm?
" Lạc... Tiết tiểu thư, cô không sao chứ?"
Một đôi bàn tay rắn chắc trước khi Tiết Lạc bị choáng váng ngã xuống mặt đất đã giơ ra đỡ lấy cô. Giọng nói trên đỉnh đầu vẫn cứng ngắc nhưng kèm theo đó còn có một tia lo lắng mơ hồ mà chỉ cần hơi tinh ý một chút lập tức có thể phát hiện ra.
Lâm Quân Thần kéo Tiết Lạc vào trong ngực, ổn định vị trí đứng của cô. Lúc này mới dám cúi đầu, chăm chú quan sát gương mặt tái nhợt của cô, lòng lại giống như bị nhéo chặt một cái. Mâu thuẫn giữa lo lắng căng thẳng và những phức tạp yêu thương làm đôi mắt của anh thoáng đen và trầm hơn vài phần.
Tiết Lạc ở trong ngực của Lâm Quân Thần hít vào một hơi, rồi từ từ thở ra, cứ làm như vậy vài ba lần mới cảm thấy dễ chịu một chút. Cô nâng mắt, ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt đong đầy phức tạp của người kia, lúc này mới phát hiện ra tư thế của hai người đang ngập tràn ám muội, lập tức nhẹ nhàng tách ra.
Lâm Quân Thần cảm thấy thiếu đi một hơi ấm trong vòng tay, trái tim liền hẫng xuống một chút. Anh đột nhiên có một loại cảm giác dường như là thất bại, lại giống như mất mác không cách nào phân biệt rõ. Ánh mắt nhìn người con gái đang chỉnh lại y phục ở phía xa, thật sự rất muốn cười vào tâm sự của mình.
Không phải trước đây khinh thường cô nhất sao? Nghĩ cô là một người phụ nữ không ai muốn? Một người vô tích sự suốt ngày nghĩ cách đi quyến rũ người khác sao? Nếu đã từng khinh thường cô ấy như vậy, thế bây giờ trong lòng đang ôm ấp thứ tình cảm và hy vọng gì? Nhìn thấy cô vào bệnh viện thì lo lắng? Khi cô cùng người đàn ông khác chung đụng tình cảm lại không dám đối mặt. Vất vả biết được cô và Thẩm Dật Phàm không ở bên nhau, mình lại có một tia vui sướng không biết vì đâu. Rồi sau đó lại tự hụt hẫng khi thấy cô đi cạnh bên một người khác gọi là Diêu Nhật Hàn...
Đây là cái giá phải trả sao? Cái giá phải trả cho sự lạnh lùng vô tình và cay độc của chính mình? Cứ mãi vin vào những khúc mắc trong quá khứ, lại không hề nhận ra đã có một loại tình cảm mãnh liệt manh nha trong lòng... Đáng lắm! Lâm Quân Thần, thất bại này thật ra đáng lắm!
Tiết Lạc nhìn Lâm Quân Thần đứng ở phía xa, vẻ mặt của anh ta đầy phức tạp khiến cô không biết phải nói gì. Suy đi nghĩ lại vẫn là quyết định không nói, trực tiếp đẩy cửa đi vào nhà, lúc đi không quên quay đầu, nhìn thoáng qua người đứng phía xa.
" Anh vào luôn chứ? Anh định đến tìm ba tôi sao?"
" Chủ tịch không có nhà! Tôi đến để lấy một số tài liệu!"
Lâm Quân Thần nghe được Tiết Lạc nói, anh hơi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cô liền hơi lảng tránh, giọng nói cứng nhắc có chút đè nén mâu thuẫn. May mắn là cô không hề nhận ra điều đó, chỉ nhún vai đi vào bên trong.
" Tôi sẽ lấy giúp anh vậy!"
" Được!"