Chương 30

--------------------------------------
-Vô sỉ -Trịnh Thiên Di lửa giận hừng hực bước từng bước đến gần Hoàng Vũ Phong rồi không tự chủ giương nắm đấm lên đấm thật mạnh vào mặt của anh.


-Em …– Hoàng Vũ Phong đứng dậy nhìn về phía cô em gái rồi hổ ngụm máu trong miệng ra mày đẹp chau lại. Công nhận lực đấm của cô không thể xem thường được vừa dứt khoát lại vừa chuẩn xác đến hoàn hảo. Cô vẫn chưa dừng lại tiếp tục lao vào đánh anh nhưng lần này anh đã lé được nhưng cô lại vung tay kia đấm mạnh vào bụng anh rồi lại đấm phát vào mặt khiến anh ngã xuống. Cô nắm cổ áo của anh tay giơ lên định đấm tiếp vào mặt của anh.


-Em điên đủ chưa Helen ? – Anh nói ngẩng mặt lên lạnh lùng lườm cô khi định đánh tiếp cũng khựng lại phải rồi giờ cô đang là Helen. Cô buông tay đang nắm cổ áo của anh ra đứng thẳng dậy quay lưng về phía anh kìm chế tức giận trong lòng mặt cũng trở lại bình thường mặt vô cảm, băng lãnh quay đầu người lại nhìn anh.


-Đây là kế hoạch mà anh nói sao? Là lên giường với cô ta – Cô nói bằng giọng tức giận xen lẫn thù hận ánh mắt hình lạnh lẽo đến thấu xương tay thì chỉ về phía Trịnh Lâm Anh đang ngồi. Cô thì không dám nhìn về phía Trịnh Lâm Anh một lần nữa chỉ sợ cô không kiềm chế được mà lao vào đánh Hoàng Vũ Phong lần nữa.


-Đó là việc của anh em đừng xen vào –
-“Hừ”-
Cô hừ lạnh một cái rồi không nói gì nữa mà quay gót rời đi trước ra khỏi cửa cũng không quên quay lại nhìn Trịnh Lâm Anh lần nữa.


-Cô nên suy nghĩ lời tôi nói –Hoàng Vũ Phong quay mặt nhìn về phía của Trịnh Lâm Anh nói ánh mắt toát ra hoàn khí môi lại nhếch lên đầy nham hiểm.
…..
..
..
…..


available on google playdownload on app store


Cô chạy khỏi dãy hành lang thì dừng lại tay chống vào tường xong gục mặt vào tay còn tay còn lại thì đấm tùm thụp vào tường không ngừng như để chút cơn giận trong lòng. Cũng tất cả là tại cô đã liên lụy đến Lâm Anh bị sỉ nhục như vậy, cô không ngừng tự trách mình và cứ đấm vào tường hình ảnh Trịnh Lâm Anh ngồi co ro ở góc giường lại hiện về trong đầu cô.


….
..
..
….
Bãi biển nước trong xanh, Trịnh Thiên Di ngồi trên bờ ánh mắt tựa như tựa như vô hồn nhìn về phía xa xa ngoài kia,


đây là nơi mà tối hôm qua Vương Hạo Khánh đã dẫn cô tới thật sự bây giờ cô rất muốn gặp anh. Cô đan hai tay vào nhau siết chặt khuôn mặt buồn rầu chưa từng có đúng đây là lần đầu tiên cô rơi vào hoàn cảnh này.


Cái thân phận Helen này chẳng giúp ích mấy còn cản trở cô nữa, cô ngã người nằm xuống bãi cát mắt từ từ nhắm lại.
________________________Hồi tưởng______________________
New York – Mỹ


Tại một ngôi nhà nhỏ ở vùng hẻo lánh, một cô gái khá xinh đẹp đang cầm ly nước đến bên cạnh một người phụ nữ đã đứng tuổi nằm trên ghế nằm, dịu dàng cho bà uống nước.
Cốc …cốc…


Cô gái đứng dậy đặt ly nước lên bàn rồi chạy ra mở cửa khi nhìn thấy người đứng trước mặt thì ngay lập tức lùi lại phía sau vài bước vẻ mặt cảnh giác. Trước mặt cô gái là Trịnh Thiên Di trên tay cầm khẩu súng chĩa về phía cô gái kia. Cô gái trên mặt không có chút gì gọi là sợ cả chỉ có một trạng thái là nghi ngờ nói bằng tiếng Anh :


-Who are you ? What do you want from me ? (Cô là ai?Cô muốn gì từ tôi?)-


Nó hơi nhếch môi trước biểu hiện rồi từ từ đi vào trong tiến đến gần chiếc bàn nơi để vài bức ảnh vừa nhìn thấy bức ảnh thì nó vẻ mặt trở lên khó coi ánh mắt bắt đầu trở lên lạnh lẽo như một ác quỷ. Nó dùng súng hất những bức ảnh xuống đất, cô gái kia thấy thế thì lớn tiếng quát:


-She ultimately are ? (Cô cuối cùng là ai?)-
Đoàng…
Viên đạn được bắn ra từ khẩu súng của cô bay vụt qua mặt của cô gái kia, cô lạnh lùng nhảy lên ngồi trên bàn đó vắt chân chéo mũ nói bằng giọng lạnh tanh giống y như bên ngoài:


- She did not need to know who I am just to know that her father had hurt damn I became fatherless children I am just doing what I should do it.( Cô không cần biết tôi là ai chỉ cần biết rằng người cha khốn kiếp của cô đã hại tôi trở thành côi nhi giờ tôi chỉ đang làm những việc mình nên làm thôi.) –


Khuôn mặt cô gái kia cũng không mấy phần ngạc nhiên lại còn tỏ ra đó là chuyện bình thường và cô gái này cũng chính là con gái của ông Roy – Helen đương nhiên cũng là một sát thủ nên cũng không mấy ngạc nhiên nói với giọng hết sức bình thường :


- Ha..ha..Just for that reason ? She looked very proficient with guns seem the killer to know that at least she did not resist the power of the Vampire is where. (Ha..ha..chỉ vì lí do đó sao? Nhìn cô cầm súng rất thành thạo xem ra cũng là sát thủ vậy ít ra cũng phải biết cô không chống lại được thế lực của Vampire được đâu. )–


-Ha..ha..- Cô phá lên cười như một ác quỷ mặt lạnh lùng còn đáng sợ hơn trước đặc biệt là ánh mắt tỏa ra sát khí vô cùng rồi cô giơ súng chĩa về phía người phụ nữ nằm trên ghế nằm rồi bóp cò
Đoàng..đoàng..đoàng..đoàng..


-Mammy…-Helen hét lên chạy về phía người phụ nữ được cô gọi là mẹ kia đang nằm đó người toàn máu bốn phát đạn của cô ghim vào đúng bốn điểm yếu đầu, cổ, ngực trái và bụng không lệch đi đâu được.
Đoàng …Đoàng..


Lại tiếng súng vang lên nhưng lần này người chúng đạn là Helen, Helen chỉ quay người lại nhìn cô bằng ánh mắt kinh hãi vẫn mở to mà ngã năn xuống đất.
Cô tay cầm súng dắt lại sau cạp quần nhảy xuống khỏi tủ đi đến gần xác của Helen đưa tay moi trong túi áo khoác một bông hoa hồng xanh ném xuống đất.


-Helen dù gì cũng có duyên làm bạn một tháng cô yên tâm từ giờ tôi sẽ trở thành cô thay cô “báo hiếu” cho ông Roy – Cô nhàn nhạt nói mặt lạnh lùng đúng cô đã tiếp cận Helen một tháng để có thể giả được giọng, tính cách và lấy được ảnh của Helen để làm mặt nạ Silicon y tế cao cấp. Mọi thứ cô đã chuẩn bị rất chu đáo và hôm nay sẽ là ngày cô thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch trở thành Helen tiếp cận ông. Cô quay gót bước đi từng bước thản nhiên như chưa có chuyện gì ra ngoài vừa ra khỏi cổng


Bùng…..
Cả căn nhà phát nổ ngay lập tức trở thành đống đổ nát.
----------------Kết thúc hồi tưởng----------------
Cô từ từ mở mắt ra đập vào mắt cô là gương mặt phóng to của Vương Hạo Khánh, cô đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt


anh quả nhiên là thật. Vương Hạo Khánh thì đứng dậy đi sang ngồi xuống bên cạnh cô nhìn sang cô nói :
-Có tâm sự sao ? –
-Không – Cô lạnh lùng nói rồi ngồi phắt dậy.


-Không muốn nói tôi cũng không ép – Anh nói bằng giọng trầm ổn không phải là lạnh lẽo như thường nhưng là giọng mà ở cạnh cô sẽ nghe thấy anh nói giọng này.


-Mà sao anh lại ở đây ? –Cô nói nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ mày hơi nhau lại vì cô đâu có gọi anh tới mà sao anh lại biết cô ở đây được.


-Đây là nơi tôi rất thích mỗi lúc mệt mỏi tôi thường tới đây không ngờ vừa tới lại thấy có kẻ chiếm chỗ của mình – Anh nhìn sang cô thì bốn mắt chạm nhau.
-Đi thôi – Anh bất chợt nắm tay cô kéo cô đứng dậy.
-Đi đâu ? –
-Hẹn hò-
Anh nói rồi quay qua cô mỉm cười nhẹ xong kéo cô đi.


------------------------------------
( p/s : nếu thấy truyện có chỗ nào không hay hoặc là không hiểu hay muốn góp ý chỗ nào thì tẹt bô ga nha vì mình không ngại gì đâu )






Truyện liên quan