Quyển 2 - Chương 6
Hai người trên giường an tĩnh lại.
Lý Hổ nằm ở trên người Bạch Mộng Điệp không động đây nữa, đây là xong việc.
Tạ Viễn đem đầu mẩu thuốc lá ấn vào gạt tàn, đứng lên, tay đút trong túi, đi đến trước giường, hơi hơi cúi đầu đánh giá hai người này.
Trên da thịt Bạch Mộng Điệp tuyết trắng nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt, giống như hoa đào tháng ba. Hai mắt nàng vẫn đang nhắm, khóe mắt có một vệt nước mắt nhỏ dài. Lý Hổ mở tay mở chân nằm xoải trên người nàng. Nửa người trên còn mặc sơ mi, nửa người dưới tây khố cởi đến đầu gối, lộ ra cái mông tròn tròn. Mặt trên làn da bóng loáng tinh tế, ở dưới đèn phản xạ ra một đường cong rất đẹp.
Tạ Viễn cười cười, lấy ngón tay vân vê vành tai nhỏ xinh tinh xảo của Bạch Mộng Điệp, chơi một chút chiếc khuyên tai phỉ thúy xanh xanh, giọng ôn hòa.
– Vất vả rồi, nghỉ ngơi đi.
Rồi, hắn cúi người xuống, tay vươn tới, ôm Lý Hổ từ trên giường bế lên, xoay người đi ra phòng.
…
Lý Hổ mặt không chút thay đổi tựa vào khuỷu tay hắn, cũng không có làm bất cứ giãy dụa, trong đầu lại xoay tròn các loại ý nghĩ. ‘Bố lúc này là thân phận liên lạc viên, cầm thú chung quy không thể giết ta. Lại nói, là hắn bảo bố làm, bố không làm chẳng phải phí! … Chẳng qua là làm bố lại … Dù sao cũng để hắn chơi nát rồi, nhiều một lần ít một lần chẳng khác gì! Tóm lại, giờ ngủ gái của hắn, bố là lãi lớn!’
Mông hắn vừa chạm vào giường, liền mở ra hai tay hai chân hình chữ “Đại” nằm trên giường.
– Muốn làm thì làm nhanh! Nhưng nói rõ trước, bố vừa dốc hết khí lực, giờ mệt mỏi, không tinh thần chơi với ngươi, tự mình dùng tạm đi.
Tạ Viễn nở nụ cười. Hắn nhếch lông mày cao cao, vươn tay đến, nhanh nhẹn lột sạch quần áo còn lại trên người Lý Hổ.
Tứ chi thon dài trần truồng dần dần lộ ra, dưới ánh đèn hiện lên màu mật ong sáng bóng. Hắn ở trên cái mông tròn trịa rắn chắc dùng sức vỗ một bàn tay. Đứng dậy, cũng cởi sạch mình. Bước lên giường, ôm Lý Hổ tiến vào trong chăn. Dưới chăn tơ ngỗng mềm mại, là da thịt trần trụi bóng loáng ấm áp của hai bên … Tạ Viễn ôm Lý Hổ dụi dụi, liền buông ra cánh tay nghiêng đầu đi.
Cư nhiên, hắn cứ thế nhắm mắt lại ngủ!
…
Lý Hổ nhịn không được dùng độc nhãn lén nhìn hắn mấy cái. Tạ Viễn hai mắt nhắm nghiền, hô hấp ổn định, vậy mà thật sự ngủ!
Lý Hổ trở mình, lưng phía Tạ Viễn.
Hắn nằm một hồi, rốt cục kiềm không được, lại xoay qua, cùi chỏ dùng sức chọc Tạ Viễn một cái.
– Rốt cuộc ngươi có ý gì?!
Tạ Viễn chậm rãi mở mắt ra, tà liếc Lý Hổ một cái.
Đột nhiên, hắn lộ ra nụ cười xấu xa, lập tức nghiêng thân qua. Một bàn tay ôm Lý Hổ, một bàn tay vê hạ thân của hắn. Con mắt còn lại của Lý Hổ lập tức mở to tròn, bản năng vươn tay xuống phía dưới chắn lại.
Ngón tay Tạ Viễn cũng không dùng sức, chỉ là tùy ý chơi đùa vài cái đồ chơi mềm mềm, âm thanh trầm trầm mang theo một chút ý cười. – Thứ đáng thương này, nhiều năm như vậy chưa thấy qua phụ nữ, lần này để nó làm đã nghiện. Xong rồi, liền an tâm. Về sau đi theo cạnh Tam gia, tiểu lão hổ và tiểu tiểu lão hổ đều phải ngoan ngoãn …
Hắn nhìn thẳng mắt Lý Hổ, chóp mũi hai người nhẹ nhàng sát vào nhau. – Tam gia nói có đúng hay không?