Quyển 2 - Chương 16

Tuồng viện Trường Sinh là nhà hát duy nhất ở Trương Gia Khẩu.


Hiện nay đoàn kịch lên đài ở đây là đoàn Quảng Hòa tới từ Bắc Bình. Hôm nay đóng cửa, mọi người đều đang nghỉ ngơi, trong sương phòng tụ tập nói chuyện phiếm, cũng có ở trong sân luyện giọng. Đột nhiên, bầu gánh vội vàng tiến vào nói.


– Mau dọn dẹp dọn dẹp, chuẩn bị lên diễn. Tạ Tư lệnh lập tức sắp tới chỗ chúng ta nghe kịch!


Mọi người đồng loạt nhìn về phía bầu gánh, khuôn mặt “không thể tin được”. ‘Vừa rồi còn đang nói chuyện bàn về anh hùng dân tộc, bây giờ mới vừa thoát hiểm trở về, liền muốn tới chỗ chúng ta nghe kịch?!’


Quản lý rạp hát và bầu gánh cùng nhau đứng ở cửa lớn chờ đón Tư lệnh đại giá quang lâm.


Ngày xưa luôn phong thái đoạt nhân Tạ tư lệnh, hôm nay mặc bộ quân phục dơ bẩn dính máu, trên đầu băng gạc, sau khi từ trên bước xe xuống, đi thẳng đến bên khác, hơi hơi cúi người, thế nhưng tự mình mở ra cửa xe, từ bên trong thỉnh một người ra.
Quản lý và bầu gánh đồng thời kinh ngạc mở miệng.


available on google playdownload on app store


Cách cửa kính xe, Lý Hổ đem nếp nhăn khóe mắt Tạ Viễn thấy rất rõ ràng. Hắn sắc mặt ám trầm, cả mặt hiện ra tang thương và mỏi mệt, duy độc đôi mắt, vẫn dịu dàng sáng ngời, chuyên chú nhìn vào trong xe…


Hắn trong lòng căng thẳng, dâng lên một cỗ tư vị nói không nên lời. Im lặng không lên tiếng xuống xe, đi theo Tạ Viễn vào ghế lô chuyên dụng trên lầu.
Một rạp hát to như vậy, chỉ trong ghế lô này có người, phía dưới trên dãy thính phòng tất cả đều trống rỗng.


Cồng khai diễn vừa vang, trên sân khấu “phấn mặc đăng trường”, diễn là Bá Vương biệt Cơ vừa ra.
trang điểm lên sân khấu.
Thiên cổ anh hùng tranh hà sự, doanh đắc sa trường chiến cốt hàn…
Giọng hát điệu Tây bì cao vút mạnh mẽ, vận đủ khí xướng ra, làm trái tim người đều run rẩy.


làn điệu trong ca kịch dân gian TQ, đệm với đàn nhị.
– Lần này vốn cho là không gặp được ngươi nữa.
Lý Hổ chấn động, xoay đầu lại, hai người ba mắt đối diện, lẫn nhau trong mắt đều có thứ gì đó nói không rõ tả không được.


Hơn mấy năm ân tình ái thân cận gắn bó, trong hôm nay sẽ phải chia lìa…
– Ta từng nghĩ, không biết Tam gia ch.ết, tiểu lão hổ sẽ vui vẻ, hay là có một chút khổ sở nhỉ?
Lý Hổ độc nhãn mở tròn tròn, nhìn thẳng Tạ Viễn, trong lòng uất ức lại nói không nên lời. ‘Vốn bố đương nhiên là vu vẻ… ’


Tạ Viễn cười cười, hơi hơi gật gật đầu.


– Ta đoán tiểu lão hổ vẫn là sẽ có một chút khổ sở như vậy. Cho nên thu được tin tức đoàn 3 phá được Đa Luân, ta lúc ấy đã nghĩ, chiêu này vây Nguỵ cứu Triệu thật hay! Lần này tìm được đường sống trong chỗ ch.ết, sau khi trở về, phải m n đối đãi người ta cho tốt! Mày m nó đem tay với mắt người ta phế hết, còn có thể không đối tốt với người ta một chút?!


Lý Hổ vội vàng há miệng, muốn nói gì đó. Tạ Viễn giành trước chặn đứng câu chuyện, tiếp tục nói.


– Nhưng không nghĩ tới, đợi đến đợi đi, Đa Luân bên kia một chút động tĩnh cũng không có! Người đồng Nam Điện Tử ch.ết gần hết, lão Đoàn cũng đi đứt! Họ Vương thật ngoan, m n đây là muốn mượn tay người Nhật Bản, muốn mạng ta!
Lực bạt sơn hề khí cái thế,
Khi bất lợi hề Chuy không thệ.


Chuy không thệ hề khả nề hà,
Ngu hề Ngu hề nại nhược hà.
Lý Hổ trong lòng biết không ổn, trong hoảng hốt, hắn thấy Tạ Viễn trên mặt tươi cười, trong dịu dàng thế nhưng mang theo một tia bi thương.


– Việc đã đến nước này, ta cũng chỉ có thể đánh bạc với họ Vương một trận, trí chi tử địa nhi hậu sinh! Thắng, Tam gia trở về bồi tiểu lão hổ xem hí.Thua, mạng này liền bồi cho y, để y chịu tội nửa đời này!


dồn vào tử địa mà sống. Y ở đây là Vương Đội trưởng đã bị Tiểu Hổ giết.
Phi tử nàng… nàng không thể tìm ý nghĩ nông cạn này!
Ở trong tiếng kinh hô bức thiết của Tây Sở Bá Vương, Tạ Viễn cắn chặt hàm răng, từ trong hàm răng trầm thấp nhả ra một câu.
– Kết quả, ta thắng.


Chú thích:
Sức dời núi, khí trùm trời,
Ô Truy chùn bước bởi thời không may!
Ngựa sao chùn bước thế này?
Ngu Cơ, biết tính sao đây hỡi nàng?






Truyện liên quan