Chương 77: Nụ hôn thứ bảy mươi bảy
Hồi Hạ Lam đi quay bổ sung với đoàn của Cố Chinh ở Hoành Điếm hãy còn sướng chán, đợt này cậu phải đến sa mạc Gobi (1), điều kiện kém hơn Hoành Điếm nhiều.
Gió Tây Bắc lạnh như cắt, còn cuốn theo cát, Hạ Lam vừa ra khỏi sân bay đã bị gió thổi te tua, cảm giác như cậu mới đổi vai, chuyển sang đóng một người nông dân thuần phác, tóc tai rối bù, mặc áo ngắn đi chăn dê.
Đáng tiếc, nhân vật của Hạ Lam phải luôn khốc suất ngầu lòi đến trời long đất lở mới được.
Hạ Lam không dám nói với đoàn rằng cậu không muốn chung phòng với Bành Huy, nhưng chẳng biết sao, hôm nay hai cậu lại được tách riêng. Hạ Lam chung phòng với phó đạo diễn, còn Bành Huy chung phòng với chỉ đạo hình ảnh.
Nhà nghỉ khá nhỏ nên phòng mọi người rất gần nhau, ở đây thỉnh thoảng còn bị rớt mạng, nhân viên đoàn chỉ có thể giải trí bằng cách tụ tập đánh bài uống rượu. Chẳng qua, Hạ Lam có cách giải trí khác, ví dụ như nhắn tin với Cố Chinh, gọi điện thoại tán gẫu với Cố Chinh, video call với Cố Chinh…
Nhưng cuộc sống không có hoạt động xx rất buồn tẻ, có lúc Hạ Lam cảm thấy chơi qua điện thoại (phone s*x) chưa đủ, nhưng chỗ này làm sao video call được, đói khát đến độ hai người còn phát triển kỹ năng selfie thần thánh mọi lúc mọi nơi, tự chụp mà cứ như chụp lén.
Trong đoàn phim làm sao giấu nổi, chưa đầy ba ngày, đạo diễn để ý thấy Hạ Lam rảnh cái là ôm điện thoại, ông cười tủm tỉm trêu cậu: “Nói chuyện với ai mà vui thế?”
“Bạn cháu ạ.” Hạ Lam đáp, khóe miệng vẫn cong lên.
Cố Chinh đang nhắn tin với cậu, do Hạ Lam phải đi công tác nửa tháng nên “Ánh sáng và cát bụi” cũng tạm ngưng, khán giả kêu gào bảo một ngày không gặp như cách ba thu, điên cuồng mua hết vé của hai tháng sau.
Từ khi Hạ Lam hủy hợp đồng và bắt đầu nhận việc, tần suất diễn kịch của cậu giảm từ một tuần năm buổi còn một tuần hai, ba buổi. Giờ đây, “Ánh sáng và cát bụi” đã có danh tiếng, nhiều chuyên gia từ tỉnh khác đến đây nghiên cứu, không ít người còn xem đi xem lại mấy lần, dẫn đến cung không đủ cầu. Thế mà còn ngưng diễn nửa tháng, đúng là khiến người ta khó chịu.
Hạ Lam viết: “Chờ em về, bọn mình diễn thêm vài buổi.” Cậu nhắn thêm một tin, “Em thích nhất là hôn anh trước mặt ba ngàn khán giả.”
Cố Chinh trả lời: “ɖâʍ đãng.”
Hạ Lam có thể tưởng tượng được dáng vẻ đuôi mắt cong cong, khóe môi khẽ nhếch của người đàn ông bên kia màn hình.
Còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Hạ Lam đột nhiên cảm giác có bóng ai đang đứng phía sau, vô thức ấn nút tắt. Cậu quay lại, trông thấy Bành Huy bèn hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Đang nhắn tin với ai mà cứ giật mình thon thót vậy?” Bành Huy nói.
“À, bạn thôi.”
“Hai người thân nhau quá nhỉ.”
Đạo diễn bước qua: “Tiểu Bành kệ cậu ấy đi, đang nhắn tin với bạn gái đó”. Nói rồi, ông đưa tay chỉ vào Hạ Lam, “Cháu nhìn thằng bé cười ngu kìa!”
Lúc cần thì EQ của Hạ Lam luôn rất cao, cậu cười không đáp, vài người sẽ suy diễn rằng cậu đã có bạn gái, Hạ Lam cũng được tự do hơn, chưa kể không phải chính miệng công bố nên chẳng lo dính scandal. Nhưng cậu không ngờ Bành Huy lại dai như đỉa, kiên quyết không lùi, anh ta rướn cổ qua ngó: “Bạn gái? Có bạn gái sao không khoe với mấy anh? Có đẹp không, cho tôi xem với!”
Hạ Lam nhủ thầm trong lòng: Đẹp chứ, đẹp nhất hệ Mặt trời luôn! Nhưng cậu không dám nói vậy thật, đành qua loa gạt đi, “Anh tin lời đạo diễn Trần hả, tôi đang xem tin tức.”
Bành Huy vẫn bám riết: “Anh không có bạn gái à?”
“Không.” Nhưng tôi có bạn trai, làm sao kể với anh được.
Chuyện này cứ thế mà qua, về sau Hạ Lam nghĩ lại, Bành Huy là đồng chí thì liên quan gì? Đám bạn cũ của cậu cũng đầy đứa gay, mọi người vẫn chơi với nhau bình thường. Hạ Lam cũng từng được đàn ông tỏ tình, lúc ấy cậu tưởng mình là trai thẳng, nhưng cậu không cảm thấy kinh tởm hoặc kỳ quái, chỉ lịch sự từ chối, nói chung tư tưởng cũng thoáng lắm rồi.
Hiện giờ, dù phải chung phòng với Bành Huy đi nữa cũng chẳng sao, Cố Chinh sẽ không tức giận, Hạ Lam không cần nghĩ nhiều, cứ đối xử tử tế với người ta là ổn.
Cậu điều chỉnh tâm trạng xong, lại khôi phục thái độ ngay thẳng nhiệt tình với Bành Huy.
Nhưng không thể không nói, gừng càng già càng cay, Hạ Lam nhìn người sao chuẩn bằng Cố Chinh. Chậc chậc, nếu giáo chủ Cố biết mi đánh giá ngài như vậy, ngài hẳn sẽ nhướng mày, cười lạnh hỏi: “Ai già?”
Cái này mốt nói sau.
Khi biết Hạ Lam hình như có bạn gái, Bành Huy bắt đầu thăm dò chuyện này khắp bốn phương tám hướng, mới đầu Hạ Lam không có cảm giác gì, dần dần mới nhận ra sự kỳ lạ của anh ta.
Hạ Lam tuy nhạy bén thật, phải cái bình thường cậu không suy nghĩ nhiều, dù thấy lạ nhưng cũng chẳng để tâm, thậm chí còn nghĩ mình làm quá lên.
Mãi đến một ngày, Hạ Lam đang chat với Cố Chinh thì bị đạo diễn gọi qua dặn dò, cậu báo cho anh một tiếng, khóa màn hình rồi rời đi. Năm phút sau, Hạ Lam vừa quay lại đã thấy Bành Huy đang cau mày nhìn điện thoại của cậu.
“Sao vậy?” Hạ Lam hỏi.
“Không có gì.” Bành Huy có vẻ là lạ, “Tại thấy điện thoại của anh nhấp nháy.”
Hạ Lam tranh thủ mở khóa, thấy tin nhắn trả lời của Cố Chinh: “Ừ, cố gắng làm việc nhé. Đừng ép mình quá, tối nói chuyện.”
Bành Huy nhìn thấy à? Hạ Lam nghĩ. Cậu cảm thấy tin nhắn này cũng không có gì, ai cũng biết cậu và Cố Chinh thân nhau, tâm sự một tí thì đã sao.
Bành Huy cố gắng không hỏi, nhịn một ngày, hôm sau anh ta lân la đến gần Hạ Lam, thấy cậu lại vọc di động, không kiềm được đưa đầu qua ngó.
“Anh làm gì thế?!” Hạ Lam giật bắn mình, vột vàng tắt máy. Bành Huy không xem được nội dung, nhưng vẫn thấy được hai chữ “thầy Cố”, phía sau còn có một cái emo mặt cười.
Bành Huy đi đi lại lại mấy vòng rồi ngồi xổm trước mặt Hạ Lam, biểu cảm rối rắm.
“Gì vậy anh Huy?” Hạ Lam cũng ngồi xổm đối diện anh, “Wc ở bên kia kìa.”
Hạ Lam là kiểu gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, hễ xáp vô đám bạn bè là lại ăn nói như thế đó.
“Wc cái đầu anh!” Bành Huy hình như rất buồn phiền, anh ta châm thuốc, Hạ Lam muốn xin anh một điếu, anh ta lại bảo, “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, anh đừng hút.”
“…” Hạ Lam câm nín, “Vậy tôi ngồi không hít khói bộ không hại hả?”
Bành Huy đau khổ nhích qua nhích lại nơi đầu gió, miễn cho Hạ Lam hít khói, sau đó anh ta phun ra một câu, so với khói còn hắc hơn, làm Hạ Lam ho muốn văng phổi.
Anh ta hỏi: “Anh Phong này, anh… ‘kết’ Cố Chinh hả?”
Hạ Lam sặc sụa mãi thôi, Bành Huy vỗ vỗ lưng cậu, bắt gặp khóe mắt ửng đỏ của Hạ Lam, bỗng dưng nhớ tới một câu thơ – “Hoa đào ánh má, mặt ai hồng.” (2)
Cái quái gì? Hạ Sơn Phong nhìn rất nam tính mà, sao mình lại nghĩ đến mấy thứ này?
Cõi lòng Bành Huy rối như tơ vò.
Hạ Lam ho xong cũng thấy khó xử lắm, cậu ngồi xổm xuống đất bằng tư thế tiêu chuẩn Trung Quốc (3), hít khói thuốc lá hòa cùng bụi. Bành Huy nhìn cậu như vậy lại thấy tội nghiệp, anh ta vỗ vai cậu: “Anh Phong, tôi biết Cố Chinh rất quyến rũ, nhưng anh với anh ta… không đến với nhau được đâu.”
“Tại sao?” Hạ Lam khàn giọng hỏi.
“Tại sao ư? Cái này mà cần nói nữa à?” Bành Huy tận tình khuyên bảo, “Anh kết anh ta nhưng anh ta có kết anh không? Người đó có thể đối xử dịu dàng với anh, thậm chí dìu dắt nâng đỡ anh, anh cùng diễn kịch với anh ta, diễn liền mấy tháng trời chứ không ngắt nghỉ như phim truyền hình, anh để ý anh ta cũng là chuyện bình thường. Nhưng anh không thể…”
Bành Huy lôi hết vốn từ của mình ra, “Anh không thể lún sâu vào vũng lầy này nữa, hai người không đến với nhau được đâu!”
Hạ Lam lại lớn tiếng hỏi: “Tại sao?!”
“Anh… trời ạ.” Bành Huy ghì vai Hạ Lam xuống, giống như chuẩn bị tiết lộ một bí mật kinh thiên động địa, “Cố Chinh rất tốt, quả thực rất tốt, thế nhưng anh ta quá tốt rồi, tôi bảo đảm anh ta thường xuyên ong bướm, trong khi anh lại thật lòng với anh ta. Tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh mà thôi!”
Hạ Lam: “…”
Hạ Lam không còn lời nào để diễn tả tâm trạng hiện giờ của mình.
“Anh ấy không ong bướm mà.” Cuối cùng, Hạ Lam chỉ nói được mỗi câu này.
“Đó chỉ là vẻ bề ngoài của anh ta thôi.” Bành Huy hất đầu, thì thầm kể, “Anh có biết chuyện Cố Chinh và Lâm Vũ Hội không? Có cả mấy người muốn… rồi thì…”
Hạ Lam chăm chú lắng nghe trong tư thái muốn thăm dò tình địch, kết quả phát hiện Bành Huy chỉ có một câu chung chung là “Nam nữ minh tinh ai cũng muốn bò lên giường Cố Chinh.”
Cậu bĩu môi. Mấy người đó lấy gì để bò? Muốn bò hả, tui thách đó. Cố Chinh còn đang nằm trên giường tui kia kìa.
Nhưng Hạ Lam vẫn nghiêm mặt hỏi: “Tin tức có chính xác không?”
Bành Huy tỏ vẻ anh ta cũng không chắc, nhưng Cố Chinh là đạo diễn, lại nổi tiếng và tài giỏi, trẻ trung như vậy đẹp trai như vậy, anh hiểu chứ?
Hạ Lam nghĩ thầm: Ừa tui hiểu, đúng là vừa có tài vừa có tiền vừa đẹp trai lại còn chung thủy. Ảnh một lòng với tui mà, tui cũng gặp người nhà ảnh rồi, họ còn tặng tui dây chuyền vàng nữa.
Nhưng tui không thể kể với anh được.
Hạ Lam thầm thở dài, tiếc nuối y như làm rớt 100 vạn.
Cuộc họp lần này bị Hạ Lam cắt đứt: “Rồi rồi, tôi hiểu rồi.”
Bành Huy nghiến răng nghiến lợi, dậm chân quát: “Anh hiểu hả? Tôi thấy không có đâu!”
Cuối cùng, lúc Hạ Lam sắp về phòng ngủ, Bành Huy lại nói một câu nghe cứ sai sai. Bành Huy bảo: “Nếu anh muốn yêu đương thì đừng nhìn mãi cái kẻ chói mắt kia. Anh ta không thể cho anh thứ anh muốn, nhưng có lẽ người khác có thể.”
Ý Bành Huy là, đừng có nhìn lên cao nữa, ném thính ra xung quanh đi!
Hạ Lam nghĩ thầm: Nhưng tui đang hẹn hò với “cái kẻ chói mắt” kia rồi, hiện giờ tui chỉ muốn cố gắng hết sức, lần mò từng bước tiến đến chỗ cao nhất, đến khi nào tui sánh vai với ảnh, để coi mấy người ai dám nói tụi tui không xứng.
Tối đó, lúc nói chuyện trên trời dưới đất với Cố Chinh, Hạ Lam vẫn rất thông minh chỉ bàn những vấn đề râu ria, còn cố tình hỏi có phải Cố Chinh rất trăng hoa không, tỏ vẻ mình đang ghen!
Cậu không đả động gì tới Bành Huy, vô thức cảm thấy không nên kể về anh ta quá nhiều trước mặt Cố Chinh, chỉ nói rằng mình hay tám chuyện cùng nhân viên đoàn, nghe mọi người kể thầy Cố ong bướm dữ lắm.
Cố Chinh lạnh lùng đáp, “Nhân viên bên em bị người ngoài hành tinh giả mạo hả, trong giới toàn đồn anh bị lãnh cảm.”
Hạ Lam: “…”
Cố Chinh cười khẩy: “Khai thật đi, có phải cái tên Bành Huy…… Ầy, không được chửi thề, có phải tên kia muốn chia rẽ chúng ta không?”
Hạ Lam run rẩy, hoảng hốt nghĩ: Đáng sợ quá, chưa đầy ba giây đã lộ tẩy!
“Không có.” Hạ Lam pha trò, “Anh đang chột dạ hả”?
Cố Chinh hỏi vặn: “Thế em đang chột dạ hả?”
“…” Hạ Lam cảm thấy cả đời này cậu cũng không bao giờ thắng nổi Cố Chinh, đúng là số bị đè mà.
“Thôi bỏ đi.” Cuối cùng Cố Chinh vẫn đổi chủ đề, “Chừng nào các em về? Sắp hết năm rồi, đừng nói ăn Tết ở Tây Bắc nhé?”
Hạ Lam mở lịch ra, còn hơn nửa tháng nữa, bảo đảm không phải đón xuân giữa nơi hẻo lánh này, nhưng Tết ông Táo (23 tháng Chạp) chắc không về kịp rồi.
Cậu buồn bã trả lời Cố Chinh, bảo mình không muốn ăn mỗi thịt cừu và khoai tây nữa.
“Em nghi bên này không có ‘sợi tròn’ đâu.” Hạ Lam bảo, “Đêm cúng ông Táo phải có sợi tròn ăn mới đúng kiểu.”
“…” Cố Chinh hỏi, “Sợi tròn là cái gì?”
Hạ Lam giải thích một thôi một hồi, hóa ra đó chính là bún, cậu còn phổ cập thêm kiến thức về ẩm thực cho Cố Chinh. Bún có dạng sợi tròn và sợi dẹp, phong phú không thua gì bánh chưng bánh ú, tào phớ đậu hũ.
Cố Chinh: “… Bún còn có loại dẹp?”
“Đúng đó!” Hạ Lam lòng đầy căm phẫn, “Dẹp thì sao gọi là bún được? Em không thích ăn bún dẹp của Trường Sa, bún tròn vẫn ngon hơn!”
Cố Chinh bắt đầu rối loạn: “Mỗi vùng có một loại bún khác nhau hả?”
Hạ Lam: “Đương nhiên! Để em nói anh nghe…”
Hai người bàn luận cả đêm, Hạ Lam sợ ảnh hưởng đến phó đạo diễn ngủ cùng phòng nên chui ra ngoài nấu cháo điện thoại. Cậu nói quá chăm chú, không để ý rằng có người ra ngó cậu mấy lần.
Những ngày sau đó, thái độ của Bành Huy đã thay đổi, anh ta trở nên tích cực hơn, thỉnh thoảng lại đến hỏi thăm Hạ Lam có vẻ ân cần lắm. Hạ Lam mới đầu không thấy gì, nhưng hai ba hôm sau thì cậu phải thừa nhận, cách cư xử của Bành Huy thật kỳ lạ.
Lúc ý nghĩ “Bành Huy thích mình” nảy ra trong óc, Hạ Lam còn tự phủi đi.
Chắc mình suy nghĩ nhiều.
Dù vậy, Hạ Lam vẫn vờ ám chỉ cho anh ta thấy, ví dụ như nghe điện thoại của Cố Chinh trước mặt Bành Huy, nhưng Bành Huy còn tưởng Hạ Lam nhất thời nông nổi, trái lại càng thương xót cậu hơn.
Hạ Lam sắp điên rồi, trước đêm cúng ông Táo, cậu vừa buồn phiền vừa cô đơn, dè dặt hỏi Cố Chinh: “Em công khai quan hệ của hai đứa mình cho người khác được không?”
“Sao thế?” Cố Chinh phản ứng rất nhanh, “Bành Huy làm gì em?”
“Không, nhưng có người hỏi em sao cứ ôm điện thoại cười mãi, còn đồn rằng em đang hẹn hò.”
Cố Chinh mém chút cắn câu, nhưng anh lại hỏi: “Thế thì liên quan gì đến quan hệ yêu đương của chúng ta?”
Hạ Lam: “…” Làm thế nào để đối phó với anh chồng thông minh ngang ngửa 007 vậy, em không muốn nói chuyện với anh nữa!
Dù thế nào, kết luận của cuộc họp qua điện thoại này vẫn là: Không được tiết lộ quan hệ của cả hai.
Đặt điện thoại xuống, Hạ Lam vẫn không ngủ được, cậu là nghệ sĩ, cũng là đồng tính luyến ái, tình cảm của cậu không thể phơi bày trước ánh sáng, nghệ sĩ yêu đương khác phái có thể công khai, có thể kết hôn, còn cậu thì…
Hạ Lam cảm thấy có chút khổ sở, mê man thiếp đi.
Ngày Tết ông Táo đến.
Dù gọi là “Tết” nhưng chưa tới 30, công việc vẫn chất chồng như cũ.
Hạ Lam quay phim cả buổi, dù mệt nhưng nhân vật của cậu lại rất sạch sẽ và kiêu ngạo, đỡ hơn nhiều so với Bành Huy lấm lem bụi đất. 6 giờ tối đóng máy, hậu cần chuẩn bị sủi cảo cho mọi người, không biết đạo diễn mua được con dê ở đâu, nướng tại chỗ, mọi người nhao nhao chạy đến, đứng xung quanh con dê nuốt nước miếng.
Thừa dịp bọn họ xao nhãng, Hạ Lam chui vào phòng gọi điện thoại cho Cố Chinh. Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, người đàn ông bảo anh đang trên đường về nhà, Hạ Lam tựa bên cửa sổ, vui vẻ nói: “Đêm nay bọn em ăn dê nướng nguyên con đó!”
“Thế hả?” Cố Chinh hỏi, “Cũng đúng, đạo diễn Trần thỉnh thoảng lại chiêu đãi nhân viên mà.”
Anh khựng lại giây lát, hỏi tiếp, “Em muốn ăn thịt dê ở đoàn à?”
“Đương nhiên.”
“À.”
Hạ Lam: “???”
Cố Chinh nói: “Em đang ở đâu, yên lặng nhỉ.”
“Em ở trong phòng.” Hạ Lam trả lời xong, Cố Chinh lại hỏi vài câu, đại khái khen nhà nghỉ không tệ, rất thích hợp gọi điện thoại vân vân, để Hạ Lam miêu tả vị trí căn phòng cụ thể một chút.
Hạ Lam không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo, cuối cùng anh bảo: “Anh đang bận, cúp máy trước. 20 phút nữa em về phòng gọi lại cho anh nhé, anh có chuyện muốn nói với em.”
“A…” Hạ Lam sững sờ, “Dạ, anh đi nhé.”
“Ừ, lát nữa đừng để ai vào phòng đấy, nếu không anh không nói được đâu.”
“Đương nhiên rồi.” Hạ Lam cười đáp, lại hàn huyên vài câu rồi cúp điện thoại.
20 phút nữa à?
Hạ Lam tính toán thời gian, quyết định lượn sang chỗ dê nướng một cái, không may, Bành Huy cũng đang ở đó. Thái độ hiện giờ của Hạ Lam là, chỉ cần Bành Huy bình thường thì cậu cũng bình thường, nhưng vừa có biến là cậu sẽ chuồn ngay.
Mới đầu Bành Huy cũng chỉ trò chuyện vài ba câu, sau phát hiện Hạ Lam cứ nhìn di động mãi bèn hỏi: “Có chuyện gì à?”
Hạ Lam nhìn anh ta một lát, cuối cùng hạ quyết tâm, giả đò nói: “Lát nữa tôi hẹn gọi điện với thầy Cố, đang canh giờ.”
Cố Chinh quả thực là tử huyệt của Bành Huy, vừa chạm vào đã nổ tung: “Anh còn thích anh ta hả, sao anh ngốc quá vậy! Rõ ràng anh ta đang chơi đùa với anh, còn bày đặt gọi điện thoại nữa, làm như học sinh tiểu học yêu đương không bằng!”
“…” Bộ người lớn yêu đương không được quyền gọi điện thoại hả?
Hạ Lam đáp: “Tôi phải về đây.”
“Chờ chút!” Bành Huy níu cậu lại, Hạ Lam quay đầu, bị gió tạt vào mặt làm khóe mắt đỏ ửng. Ma xui quỷ khiến thế nào, Bành Huy chợt đưa tay muốn chạm vào, Hạ Lam sợ đến mức lùi ra sau gần ba mét, quát: “Anh làm gì thế?!”
“Tôi…” Bành Huy hơi giật mình, nhưng anh ta ngừng lại, chấn chỉnh tinh thần, nói từng chữ một, “Anh… anh thấy tôi thế nào?
Hạ Lam ngớ người: “Thế nào là thế nào?”
Bành Huy nuốt nước miếng: “Tôi muốn làm…của anh…”
Chưa dứt câu, anh ta đã im bặt, nhìn chằm chằm sau lưng Hạ Lam. Hạ Lam còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên bị ai đó túm tay kéo ra, một bóng người cao to che chắn trước mặt cậu, ngăn cản ánh mắt của Bành Huy một cách cực kỳ chặt chẽ, đồng thời còn một mực nắm tay cậu, siết mạnh đến độ đốt ngón tay Hạ Lam nhức nhối.
Hạ Lam vừa thấy gáy người nọ đã nhận ra, vừa mừng vừa sợ vội hỏi: “Thầy Cố! Cố Chinh! Sao anh lại ở đây, anh đến thăm em à?!”
“Ừm.” Cố Chinh đáp lại bằng âm mũi, anh cau mày, ánh mắt bất thiện nhìn Bành Huy, kiên quyết che chở Hạ Lam. Một lát sau, anh mới quay đầu liếc cậu, nếp nhăn giữa đôi chân mày càng sâu hơn, tiện tay giúp Hạ Lam chỉnh lại cổ áo, “Mặc ít như vậy?”
Hạ Lam nhìn anh từ đầu tới chân, cậu không giấu nổi nụ cười vui sướng: “Xem ai đang nói kìa, mũi anh đỏ ửng lên rồi! Ta nói đẹp trai cũng không thể thời trang phang thời tiết chứ thầy Cố!”
Nói rồi, cậu dắt tay Cố Chinh muốn đưa anh về phòng sưởi ấm.
Bành Huy đần thối, lại bị hai tên kia show ân ái vào mặt nên cứ đứng nghệt ra. Cái hũ dấm bự kia lúc chuẩn bị đi còn thâm trầm nhìn Bành Huy một cái, người nọ chợt dừng bước, nói: “Bành Huy, lại gặp nhau rồi.”
Khóe miệng Cố Chinh cong lên như đang trào phúng, “Tết ông Táo vui vẻ.”
Bành Huy: “…Tết ông Táo vui vẻ.”
Cố Chinh cười cười: “Ừm, vừa nãy hai người nói gì mà anh có vẻ kích động thế.”
Bành Huy sững sờ, Hạ Lam chợt thấy không ổn, vội vàng đẩy Cố Chinh đi, “Đi thôi anh, mình về phòng nha. Bọn em nói chuyện dê nướng ấy mà. À, tối nay anh có ăn với bọn em không, hay mình kiếm nhà hàng? Hay anh muốn ăn món gì, em thuê bếp nấu cho anh.”
Bành Huy: “???” Tình huống gì đây?! Sao tự dưng tui muốn nhảy lầu quá vậy nè?!
Cố Chinh gặp được Hạ Lam, tâm trạng khá hẳn, anh quay đầu liếc Bành Huy, gằn từng từ từng chữ như muốn nói cho anh ta nghe, “Khỏi, anh mới báo với đạo diễn Trần rồi, anh ăn chung với các em.”
Hai người cùng nhau bỏ đi, để mặc Bành Huy đứng run rẩy trong gió y chang một cây cải trắng.
————————————————
(1) Sa mạc Gobi: Là một vùng hoang mạc lớn tại châu Á, trải rộng trên một phần khu vực Bắc-Tây Bắc Trung Quốc, và Nam Mông Cổ. Gobi từng là một phần của Đế quốc Mông Cổ, và từng là nơi nhiều thành phố dọc theo con đường Tơ lụa hiện diện. (Wikipedia)
Gobi4
(2) Hoa đào ánh má, mặt ai hồng: Trích từ “Đề thơ ở trại phía Nam Đô Thành” của Thôi Hộ. Bản dịch của Đỗ Bằng Đoàn và Bùi Khánh Đản. (thoduongdatviet.com)
Năm ngoái ngày này dưới cánh song
Hoa đào ánh má mặt ai hồng
Mặt ai nay biết tìm đâu thấy
Chỉ thấy hoa cười trước gió Đông.
(3) Tư thế ngồi xổm tiêu chuẩn Trung Quốc/ Châu Á: Hay còn gọi là Asian Squat, tư thế mông chạm vào phía sau cổ chân trong khi hai bàn chân chống vững trên mặt đất. Gọi tư thế này là “tiêu chuẩn Châu Á” vì một vài người Âu không hiểu sao họ không ngồi kiểu này được. Video tham khảo.
DSC_0433-postimg-539v