Chương 7
"Quan hệ giữa hai người?"-Hai tiếng nói, một câu hỏi, cùng một lúc.
Anh và Minh quay sang nhìn nhau khó hiểu.
"E hèm, chúng tôi là người yêu đó, sao?"-Cô lên tiếng giải vây cho Trung cũng như chính mình.
Mặt anh lạnh xuống vài phần, còn Minh thì cười hà hà.
"Không thể nào! Ở dây chúng ta đều biết Trung là..."
"Là...ahaha... là bạn trai tôi chứ là gì, anh yêu nhỉ?"
Cô quay sang với Trung, liên tục nháy mắt tới nổ đom đóm mắt.
"Tao là bạn trai mày hồi nào?"
Cô đưa tay lên xoa xoa ấn đường. Cắt cắt, không chơi với mày nữa.
"Là thế nào?"-Anh nhướng mày.
"Cậu ấy là của tôi! Đi trước!"-Minh kéo Trung đi, anh mới à và tiếng, rồi lại quay sang nhìn cô.
"Nhìn cái gì mà nhìn?"
Kính coong.
Cô hậm hực ra mở cửa.
"Còn quên đồ gì à?"
Cái mặt John phóng to trước mắt. Cô ưỡn người về đằng sau.
"Đúng là tôi có quên một số thứ, nhưng không phải ở đây."
"Biết... biết rồi!"
"Làm cái gì đấy?"-Anh kéo cô về đằng sau mình.
John đứng ngay người lại.
"Không phải anh thấy hết rồi sao?"
Oimeoi...
Anh lầm lì liếc cô, kéo thẳng đi luôn.
John nhìn theo hai chiếc bóng sắp khuất.
"Này, bị sao đấy?"
Anh vẫn cứ nhìn chằm chằm cô không nói gì, cô theo phản xạ có điều kiện ôm tay. Cô không muốn bị cắn.
"Mà... anh biết Minh sao?"-Cô đánh trống lảng, nhưng thật sự cũng tò mò, tưởng chỉ có John với anh là quen nhau thôi chứ.
Một lúc lâu sau anh mới trả lời.
"Hắn ta từng thích anh... và... theo đuổi."
"Cái giề?"-Còn có thể trùng hợp thế cơ à? Mà không, đây không phải à trọng điểm.
"Anh suýt bị anh ta bẻ cong à?"-Tính tò mò làm gan cô to hơn.
"Anh thẳng hoàn toàn nhé!"-Anh như mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên.
"Được được, anh thẳng, thẳng tuột luôn nhé."-Cô bĩu môi, thế kia chắc là đúng rồi!
"Em không tin à? Muốn thử không?"-Trạng thái lưu manh giả danh tri thức online.
"Thôi khỏi, tìm Minh mà thử!"-Chạy, không anh sẽ tẩn ch.ết
"Em... đứng lại"
"Mơ đi nhé!"
Vậy là có một cặp chơi đuổi bắt quanh... nhà vệ sinh công cộng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Thỏa hiệp nhé!"-Chạy từ trưa đến chiều tối. (Hai anh chị thật trâu bò)
"Thế nào?"
"Anh cho tôi đi ăn, tôi cho anh cắn một cái."
Anh dở khóc dở cười với cái ý nghĩ của cô. Cắn á?
"Vậy...hai cái nhé?"-Thấy anh không đáp, cô chần chừ. Điều cô cần bây giờ là uống, ăn, ăn, uống, ăn, uống.
"Được!"
Thỏa hiệp xong, cô được đi ăn, được mang về nhà, được cho việc làm, và không bị cắn. Cô cứ hí hửng coi thường anh não cá vàng. Sau này nhắc lại thì bị anh kéo vào lòng."Anh cắn bù." Cô đau lòng, biết thế không nhắc lại.
-Hết chương 7-