Chương 11: Chuyện khẩu vị

Vẻ mặt người nọ bỗng trở nên vô cùng khó đoán, trầm mặc nửa ngày, lại thành thật đáp: “Tế Ti đại nhân không gieo mùi hương trên người bất kỳ ai, trừ phi người đó là người phụ nữ của ngài.”
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────


Trên bậc thang đầy tuyết đọng. Chưa đến cửa, tất của Bì Bì đã ướt sũng. Cô thoáng chần chừ, Hạ Lan Tĩnh Đình đang đứng bên cạnh mở cửa, bỗng khép cửa lại, lấy ra một đôi giầy vải từ trong chiếc túi vải của mình.


“Mang vào đi, bên ngoài lạnh lắm”. Anh nói “Có điều em không cần lo là phải đi xa, tôi đã gọi taxi rồi.”
Bì Bì nhìn gương mặt anh, rồi lại nhìn đôi giày kia, ngạc nhiên một lát, bỗng thấy chua xót trong lòng.


Giày vải chắc được anh mua vội bên vỉa hè vào sáng sớm khi đi mua đồ ăn sáng, là loại rẻ, chất lượng kém. Người bán chắc thấy anh mù lòa, cố ý trêu cợt anh. Hai chiếc giày cùng một cỡ nhưng màu sắc khác nhau.
Một chiếc màu đỏ, một chiếc màu xanh lá.
Cô im lặng, cúi người xỏ giầy.


“Vừa không?”
“Rất vừa vặn.”
“Trông thế nào? Tôi cố ý bảo người ta chọn cho một đôi giày đẹp”.
Một nhân viên bảo vệ đứng cạnh bậc thang dùng ánh mắt khác thường dò xét đôi chân cô. Bì Bì đáp không chút lưỡng lự nào: “Đẹp lắm.”
Xe taxi đến rồi.


Ngoài cửa sổ, tuyết rơi mãi không ngừng, ngoài đường, khách bộ hành vội vã. Quang cảnh trong thành phố này vẫn luôn như thế, ngày nào cũng diễn đi diễn lại một cảnh. Người lái xe còn rất trẻ, đeo tai nghe, vừa lái xe vừa nghe nhạc rock.


available on google playdownload on app store


Hạ Lan Tĩnh Đình bỗng nói: “Phố này trước kia tên là phố Chu Tước. Còn đường dốc trước mặt kia, trước đây là một nhánh sông, tên là sông Long Tân. Trên sông có cây cầu, gọi là cầu Bát Tiên. Bên cạnh cây cầu có một tiệm hoa quả thơm ngon, trong tiệm có quả vải ăn rất ngon.


“Trước kia?” Bì Bì ngẩn người, “Là bao nhiêu năm trước?”
“Tám trăm năm trước.”
“Tám trăm năm trước”, Bì Bì cười, không tin: “Anh đã tới chỗ này sao?”


“Câu lạc bộ kia trước đây là tửu lâu, gọi là Long Tiêu các. Ở đó có một loại rượu tên là ‘Thái bạch hoa thanh tửu’, uống rất ngon.
Anh ngửa đầu, chìm đắm vào hồi ức, trên mặt hiện lên ý cười như có chút say.


“Là Thái Bạch hoa – Thanh tửu, hay là Thái Bạch – Hoa thanh tửu?” Bì Bì không biết ngắt chỗ nào.


“Thanh tửu đắt vì đã lọc qua, không lọc gọi là Trạc tửu, ‘Kim tôn thanh tửu đấu thập thiên’*, uống thanh tửu là phải dùng cốc vàng để uống. Lúc uống phải ngâm giữ một chút, cho nên mới là “Ngô cơ áp tửu đãi khách thường’**.”


*: Đọc thêm về lý giải câu thơ này tại ĐÂY, đây là câu đầu tiên trong bài thơ Hành lộ nan của Lý Bạch
** Trích từ bài Kim lăng tửu tứ lưu biệt của Lý Bạch, Ngô cơ: Người đàn bà
“Còn Trạc tửu thì sao, lúc uống Trạc tửu phải thế nào?”


“Trạc tửu uống lúc phiền muộn, nên mới có câu “Trạc tửu nhất bôi gia vạn lý, yến nhiên vị lặc quy vô kế.[1]”, và cũng là: “Gian nan khổ hận phồn sương mấn, lạo đảo tân đình trọc tửu bôi.[2]”.”
[1] Trích từ bài thơ Ngư gia ngạo (Ý nghĩ mùa thu) của Phạm Trọng Yêm
Dịch nghĩa:


“Nhà muôn dặm một ly Trạc tửu
Yên Nhiên chưa tạc về sao được.”
[2] Trích từ bài thơ Đăng cao (Lên cao) của Đỗ Phủ
Dịch nghĩa:
“Buồn phiền vất vả phai màu tóc
Chén rượu vừa ngưng, lảo đảo rồi.”
Nói như vậy, Lý Bạch thích tiêu tiền nhiều hơn Đỗ Phủ?”
“Đúng vậy.”


Bì Bì không khỏi ngưỡng mộ, chân thành khen: “Hạ Lan, tôi cảm thấy anh rất có học vấn.”
Anh gật gù: “Quá khen.”
Bì Bì lại tiếp tục thổi phồng: “Gần đây có một từ thịnh hành rất thích hợp để nói về anh.”
“Từ gì vậy?”
“Văn hóa khủng long.”


Trận tuyết này khiến mọi người ở thành phố C hết sức chật vật. Các xe đều bị ùn tắc do đường quá trơn trượt. Đêm qua, Bì Bì bị lạnh, hôm nay cuống họng đã có chút khàn khàn. Điếu thuốc trong tay lái xe còn chưa được phân nửa, mà anh ta mãi vẫn không ném đi, vẫn kiên trì cố gắng mở cửa kính xe, hít một hơi cuối. Tuy rằng vẫn bật máy sưởi, khói thuốc cũng nhả ra ngoài, nhưng không khí vẫn không trong lành lại được. Hạ Lan Tĩnh Đình liên tục chau mày, xem ra muốn phát cáu rồi. Bì Bì vội đè cánh tay anh, bắt anh kiềm chế. Hai người đều không lên tiếng, kiên nhẫn đợi lái xe hút thuốc xong, ngay lập tức Bì Bì đóng cửa xe.


“Năm nay tuyết rơi nhiều như vậy thật là hiếm thấy.”
“Ở đây, vào thời Tuyên Hòa đã từng có một trận tuyết lớn, khi đó gió cũng như hôm nay, vừa lạnh vừa buốt. Nhưng mà, vài tháng sau, loài mẫu đơn tôi trồng sẽ nở.”


Vì sao thời gian thốt ra từ miệng của Hạ Lan Tĩnh Đình luôn cách nhau xa như vậy chứ? Bì Bì thầm nghĩ, mấy trăm năm, mấy tháng cứ tựa như một cơn gió thổi qua.
“Anh thích mẫu đơn sao? Tôi tưởng chỉ người thời Đường mới thích mẫu đơn.”


Mấy năm nay trên thị trường thịnh hành thời trang nhà Đường, chỉ cần là trang phuc, đều thêu hoa mẫu đơn. Bì Bì không thích mẫu đơn, cảm giác thấy hoa mẫu đơn nở không tinh tế, kín đáo. Cô thích những đóa hoa có cánh hoa nhỏ, cho dù là nở rộ cũng phải giống như hình dạng của nụ hoa vừa chớm nở, ví dụ hoa mai, ví dụ hoa quế, ví dụ như uất kim hương.


Nhưng cô phát hiện, vừa nhắc tới mẫu đơn thì khuôn mặt hờ hững của Hạ Lan Tĩnh Đình liền trở nên ấm áp, phảng phất ánh mặt trời phát ra từ tận đáy lòng anh, chiếu sáng cả khuôn mặt.
Trong xe, khí lạnh đã bị xua tan.


“Tôi thích mẫu đơn, vì hoa mẫu đơn ăn rất ngon.” Anh nghiêng mặt nhìn cô. Tuy không thấy gì, nhưng anh vẫn thích nhìn gương mặt cô, dù cho ánh mắt ấy là hư vô, “Tôi thường nghĩ, khi mặt trời lặn, hoa mẫu đơn nở rộ sẽ có hình dạng như thế nào?”


Đúng lúc này, Bì Bì cũng đang quay đầu nhìn anh, cảm thấy dường như cả khuôn mặt anh đều giấu đằng sau kính râm, tuy anh không thấy gì, nhưng bản thân cô đang nghĩ gì, trước mặt anh hoàn toàn không thể che giấu được. Hơn nữa, theo kí ức của cô, Hạ Lan Tĩnh Đình chưa bao giờ nói chuyện với cô bằng giọng điệu mong manh như thế này. Anh đã may mắn sống chín trăm tuổi, thì những điều tiếc nuối ấy tính là gì chứ?


Thế nhưng mắt cô vẫn ướt: “Anh.. Chưa từng nhìn thấy mặt trời sao?”
Anh lắc đầu.
“Thật ra, mặt trời ấm áp hơn mặt trăng, còn hình dạng không khác nhau lắm.”
Anh bỏ kính râm xuống, ánh mắt hư không nhìn chăm chú vào cô: “Thật không?”


Lưng Bì Bì lạnh run, một ánh mắt vô hình đánh giá cô, một mực chờ đợi sự xác nhận.
“Đúng.” Âm thanh của cô bắt đầu run rẩy, “Thật ra, anh không cần mang kính râm, không có kính râm trông anh sẽ đẹp trai hơn.”


“Tôi mang kính râm không phải là để bản thân đẹp hơn mà vì sự an toàn và khỏe mạnh của người khác.” Anh hừ một tiếng, lại đeo kính râm lên.
Bì Bì vội hỏi: “Vì sao?”
Anh trầm măc, tựa như đang cân nhắc câu trả lời cho vấn đề này.


“Anh không phải không nhìn thấy sao? Vì sao lại ảnh hưởng đến sự an toàn của người khác?” Bì Bì bám riết không tha.


“Tuy tu luyện đã nhiều năm nhưng bản thân tôi cũng không thể thu, phóng năng lượng một cách tự nhiên. Như vậy, bất luận là nhìn thấy hay không, ánh mắt tôi sẽ tự động hấp thụ nguyên khí của người khác. Nếu tôi chuyên tâm nhìn một người, là nam thì sẽ mắc bênh liệt dương, là nữ sẽ vô sinh. Điều đó, ngay cả tôi cũng không có biện pháp kiểm soát.”


Giọng nói vẫn đều, Bì Bì nhanh như chớp mà lui về sau một thước, Đôi mắt sáng rực, trợn tròn: “Hạ Lan Tĩnh Đình, sao anh không nói sớm! Anh nhìn tôi bao nhiêu lần rồi hả?… Tôi đã thành cương thi rồi, phải không?”
“Không phải em vẫn ổn sao?” Anh vẫn bình tĩnh cười cười.


“Dừng xe! Lái xe! Tôi muốn xuống.” Bì Bì không để ý tới anh, bổ nhào về phía trước, dốc sức liều mạng, dùng tay đập vào lưng lái xe.


Xe dừng đột ngột, Bì Bì đẩy cửa, nhảy xuống xe bằng tốc độ nhanh nhất. Vừa vặn xe dừng lại trên đoạn đường có tuyết tan, cô chỉ đeo giày vải, thoáng cái đã ướt hết.
Cả người lạnh run đến ót, cô bị đông cứng, lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.


Có người từ sau đỡ cô, kéo cô đến bên bậc thang: “Cũng đến nhà hàng rồi, chúng ta vào trong ăn cơm đi.”


“Hạ Lan Tĩnh Đình, anh cách xa tôi một chút được không?” Bị Bì không chịu được mà cầu khẩn, “Từ nhỏ, tôi học toán đã kém, mua xổ số cũng chưa bao giờ trúng, nhà của tôi mấy đời chưa từng phát tài, điều đó cho thấy, dù là nguyên khí hay vận khí của tôi đều còn chưa đủ. Anh hấp thụ nó, tôi biến thành kẻ đần độn mất. Tuy tôi nhỏ bé, nhưng là ‘chim sẻ dù nhỏ, ngũ tạng vẫn đầy đủ’[3], tương lai vẫn muốn thành gia lập nghiệp, lấy chồng sinh con… Anh là hồ ly, có thể lấy được nhiều nguyên khí tốt của những cô gái trên đường, anh tha cho thôi, tìm người khác được không?”


[3] Nguyên văn: “Ma Tước tuy nhỏ, ngũ tạng câu toàn” (chỉ sự vật tuy nhỏ nhưng nội dung lại đầy đủ)


“Làm bộ dạng đáng thương như vậy để làm gì? Tôi sẽ không làm gì em cả. Em đã nếm máu của tôi, tương đương với việc miễn dịch.” Dường như sợ cô trượt chân, Hạ Lan Tĩnh Đình ôm cô thật chặt: “Nói sau đi, bây giờ tất cả hiện lượng sinh lý của em đêu bình thường, đúng không? Tôi thề sẽ không làm hại em, một sợi lông cũng không chạm đến.”


Anh càng thề, Bì Bì càng sợ, toàn thân như nhũn ra: “Vậy vừa rồi, ở trong ô tô, anh còn thường mắt liếc tôi…”
“Tôi trừng mắt với em bao nhiêu lần đều không sao, thật đó. Nếu như điều đó là sự thật, em nói không sai, ngày đó tôi gặp em, em đã trở thành cương thi rồi.”


“…” Bì Bì hạ đường huyết.
Nhân cơ hội, Hạ Lan Tĩnh Đình ôm quanh eo cô, gần như là nửa ôm cô, rất dịu dàng mà khuyên nhủ: “Vào thôi, trên báo nói nhà hàng này có món Phu Thê Phế Phiến rất ngon.”
“Tôi còn nuốt trôi sao?” Cô vạn phần buồn bực thốt lên.


“Sao lại không nuốt trôi? Khẩu vị của em không phải rất tốt sao?”


Vừa nói xong, Bì Bì nhớ rõ lần đầu tiên gặp anh liền buồn nôn rất lâu, từ khi ăn quả táo có dính chút máu đó, ngay lập tức không sao nữa. Sau này ăn uống cũng bình thường, vẫn khỏe mạnh. Nhưng thấy Hạ Lan Tĩnh Đình ân cần mà dìu mình, những người đi qua đều nhìn họ, đều có ý mỉm cười, tưởng rằng họ là một cặp tình nhân. Cô không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ trên người anh chỉ có mắt là có khả năng hấp thụ nguyên khí sao? Vạn nhất như tay của anh, hoặc là từng lỗ chân của anh cũng có thể?


Mải nghĩ ngợi linh tinh, Hạ Lan Tĩnh Đình đã đỡ cô ngồi xuống. Nhà hàng rất sạch sẽ, sau lưng có một hồ cá lớn nuôi rất nhiều cá. Bì Bì vừa ngôi xuống, chợt phát hiện cá trong bể chia làm hai phần, một phần dốc sức liều mạng bơi nép về phía trái, một phần dốc sức liều mạng bơi nép về phía bên phải.


“Hạ Lan, những… con cá này làm sao vậy?”
“Cái gì làm sao?”
“Vì sao chúng lại rẽ về hai hướng?”
“Sao tôi biết được? Tôi lại không nhìn thấy.”
“Hạ Lan Tĩnh Đình”


“Có thể chúng không thích tôi.” Anh nhún vai, nụ cười vô tội hiện lên trên gương mặt, “Hoặc là chúng hận nhau.”
“Cá gặp anh còn cảm thấy bất an, huống hồ là người.”


“Tôi thề với cô, tôi tuyệt đối là vị hồ ly hiền lành, học thức uyên bác, phẩm đức cao thượng.” Anh gọi phục vụ mang giúp anh menu, chọn đồ ăn rất nhanh, “Phu Thê Phế Phiến, đậu cà cá trích, rau xanh xào dưa leo, ba món đó đủ chưa?”


Đồ ăn được bưng lên rất nhanh, món cá trích vẫn còn trong bếp, Hạ Lan Tĩnh Đình thở dài, “Không xong rồi, túi mật bị vỡ. Đầu bếp kiểu gì vậy? Em đừng ăn món đó.”
“Chỉ anh mới nói nhiều.” Bì Bì bật cười, thấy anh ngồi không ở đó, lại hỏi: “Anh có uống chút gì không?”


“Tôi muốn nước lạnh”
“Tôi bảo người đến chợ hoa mua hoa cho anh nhé.”
“Ở nơi công cộng tôi không ăn gì cả.” Anh cúi đầu, “Sẽ có người cảm thấy tôi quái dị.”
“Kỳ thật các anh sống cùng con người cũng không dễ dàng.” Cô tỏ ý cảm thông.


Mới ăn được một nửa, di động vang lên, Bì Bì nhìn tên hiển thị, là Gia Lân.
“Alo, Bì Bì.”
“Gia Lân.”
“Ngày hôm qua đi vội quá, quên nói cho em biết chuyện chính. Tiệc mừng thọ 50 tuổi của mẹ anh hủy rồi. Cha anh quyết định đưa bà đi Vân Nam chơi một chuyến.”


“…Dạ.” Nếu vậy sao không nói ngay từ dầu, Bì Bì không ngừng đau lòng, 800 đồng mua tổ yến, còn bà nội đã làm năm bình đậu tương cà.
“Xin lỗi em. Nhưng anh thấy hủy rồi cũng tốt, tránh phiền em phải mua quà.” Đầu dây bên kia, Gia Lân cẩn thận từng tí một nói lời xin lỗi.


Bì Bì hận không thể dùng búa đập vào đầu mình.
Cúp điện thoại, Bì Bì không nhịn được mà nói với Hạ Lan Tĩnh Đình: “Đúng rồi, anh thích ăn đậu tương cà không?”
“Không ăn.”
“Cam đoan là thực phẩm xanh tinh khiết.”


“Anh có thể thử dùng cánh hoa thấm vào để ăn, rất ngon. Ăn mỗi cánh hoa rất chán.”
“Không ăn.”
“Thử một lần được không? Tôi có rất nhiều bình đang xếp hàng để chờ tặng anh.”
Anh nghĩ nghĩ, rốt cuộc gật đầu: “Được.”


Bì Bì vui mừng, đang muốn cảm ơn thì điện thoại lại reo. Chuông điện thoại rất đơn giản, là giai điệu gam E, Hạ Lan Tĩnh Đình nghe điện thoại: “Alo.”
“Ngày mai tôi đến.”
“Chi phiếu đã chuẩn bị xong.”
“Tôi không lo đường xa, tôi chỉ lo đến tình trạng khử trùng.”


“Cảm ơn, tôi không cần hàng mẫu.”
“Được rồi. Buổi tối sẽ cho ngài câu trả lời. Hẹn gặp lại”.
Ngắt điện thoai, anh ngẩng đầu liếc nhìn Bì Bì. Dáng vẻ như đầy một bụng tâm sự.
“Anh có sao không?” Bì Bì hỏi.


Anh gật gật đầu, bỗng nhiên nói: “Bên cạnh có cửa hàng tổng hợp, tôi và em cùng đi mua một đôi giày.”


Hai người tạm biệt ở cửa chính của cửa hàng tổng hợp. Cô nhanh chóng quay lại tòa soạn báo. Cô đi qua một giao lộ không thường đi qua bước vào cửa lớn, đi ngang qua một hàng bán báo, thấy ở đó có treo tập san mới nhất “Tập san tiểu thuyết”. Đang định bỏ tiền ra mua, phát hiện ví tiền để trong túi nilon, bị Hạ Lan Tĩnh Đình dẫn theo, lúc đi quên cầm, trong túi chỉ đủ tiền lẻ để trả tiền xe. Đành phải quay sang chủ quầy nói: “Xin lỗi, tôi không mua, quên mang tiền mất rồi.”


Chủ quầy là một người đàn ông trung niên đẹp, nhìn cô một cách kỳ quái rồi bỗng nhiên nói: “Không sao, tôi tặng cô.”
“Không không không” Bì Bì liên tục khoát tay. Cha cô cũng bán lẻ như vậy, bán lẻ không dễ, cô biết quá rõ rồi, “Cảm ơn ý tốt của cô, lần sau cháu sẽ đến mua.”


“Người nọ vẫn kín đáo đưa cho cô: “Cầm lấy.”
“Dạ… Được. Cứ coi như là cháu mượn, tan ca cháu sẽ trả tiền chú.” Từ chối thì bất kính, đành phải nhận.


“Chỉ một chút tiền, không cần trả.” Biểu hiện của ông ấy rất kỳ quái, chần chừ một lát, tựa như là tiếp thêm sự dũng cảm: “Có thể xin tiểu thư ban phúc cho tôi không?”
“Chúc phúc?” Bì Bì ngỡ như tai mình nghe nhầm, cô cũng không phải Phật sống, “Ban phúc gì cơ? Ban như thế nào?”


Người nọ gục đầu xuống, bỏ cái mũ xuống, giọng nói hết sức thành kính: “Xin mời tiểu thư lấy tay sờ đỉnh đầu tôi là được rồi.”
Caí này không khó.
Bì Bì rất hào phóng mà sờ lên đỉnh đầu ông ta, sờ được một nửa, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chẳng lẽ ông biết Hạ Lan…”


Người nọ vội vàng chen ngang: “Tục danh của Tế Ti đại nhân, không thể tùy tiện nói ra như vậy được.”
“Á…” Bì Bì trừng to mắt, “Thật vậy sao?”
Ông nghiêm túc gật đầu, cũng không dám ngẩng đầu nhìn cô. Thái độ nói chuyện cẩn thận lại cung kính, khiêm tốn cực kỳ.


“Ông… Biết Tế Ti đại nhân? Bì Bì dò hỏi.
“Không biết, Tế Ti đại nhân là người không dễ dàng quen biết, trừ khi tiểu thư nguyện ý giới thiệu.”


Bì Bì ngơ ngác nhìn ông, chợt thấy choáng váng đầu óc, không nhịn được phải dùng tay vịn chặt vào bàn. Người nọ trông thấy cô …, giật mình, bỗng nhiên hỏi: “Tiểu thư, cô gọi thẳng tên ngài như vậy, Tế Ti đại nhân không tức giận sao?”
“Tên là do cha tôi nghĩ ra đó.”


Cô cầm tạp chí đang định rời đi, nghĩ một lát lại quay người trở về: “Đúng rồi, làm sao ông biết tôi quen Tế Ti đại nhân?”
Người nọ nghĩ rồi đáp: “Bởi vì trên người tiểu thư có mùi hương của Tế Ti đại nhân.”
“Mùi hương? Có ý gì?”


“Nói cách khác, trên người tiểu thư có mùi thơm đặc biệt của Tế Ti đại nhân.”
Bì Bì sốt ruột hỏi: “Xin hỏi, Tế Ti đại nhân của các người rất thích gieo mùi hương vào người khác phải không?”


Vẻ mặt người nọ bỗng trở nên vô cùng khó đoán, trầm mặc nửa ngày, lại thành thật đáp: “Tế Ti đại nhân không gieo mùi hương trên người bất kỳ ai, trừ phi người đó là người phụ nữ của ngài.”






Truyện liên quan