Chương 30: Tuần trăng mật ngọt ngào
Tờ hôn thú đỏ chói.
Hình chụp chung rất chỉnh chu, nam trái nữ phải, Hạ Lan Tĩnh Đình thì cười tươi roi rói, đầy hả hê thỏa mãn, còn Bì Bì bên cạnh, môi chỉ hơi cong lên mang tính tượng trưng, chẳng khác gì một cô dâu nhỏ đầy uất ức.
- “Máy chụp hình hãng nào thế này? Sao không chụp được nguyên hình của anh gì cả? Ánh sáng cũng biết nói dối à?”
- “Nguyên hình của anh cũng khá là đẹp trai.” – Người nào đó nói không chớp mắt.
Trên máy bay, Hạ Lan Tĩnh Đình mãn nguyện vuốt ve mặt lồi lõm của dấu đóng, phá lệ uống những hai ly Whiskey.
Lúc anh ngà ngà say, Bì Bì thừa cơ hỏi:
- “Này, Hạ Lan, Tống Di là ai?”
- “Sao em biết Tống Di?” – Anh lập tức thanh tỉnh, – “Ai nói với em?”
- “Hỏi thăm được.”
Câu này đã chạm vào nỗi lòng tâm sự của anh, anh im lặng, hoàn toàn phớt lờ cô.
- “Này, em hỏi anh,” – Cô đẩy đẩy anh, “Tống Di còn sống không? Bây giờ chắc cũng sáu mươi tuổi rồi? Anh không đến thăm cô ấy sao? Quan hệ giữa anh và cô ấy là gì? Hai người đã kết hôn chưa?”
- “Cô ấy qua đời rồi.” – Anh hờ hững trả lời.
- “Do bị bệnh à?” – Cô nhớ Tô Mi có nói cơ thể Tống Di không được khỏe.
- “Đi bơi với bạn, bị nước cuốn.”
- “Thật xin lỗi ..” – Cô nhỏ giọng, – “Chắc anh đau khổ lắm?”
Anh gật đầu, nâng ly rượu lưng trong tay lên uống cạn.
- “Chuyện xảy ra bao nhiêu năm rồi?”
- “Hai mươi năm.”
- “Anh xem, nếu cô ấy kịp đầu thai, cũng sẽ lớn như em.” – Cô cười, nụ cười chưa kịp tắt, mặt đã đông cứng lại như nuốt phải một con ruồi: “Chúa ơi!”
Cho đến khi máy bay hạ cánh, cảm xúc của cô vẫn chưa hết âm u, lúc bước đi không dám quay đầu lại nhìn, sợ rằng tự dưng có thêm một cái bóng đằng sau. Hạ Lan Tĩnh Đình ôm vai cô, cười nói:
- “Mặt nghiêm như vậy để làm gì? Đừng suy nghĩ gì nhiều. Những người đó đều không liên quan đến em. – Vốn dĩ em không biết họ.”
- “Họ đều là tiền kiếp của em à?”
- “Đúng vậy.” – Anh nửa cười nửa không trả lời, – “Nếu em tin có kiếp trước.”
- “Anh chưa từng kết hôn với bất cứ người nào trong những kiếp trước của em?”
Anh lắc đầu.
Đáp án này thật khiến người ta mở mang tầm mắt:
- “Tại sao.”
- “Bì Bì, em biết thế giới này lớn bao nhiêu không?”
- “Lớn lắm cũng chỉ là một quả địa cầu. Dù sao, em cũng không chạy được đến sao Diêm Vương, đúng không?”
- “Tóm lại, anh cần một khoảng thời gian rất dài mới tìm thấy em. Mỗi lần tìm thấy em đều đã chậm một bước. Em đã yêu người khác.”
- “Chẳng lẽ anh không có biện pháp ngăn cản sao?”
- “Bì Bì, em là một cô gái có ý chí kiên định.”
- “Em không phải người như thế, thật sự không phải thế. Ý chí phải như các bậc đế vương tướng lĩnh mới gọi là kiên định,” – Bì Bì phẩy tay phản đối, – “Em cực kì dễ xao lòng, thật đấy.”
- “Vậy là do anh thiếu sức hấp dẫn.”
- “Anh? Thiếu sức hấp dẫn?” – Bì Bì nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin, – “Sao có thể thế được?”
Bì Bì nghĩ thầm, Tế ti đại nhân ngoại hình xuất chúng, phong độ ngời ngời, lại có người không phải lòng anh, lẽ nào vì anh là hồ ly? Không nghĩ thì thôi, nghĩ là buồn bực. Tại sao tất cả mọi người không phải lòng, riêng mình lại phải lòng? Chẳng lẽ cô chính là Oan đại đầu [1] trong truyền thuyết?
[1] Chỉ những người coi tiền như rác, hoặc dễ bị dụ dỗ.
- ”Hoặc có thể nói, em càng chuyển kiếp càng ngốc đi, đến giờ đã ngốc đến độ tóm được dễ như trở bàn tay.” – Anh không cầm lòng được, xoa xoa cái đầu trọc lóc của cô, – “Anh phải cám ơn Đào Gia Lân rất nhiều, nhất định cậu ta đã biến em thành như vậy.”
Xuống taxi, Hạ Lan Tĩnh Đình vào một khách sạn. Dọc đường, anh cho biết anh thông thuộc rất nhiều huyện thị ở Thiểm Tây, cũng từng đến Tây An nhiều lần. Bì Bì lại chưa từng tới đây. Nhà cô nghèo, từ bé đến lớn chưa bao giờ đi du lịch, thế nên lòng rất rạo rực.
Bì Bì luôn nắm tay anh, vì vậy Hạ Lan Tĩnh Đình không dùng gậy. Đến tiền sảnh khách sạn, Bì Bì đưa chứng minh nhân dân ra đang định đặt phòng, Hạ Lan Tĩnh Đình đột nhiên hỏi:
- “Xin hỏi ở đây có phòng cho tuần trăng mật không?”
Bì Bì lén véo tay anh, lại hung hăng lườm anh một cái.
Hạ Lan Tĩnh Đình không thèm để ý đến cô, vẻ mặt như cười như không.
- “Tất nhiên là có.” – Nữ tiếp tân trả lời. – “Có điều, chúng tôi cần xem giấy chứng nhận kết hôn.”
Tờ giấy màu hồng được đưa ra, con dấu đỏ tươi, ngày tháng mới tinh, vẫn còn chưa khô mực. Bì Bì ngượng ngùng xấu hổ, nhưng chạm phải ánh mắt nghi ngờ của nữ nhân viên kia, liền bình tĩnh lại, miệng tươi cười, cố tình nép sát vào người Hạ Lan Tĩnh Đình hơn, điệu bộ rất thân mật.
Từ cửa khách sạn đến bàn đăng kí phải đi qua vài bậc tam cấp, độ rộng và độ cao thấp khác nhau. Bì Bì nắm tay Hạ Lan Tĩnh Đình, đi rất chậm, trước khi bước lên một bậc đều dừng lại nhắc nhở anh, nói số bậc, vị trị lan can cho anh biết. Khách ngồi trong sảnh không nhiều, thấy đôi bạn tình này có một người bị mù, không khỏi dồn ánh mắt sang, hầu hết đều dành cho Bì Bì mấy phần đồng cảm. Bì Bì thầm nghĩ, từ nay về sau, ngày đều trải qua như vậy, đáy lòng chợt xuất hiện cảm giác đang gánh vác một sứ mệnh trọng đại. Đúng vậy, cô rất thích cảm giác này, tốt hơn cảm giác bị Gia Lân vứt bỏ, cao chạy xa bay.
Cô nghe nữ nhân viên cười nói:
- “Ôi chao, hai anh chị vừa mới kết hôn hôm nay sao, xin chúc mừng, chúc mừng.”
Lấy được chìa khóa phòng, hai người đang định rời đi, cô nhân viên bỗng kề tai nói nhỏ rằng:
- “Chiếc tủ kính trong nhà tắm có các đồ dùng dành cho tân hôn. Đều là hàng nhập khẩu, yên tâm mà dùng nhé.”
Cô một phen sững sờ, không biết cô ấy nói về vật gì, chỉ thấy cô ấy cười rất mờ ám, ngoảnh lại nhìn Hạ Lan Tĩnh Đình, gương mặt anh không cảm xúc, tức thì hiểu ra.
- “Thang máy nằm bên phải.” – Cô nhân viên hướng dẫn.
- “Không cần, chúng tôi đi thang bộ.” – Hạ Lan nói.
Bì Bì đành dẫn anh vào buồng thang. Cô cũng nhớ mang máng Hạ Lan Tĩnh Đình thích đi thang bộ, nên cho rằng anh mắc chứng sợ không gian hẹp. Ôi! Bì Bì nhìn vào buồng thang im ỉm, tự nhủ rằng nếu đã gả cho Tế ti đại nhân, phải tập làm quen với thói quen của Tế ti đại nhân …
Phòng của họ ở lầu sáu, đã có người đưa hành lý của họ lên trước rồi, lúc đi đến lầu ba, Bì Bì không kìm được, hỏi:
- “Rõ ràng có thang máy, cớ sao không đi? Có người truy sát anh à?”
- “Tiết kiệm điện.”
- “Đây là khách sạn, chúng ta đâu cần trả tiền điện.”
- “Dẫu vậy vẫn phải tiết kiệm.” – Anh vẫn nắm tay cô, đi theo sau cô, duy trì khoảng cách bằng nửa bước chân, – “Bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mỗi người.”
Được rồi, phải bảo vệ môi trường. Bì Bì đành dẫn anh tiếp tục đi lên.
- “Tới lầu sáu rồi, đây là bậc cuối cùng, phía trước không còn bậc nữa.”
Anh thư thả bước lên, bỗng giam cô vào tường:
- “Bì Bì, hôm nay trải qua đêm động phòng thế nào đây?”
- “Cái gì mà trải qua thế nào? Chúng ta không thể làm cái đó, đúng không?” – Bì Bì nói.
Anh khụy tay, áp sát khuôn mặt vào, cụng trán vào trán cô:
- “Thế nhưng, Bì Bì, anh chờ ngày này lâu lắm rồi. Những mấy trăm năm đấy.”
- “Có cách giải quyết nào không?” – Mặc dù tuổi Bì Bì không lớn, nhưng đi theo đám phóng viên trong tòa soạn học rộng hiểu nhiều, – “Dùng hai lớp, cũng không được sao?”
- “Anh chưa thử bao giờ, nhưng chắc là được.”
Môi anh đáp lên mặt cô, tìm đến môi cô, lưỡi len lõi vào trong, hôn cô mãnh liệt. Cô sợ bị người khác nhìn thấy, cố vùng vẫy thoát ra nhưng bị anh giữ chặc tay, cơ thể áp sát vào người cô.
Cô bất giác đẩy anh ra.
- “Đừng lo, anh đã uống thuốc rồi, hiện giờ công lực của anh rất yếu, sẽ không làm hại em đâu.”
- “Anh uống thuốc gì….”
- “Đừng hỏi.”
- “Hạ Lan, em không thở nổi …. “
Anh không chịu buông cô ra, càng ôm chặt cô vào lòng, giống như con tằm làm kén, miệng nhả tơ, lớp lớp phủ kín lấy cô. Cô muốn bấu lấy tóc anh, nhưng tóc anh rất cứng, với lại rất ngắn, cô đành cố víu tai anh.
- “Nhẹ thôi…” Cô kêu lên.
- “Được rồi.”
Anh rời khỏi môi cô, lại hôn xuống ngực cô, dưới những cái hôn mạnh mẽ ấy, cả người cô như tan thành muôn ngàn giọt nước.
Cửa phòng bật mở, họ đi thẳng về phía phòng ngủ.
Giữa phòng ngủ đặt một chiếc giường nước hình trái tim. Anh bế cô lên, đưa vào phòng tắm, sờ soạng xung quanh tìm hộp bao cao su dưới sự hướng dẫn của cô.
Sau đó đặt cô lên giường, bên dưới tấm trải, sóng nước ấm áp đưa người dập dờn. Mắt cô sáng long lanh, má hây hây như hoa đào. Anh cho cô một ly nước, nhưng đói khát vẫn hoành hành, hơn thế toàn thân đều khô cạn.
- “Em có sợ không?” Anh hỏi.
- “Sẽ rất đau phải không?”
- “Anh sẽ cẩn thận hết mức.”
- “Thế em … có thể ch.ết không?”
- “Sẽ không, anh hứa.” – Anh mỉm cười, – “Chẳng phải em muốn tóc dài ra ư? Đây là cách nhanh nhất. Nó gọi là thuật luyện đan. Thông thường, người cùng em luyện gọi là nhân đan. Đêm nay, hãy để anh làm nhân đan của em.”
Những ngón tay buốt lạnh, khẽ khàng du ngoạn trên tấm lưng trơn mịn của cô. Cô đưa lừng về phía anh, nhìn những viên đá khảm trên vạt ga giường lấp lánh đầy màu sắc, trên sàn có một vệt bóng dài.
Anh đi vào rất nhanh, cô đau đến hít mạnh một hơi, cơ thể tức thời cứng đờ, gần như không thể động đậy. Hai tay anh giữ lấy eo cô, như muốn nâng cô dậy. Nhưng cô chẳng những không dậy được, mà không khí trong lồng ngực như biến thành những mũi kim sắc nhọn, thở mạnh một chút cũng đau. Cô há miệng hổn hển, bầu ngực bị anh mơn trớn đã sừng sững lên. Ngón tay thon thả phủ lên kẽ môi, tách chúng ra tiến vào trong, cô nhẹ nhàng ngậm lấy. Sau đó, cơn đau ập đến, buộc cô cắn mạnh một cái.
Nhất định rất đau, nhưng anh không rụt tay về, để mặc cho cô cắn, như muốn để tất cả những đau đớn này có nơi trút vào. Cô chỉ thấy, cả cơ thể theo anh rơi xuống, vực sâu vô tận, không biết khi nào kết thúc. Rồi bỗng chốc, anh đưa cô lên đỉnh cao tột cùng, với những đụng chạm nồng nhiệt. Cô nhất thời mất đi trọng lượng, toàn thân được anh nâng lên, như dải cầu vồng rực rỡ lửng lơ trong không trung, từng cơ thịt bị kéo căng đến tê dại. Chúng như căng toạc rách toác ra, anh đè ép cô từ mọi phía, không ngừng đòi hỏi cô, sau đó cô liền vui vẻ hòa theo, thay đổi tư thế, họ quyện chặc vào nhau như trong một cuộc đấu vật. Mồ hôi cô túa ra nhễ nhại, bắt đầu bằng những tiếng rên rỉ, “Hạ Lan”. Sau đó hơi thở dần trở nên dồn dập, đã không còn thốt nỗi tên, chỉ có đôi mắt mê loạn nhìn về trước. Không còn lo nghĩ, không còn băn khoăn, chỉ còn niềm hạnh phúc nguyên thủy nhất. Họ phối hợp rất ăn ý, như một đôi dã thú bôn ba giữa đường rừng, không có mục tiêu, không ngừng tiến lên phía trước, tiến lên phía trước.
Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng anh cũng dừng lại, cô mệt đến độ chẳng còn nửa phần hơi sức. Loạng choạng vào phòng tắm tắm rửa. Nước hơi lạnh, cô vẫn chưa tỉnh hẳn, nép vào lòng anh rên rỉ. Anh nhẹ nhàng vỗ về, giúp cô tắm, giúp cô lau người. Ôn tồn săn sóc, dịu dàng chân thành. Cô chợt nghĩ, “liêu trai” chẳng phải là vậy sao? Nhất kiến chung tình, ngày ngày quấn quýt, hồ ly tinh sẽ từng chút từng chút một hấp thu nguyên khí của con người, cho đến khi cạn kiệt. Lẽ nào cô cũng có kết cục đó ư? Anh bế cô ngồi xuống giường, khoác thêm áo choàng vào, lấy gậy dò đường trong va li hành lý ra, hỏi cô phương hướng của tủ lạnh và bình nước. Cô lại mơ màng, cảm thấy hết thảy những điều này chỉ là khung cảnh đời thường nhất trong cuộc sống, đêm tân hôn, sau hoan ái, yếu đuối và mệt mỏi, chồng đi rót cho vợ ly nước, thế thôi.
Anh ở phòng lạ nên không phân biệt được phương hướng, chỉ có thể đi dọc theo tường. Rót nước xong, một tay mò mẫm đến bên giường. Cô uống một hơi cạn sạch, uống nhanh đến nỗi suýt thì bị sặc, anh nhẹ nhàng vỗ về lưng giúp cô.
- “Muốn uống thêm không?” – Anh hỏi.
- “Đủ rồi.”
- “Tốt hơn chưa?” – Anh hỏi tiếp.
- “Rất tốt.” – Bì Bì cảm thấy không thể để mất phong độ trước mặt Tế ti đại nhân được. Biểu hiện mới vừa rồi của mình thật đáng buồn. Rõ ràng cũng muốn thế, khúc sau toàn là mình quấn quýt, quyến luyến anh, nhưng lại thể hiện bộ dạng bị ngược đãi.
“Nghĩa là…” Anh ngồi xuống cạnh cô, “Em rất hưởng thụ?”
“Cái đó … hả? …”
Bì Bì muốn đáp, dĩ nhiên không phải thế. Nhưng sợ Tế ti đại nhân tự trách kỹ thuật của mình không điêu luyện, lại muốn cải thiện. Kỹ thuật thì tốt đấy, nhưng rất nhiều lần, làm đi làm lại, lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Hạ Lan giải thích rằng, nếu không vì mái tóc của cô, thật ra không cần “làm” lâu như vậy. Bì Bì suy đi nghĩ lại, không tìm được lời giải đáp nào thích hợp hơn, vừa ngẩng đầu lên, lại bị bóng người ép xuống.
Đến nửa đêm, Bì Bì hậm hực càu nhàu:
- “Cái hộp đó bị anh dùng hết sạch rồi đúng không?”
- “Hình như còn hai cái phải không nhỉ?”
- “Vậy là anh đã hút rất nhiều nguyên khí của em?” – Nhớ đến mái tóc của mình, Bì Bì khóc không ra nước mắt.
- “Em cũng hút của anh đâu ít.” – Anh nói.
- “Thắt lưng của em sao lại đau thế này?”
- “Để anh mát xa cho.”
Anh đưa tay ấn các huyệt vị trên người cô. Cô vốn đã quá mệt và buồn ngủ, anh ấn chỗ nào, tựa như chỗ đó có lửa, cơ thể lại bắt đầu nóng lên. Các ngón tay của anh du hành khắp cơ thể cô như một thầy giáo yoga, một tiếng sau, cô đã tỉnh táo hoàn toàn, mặt vô thức đỏ bừng, chẳng khác nào kẻ say.
- “Nhìn em kìa, sắc mặt tốt hơn nhiều rồi.” – Anh cười sâu xa.
Anh nhẹ nhàng quay người cô lại, để cô đối mặt với mình. Vẫy những cánh mẫu đơn lên người cô.
- “Anh đói rồi, phải ăn tối thôi.”
Anh rưới mật ong lên người cô, sau đó ngậm lấy một cánh hoa đưa đến môi cô:
- “Muốn nếm thử hương vị của mẫu đơn không?”
Lúc này, anh tiến vào chậm rãi, thái độ dịu dàng nâng niu, động tác rất kiềm chế. Vừa chầm chậm thâm nhập, vừa cúi người xuống, ngậm lấy những cánh hoa trên người cô.
- “Đây chính là thứ anh đã ăn trước đây.” – Anh nói.
Cô khe khẽ thở, hơi thở gấp gáp, đôi mắt mở to, nhìn anh như một con lười nằm bò trên cây, lơi la ɭϊếʍƈ láp lớp mật ong loang loáng trên người cô.
- “Thích vậy không?” – Anh hỏi, đôi mắt ánh lên ý cười ranh mãnh.
Tế ti đại nhân thật thích đùa vui.
Bì Bì vuốt ve mái tóc anh, lặng lẽ nói: “Rất thích, Hạ Lan.”