Chương 28: Vật thế thân là hoàng hậu (13)
Ngày hôm sau Ngữ Kỳ tỉnh dậy thấy xôm xao mấy tên thị vệ nhảy xuống hồ, cô chậc chậc lưỡi. Mùa này nhảy xuống hồ cũng đủ "mát" đi, chắc lại phi tần nào rơi đồ xuống đó ép người khác tìm rồi
Cô không mấy chú tâm đang ngồi ngáp dài ngáp ngắn chống tay vào cằm
- Cổ đại thật chán ch.ết, ngắm đi ngắm lại các thứ linh tinh cũng chán ngắt.
- Cô nương nào làm hoàng hậu rồi còn ngồi tư thế bất nhã như vậy chứ? - Giọng nói già nua vang lên đầy sủng nịch
Ngữ Kỳ vội quay đầu ra nhìn, bóng dáng cao lớn của một người đứng tuổi trung niên mỉm cười dịu dàng với cô. Trong lòng truyền đến một sự ấm áp mạnh mẽ
Cô bật dậy chạy tới ôm thật chặt Sở Hiệu tướng quân. Sở Hiệu thấy con gái cưng của mình bỗng dưng ôm chặt lấy mình thì ngạc nhiên
Ngữ Kỳ dụi dụi đầu vào trong lòng ông, mắt có chút rưng rưng. Đây chắc chắn là trạng thái nguyên chủ, chưa bao giờ cô bị nguyên chủ điều khiển mạnh mẽ đến vậy. Có lẽ cô chưa đủ trấn áp
Sở Hiệu cười tít mắt xoa đầu cô vỗ vỗ vai đứa con gái mình coi như bảo bối
- Lớn rồi còn nhõng nhẽo, hoàng thượng thấy thì còn ra thể thống gì nữa chứ?
- Mặc kệ, con rất nhớ người, giờ ai thấy thì cũng mặc kệ - Cô ỷ vào trong lòng của Sở Hiệu
Ông càng được thể cười tít mắt đỡ cô ngồi xuống ghế hàm huyên một hồi nhớ ra gì đó, lấy ra một bức tranh nói đầy hàm ý
- Vẽ con đó.
Ngữ Kỳ lật bức tranh ra thấy một hồng nhan kiều diễm trước tranh, ồ một tiếng hứng thú nhìn cười tươi
- Phụ thân vẽ sao? Thật đẹp a~
- Thừa Mặc vẽ đấy - Sở Hiệu hàm ý nói cho cô
... Cô có thể rút lại lời khen không? Khuôn mặt có chút méo mó rồi lảng đi chuyện khác, cô nhìn phụ thân một cách nghiêm túc
- Phụ thân, sắp tới người với con về quê sống quy ẩn đi.
Sở Hiệu ngạc nhiên vô cùng, ông im lặng một chút rồi đưa tay cô ra bắt mạch, một hồi rồi khó hiểu nhìn cô
- Không bị gì? Có phải Thừa Ân bắt nạt bảo bối của ta không?
- Không phải, con nhận ra người Thừa Ân ca ca yêu không phải con... Con chỉ muốn cùng cha về quê sống một cuộc sống bìn an mà thôi - Cô lắc lắc đầu, giọng nói nhàn nhạt nhưng đôi mắt vẫn còn chút đau sót
Sở Hiệu thở dài, cuối cùng cô cũng nhận ra Thừa Ân không yêu cô. Thoải mái nhận lời cô
- Được, con cũng nhận ra rồi, hồi trước nháo muốn cưới Thừa Mặc nhưng hắn dám ghét bỏ bảo bối của ta, bây giờ yêu phải Thừa Ân tâm sâu khó lường không yêu con. Đúng là hồng nhan bạc mệnh, con gái của ta..
Kèm theo câu nói đầy bi thương của ông, Ngữ Kỳ cảm tưởng người trung niên này sắp khóc tới nơi ấy, mắt còn long lanh hơn cả cô khi đang khóc nữa. Nhưng nhận ra đoạn muốn cưới Khúc Thừa Mặc cô khoé môi giật giật... Giờ cô hiểu tại sao bản thân bị vứt cho cái nhiệm vụ phụ tuyến chó má đó rồi...
Nhưng ký ức cũng không buồn cập nhập hết, hệ thống cũng chó má không kém! Ngữ Kỳ chửi rủa
[...] Ký chủ thích giận cá chém thớt, chém xong thớt còn chém luôn cả bàn
Nhớ tới điều quan trọng mình chưa đề cập, nắm chặt lấy tay của ông mắt long lanh giống y hệt cún con
- Phụ thân, người ra biên cương thì lúc đó cho nữ nhi đi với. Xong biên cương con với người liền đi ở ẩn.
- Không được! Quá nguy hiểm! Kỳ nhi, con phải nhớ rằng con là nữ nhi, là hoàng hậu. Không thể ra biên cương được! Ta không đồng ý!
Đoán trước được kết quả nhưng cô vẫn thử cố, nếu không cùng đi thì cô sao có thể thoát ra khỏi nơi này. Lúc đó thì nhiệm vụ cũng theo đấy mà tàn
- Phụ thân, nữ nhi muốn bên người. Nữ nhi có thể giúp trị thương nấu cơm cho binh lính, tuyệt đối sẽ không gây vướng chân cho người.
- Ta nói không được là không được, nếu con còn nghĩ làm càn, ta sẽ nói với Thừa Ân nhốt con ở lại đợi ta về đấy. Nghe chưa? - Ông sao có thể để bàn tay đầy búp măng của con gái mình trở lên chai sạn được, nghĩ tới thôi cũng đã xót xa
- Nghe... - Mới là lạ...! Hứ, không cho thì cô đầy cách để đi theo, cùng lắm tốn một ít tích phân.
Hàm huyên vs Sở Hiệu một hồi, ông luyến tiếc để lại một đống đồ quý giá cho cô rồi mới rời đi.
- Tiểu thư, đi từ từ thôi. - Nha hoàn của Lý Hoà Nhi vội vã đuổi theo nàng ta
Lý Hoà Nhi trên tay cầm chiếc khăn uyên ương cười dịu dàng đi nhanh tới dưỡng tâm điện của Khúc Thừa Ân
Hắn lúc này không mặc long bào, trông vô cùng tuấn tú. Khuôn mặt như điêu khắc từ trong tranh ra, Khúc Thừa Ân chăm chú chỉnh sửa lại chiếc trâm mẫu đơn đã cũ bị rỉ
Lý Hoà Nhi tới giơ chiếc khăn tay ra trước mặt hắn làm che mất tầm nhìn, hắn có chút khó chịu nhìn lên nhưng nhận ra là Lý Hoà Nhi liền hoà nhã hơn
- Hoà Nhi, muội vào đây khi nào vậy?
Lý Hoà Nhi cứng họng nhìn hắn, hắn chưa từng hỏi cô vào đây khi nào một cách khó chịu như vậy cả, mỗi khi nàng xuất hiện hắn đều biết. Nhưng hôm nay lại cứ thế mà không nhận ra nàng..!
Thấy Khúc Thừa Ân hơi nhíu mày như có vẻ mất kiên nhẫn, Lý Hoà Nhi lấy lại nụ cười tinh nghịch giơ chiếc khăn đung đưa trước mặt hắn.
- Muội có làm khăn cho huynh, người thấy có đẹp không?
Khúc Thừa Ân liếc qua qua chiếc khăn rồi gật đầu hàm ý đẹp, cắm cúi vào sửa chiếc trâm với đôi mắt chăm chú nàng chưa từng thấy qua ở hắn.
Cảm nhận được sự kỳ quặc, hắn ngẩng lên thấy Lý Hoà Nhi đang nhìn chằm chằm mình, vẫn ưu nhã xinh đẹp dịu dàng như vậy nhưng lúc này hắn không thưởng thức được sắc đẹp của nàng, mà cảm thấy có nàng hơi mất tập trung
- Khăn để đây, muội có thể ra ngoài. Trẫm có chút bận, mai sẽ đền bù muội.
Lý Hoà Nhi im lặng tay nắm chặt váy một hồi, rồi buông ra mỉm cười nói câu " Được" rồi quay lưng rời đi
Nha hoàn lo lắng cho nàng an ủi mấy câu rồi thấy nàng đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn
- A Mai, chúng ta chuẩn bị một chút.