Chương 2: Chúc tết
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau là mùng 1.
Quy củ hôm mùng 1 là hôm đó một nhà Ngô Thần cần phải đi tới nhà ông bác chúc tết.
Bởi vì trong nhà ông bác kia là lớn nhất , cho nên chúc tết mùng 1 nhà Ngô Thần chỉ có thể đi xung quanh chúc tết họ hang Ngô gia. Đại cô cùng tiểu cô buổi chiều mới có thể tới đây, buổi sáng cũng chỉ có một nhà năm người đi tới mà thôi. Đến lúc này cũng có thể nhìn thấy được anh họ và chị họ .
Anh họ lớn hơn so với Ngô Thần một tuổi, chị họ lớn hơn so với Ngô Thần bốn tuổi,
.
Chị họ của Ngô thần là con gái của của bác gái lớn , ở đời trước được cả nhà gọi là bé ngoan, bởi vì năm tuổi đã cùng bác lớn đi tỉnh G, ở G tỉnh được bà nội chăm bẵm, sau đó lại học hành rất khá, tuy rằng hai người cũng không có gặp gỡ nhau nhiều, nhưng mà cũng ảnh hưởng kha khá đến nhau
.
Về phần con của cô út thì trước khi Ngô Thần trùng sinh thì mới ra đời không lâu, so với Ngô Thần nhỏ hơn bốn tuổi, tiểu tử này ở đời trước chính là một tiểu ma vương a, nhưng mình không tin ở đời này mình không trị được nó .
Mà bên mẹ cũng có hai chị họ, nhưng so với Ngô Thần lớn hơn rất nhiều, còn có một cái em họ nhỏ hơn Ngô Thần 1 tuổi. Cho nên bên nội hay bên ngoại Ngô Thần đều là một đứa bé đứng ở giữa. Ai, thật giống như nhân thịt của hamburger mà •• phải tôn trọng người lớn tuổi còn phải yêu thương em út!
Nhà ông bác có rất nhiều người, thật ra tất cả những thân thích này cho đến tận lúc trước khi được trùng sinh cô cũng vẫn không nhận được ra ai vào với ai, dù sao chỉ biết là được,những cái khác cũng phải là chuyện Ngô Thần cần để ý . Ngọt ngào chào hỏi những người này một câu bác hai câu bác… ba câu cô dì… cũng đã thấm mệt.
"Diễm Diễm, con đem em trai em gái ra ngoài chơi đi." Ông bác lên tiếng , đem đám trẻ con Ngô Thần ném cho chị họ.
Xung quanh nhà ông bác không có chỗ nào để giải trí hết, ấn tượng sâu nhất trong trí nhớ là một trường tiểu học ở gần đây, đời trước cô yêu thích nhất được cùng với chị họ ngồi bàn đu dây, mà một năm chỉ có một lần cơ hội duy nhất chính đến chúc tết vào mỗi năm.
Sau đó chính là con sông bên cạnh . Đây là một nhánh nhỏ của X giang , dòng nước cũng không lớn, nhưng là thắng thế so với các con sông khác ở điểm nước ở đây trong suốt, chỗ này cũng là một chỗ được đám anh chị em ưa thích. Nhưng mà bây giờ còn quá nhỏ, người lớn trong nhà chắc chắn không cho đám trẻ này chạy ra đó chơi.
"Các em muốn đi đâu không?" Chị họ Diễm hỏi thăm ý kiến của mọi người.
"Đi đến trưởng tiểu học chơi cầu bập bênh đi. Hoặc là đi mua gì đó ăn ." anh họ Lưu Bằng kích động nói.
"Lúc ở nhà sao em không lấy cái gì đó đi mà ăn, bây giờ ra ngoài này lại đòi đi mua. Lượn." Chị họ Diễm Diễm vô tình đả kích anh họ Lưu Bằng. Chị họ Diễm Diễm và Lưu Bằng mới được tính là chị em họ thật sự, Ngô Thần chỉ được tính là khách. Đương nhiên khách tùy chủ không phải sao.
"Tiểu Thần còn em thì sao em muốn đi đâu? Đi đến trường tiểu học chơi nhé?" Diễm Diễm ôn nhu nhẹ nhàng hỏi Ngô Thần.
"Dạ,các anh chị đi chỗ nào thì em sẽ đi theo ." Một đứa bé nói như vậy chắc là bình thường đúng chứ.
Tuy rằng bản thân mình không ngại ở trước mặt cha mẹ biểu hiện người lớn một chút, dù sao mỗi ngày đều sinh sống chăm sóc cho tiểu Thần cho nên không cảm thấy có gì đó lạ lùng, cho nên phải làm cho bọn họ sớm một chút quen với những thói quen của mình thì những kế hoạch sau này của bản thân mới có thể thực hiện được. Nhưng mà khi đối mặt với bà con họ hàng, Ngô Thần tốt hơn hết nên vẫn thành thật một chút thì hơn.
Nhóm trẻ con có khi sẽ không để ý những thứ như vậy, nhưng mà những người lớn chắc là sẽ cảm thây quái lạ chút chứ. Vẫn nên chờ đến khi bản thân mình lớn hơn chút nữa chân sẽ cho bọn họ cảm thấy như thế nào là quái dị đi. Đến lúc đó bọn họ sẽ quy cho tâm lý tuổi mới lớn. Ừm, chính là như vậy đấy.
Ngay trong hôm mới trùng sinh cô đã hiểu rằng, nếu muốn trở thành thiên tài thì cô cũng cần có chăn đệm , cho nên chăn đệm trong ý của Ngô Thần chính là quá tình tự bảo vệ mình.
"Tiểu Thần, cùng anh đi chơi bập bênh đi." Anh họ lôi kéo Ngô Thần chạy đến trường tiểu học.
"Nơi đó còn có bàn đu dây nhé. Em ngồi lên đó anh đẩy cho được chứ." Anh họ vui vẻ vừa chạy vừa nói.
Nơi đây chỉ là một cái trường tiểu học rất nhỏ, vài đứa bé trong nhà cũng không có đến ngôi trường này để học. Phòng học cũ nát,sân trường cũng không có lát sân cho nên gập ghềnh đầy những vũng nước . Chỗ chơi cũng chỉ có một cái bậy bênh và một cái bàn đu dây cô đơn lạc lõng.
"Đến đây, tiểu Thần, ngồi lên đây , ngồi lên đây, anh đẩy cho em." Lưu Bằng nói xong đem Ngô Thần đẩy đến trên bàn đu dây. CHị họ Diễm Diễm chỉ im lặng ngồi ở trên một bàn đu dây khác.
Diễm Diễm vẫn là một đứa nhỏ hiểu biết. Gia cảnh nhà bác cả cũng không phải là tốt lắm, bác trai cùng bác gái đều công tác ở nhà xưởng, ngày làm ba buổi thay phiên nhau, cho nên từ nhỏ chị họ Diễm DIễm đã phải học làm việc nhà. Sau này học đại học cũng là chuyên khoa, học mậu dịch quốc tế. Sau khi tốt nghiệp cuộc sống cũng không tệ lắm, tốt nghiệp sau liền cùng bạn trai đi đến vùng thành thị duyên hải phát triển, tự mình mở một công ty mậu dịch trên mạng, mệt nhưng mà cũng rất phong phú đi.
Ngô Thần nghe lời ngồi ở trên bàn đu dây ,anh họ vui tươi hớn hở ở phía sau đẩy . chỉ được chốc lát hắn đã bắt đầu không yên .
"Đi thôi, cái này chơi không vui đâu , chúng ta đi chơi cầu bập bênh đi." Bàn đu dây dừng lại hắn lại không ngừng kéo Ngô Thần chạy đến chỗ cầu bập bênh. Vì sao dùng chạy này á, bởi vì tiểu Ngô Thần mới có bốn tuổi, còn cao chưa đến môt thước, vẫn chỉ là một tiểu bí đao, như vậy khoảng cách ngắn như thế, cánh tay lại bị anh họ thối kéo đi cho nên một đường chỉ có thể chạy chậm .
Ngồi ở trên cầu bập bênh , tùy ý để cho anh họ ở bên kia cao thấp lên xuống. Không thể trách tiểu Thần lười được, mà là ngồi ở bàn đu dây kia cũng thế chân cô còn chưa chạm đến đất đâu, hiện tại giờ khí lực cũng không đủ, cho nên Ngô Thần thực yên tâm thoải mái ngồi ở trên cầu bập bênh hưởng thụ sự chiếu cố ân cần của anh họ. Ha ha.
Chán quá a! Ngô Thần ngáp một cái, nhìn về phía Diễm Diễm.
"Chị Diễm diễm , chị đến đây chơi với anh Lưu Bằng đi. Em muốn chơi đu dây." Ngô Thần cầm lấy thanh sắt cầm tay của bập bênh quay sang hô to với Diễm Diễm. CHuyện xoay người này với một đứa trẻ con mà nói, Ngô Thần vẫn sợ sẽ mất đi thăng bằng. Nhân sinh phi thường tốt đẹp, cho nên bản thân mình phải bảo vệ mình mới được.
"Ừ, Lưu Bằng dừng lại, để cho tiểu Thần xuống dưới." Nói xong lại gần đên bập bênh chặn lại .
Đem Ngô Thần ngồi yên trên bàn đu dây, Diễm Diễm mới cùng với Lưu Bằng chơi. Nhìn thấy hai người vui tươi cười hớn hở, Ngô Thần hiểu được đây mới chính là nụ cười mà trẻ con nên có.
Nhưng tuổi tâm lý của Ngô Thần đã gần 27 rồi làm như vậy vẫn thật sự quá là khó khăn, tuy rằng Ngô Thần cũng rất muốn có hứng thú, nhưng mà hứng thú vào lúc không phải trông chừng mấy đứa trẻ con này nè( mỗ Thần hình như đã quên hiện tại cô mới chính là đứa bé cần phải trông nom nhất thì phải
)
Chơi một lúc cũng đến lúc người lớn gọi về nhà ăn cơm. Đây chính là bữa cơm tân niên đầu tiên, trên bàn đều là thịt.
Ngô Thần không thuộc loại người không thịt không vui , nhưng mà hiện tại cô vô cùng để ý đến vóc dáng của mình, bây giờ ăn nhiều chút cũng sẽ không phát triển chiều ngang, nếu muốn cao lên, đương nhiên là cần phải ăn thật nhiều dinh dưỡng.
Ngô Thần vẫn luôn thích ăn móng giò, đặc biệt đạc biệt là những tác dụng của lòng trắng trứng. Trong bát được mẹ gắp mấy miếng móng giò, còn có thịt bò thịt gà , rau xanh cái gì cũng là không thiếu .
Thức ăn trong bát Ngô Thần không bao giờ vơi, một lúc thì mẹ gắp, một hồi ba ba gắp, còn có bà nội. Sau khi trùng sinh những đồ uông Ngô Thần thích uống chỉ có sữa , sữa đậu nành, nước trái cây .
Mẹ đối với sự thay đổi này của Ngô Thần rất là cao hứng. Dù sao nhưng thứ này đều có dinh dưỡng gì đó, đứa bé ăn được càng nhều thì càng khỏe mạnh, đứa nhỏ này từ lần đến bênh viện về sau càng nghe lời , còn không kiêng ăn , Ngô mẹ chỉ cảm thấy cuộc sống hiện tại đều bắt đầu trở nên thoải mái .
Sau khi ăn xong, chính là thứ không thể thiếu trong truyền thống của người Trung quốc là mạt chược. Ông bác ngụ ở lầu một, may mắn là trong nhà có không ít bàn, trực tiếp ở trong sân đem lên hai bàn, trong phòng còn có một bàn, bên ngoài là một bàn mạt chược, bên trong cũng là mạt chược.
Sau khi ăn xong thì cô út và cô cả đều đến đây, dẫn theo chị họ và em họ. Em họ chỉ biết ngủ, nhưng mà thật sự rất đáng yêu. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đô đô phấn, nhịn không được muốn báo thù trước, ta cắn, ta cắn, thật đáng yêu!
Nếu chị họ Thành Hi đã đến đây Ngô Thần cũng chỉ có thể đi theo chị , vẫn là trẻ con nhưng tính tình của chị ấy cũng thật là không tốt, bởi vì dượng cả muốn đi tham dự "Tác chiến" , mà bắt đầu mất hứng .
"Này cái miêng của con bắt đầu có thể treo được hẳn một cái bình rồi đấy . Ngoan, cùng em họ đi chơi đi." Dượng cả vỗ vỗ đầu của chị hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, để cho nàng nắm tay Ngô Thần đi ra ngoài.
"Không muốn, con không muốn cha đi đánh bài, mỗi lần cha đều như vậy, con không thích chơi cùng với bọn họ đâu, có cái gì vui đâu chứ." Nói xong nước mắt sắp chảy ra .
"Đừng không nghe lời như vậy, hôm nay lễ mừng năm mới đừng làm cho baba tức giận ." Dượng cả trừng mắt nhìn chị họ một cái .
"Chị, chúng ta đi chơi đi. Thần Thần thật lâu không gặp chị nha, chúng ta đi nhìn xem chung quanh có cái gì chơi hay không nha, đi thôi." Ngô Thần nhìn chị họ lôi kéo cánh tay của chị.
Thành Hi so với mình lớn hơn có một tuổi, cái đầu cũng cao hơn so với Ngô Thần một cái trán, đời trước thẳng đến khi lớn lên nàng vẫn cao hơn so với mình rất nhiều, đời này mình sẽ không còn như vậy nữa. Ngô Thần quyết định phải cố gắng rèn luyện, nhìn xem cái cánh tay bé bé con con này nè •• ai! Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng nha!
Thành Hi tuy là vẫn mất hứng như cũ, nhưng mà cũng không có cái gì, bị Ngô Thần lôi kéo đi cùng bọn Diễm Diễm rồi.
"Thần Thần lớn thêm một tuổi thật sự là ngoan hơn so với lúc nhỏ nhiều lắm, trước tết còn không có cảm thấy nó lớn nha, bây giờ mới phát hiện ra con bé thật sự biết nghe lời hiểu chuyện lắm." Dượng cả ở trên bàn cờ bạc nói cùng với baba.
"Thật sao, tiểu Hi cũng lúc còn nhỏ rất nhu thuận a, lại yêu thích đọc sách, dù sao đều đứa nhỏ của chúng ta , hẳn là chắc không khác nhau lắm." Ba ba cười cùng dượng cả nói.
"Nghe nói Thần Thần năm nay cũng rất thích đọc sách a, bọn nhỏ đều yêu thích đọc sách ,yêu thích học tập là chuyện tốt, chúng ta sẽ vì chúng nó mà tạo mọi điều kiện. Tôi thắng!" Dượng cả vừa nói xong đã đem cả một bàn này chém giết.
Năm mới trong nhà trưởng họ vang lên những tiếng cười nói huyên náo, trẻ con cũng đốt pháo xong rồi, trên đường về nhà còn cầm thêm trong tay hồng bao từ ông bác, tuy rằng chỉ có năm mươi đồng, nhưng là ở thời này cũng không phải là không đúng . Mà này hồng bao đương nhiên cũng bị thu nhập vào trong két sắt nha.
Ngày hôm sau là ngày con rể lại mặt, tự nhiên là đi nhà ông bà ngoại. Bà ngoại đã mất từ khi mẹ còn nhỏ, cho nên thiếu thốn sự yêu thương, nên ông ngoại cũng rất là quan tâm đến mẹ.
Ông ngoại tiếp đón mọi người trong phòng ngủ của ông, trong phòng khách đã để hai tủ thuốc thật lớn. Đã quên không giới thiệu, ông ngoại của Ngô Thần chính là một lão trung y, ở trong giới trung y cả nước cũng có chút danh tiếng. Đáng tiếc là đời trước tiểu Thần có muốn tìm hiểu về trung y cũng không được, lúc muốn học thì ông ngoại đã mất , cho nên hiện tại có cơ hội đương nhiên là muốn tìm hiểu một chút rồi.
Trong phòng ông ngoại có trung bày một số y thư, nghe nói đây chính là thứ được truyền thừa tự từ trên xuống nha •• nhưng cô muốn học thì làm sao bây giờ? Cô là người một chút cơ hội cũng sẽ không bỏ qua, nhưng là hiện tại cô có nhiều nhất chính là thời gian, lúc này không học thì để đến khi nào!ĐỜi trước Ngô Thần thứ mà cô ghét nhất ở bản thân chính là do dự , sau đó phải cố gắng đem tật xấu này sửa lại, nếu như đã có điều kiện, vậy sao lại không quy trọng chỉ có đứa ngốc mới làm thế thôi( mỗ Thần cô đã quên đời trước cô đã làm đứa ngốc sao
)
"Ông ngoại, năm mới vui vẻ."
"Các con mau đến đây a, chị các con còn chưa có đến đây, các con đến đầu tiên đó, ngồi đi." Mẹ Ngô tự mình đẩy cửa đi vào, ông ngoại vào phòng bếp pha ấm nước trà.
Mẹ đi giúp ông ngoại chuẩn bị cơm trưa, Ngô Thần thì ngồi xem xét máy tủ để y dược.
Hai cái tủ thuốc này chắc hẳn là từ lâu lắm rồi, đại khái cao 1m7 . Nhìn tên những dược liệu này, Ngô Thần chỉ biết được vào cái, phục linh, cẩu kỷ, củ từ, tiền tài thảo, thiên ma, đỗ trọng, đảng sâm.
Kỳ thật mà nói, Ngô Thần chưa từng nghĩ tới muốn học thành tài, chỉ là mỗi thứ chỉ muốn biết một chút mà thôi. Đời trước khi học ngàng tin tức liền hiểu được, cái gì cũng phải biết, nếu không người khác hỏi tới bạn thì cái gì bạn cũng không biết lấy gì mà nói với người ta, phối hợp không được thì làm sao mà phỏng vấn.
Sau lại tìm được công sau này mỗi đều liên quan đến một thứ, mới có thể làm trung gian cho người khác, mà chính là bởi vì này cho nên cô mới học được một thứ là biết lắng nghe.
Đời này, từ nhỏ đã nghĩ bắt đầu tích lũy kiến thức, như vậy đối với trung hoa năm ngàn năm Đông y học sao lại có thể không biết được cơ chứ? Cô cũng không mong muốn mình trở thành thầy thuốc, chỉ là muốn học chút dược liệu, để điều dưỡng thân thể. Không phải nói Ngô Thần làm cái gì cũng đều nghĩ đến bản thân trước tiên , sống trên đời không vì mình thì vì ai? Hơn nữa cơ thể khỏe mạnh mới có thể làm việc được, đến lúc đó còn có thể giúp đỡ người nhà điều dưỡng không phải tốt sao?
"Tiểu thần đang nhìn cái gì thế?" Mẹ cùng ông ngoại từ phòng bếp đi ra, nhìn đến tiểu thần đứng trước tủ thuôc ngẩn người.
"Tiểu Thần xem mấy thứ này sao?" Ông ngoại thấy tiểu Thần chú ý đến tủ thuốc thì cảm thấy hứng thú.
"Dạ, con đọc chữ trên đó biết được vài thứ nha, nhưng mà không biết là cái gì nha. Ông ngoại, chỗ này chỉ là thuốc thôi ạ? Có ích lợi gì ạ?" Ngô Thần ngẩng đầu đầu nhìn ông ngoại.
Ông ngoại vuốt đầu tiểu Thần cười cười."CHà con đã lớn rồi đến mức có thể hỏi những câu như vậy rồi , không sai, có tiến bộ. Đến đây, nói cho ông ngoại biết con biết những cái gì nào." Ông ngoại ôm lấy Ngô Thần đi đến trước tủ thuốc.
" — Cẩu kỷ này" Ngô Thần chỉ vào hộp dược cẩu kỷ nói với ông ngoại.
"Tiểu Thần đúng rồi, đến đây, chúng ta nhìn xem cẩu kỷ hình dáng như thế nào." Nói xong đem hộp dược lôi ra , sau đó ở trong lòng ông nghe ông giới thiệu.
"Cẩu kỷ có thể sáng mắt bổ thận, mỗi ngày sao khô lên để uống đối với thân thể rất tốt. Đúng rồi, đợi lát nữa con mang chút hoa cúc trở về sao khô để cho tiểu Thần uống, bảo hộ cổ họng cho con bé thật tốt, đừng để xảy ra chuyện này thêm lần nào nữa." Nửa câu đầu đương nhiên là nói với tiểu Thần , câu sau là nói với mẹ Ngô
.
Kỳ thật ông ngoại vẫn luôn quan tâm đến mọi người trong nhà , đời trước không cảm giác được, tiếp xúc cũng rất ít, nhưng mà hôm nay vừa mới tiếp xúc đã khiến cho Ngô Thần cảm thấy gần gũi với ông hơn rất nhiều.
Vừa nói xong, dì cả cùng em họ liền vào cửa . Em họ này kém Ngô Thần một tuổi, đời trước tình cảm đối với Ngô Thần cũng không xa cách lắm, trước khi đi làm thi thường xuyên gặp mặt, khi ra ngoài luôn để cho người ngoài nghĩ hắn là anh trai. Nhưng sau khi có việc làm thì dần dần ít liên lạc, cũng đi học đại hoc, học thiết kế, nhưng là mê cá tính, cuối cùng cũng không có được gia sản gì . Hiện tại thời điểm này tên tiểu tử này vãn còn chưa lớn, vào cửa liền lôi kéo tay Ngô Thần , gọi chị.
Dắt tay em họ đi đến trước giá sách, Ngô Thần muốn xem có sách gì đó về dược liệu hay không.
Tìm được rồi! Đường đại mạnh sân sở hữu 《 thực liệu thảo mộc 》. Ngô Thần nhớ rõ lúc trước ở trên ti vi có giới thiệu về quyển sách cổ này, không nghĩ ở nhà mình lại có nó, chỉ là bản chép tay lại. Ông ngoại chính là một cổ giả, hiện tại đương nhiên còn có chút thói quen cũ, nhìn sách này được viết bằng bút máy, chữ viết của ông ngoại thực sự đẹp lắm ••
"Tiểu Thần con cầm quyển sách này đã có thể đọc hiểu chưa?" Ông ngoại tò mò ngoái lại nhin Ngô Thần.
"Tiểu Thần không biết, nhưng mà con biết được mấy chữ trong này nè, hẳn là nói về đồ ăn đúng không. Thức ăn ngon Thần Thần nhìn xem sau đó để cho mẹ nấu cho Thần Thần ăn nha. Ông ngoại chẳng lẽ cái này không thể đọc ạ?" Nói đến đây, Ngô Thần hơi ủy khuất nhìn ông ngoại. ĐỜi trước Ngô Thần đã học qua diễn xuất , khuông mặt này biểu hiện này bây giờ nhất định làm cho người ta thương tiếc.
"Làm sao có thể thế được, tiểu Thần muốn xem cái gì ông Ngoại tất nhiên là đồng ý nha, vậy tiểu Thần tư mình xem đi, nếu có cái gì không rõ thì nói với ông ngoại. Đến đây Bân Bân, cùng ông ngoại đi qua ăn cái gì thôi." Ông ngoại sờ sờ đầu nhỏ của tiểu thần mang theo em họ đến bàn ăn quà vặt. Để tiểu Thần tự mình ngồi ở giá sách ngâm cứu.