Chương 40
Chuyện mua sách Tôn Huệ không để lộ ra ngoài, chuẩn bị ngày nào đó lên trấn đi qua hiệu sách xem thử. Ngoại trừ sách, cũng phải mua bút mực nữa, giấy viết thì cứ từ từ, ban đầu có thể luyện tập trên tấm ván gỗ, phải biết ở đời trước của Tôn Huệ, chính nhà thư pháp Hoài Tố hòa thượng đã từng luyện tập như thế. Việc này trước tiên không đề cập tới, còn phải đợi thời gian, ít nhất cũng phải qua ngày mùa, bằng không cho dù mua về cũng không có công phu tinh lực học tập.
Khi chùm hoa nho càng lúc càng tím sẫm, Ngô Thải Điệp tới, tay xách một cái giỏ, sau khi đi vào liền gọi Tôn Huệ, sau đó đặt giỏ xuống đất, vén lớp vải trên mặt lên lộ ra một con chó con màu lông trắng đen xen kẽ, thân hình chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút, mũi ướt nhẹp rất đáng yêu.
"Đây là cún con lần trước muội nhờ ta tìm giúp, từ Lưu gia ở thôn bên cạnh, con chó nhỏ này mới vừa đầy tháng, rất lanh lợi." Ngô Thải Điệp sờ sờ đầu cún con, cười giới thiệu với Tôn Huệ. Con chó này Ngô Chi mất công hỏi thăm được, mới vừa đầy tháng đã ôm về, cũng không về qua nhà đã mang đến đây luôn.
"Làm phiền mọi người, thực sự rất cám ơn." Tôn Huệ rất cảm kích, người khác sao có thể tận tâm như vậy, cho dù đã nghe nhờ vả cũng không nhọc lòng như thế. Nàng biết, nếu không phải cố ý hỏi thăm khắp nơi, cũng không thể mang chó con đến đây nhanh như vậy được.
"Muội đừng có khách khí như vậy, không phải đã sớm nói với muội rồi hay sao, giữa chúng ta không cần khách sáo."
Tôn Huệ cười cười, trong miệng đáp phải. Chẳng qua lần sau nhờ người hỗ trợ nàng vẫn sẽ cảm tạ. Ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa đầu, thấy cún con dùng mấy cái răng sữa cắn cắn tay của chính mình, không đau trái lại còn ngưa ngứa, nàng không khỏi có chút lo lắng nói: "Cún con bé tí tẹo như vậy, thoạt nhìn không quá lợi hại, có thể trông nhà sao?" Dù sao nàng không muốn nuôi sủng vật, nàng hy vọng nuôi con gì có thể giữ nhà trông cửa.
"Ha ha, muội đừng lo lắng, ca ca tỷ đã đặc biệt hỏi thăm mới ôm nó về đầy. Muội đừng nhìn cún con có vẻ không lợi hại, lớn lên sẽ uy vũ. Nghe ca tỷ nói, chó mẹ đứng lên cao bằng người, sủa to thế nào thì không biết, thế nhưng nó mà nhào lên, thanh niên hán tử cũng không chống đỡ được." Ban đầu Ngô Thải Điệp thấy nó cũng không coi trọng lắm, sau đó ca ca nàng dẫn nàng đi xem chó mẹ, lập tức không nói được câu nào.
"Thật không, quả thật muội muốn nuôi một con chó như vậy, không sợ nó lợi hại mà chỉ sợ nó gầy gò nho nhỏ không có cách nào giữ nhà." Nghe Ngô Thải Điệp giải thích, Tôn Huệ thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy cũng là tốt rồi, chỉ cần nuôi mấy tháng, chó con bán thành niên, có thể giao nhiệm vụ giữ nhà cho nó.
Ngô Thải Điệp đứng dậy, không nỡ cáo từ: "Thực sự là xin lỗi, tỷ cần phải về rồi, không thể tán gẫu thêm nữa." Trong một tháng đầu này, cháu nàng đều dựa vào nàng trông giữ, một mình chị dâu hoàn toàn không lo được. Nếu không Ngô Thải Điệp sẽ ở đây trò chuyện với Tôn Huệ lâu một chút, gần đây các nàng đều bận rộn, đã rất lâu không tụ tập nói chuyện phiếm rồi.
"Sao vậy, trải qua thời gian dài như vậy mà cháu tỷ vẫn còn khóc nháo hay sao?" Tôn Huệ thấy Ngô Thải Điệp định cáo từ bèn liên tưởng đến nguyên nhân này, cũng chỉ có chuyện này mới gấp như thế. Tôn Huệ có chút buồn bực, theo lý thuyết trẻ mới sinh trải qua một tháng, đồng hồ sinh học sẽ được điều chỉnh lại, như vậy sẽ không ầm ĩ thái quá, người lớn sẽ không quá mệt mỏi. Không biết đứa cháu này của Ngô Thải Điệp bị làm sao, tại sao vẫn khóc nháo ầm ĩ như thế.
"Ai, nói như thế nào đây, ban đêm chị dâu tỷ căn bản không thể dỗ hài tử ngủ được, ngày nào cũng khóc rất lâu, ban ngày cũng không yên ổn, chỉ cần đói bụng tỉnh là lại khóc ngay!" Ngô Thải Điệp lắc đầu, nàng thật sự quá mệt mỏi, vẫn là chờ thêm mấy tuần nữa, mẹ hết bận bịu sẽ đảm đương thay mình, để cho mình cũng nghỉ ngơi một chút.
Tôn Huệ cũng không có biện pháp nào tốt, đời trước nàng không kết hôn, kinh nghiệm trông hài tử hoàn toàn không có, cho nên chỉ có thể an ủi: "Nhịn thêm đi, đều sẽ sớm qua, hài tử lớn hơn là tốt rồi." "Quên đi, không nói nữa, tỷ phải đi về đây." Ngô Thải Điệp không yên tâm về chị dâu mình, một mình chị ấy chăm sóc hài tử, còn không biết hài tử khóc bao lâu mới có thể dỗ ngủ được.
Tiễn Ngô Thải Điệp rời đi, quay vào trong cẩn thận xem xét chó con, Tôn Huệ vui vẻ, ngồi xổm người xuống đưa tay sờ đầu nó: "Phải đặt cho nhóc cái tên mới được, tên gì đây?" Nhất thời chưa nghĩ ra nên đặt tên gì, tên vừa dễ nhớ lại có ý nghĩa mới là tốt nhất. Nghĩ nát óc, đột nhiên ánh mắt Tôn Huệ sáng lên: "Liền gọi là Sói đi, mong nhóc con thông minh giỏi chịu đựng như sói." Càng nghĩ càng thấy tên này không tệ, liền quyết định gọi nó là Sói luôn.
Chó con mới vừa đầy tháng đã có thể ăn một chút thịt, Tôn Huệ muốn cún con có thể trưởng thành thật nhanh, vừa vặn đã lâu chưa được ăn thịt, chờ đệ đệ chặt củi trở về bảo hắn tới chợ phiên, đến quầy thịt mua một cân mang về. Lúc Tôn Duẫn tới đó nhìn thấy một miếng thịt trông rất ngon, nhiều mỡ, mừng rỡ muốn mua, thấy bên cạnh còn có một miếng gan heo giá cả vô cùng rẻ, lấy ra tiền thừa còn lại mua cả miếng gan heo về luôn. Hắn rất thích ăn gan heo tỷ tỷ xào.
Cầm thịt đệ đệ vừa mang về, cẩn thận rửa sạch, dùng nước sôi trụng qua. Lúc đổ nước bẩn đi thấy một lớp váng dầu trên mặt, Tôn Huệ nhăn mũi, thịt này rất nhiều mỡ, nếu là đời trước nàng sẽ chẳng thèm nhìn, nhưng đời này thì khác, thịt này là thịt ngon, so với thịt nạc còn đắt hơn một chút. Chỉ trách trong bụng không có chất béo, cho nên thịt mỡ này lại là thứ tốt. Đốt nóng chảo, bỏ thịt vào, cầm đũa đảo đảo, một mùi thơm bay ra tứ phía. Nước mỡ chảy ra, tóp mỡ nổi lên trên, thơm nức.
Đại tương đi kèm vị hành, thực sự không tệ. Gan heo xào, ngọt mặn hòa vào nhau, ăn vô cùng mềm.
Bữa này, Tôn Huệ và đệ đệ ăn rất thỏa mãn, chó con ăn sau cùng, là cơm chan nước thịt trộn thêm thịt mỡ vụn, nhìn nó rung đầu vẫy đuôi nhai nuốt liên tục, cũng thật đáng yêu.
Tôn Duẫn ăn cơm xong không lên trấn ngay, hắn nhìn thấy cún con thì không nỡ chuyển chân, ngồi ngay đó đùa với nó.
Tên ‘Sói’ này, Tôn Duẫn mới nghe sợ hết hồn, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người đặt tên này cho chó, bình thường đều xem màu lông, hoặc là Đại Hắc hoặc là Tiểu Hoàng, cùng lắm là mấy tên êm tai dễ nghe khác, tên ‘Sói’ này có thể nói là rất mới mẻ. Chẳng qua Tôn Duẫn cũng không phản đối, gọi thế nào mà chả được, cho dù người khác nghe thấy tên này rồi cười nhạo thì cũng chẳng sao, tỷ tỷ thích là tốt rồi.
Cún con lớn nhanh trông thấy, đến mùa hè, đã cao nửa thốn, lúc này Sói đã mơ hồ có dáng vẻ uy vũ như Ngô Thải Điệp nói. Nó quanh quẩn dưới dàn nho, con mắt sắc bén đánh giá chung quanh, rất có khí thế nhất phu đương quan*. Tôn Huệ giặt quần áo, liếc mắt nhìn Sói, cười cười, nhìn vóc dáng này đi, cũng không phí công mình luôn nghĩ biện pháp làm chút đồ ăn mặn cho nó.
*一夫当关một người đã đủ giữ quan ải
"Tỷ, ăn nho không, đệ hái một chùm xuống rửa nhé." Tôn Duẫn nói.
Coi như không tệ, hai cây nho năm nay ra hai mươi mấy chùm, mỗi quả đều to bằng ngón cái, có màu xanh lục, hôm kia Tôn Duẫn có hái một quả nếm thử, chua ngọt sướng miệng, ăn cực kỳ ngon.
Tôn Huệ nhìn một chùm nho nặng ít nhất nửa cân, nói với đệ đệ: "Đệ hái ba chùm đi, mang đến Ngô gia cho người nhà Thải Điệp nếm thử, còn có tiểu đệ không phải đã sớm thèm sao? Cũng đưa một chùm qua." Năm nay nho kết quả không nhiều, nhịn một chút thì còn có thể ăn qua mùa hè, nếu như thả ra, không được mấy ngày sẽ hết.
"Được." Tôn Duẫn nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước liền muốn cười, thực sự là không nhịn được: "Phì, ha ha! Lúc nho mới to bằng ngón út tiểu đệ đã hái, chua suýt chút nữa khóc lên, mếu máo nói muốn ăn nho rất lâu rồi! Lần này đệ mang tới cho hắn, để hắn ăn no luôn."
Tôn Huệ sợ tiểu đệ ăn không biết kiềm chế, thứ này đứa nhỏ ăn nhiều sẽ đau bụng, dặn dò: "Lúc đệ mang tới phải nói với tiểu đệ một chút, bảo nó đừng ăn hết một lúc, nếu không sẽ đau bụng." Đau bụng tiêu chảy không phải chuyện đùa, vừa không có thuốc đặc hiệu,mà thuốc Đông y hiệu quả lại chậm, đợi đến khi hết đau bụng, nhất định sẽ gầy cả người đi.
"Biết rồi, đệ sẽ căn dặn, mẹ cũng nhìn mà, tỷ đừng bận tâm." Tôn Duẫn lựa một hồi, hái ba chùm lớn nhất, một chùm đặt ở nhà, hai chùm khác bỏ vào giỏ mang đi.
Từ khi dọn ra khỏi Chu gia, có một khoảng thời gian Chu gia không cho phép Chu Thụ đi sang bên này, ban đầu Tôn mẫu cũng không phản bác, chờ cơ hội, chính là ngày Chu Hải đưa Chu Sơn đi tư thục học, dứt khoát dắt Chu Thụ đi sang. Sau đó Chu Hải biết được cũng không nói gì, hắn biết Tôn mẫu không đồng ý cho Chu Sơn đi học, sở dĩ không nói là vì cảm thấy không có lập trường, hiện tại nếu như Chu Hải ngăn cản hoặc là lộ ra một chút ý tứ không đồng ý Tôn mẫu mang Chu Thụ sang Tôn gia, Tôn mẫu nhất định sẽ náo loạn lên. Mà bởi vì tỷ đệ Tôn gia dời ra ngoài đã bị người ta bàn tán rồi, đến lúc đó lại ầm ĩ, hắn nhất định sẽ đuối lý, không chỉ mất mặt bên ngoài, e rằng thanh danh bên trong cũng không còn, cho nên hắn không hé răng.
Chu gia gia không có cách nào nói Tôn mẫu, mỗi lần Chu nãi nãi nhắc tới Tôn mẫu đều dứt khoát coi như gió thoảng bên tai, kết quả cuối cùng chính là, Tôn mẫu thường xuyên dắt theo Chu Thụ đi sang Tôn gia, để ba tỷ đệ ở chung thân thiết, không thể xa lạ.
Kết quả như thế làm cho Tôn Huệ rất vui, nàng thật sự hi vọng người thân trong nhà có thể ở cùng một nơi. Dù cho sinh hoạt gay go một chút cũng không sao, bởi vì đó cũng là hi vọng, khiến cho người ta có mục tiêu để mà phấn đấu.
Tôn Duẫn cũng rất có dáng vẻ của ca ca, có thứ gì tốt đều sẽ để lại cho đệ đệ, dù cho chính mình không được ăn.
Thời gian thúc đẩy con người trưởng thành, mà cảnh khốn khó chính là thuốc gia tốc, Tôn Huệ và đệ đệ Tôn Duẫn, Chu Thụ của nàng, đều có tầm mắt cao hơn nhiều bạn bè cùng lứa tuổi, tuy thường cười vui vẻ, nhưng tâm tư tuyệt đối mẫn cảm, mà mỗi người lại có những nét khác nhau, điều này mở ra cho ba người bọn họ những con đường khác nhau trong tương lai.
Tôn Huệ vừa phơi quần áo vừa thầm suy tư một chuyện, nàng đã hỏi thăm được vị trí của hiệu sách, hơn nữa Ngô Chi còn đáp ứng sẽ dẫn nàng tới đó, đi tìm sách nàng muốn mua. Tôn Huệ cũng từng đề cập với Ngô Thải Điệp, lần đó Ngô Thải Điệp đã nói, Nhị ca Ngô Chi của nàng đã đi học được một năm, trong nhà có sách, hỏi Tôn Huệ có muốn mượn hay không, thuận tiện nhờ Nhị ca nàng dạy dỗ. Tôn Huệ từ chối, sách tuyệt đối không rẻ, hơn nữa rất dễ bị hư hại, vẫn là chính mình mua thì tốt hơn. Đối với chuyện còn lại, Tôn Huệ không phản đối ngay, nàng không đoán được chữ viết của thế giới này là thế nào. Suy cho cùng ở đời trước, rất nhiều nơi cùng một tinh cầu, cùng không gian và thời gian, thế mà chữ viết lại hoàn toàn không giống nhau đâu!
Nếu như đến lúc đó thật sự không hiểu, có lẽ phải phiền Ngô Chi dạy dỗ một hồi.
Một ngày nọ, vừa vặn trong nhà hết muối ăn, Tôn Huệ cầm theo mấy trăm văn tiền đánh xe lừa lên trên trấn, nàng định đi mua sách về. Nhưng bút mực thì còn phải xem đã, nếu như giá cả quá cao sẽ không mua, lấy que vạch trên đất cũng được, cứ từ từ đã. Ngày mùa hè trời nắng chói chang, may mà lúc này là sáng sớm cho nên vẫn còn chút mát mẻ lưu lại, nhưng đến khi lên trấn, toàn thân nàng vẫn toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Tới tiệm tạp hóa mua muối xong, Tôn Huệ điều khiển xe lừa đi đến cửa hàng sách. Mới vừa vào cửa Tôn Huệ đã phát hiện điểm khác thường, ông lão đang ngồi trên ghế đọc sách kia đang trợn mắt nhìn mình, còn nhíu mày nhăn nhó, tỏ vẻ hắn rất ghét mình đến đây. Cười khổ, theo tin tức nàng hỏi thăm được, ông lão này chỉ là một đồng sinh* chưa đi thi khoa cử, thậm chí còn không phải là tú tài, người đọc sách này cũng không còn ít tuổi, vẫn nên mua sách nhanh một rồi trở về đi thôi.
*học trò nhỏ (thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài)
"Tiên sinh, xin hỏi có mới quen tự khiến thư sao? Cho cháu mua một quyển, đệ đệ trong nhà sắp đi học vỡ lòng." Tôn Huệ gọi ông lão là tiên sinh, sợ xưng hô khác sẽ chọc cho hắn không vui, nàng chỉ định mua sách xong rồi đi ngay, chẳng muốn lề mề ở chỗ này làm gì.
Ông lão hừ mũi một cái, hoàn toàn là miệt thị, suýt chút nữa đã mở miệng chửi đồ chân đất mắt toét, chẳng qua bận tâm "phong độ", mới nuốt lời kia xuống. Thế nhưng cũng không đáp lời Tôn Huệ, phất tay xua đuổi : "Mau trở về đi, nơi này không phải chỗ cho một cô nương như mày đến, đừng làm dơ chỗ này, đi đi đi!" Sách của hắn không phải ai cũng mua được, không có thân phận địa vị còn muốn mua sách? Nằm mơ giữa ban ngày!
Tôn Huệ nghẹn một hơi trong lồng ngực, trợn tròn mắt lên, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải người như vậy, đọc vài cuốn sách đã cảm thấy bản thân hơn người, hắn ta còn chưa có chứa quan đâu!"Tiên sinh, ông cầm sách đưa cho cháu, cháu lập tức đi ngay, không làm chậm trễ ông." Quên đi, tạm thời nhẫn nhịn, sau này ít đến chỗ này là được rồi, trước tiên mua được sách xong rồi tính sau.
"Sách? Tại sao ta phải bán sách cho con nhóc mày chứ? Nói cho mày biết, sách này là sách thánh hiền, không phải mấy kẻ như mày có thể chạm vào, khuyên tụi mày nên chịu khó trồng trọt cho tốt đi, đừng mơ tưởng những thứ không nên có." Hừ, trong mắt ông lão này toàn là chế nhạo và xem thường, lời "khuyên bảo” cũng tỏ vẻ hết sức khinh bỉ.
Đây là chuyện khiến cho Tôn Huệ lúng túng nhất từ trước tới nay, người khác cho dù không thích cũng rất ít khi nói trắng ra như vậy, trắng trợn tỏ vẻ chính mình không thích, nói chuyện còn vô lễ như thế, thật không biết ông lão này đọc sách gì, một chút nhã nhặn cũng không có! Thôi đi, cũng chẳng phải một mình nhà ông mới bán sách, tỷ không thèm so đo, cùng lắm tỷ lên huyện thành một chuyến, chỗ ấy có lẽ còn đầy đủ hơn nhiều so với hiệu sách nhỏ xíu này. Nghĩ như thế, Tôn Huệ bèn chuẩn bị rời đi.
Một nam tử cao cao gầy gò ăn mặc đúng mực bỗng nhiên đi vào, dáng vẻ hắn hiền hòa, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, lúc tiến vào đầu tiên là bắt chuyện với ông lão bán sách: "Lỗ bá, mực cháu muốn mua đã có chưa." Quay đầu nhìn thấy Tôn Huệ, ánh mắt sáng lên, đi tới: "Là Tôn tiểu thư sao, lần trước từ biệt, chúng ta đã rất lâu không gặp." Hắn nhìn thấy Tôn Huệ ở chỗ này thì hơi nghi hoặc một chút, không biết sao nàng lại tới hiệu sách, chẳng qua cũng không đặt câu hỏi, bọn họ còn chưa thân quen đến mức đó.
Tôn Huệ gật đầu, cười nói: "Đúng là rất lâu không thấy, anh tới mua mực sao? Thế thì nhanh lên một chút đi, tôi phải đi về bây giờ." Nàng muốn rời xa chỗ này thật nhanh, ở đây thêm phút nào nàng khó chịu thêm phút đó. Hơn nữa thoạt nhìn Phùng Hiên và ông lão này biết nhau, có khi còn rất thân quen, còn ở đây thêm nữa sẽ không tốt, có lẽ sẽ rất khó xử.
Thế nhưng Tôn Huệ chưa kịp nhấc chân rời đi, ông lão đã vuốt râu mép mở miệng: "Hiên nhi, cháu biết nữ tử này?" Đánh giá Tôn Huệ từ trên xuống dưới một chút, Lỗ lão đầu thầm nghi ngờ, lẽ nào là thân thích của Phùng gia ? Nếu là như vậy, có thể bán sách cho nàng.
Phùng Hiên hơi gật đầu, cung kính nói: "Thưa Lỗ bá, đúng là quen biết, cháu và nàng có chút quan hệ không tệ. Sao vậy, Tôn tiểu thư tới mua sách sao, có mua được hay không?" Câu cuối cùng, Phùng Hiên xoay đầu lại hỏi Tôn Huệ.
Thở dài, vẫn là chậm một bước, sớm biết như vậy nàng nên thừa dịp hắn đang chào hỏi rời đi luôn cho xong. Tôn Huệ cười nói: "Tôi rảnh rỗi nên tới xem một chút, kỳ thực không muốn mua thứ gì, chỉ tới để mở mang kiến thức."
Phùng Hiên căn bản là không tin, lần đầu tiên nghe nói có người tới hiệu sách để mở mang kiến thức. Tôn Huệ lấy cớ cũng quá tệ, nếu là đời trước còn có khả năng rãnh rỗi tới nhà sách dạo chơi, thế nhưng vào thời đại này, đây là chuyện không ai dám nghĩ tới, trăm phần trăm sẽ bị vạch trần. Chẳng qua Phùng Hiên thông minh không đi vạch trần, nói tiếp lời: "Vậy sao, có vừa ý thứ gì không, không bằng tôi giới thiệu mấy quyển cho cô?"
Tôn Huệ lắc đầu, nửa nói nữa giải thích: "Thực ra không cần đâu, ngay cả chữ tôi còn không nhận ra, anh đề cử sách gì tôi cũng không xem được" Nàng nói chuyện chính mình không biết chữ một cách rất hào phóng, không câu nệ chút nào, cũng không có vẻ xấu hổ. Phùng Hiên hơi kinh ngạc, lần đầu tiên thấy một nữ tử như vậy, cho nên hắn nói ra lời mà chính hắn cũng không ngờ tới: "Nếu như muốn biết chữ, trước hết cô nên mua Thiên Tự văn, đó là sách vỡ lòng, bên trong có gần hết các chữ viết, học xong lại xem những thứ khác. Mua một quyển, rãnh rỗi tôi có thể dạy cô."
Mặc dù Tôn Huệ có chút kinh ngạc, thế nhưng suy nghĩ của nàng không giống như một nữ tử cổ đại nên có, cho nên nàng không cảm thấy Phùng Hiên nói vậy có thỏa đáng lắm hay không. Lỗ lão đầu trợn tròn mắt, lực tay nhất thời hơi mạnh, giật giật cọng râu, ui da, quá đau. Hắn không hiểu rõ lắm, rốt cuộc hai người này có quan hệ ra sao, càng lớn càng phải cấm kỵ nhiều thứ, sao Phùng Hiên lại nói như vậy chứ.
"Lỗ bá, bá còn Thiên Tự văn không, lấy một quyển cho Tôn tiểu thư xem." Phùng Hiên nói.
Cũng không đợi Tôn Huệ từ chối, Lỗ lão đầu gật đầu, lật đật đi tới giá sách tìm. Chỉ chốc lát sau đã mang tới một quyển sách không dày lắm, để lên trên bàn, quét mắt nhìn Tôn Huệ: "Xem một chút đi."
Trong lòng đảo quanh, không biết có nên xem hay không, nàng không thích Lỗ lão đầu lắm, thế nên nàng cũng không muốn mua sách ở đây. Thế như hiện tại sách đã ở ngay trên bàn, cầm nhìn cũng chẳng sao, có gì trả tiền xong đi về luôn, sau này sẽ không đến đây nữa, mắt không thấy tâm không phiền.
Cuối cùng Tôn Huệ vẫn không nhịn được, liếc nhìn quyển sách, sau đó đưa tay cầm lên, mở ra xem mấy lần. Lòng nàng hoàn toàn nguội lạnh, khóc không ra nước mắt, những chữ này là cái gì? Hình thù kỳ quái, có chút giống chữ tượng hình, nhưng khắc hẳn với chữ phồn thể đời trước một chút nào, thậm chí chữ lệ, chữ tiểu triện, chữ kim* cũng không giống, hệ thống chữ viết hoàn toàn khác hẳn. Thậm chí còn không đoán mò được chữ nào, Tôn Huệ nuốt nước bọt, miễn cưỡng cười nói: "Sách này bán thế nào?" Nàng vẫn nên mua về trước đã, chờ có cơ hội tìm Ngô Nhị ca nhờ chỉ bảo cho thôi.
Nể mặt Phùng Hiên, Lỗ lão đầu cũng chịu bán cho Tôn Huệ, nói: "Ngươi thành tâm muốn mua thì đưa ta 120 văn đi, số lẻ ta bớt cho ngươi." Sách này là bản in khắc gỗ, thành phẩm khá là quý, nếu không phải Thiên Tự văn hơi mỏng thì còn đắt tiền hơn.
Tôn Huệ cũng kinh ngạc với giá tiền này, chỉ có vài tờ như thế mà đắt ghê gớm, thế nhưng Phùng Hiên đứng bên cạnh không có vẻ bất ngờ, chắc hẳn giá tiền này là vừa phải, có khi còn rẻ hơn chút. Ai, ai nói hàng hóa ở cổ đại rất rẻ, tới xem sách này một chút đi, tuyệt đối không rẻ đâu! Không nghĩ nhiều nữa, Tôn Huệ móc tiền thanh toán, nàng đã quyết định không làm kẻ mù chữ, chút tiền này nàng vẫn đồng ý đầu tư.
Ngay khi Tôn Huệ cầm sách chuẩn bị đi, Phùng Hiên mở miệng: "Tôn tiểu thư chờ chút đã, tôi lấy mực xong chúng ta đi cùng nhau." Phùng Hiên như bị quỷ thần xui khiến nói ra một câu như vậy, lòng bàn tay hắn toát mồ hôi, vành tai ửng đỏ. Không biết vì sao lại mở miệng, nhưng ít nhất hắn biết, đây là ý nghĩ trong lòng hắn.
Người khác nói chuyện giúp ngươi, Tôn Huệ đương nhiên không thể từ chối, cho nên nàng gật gật đầu.
Nhận lấy gói giấy trong có mấy viên mực Lỗ bá vừa đưa cho, Phùng Hiên nói: "Tiền thì bá cứ ghi lại trước, cuối tháng cháu tới thanh toán một lượt." Lỗ lão đầu phất tay, tỏ vẻ không thèm để ý: "Không sao, không cần phải gấp gáp." Phùng Hiên luôn mua đồ ở đây, qua thời gian dài, khi nào không mang tiền theo hắn bèn lựa chọn ghi sổ, mỗi cuối tháng sẽ trả toàn bộ.
"Đi thôi." Phùng Hiên mang đồ theo, quay sang nói với Tôn Huệ, hai người cùng nhau rời đi xa.
Phùng Hiên đi bộ tới đây, gia đình hắn có một con ngựa lùn**, đó là cha hắn để lại, nhưng mẹ hắn không yên lòng để cho hắn cưỡi, sợ ngã, hơn nữa khoảng cách từ nhà tới thôn trấn cũng không quá xa, cho nên lần nào lên trấn Phùng Hiên cũng đi bộ.
Vừa vặn tiện đường, thấy Phùng Hiên dường như có lời muốn nói, Tôn Huệ đánh xe lừa qua mời hắn: "Lên ngồi đi, có lời gì vừa đi vừa nói."
Xe lừa mỗi ngày đều lau rửa rất sạch sẽ, hơn nữa Tôn Huệ còn để mấy tấm đệm thô ở trên xe, y phục trên người Phùng Hiên vẫn còn mới một nửa, có mùi bột giặt thơm ngát, ngồi lên cũng không bẩn.
Xe lừa thong thả chạy, qua một hồi lâu Phùng Hiên mới thử mở miệng: "Tôn tiểu thư?" "Ừm, nghe đây." "Kỳ thực Lỗ bá cũng không xấu lắm, chỉ hơi ỷ mình thanh cao, coi thường người khác." Không biết nói cái gì, Phùng Hiên rất ngốc nên mới bắt đầu câu chuyện bằng cách này. Hắn biết tính nết Lỗ bá, rất có khả năng ông ấy đã làm Tôn Huệ khó xử, hắn mở miệng như thế cũng không phải muốn nói tốt cho Lỗ bá, hắn hiểu rõ, hai bên không cần giao tiếp nhiều thì sẽ không cần để ý cảm giác của nhau. Mà hắn chỉ muốn nói chuyện một cách tự nhiên hơn.
Tôn Huệ rất xem thường, dù sao nàng cũng không thích ông lão này, cũng không định lý luận với Phùng Hiên, bèn gọn gàng dứt khoát nói: "Được rồi, đừng nói đến ông ấy nữa, chúng ta vẫn nên nói chuyện khác thì hơn." Nếu không nàng nhớ đến lúc ông lão kia làm mình khó xử, sẽ có chút phiền lòng.
Nói chuyện khác? Phùng Hiên sững sờ, hắn không biết nên mở miệng thế nào cho nên mới nói chuyện Lỗ bá mà. -_-
Tôn Huệ buồn bực, không biết Phùng Hiên phát ngốc cái gì, tại sao có chuyện muốn nói mà lại không mở miệng. Vì để đi đường không nhàm chán, nàng mở miệng hỏi: "Phùng công tử, anh đọc sách mấy năm, có định tham gia khoa cử không?" Hắn gọi chính mình là tiểu thư, tuy rằng Tôn Huệ không cho là như vậy, thế nhưng vì đáp lễ, cũng gọi hắn là công tử.
"Lúc ba tuổi phụ thân đã cho tôi đi học vỡ lòng, hơn mười năm nay rồi." Phùng Hiên hồi tưởng một thoáng, sau đó cảm thán : "Có chuẩn bị tham gia, mặc kệ có được hay không, dù sao cũng nên cố gắng, đây là kỳ vọng của phụ thân tôi." Cũng là kỳ vọng của chính hắn nữa, bao nhiêu năm nay học hành gian khổ suốt cả ngày đêm, ai không hi vọng?
Tôn Huệ gật đầu: "Tôi nghĩ anh sẽ thành công." Nửa là cầu chúc, nửa là khẳng định với hắn.
"Cảm tạ."
Sau đó là một đường không nói chuyện, mãi đến tận khi tách ra, Phùng Hiên mới thoáng cứng ngắc nói: "Cô đọc sách có chỗ nào không hiểu, tôi có thể dạy cô."
"Vậy trước tiên cám ơn anh." "Không có gì!"
Chẳng qua Tôn Huệ cũng không có ý định thỉnh giáo Phùng Hiên, lúc nàng biết Phùng Hiên sẽ tham gia khoa cử, nàng đã vứt bỏ ý niệm này, mặc kệ như thế nào, vẫn không nên quấy rầy thì tốt hơn.
--- ------ ------ ------ ------
Canina : hai bạn nhỏ này thật là . . . -_-
Chú thích :
* thể chữ lệ (chi tiết xem ở
)
chữ tiểu triện : (chi tiết xem ở
)
chữ kim (kim văn) : còn gọi là minh văn hay chung đỉnh văn, chính là chữ viết được đúc, khắc trên đồ bằng đồng thau. Xuất hiện từ giữa nhà Thương, thịnh hành vào thời Tây Chu, ghi chép về xã hội thời đó, đặc biệt nó hoạt động cùng 1 nhịp thở với các vương công, quý tộc, sử dụng rất nhiều trong từ điển, đặt tên, khế ước, các việc liên quan đến chinh phạt, săn bắn,...
**ngựa lùn : ải mã : là giống ngựa cao từ 106 cm trở xuống, tiếng Anh gọi là pony. Giống ngựa này hoạt bát nhanh nhẹn, tư chất thông minh, tính tình dịu ngoan, rất được mọi người ưa thích.