Chương 88
Chỉ một câu liền khiến Tôn Huệ giật mình kinh ngạc, nàng không nghĩ tới đệ đệ mình đã chuẩn bị mua nhà ở trong trấn. Nhìn đệ đệ, Tôn Huệ nói:“Đệ biết là sẽ tốn nhiều tiền lắm mà, cho dù được đã dành dụm được một ít nhưng tiền trong nhà lấy ra đủ để mua nhà trên trấn sao? Nói đi nói lại thì ở trong trấn cũng không thoải mái lắm, chỉ có một cái phòng bé tí, chẳng lẽ đệ không cảm thấy chật chội hay sao?” Nàng không biết đệ đệ đã nảy sinh ý nghĩ này tự bao giờ, chưa từng nghe thấy hắn nói muốn sống ở trong trấn.
“Đệ không thích nơi này! Ở đây chẳng có lúc nào vui vẻ cả, tỷ tỷ còn bị người ta hϊế͙p͙ đáp nữa. Sống ở đây chẳng tiện chút nào, chẳng thân chẳng thích, người ta còn nhìn mình chướng mắt nữa. Không bằng vào trong trấn, chẳng ai thân với ai, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều đó tỷ. Hơn nữa đệ tính là sẽ kiếm việc làm, rồi đi theo thầy học trong trấn.” Tôn Duẫn cũng không phải nóng đầu mới làm mà hắn đã suy tính kỹ lưỡng rồi, thật sự cảm thấy ở trong trấn sống sẽ tương đối khá hơn.
Về phần chuyện tiền bạc mà tỷ tỷ đề cập thì hắn cũng đã có suy tính, tiền cũng không tốn nhiều lắm vì nhà chẳng có ai, một căn nhỏ là đã có thể ở rồi. Sau này thuận lợi mà kiếm được tiền thì mua một căn nhà lớn hơn cũng chẳng muộn.
Tôn Huệ đôi mắt ảm đạm, sự tình mấy năm nay rốt cuộc cũng đã để lại bóng ma trong long đệ đệ nàng mất rồi.
“Yên tâm đi, bên mẫu thân ta sẽ nói dùm cho đệ.” Tôn Huệ nói tiếp: “Bất quá trong khoảng thời gian này, đệ phải nghe lời, đừng có mà chọc nương nóng lên, lúc đó cho dù ta có nói tốt bao nhiêu nữa cũng vô dụng đó.”
“Tỷ, đệ biết rồi! Lần sau có chuyện gì thì nhất định sẽ nói với tỷ, sẽ không tự mình làm nữa.” Tôn Duẫn vô cùng vui vẻ cho nên tỷ tỷ bảo sao hắn liền gật đầu vâng lời ngay.
“Trong khoảng thời gian này đệ có tính toán gì chưa? Ta nghe nói Tiểu Sơn đã đi tới chỗ tỷ phu hắn giúp việc đó!” Tôn Huệ cũng có chút gấp gáp, không biết đệ đệ lớn như vậy nhưng có làm được gì không nữa, tới xin người ta làm học đồ thì người ta cũng chẳng nhận vì có quen biết gì đâu.
Việc này Tôn Duẫn cũng biết nên nhìn tỷ tỷ đáp:“Cũng đi được vài ngày rồi, có đôi khi về nhà nhưng đa phần thời gian là sống ở nhà của tỷ phu hắn. Mọi người trong thôn đều nói Chu Đồng tỷ tỷ sống rất tốt, còn mang theo cả đệ đệ.”
“Như vậy đi, trước tiên đừng vội dựng nhà mới, đếm xem trong nhà còn bao nhiêu bạc, nếu đủ thì đệ vào trong trấn mua một kiện phòng ở cũng được.” Tôn Huệ nghĩ nghĩ một lúc rồi trả lời, coi như là đã đáp ứng đệ đệ. Không sống ở cái Thanh Hà thôn chẳng vui vẻ gì này thì cũng chẳng có sao cả, dù gì nơi đây lại không có một người thân tộc nào, hơn nữa ở đây cách thôn trấn cũng không xa, hoàn toàn có thể đi đi về về được.
Tìm kỹ thì giá hẳn là sẽ không cao lắm.
Tôn Duẫn thấy tỷ tỷ đã đồng ý với ý nghĩ của mình thì rất là vui vẻ, nói: “Chỉ cần tỷ tỷ luôn đứng ở phía đệ thì càng dễ nói cho nương hiểu hơn.”
Ở nhà mẹ đẻ ba ngày thì có người nhắn lại là Phùng mẫu đã trở về nhà rồi. Tôn Huệ cũng chào từ biệt mẫu thân để trở về nhà chồng. Trước khi đi, Tôn mẫu có nói:“Tôn Duẫn còn vài chuyện chưa làm xong, chờ làm xong thì ta cho đệ đệ con mang vài thứ qua.” Biết nữ nhi thích ăn nhưng lại lười nấu nướng, cho nên bà chuẩn bị một vài món ăn đưa qua, dù gì ở nhà cũng ăn không hết.
“Con không khách khí đâu nha!” Tôn Huệ cười đáp.
Khoát tay, Tôn mẫu nhìn nàng đáp:“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, mau trở về đi.” Nói đoạn bà quay sang Phùng Hiên nói: “Lần sau nếu có thời gian thì đến chơi nhé, nói với người nhà một tiếng, suy cho cùng thì nơi này cũng chẳng phải chổ để ở lâu.”
Phùng Hiên gật đầu, ra vẻ tham ăn đáp: “Dạ biết ạ, chỉ cần nhạc mẫu không chê con tới làm phiền là được ạ!” Hắn hiểu tâm lý của nhạc mẫu, bà vất vả nuôi nấng thê tử và tiểu cựu tử, bây giờ nữ nhi theo chồng bà hẳn là sẽ nhớ lắm.
Tiếp theo, Phùng Hiên cũng mở lời mời nhạc mẫu:“Nương cũng vậy, nếu như không nhiều việc thì nương hãy cùng với Duẫn Nhi sang nhà con ở mấy ngày để con và ngài được trò chuyện nhiều hơn. Như vậy hai nhà mới thân thiết được ạ!”
“Hảo, ta nhất định đi. Chờ cho nông sự vãn thì ta sẽ đi qua nhà bà thân gia trò chuyện.” Tôn mẫu nheo mắt cười đáp, gã con rể này đúng là không sai mà, tốt thật. Không những có thể săn sóc thê tử mà còn đối với người nhạc mẫu là bà và đứa em vợ thật là không tệ. Không hề có nửa điểm giả dối.
Hơn nữa còn có thể mỗi ngày làm mấy món như đậu hũ, đậu ngũ vị hương linh tinh nữa. Mình đi ra ngoài vài ngày mà chả nghe ai nói ra nói vào, nhất là nhà Trương cữ nhân mà chẳng bằng một nhà nghèo khó của người ta nữa, vạn nhất người ta giận mà chọn nhà khác thì mình đúng là thiệt thòi rồi.
Đã lâu không qua thăm thông gia, cũng không biết hiện tại thân thể của họ thế nào, Tôn mẫu tính là khi nào chuẩn bị xong xuôi thì sẽ qua thăm một chuyến. Về phần Tiểu Trụ thì chắc không được rồi, việc nhà làm sao mà phân thân cho được, nuôi mấy con gia súc không thể nào qua loa được.
“Nương, chúng con đi trước, người ở lại vui vẻ ạ.” Tôn Huệ lên xe nhìn mẫu thân phất tay, rồi quay sang đệ đệ dặn dò: “Nghe lời của mẫu thân, nếu mà còn tiếp tục nghịch ngợm xem ta sẽ thu thập ngươi như thế nào.” Đôi mắt nàng chớp chớp, ý bảo hắn nhớ kỹ ước định.
Tôn Duẫn biết ý tứ tỷ tỷ, gật đầu cười: “Yên tâm đi tỷ, đệ biết rồi.” Hắn nếu đáp ứng thì chắc chắn sẽ làm được. Tôn chỉ làm người của thằng nhóc này là giữ chữ tín, bằng không ai sẽ quan tâm ngươi chứ? Tôn Duẫn lập chí là phải làm một nam tử như vậy, dù là việc thường ngày hay dù chỉ là một việc nhỏ trong nhà cũng thế.
Chiếc xe ngựa lắc lư chầm chậm chạy về nhà, lái xe là Phùng Hiên, hắn nhìn sang thê tử bèn hỏi:“Đã nhớ nhà rồi hả? Sau này ấy, nàng nếu như nhớ nhà thì nhớ nói với ta nhé, nào xích lại đây ngồi với ta nào!” Ý hắn là tuy không thể lặp lại như vậy nhưng lâu lâu về nhà đúng là không có vấn đề.
Khẽ liếc sang coi thử phải là Phùng Hiên thật không, Tôn Huệ cười nhạo đáp: “Mấy câu này mà bị người ta nghe được thì chẳng biết sẽ thành cái gì nữa đó nha!” Đúng là làm sao có thể giống như hắn nói dễ dàng như vậy được chứ, vào kiếp trước của nàng nhiều người cả chục năm ròng còn chẳng thể, nói chi ở cái thời đại này chứ.
“Biết là vậy rồi nhưng mà nàng hãy nhớ nhé, bất quá đừng làm như vậy nữa, ta và nàng có lẽ không thèm để ý nhưng mà hãy nghĩ tới mẫu thân của cả hai ta, đừng để họ chê trách.”
Phùng Hiên quay sang nhìn chằm chằm Tôn Huệ, vẻ mặt thành thật nói:“Ta sẽ khiến cho người ta không bàn tán nữa, nàng yên tâm.” Chỉ cần địa vị cao lên rồi, người nào muốn nói gì sẽ phải cân nhắc rất nhiều, ít nhất là sẽ không châm chọc trước mặt. Đạo lý này hắn từ rất nhỏ đã hiểu được.
Nghe hắn nói một câu không đầu không đuôi như thế, Tôn Huệ cũng chẳng biết phải nói gì, đành gật đầu coi như đồng ý.
Trên đường về chẳng ai nói gì nữa, cứ thế chạy thẳng về đến nhà. Lúc bây giờ Phùng mẫu cũng đã muốn bắt đầu nấu cơm, khói bếp cũng đã lượn lờ. Tôn Huệ dắt Phùng Hiên về nhà giải quyết, bà phải tự mình nấu cơm rồi.
Phùng mẫu thấy con dâu đã về, liền ngồi xuống chỗ nhóm lửa, nhường vị trí xào rau lại cho nàng. Bà lại nhen thêm vài thanh củi không cho lửa tắt, rồi ngẩng đầu nhìn còn dâu nói: “Nương con gần đây có khỏe không, còn có đệ đệ con nữa, như thế nào lại không thấy về chơi?”
Món xào là món thịt khô còn thừa lại vào dịp năm mới, bởi vì ướp nhiều mà thời tiết lại dần dần nóng lên, sợ không dùng thì sẽ dễ bị mối, nàng đang nấu món xào tỏi chứ không phải là xào cùng với rau.
Vì món này khá dễ cháy cho nên Tôn Huệ lúc trả lời tay cũng không dám ngừng lại, âm thanh chiếc sạn va vào chảo, tiếng xèo xèo của món xào hòa vào tiếng trả lời: “Vẫn vậy thôi ạ, người cũng vui vẻ, về nhà lần này, mẹ con có việc phải ra ngoài vài ngày nên không rảnh, còn về phần đệ đệ thì Duẫn Nhi mấy hôm nay đang tìm việc làm, cho nên cũng không rảnh để về đây ạ.”
Phùng mẫu cười ha ha, nghe tin nhà thông gia cũng ổn bèn gật đầu nói: “Vậy sao, nói thật là ta luôn nghe chị dâu ta lúc nào nhắc tới Thanh Hà thôn, nhưng ta còn không có dịp nào hảo hảo chơi đùa ở đó vài hôm, chờ mẹ con rảnh thì chúng ta liền đi qua quấy rầy, hảo hảo đi dạo. Cũng đúng lúc mẹ cũng có vài sự tình muốn thương lượng.”
“Vâng ạ! Chúng ta đi qua thăm nương con nhất định sẽ rất cao hứng.” Tôn Huệ thấy bà bà (mẹ chồng) cố gắng bắt chuyện, rất vui vẻ đáp, nghĩ bụng không chừng qua tiếp vài ngày là có thể gặp lại mẹ rồi.
Thịt xào xong thơm ngát cả gian bếp, Phùng mẫu chỉ vào thúng rau xanh nói: “Đem thịt vào thả nồi cơm đi, như vậy sẽ không nguội, còn rau xanh thì ta đã rửa sạch rồi, hâm lại canh thì dọn cơm đi!”
Nhìn con dâu rửa nồi, Phùng mẫu nói: “Ăn cơm xong thì chúng ta thương lượng một chuyện nhé, làm xong thì ta nói sau.” Bà lần này về quê cũng là vì việc này, gần như đã cùng thống nhất rồi, hiện tại chỉ cần con trai và con dâu không phản đối thì sẽ quyết định làm như thế.
Tôn Huệ quả thật rất tò mò rốt cuộc là sự tình gì, nhưng nàng không có hỏi vì tới lúc thì sẽ biết, chẳng phải là do ở chung lâu ngày mà là tính tình nàng cẩn thận từ trước đến nay đều là như thế.
Sau khi ăn xong Phùng mẫu bỏ lại con trai mình đang tính đi đọc sách, cùng con dâu dọn dẹp chén bát, thấy con trai chuẩn bị sang phòng bên thì chặn lại nói: “Khoan đọc sách đã, chờ ta và Huệ Tử rửa xong chén bát rồi bàn chuyện.” Bà sợ rằng nếu mà không nói sớm thì con trai đang đọc sách lại mất hứng, lúc đó không ổn.
Phùng Hiên vốn chuẩn bị đi nhưng nghe mẫu thân nói như thế bèn dừng chân, ngoái đầu đáp: “Vậy con đi pha trà.” Trà này không phải từ lá trà mà là tim sen, so với lá trà có một phong vị khác, lại không hề bị nóng người. Cho nên nhà bọn họ trừ khi là chiêu đãi khách nhân, còn không thì bình thường đều uống loại trà này.
Tôn Huệ cũng không hề nói mình sẽ làm. Nàng gả về đây cũng một tháng có thừa, vừa mới bắt đầu thì quả thật đều là nàng làm tất cả, bất quá bà bà không chịu, chuyện gì cũng xắn tay vào làm. Đến bây giờ, nàng cũng quen hai người cùng làm việc nhà rồi.
Xếp chén bát vào bồn, cả hai đi vào nhà chính thì Phùng Hiên cũng đã chuẩn bị trà nóng xong xuôi.
Tôn Huệ khẽ nhấp nửa tách trà mới sực nhớ tới bà bà nói có việc muốn nói bèn buông tách trà hỏi: “Chuyện mà nương muốn nói có thể nói được chưa ạ?” Nàng tuy không biết là chuyện gì nhưng mà mẹ chồng lần này về bên cậu chắc hẳn cũng bởi vì chuyện này rồi.
Nhìn con trai, Phùng mẫu cười đáp: “Kỳ thật việc này đã có từ lâu, vẫn là chuyện của Hiên tiểu tử, nhưng mà không thể nào bắt các ngươi tân hôn mới có một tháng mà phải đi làm. Nên ta mới trì hoãn, đến nay chắc là tới lúc rồi.”
Nói đoạn bà liền trịnh trọng nhìn Tôn Huệ: “Thằng nhóc Duẫn Nhi kia ta biết, có tiền đồ, cũng có chủ ý. Tuy nhìn dáng dấp còn nhỏ nhưng bàn về buôn bán cũng là một nhân tài. Ta mới nghĩ tới cửa hàng cũ trong trấn, hiện giờ cũng chưa ai thuê, ta nghĩ xem có nên để cho Duẫn Nhi thực tập một chút, bán vài món ăn hay không.”
Kinh ngạc thiếu chút nữa hét lớn, Tôn Huệ sửng sốt một hồi rồi vội vàng cự tuyệt: “Đệ đệ của con mới bao tuổi chứ, làm sao mà rành chuyện buôn bán, lỗ là cái chắc. Mẫu thân xin hãy nghĩ lại, nên cho người ta thuê đi ạ!”
Nàng không nghĩ tới chuyện bà bà muốn nói lại là việc này, là cho đệ đệ nàng đi quản lý cửa hàng. Đó là chuyện không thể, Tôn Huệ biết đệ của mình có chút thông minh cái đó chẳng thể nào đủ được, chuẩn bị cái gì, giá bán bao nhiêu,… cũng không phải là chuyện mà nó có thể đùa được.