Chương 95
Ở trước mặt nương, Phùng Hiên miễn cưỡng cười gật đầu, đứng dậy đi vào thư phòng:“Con sửa soạn chút đồ, không cần chờ cơm con.” Vốn còn tưởng rằng có thể cho nương và thê tử thể diện, không nghĩ thất bại ở ngay cánh cửa quan trọng nhất, do đó, còn phải chờ thêm hai năm.
Tôn Huệ có chút lo lắng, định theo sau nhìn một cái, khuyên trượng phu một chút, bất quá bị bà bà ngăn cản. Phùng mẫu lôi kéo tay nàng nói:“Kệ hắn thôi, để hắn yên lặng một chút, bình ổn tâm tình, sau này còn có chuyện lớn hơn xảy ra, hắn phải học được cách tự mình vượt qua khó khăn.” Chút năng lực thừa nhận ấy mà cũng không có, tương lai phải làm sao để chống đỡ gia đình? Nếu như thế, không bằng nhân lúc mình còn chưa nhắm mắt, trước rèn luyện năng lực chịu đựng của hắn.
Trong lòng nàng chợt căng thẳng, lời này có chút bi thương, suy nghĩ theo mọi chiều hướng đều không phải lời hay. Tôn Huệ nhìn bà bà, nhẹ giọng nói:“Nương, từ từ không được sao, hắn cũng không lớn, cho hắn chút thời gian, ta tin tưởng hắn sẽ làm tốt lắm.” Lời này, có chút ý tứ dò xét, trong lòng Tôn Huệ có suy đoán không tốt, nàng không tin tưởng lắm, nhưng trực giác như đang nói cho nàng biết nàng đoán đúng.
“Làm sao có nhiều thời gian như vậy?” Phùng mẫu thầm than thở, sao bà lại không muốn để cho con trai chậm rãi trưởng thành, không cần chịu nhiều thống khổ, nhưng không có biện pháp, có một số việc con người không thể vãn hồi. Nhìn con dâu:“Nương biết con là đứa thông minh, đã đoán ra được, hiện tại sức khỏe nương thế này… Cho nên, nhanh làm cho Hiên tiểu tử trưởng thành, có thể làm trụ cột gia đình. Thấy các con sống tốt, ta mới có thể an tâm nhắm mắt.”
Trong lòng đau xót, thời gian ở chung không lâu, nhưng bà bà đối xử với nàng thật sự rất tốt, là coi mình như con cái mà yêu thương, Tôn Huệ hiểu được tình trạng hiện tại của bà bà, nước mắt đột ngột chảy ra không thể kìm nén.
Đưa tay lau nước mắt cho con dâu, Phùng mẫu nói:“Nha đầu ngốc, nhớ kỹ đừng khóc, lỡ bị người nhìn thấy lại nói linh tinh.” Bà kéo nàng vào trong lòng, vỗ vai nàng nói:“Huệ Tử nha, nương xin lỗi con, vốn những lời này nên để cho Hiên tiểu tử nghe, nhưng lần này hắn không qua viện thử, nói với hắn cũng không hay, sợ hắn chịu không nổi.” Nếu lần này con trai qua viện thử, như vậy con dâu sẽ không phải một mình thừa nhận. Bây giờ còn phải gạt con trai trước, quá vài ngày nói sau.
“Con hiểu được, tạm thời sẽ giấu trượng phu, không để cho hắn phát hiện ra.” Tôn Huệ nhịn xuống nức nở, hít sâu một hơi, run run nói.
“Đi rửa mặt đi, miễn cho người ngoài nhìn thấy. Hiện tại nếu bị người ta chê cười, sau này còn phải ở trong thôn đi lại, bị nói xấu sau lưng sẽ không thoải mái.” Phùng mẫu nói với con dâu, người khác tất nhiên sẽ không quản ngươi khóc vì cái gì, chỉ cần nhìn thấy, hồ ngôn loạn ngữ liền đi ra, còn truyền đi rất nhanh.
Tin tức Phùng Hiên không qua viện thử không lâu sau liền truyền ra khắp nơi, ngay sau đó người lần lượt tới cửa, vờ vịt nói lời quan tâm, quay đầu liền thầm thì với nhau: Tú tài tiên sinh cũng không phải là dễ làm, còn phải xem ngươi có cái mệnh kia không!
Còn không phải sao, Hiên tiểu tử chính là mệnh không tốt, bao nhiêu người nói có thể qua, trước đó còn qua hai lần, các ngươi xem đi, lần cuối cùng chẳng phải là không được đó sao?
Chậc chậc, xem đại bá hắn đi, hi vọng cháu mình có thể thành công, phía trước phía sau làm nhiều việc như vậy, bây giờ chẳng phải đều uổng phí!
Trên đời này, lòng người khó dò, ai có thể đoán được người ở trước mặt là thật tâm? Nói không chừng xoay người liền đổi một gương mặt khác.
Tộc trưởng trái lại là hảo tâm, nghe người khác đồn đãi, còn đặc biệt tới cùng Phùng Hiên hàn huyên trong chốc lát. Không những khuyên giải an ủi hắn mà còn nói một chút chuyện bí mật. Cuối cùng mới khiến cho Phùng Hiên ổn hơn một chút. Mà Phùng Hiên lúc này mới có tâm trạng làm việc nên làm.
Nói ví dụ như, hôm sau hắn cầm bạc lên thị trấn mua phân lễ, lúc trở về nói với thê tử:“Hồ đại ca lần này được viên mãn, trúng tú tài, tuy chỉ là tăng sinh, nhưng đã là tú tài tiên sinh. Ngày mai cùng ta đi qua đó một chuyến, chúng ta đến đưa lễ.” Hồ Nguyên lần này được đền bù mong muốn, thi qua viện thử, việc vui như vậy, nhà hắn đương nhiên sẽ mở tiệc chúc mừng.
Thấy trượng phu cuối cùng cũng khôi phục một ít, Tôn bớt được một chuyện đáng lo, nói:“Vừa lúc ngày mai nương ta lại đây, nói là lên miếu xin xăm cho tiểu đệ, nghĩ nương và trụ trì quen biết, liền định rủ bà cùng đi.” Nương ta ý là Tôn mẫu, chữ nương đằng sau tất nhiên chỉ Phùng mẫu.“Như vậy chúng ta xuất môn cũng sẽ không cần lo lắng nương ở nhà một mình.”
Tiểu đệ? Là Chu Thụ đi. Phùng Hiên tò mò hỏi:“Đang yên đang lành sao lại phải lên miếu xin sâm?”Bình thường hẳn là phải có chuyện gì khó xử mới cần làm thế.
“Ai, tiểu tử kia rất nghịch ngợm, mấy ngày hôm trước theo một đám nhóc ra bờ sông chơi, sẩy chân rơi xuống nước, cũng may bên cạnh có người lớn, uống mấy ngụm nước liền được cứu lên, nhưng vẫn còn kinh hãi. Uống thuốc tuy tốt chút, nhưng tinh thần chưa ổn định ngay, nương ta nghĩ phải đi lên miếu, đốt nén hương cầu bình an.”
Trải qua việc này nàng cũng định nói chuyện với nương một chút, khuyên bà nên ước thúc tiểu đệ. Không thể để cho hắn tiếp tục chạy loạn nữa, lần này cũng may có người lớn bên cạnh, bằng không còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì đâu! Hiện tại ngẫm lại, Tôn Huệ mới thấy sợ.
“Lần trước nàng về nhà mẹ đẻ, có phải là vì chuyện này không?” Phùng Hiên nhớ tới,mấy hôm rồi thê tử trở về nhà mẹ đẻ, sắc mặt không tốt, hỏi cũng chỉ nói không có gì, mà hắn bởi vì phiền lòng viện thử không qua cho nên không tiếp tục truy vấn, xem ra lúc ấy hẳn là nghe được tin tức liền chạy về nhìn xem.“Sao không nói với ta một tiếng, ta cũng nên đi thăm.”
“Đã khỏe rồi, chút chuyện ấy ta đi là được, không cần cả hai đều đi.” Chủ yếu là trong nhà không thể không có người, tình huống Phùng mẫu hiện tại rất là không ổn, Tôn Huệ cũng sẽ không nói với trượng phu.
“Như vậy sao được? Tiểu cựu tử bị rơi xuống nước, ta sao có thể không qua thăm! Dù sao cũng phải tận mắt thấy mới an tâm được chứ.” Phùng Hiên suy nghĩ một chút rồi nói với thê tử:“Như vậy đi, lát nữa ta đi qua một lúc, đệ đệ nàng thích ăn cái gì, ta mua chút mang đi.” Luôn hôm nay đi, sớm biết sớm yên tâm.
“Mua chút bánh sơn tr.a đi, tiểu tử kia thích ăn, nhưng chàng đừng có mua nhiều, hắn ăn nhiều sẽ đau răng.” Ăn ít đồ ngọt sẽ không dễ bị sâu răng.
“Được, mua chút bánh sơn tra, cái khác ta xem rồi mua chút, cơm trưa đừng chờ ta.”
Giữa trưa, Phùng mẫu không thấy con trai liền hỏi:“Hiên tiểu tử đâu, lại chạy đi chỗ nào rồi, có cần đợi hắn không?” Bây giờ cũng không biết nói một tiếng với bà mà đã ra ngoài.
Tôn Huệ vỗ đầu một cái, ngượng ngùng nói:“Nương, xem con này, việc cần nói thì lại quên mất. Trượng phu đã biết tiểu đệ con mấy hôm trước rơi xuống nước bị kinh hãi, nói đi xem một cái, vốn phải nói với nương, nhưng lúc đó mải nấu cháo nên quên. Giữa trưa hai chúng ta ăn cơm, không cần chờ hắn.” Chuyện quan trọng thì lại quên, hiện tại bị hỏi mới nhớ ra.
“Như vậy à, cũng được, lúc ấy ta đã nói để cho Hiên tiểu tử đi một chuyến, con lại không chịu.” Phùng mẫu gật đầu, biết con trai đi đâu là được:“Chúng ta ăn thôi.” Hôm đó bà cũng nói mà con dâu cứ bảo không trở ngại, không cần như vậy. Nghĩ cũng đúng, đứa nhỏ bị như vậy đi thăm sẽ mang tới điềm xấu. Bất quá hiện tại đã qua mấy ngày lại đi, coi như là thăm người thân, sẽ không cần chú ý như vậy.
Buổi chiều, Phùng Hiên trở về, thấy thê tử nói:“Cậu nhóc gầy thật nhiều, xem ra là bị dọa, ta nói chuyện với hắn, rủ hắn qua đây chơi. Cũng có thể dạy hắn viết chữ, đọc chút sách, miễn cho hắn không có việc gì liền chạy ra bên ngoài.” Hiện giờ hắn không cần gấp rút đọc sách, định trước khoan khoái vài ngày, chậm rãi thả lỏng tâm tình, nhân tiện dạy tiểu cựu tử biết chữ.
Tôn Huệ cũng không cự tuyệt, gật đầu nói:“Vậy nhờ chàng, đệ đệ kia của ta thông minh thì thông minh, nhưng rất nghịch ngợm. Chàng nghiêm khắc với hắn chút, không nghe lời cứ nói với ta, ta cho hắn ăn chổi lông gà.” Trượng phu dạy đệ đệ cũng có thể thư giãn tâm tình, không cần quá mức rối rắm.
“Nói cái gì mà nhờ với không nhờ, hắn chính là tiểu cựu tử của ta, không dạy hắn, còn có thể dạy ai?” Phùng Hiên nói:“Còn có một chuyện, nhạc mẫu sáng mai lại đây, nói là cùng nương đi lên miếu, nàng làm chút đồ ăn trên đường nhé.” Đường đi khá xa, sẽ không kịp quay lại vào giờ cơm trưa, phải làm chút đồ ăn mang theo mới được.
“Ta biết, đêm nay ta sẽ làm.” Tôn Huệ nói. Bọn họ ngày mai cũng phải tới nhà Hồ Nguyên ăn tiệc mừng, buổi sáng không kịp làm, cho nên đêm nay phải chuẩn bị thỏa đáng mới được.
Hôm sau, đợi Tôn mẫu đánh xe lừa đi qua, chờ bọn họ lên đường, Phùng Hiên mới dẫn theo thê tử tới Hồ gia.
Hiện tại đã là tháng năm, nhưng sáng sớm trời vẫn còn lạnh, mặc quần áo ấm lên người, theo thời gian dần dần cũng có người đi đường. Xe chạy mất nửa ngày, mới đi được non nửa lộ trình, thôn bên đó có chút xa xôi, cách nơi này gần mười dặm. Không mất một hai canh giờ là không thể đến nơi.
Hai bên đường thơm mùi hoa dại, xe kẽo kẹt chạy, Tôn Huệ ở trong xe thấy nhàm chán bèn tới bên cạnh trượng phu ngồi, hai người vừa đánh xe vừa nói chuyện.
Tới lúc mặt trời lên cao, bọn họ đi thêm một đoạn đường cong mới tới nơi cần đến.
Phùng Hiên không phải lần đầu tiên đến đây, trước kia đã từng tới chơi, cho nên chạy thẳng vào trong.
Bởi vì Hồ Nguyên trúng tú tài, mấy ngày nay Hồ gia bị người tới bái phỏng đạp mòn cả ngõ. Vùng này văn phong mặc dù thịnh vượng, nhưng người ở nông thôn có thể trúng tú tài vẫn là có, cho nên lúc này có thể coi như toàn thôn đều vui mừng, sao có thể không tới chúc mừng. Phùng Hiên bọn họ đến đã thấy trong nhà có khách nhân, Hồ Nguyên thấy bọn họ bèn nói một tiếng với khách rồi chạy tới nghênh đón:“Các ngươi đến tốt quá, ta còn đang nghĩ hôm nào mở tiệc rượu trên trấn rủ mọi người tới chung vui đây.” Hắn biết Phùng Hiên lần này không trúng, chuyện này hắn đã trải qua, biết tâm trạng Phùng Hiên không vui, cho nên định không đề cập tới.
“Biết Hồ đại ca trúng tú tài, làm đệ đệ làm sao có thể không đến bái kiến một phen?” Đưa tay đón lấy hộp quà trong tay thê tử, Phùng Hiên cười nói:“Tâm ý nho nhỏ, mong rằng đại ca đừng cười.”
Hiện tại tâm trạng hắn đã tốt lên, nghĩ lần này không đỗ vẫn còn có lần sau, hắn nhất định có thể để cho nương và thê tử có thể diện. Tộc trưởng nói những lời đó hắn đã nhớ kỹ trong lòng.