Chương 2

Chậm rãi qua được mười tuổi, đến tuổi có tâm sự riêng linh tinh. Trong phủ người và việc đều biến hóa. Tổ phụ đã làm Trung Thư, chức quan nhị phẩm. Nhị thúc đương nhiên là đã cưới thê có hài tử, giao thừa năm kia tiến cung dự tiệc, hoàng đế thưởng thức ban thưởng quan chức Thư Thị, phẩm giai mặc dù không cao chỉ là ngũ phẩm nhưng lại gánh vác trách nhiệm viết chiếu thư, tham dự cơ mật là chức quan thân cận hoàng đế, không phải tiểu nhân có thể xem xét.


Tam thúc như trước không cái chính hình. Mặc dù bị tổ mẫu cưỡng chế cưới biểu muội nhà cậu làm vợ, nhưng mà trong cái nhìn của mọi người thì hai người bọn họ quả thật không thể ăn chung một nồi. Tam thúc tiêu dao quen, sợ nhất là câu thúc, tam thẩm là tiểu thư khuê các chính thống, nói chuyện làm việc chú ý nhất là hai chữ “Quy củ”. Hai người ở chung, đem tam thúc cấp nghẹn, nhìn cũng thật đáng thương.


Cô cô duy nhất gả cho tiểu quan lục phẩm đã ngoại phóng, cách kinh thành xa ngàn dặm, không đến ba năm, năm năm cũng đừng nghĩ gặp mặt một lần, nghĩ đến thứ tổ mẫu không biết gạt lệ trước mặt tổ phụ bao nhiêu lần. Tổ phụ phiền muốn ch.ết cuối cùng cho nàng đến am ni cô ngoài thành tĩnh dưỡng, ngày lễ ngày tết mới cho hồi phủ.


Lâu nay phụ thân đều không có tin tức, mẫu thân thì không trông cậy được suốt ngày tụng kinh niệm phật, êm đẹp đem sân ở làm như chùa miếu. Tổ mẫu có chút bất mãn muốn tìm cớ đuổi mẫu thân về nhà mẹ đẻ. May nhị thúc, tam thúc ra mặt cầu tình, tổ phụ cũng nhớ đến mẫu thân khổ tâm không cho tổ mẫu khó xử người như vậy ngày của mẫu thân mới thuận lợi xuống dưới. Mẫu thân yên ổn lại cho rằng bồ tát phù hộ nàng từ đó càng thêm thành kính, bỏ đi thanh lệ đặt hiệu là thanh liên cư sĩ, xem như một bước đã thoát hồng trần cũng không khác gì xuất gia tại nhà.


Ta như trước ở lại viện của nhị thúc, đối với ta cái này chất nữ như cô nhi mà cũng không phải cô nhi có thể nói là nhị thúc đã ra hết tâm hết lực. Cho dù người có hai con trai một nữ nhi, ta như trước vẫn là đại tiểu thư không thể nào mạo phạm được, đệ đệ muội muội càng thêm thân cận ta.


“A tỷ, tỷ đang nghĩ gì?” Một tiếng trẻ con đánh vỡ suy nghĩ của ta.
Mở mắt ra thấy là đại đệ Trí Duệ, phía sau hắn là nhị thẩm đang dắt tay nhị đệ Trí Lễ đứng cách đó không xa nhìn ta.
Ta vội tiến lên hành lễ.


available on google playdownload on app store


Nhị thẩm nâng ta dậy, vỗ vỗ cỏ dính vào người ta, ôn hòa nói “Huệ nhi có tâm sự?”
Ta lắc đầu “Không.”
Trí Duệ không tin, chen vào nói “A tỷ gạt người, mẫu thân vừa kêu tỷ nhiều lần, tỷ cũng không trả lời”
Ta ngượng ngùng cười.


Nhị thẩm nói “Thời tiết mặc dù đã ấm lên, nhưng sáng sớm vẫn có khí lạnh, con đừng nằm trên cỏ, cẩn thận bị bệnh”
Ta nói lần sau sẽ không.
Nhị thẩm lại quan tâm một phen rồi dắt Trí Lễ đi thỉnh an tổ mẫu.
Ta nhìn Trí Duệ “Sao ngươi không đi?”


Tiểu tử kia bĩu môi “Tổ mẫu trang bệnh, đệ mới không hứng thú đi”  
Ta cười ha ha.


Nhị thẩm xuất thân không cao, tướng mạo thường thường, toàn thân cao thấp nếu nói đến ưu điểm chỉ sợ là chỉ có ôn hòa là đứng thứ nhất, nếu cùng với nhị thúc như trích tiên đứng chung một chỗ thật kém không khác gì trên trời dưới đất. Nhưng người là do nhị thúc tự mình tuyển, giữ bí mật rất tốt chờ tổ mẫu biết hai người đã lấy cả hôn thư, đem tổ mẫu khí ngã ngửa không thừa nhận cũng không được.


Nhị thúc thần thông quản đại, biết tổ mẫu nhất định phản đối nên đã thỉnh Thái Sư làm mai mốt bổ thêm lễ tiết. Tổ phụ thì không nói gì, nhị thúc làm việc luôn ổn trọng, người cảm thấy nếu nhị thúc lựa chọn nhị thẩm thì tất nhiên trong đó có đạo lí nên đối với tức phụ này trân trọng có thêm. Nhị thẩm vào cửa hai năm, tổ phụ liền cho tổ mẫu giao ra quyền quản gia.


Nhị thẩm không phụ sự mong đợi của mọi người, quan viên bái kiến bên ngoài hay thân thuộc kết giao bên trong, công việc nội bộ quản gia tính toán sổ sách, chủ tử, nô tài đều an bài thỏa đáng. Mặc cho ai nhắc đến nhị phu nhân của Trung Thư phủ không một người không tán dương lợi hại.


Tổ mẫu nhìn nhị thẩm không vừa mắt, nhị thẩm vừa mang thai người lại lo thu xếp cho nhị thúc nạp tiểu thiếp. Nhị thẩm không nói gì, thê tử mang thai, trượng phu nạp thiếp nhà nào chẳng giống nhau. Lúc này nhị thúc cũng không ngỗ nghịch tổ mẫu, thị thiếp thuận lợi nâng vào phủ. Bất quá nhị thúc cũng chẳng ở qua đên trong phòng thị thiếp, một ngày cũng không qua, một năm cũng chẳng qua.


Thị thiếp hầm không được, liền thông đồng với một người hộ vệ của tổ phụ, mang thai muốn bỏ trốn, vừa vặn bị nhị thẩm bắt được. Thị thiếp bị đưa đến trước mặt tổ mẫu luận tội, cái gì cũng không cần nói, đại phu vừa chuẩn đoán xong, làm tổ mẫu giận đến ngả ngữa.


Chuyện thị thiếp không yên tĩnh được hai tháng, tổ mẫu lại cấp nhị thúc thu xếp thêm một cái. Lúc này nhị thúc không trầm mặt, một mình cùng tổ mẫu hàn huyên nửa ngày.


Cũng không biết nhị thúc nói cái gì, khi hai người đi ra, ánh mắt tổ mẫu khóc đỏ bừng. Sau này, tổ mẫu cũng không dám nhắc lại việc cấp nhị thúc nạp thiếp.


Chung quy tổ mẫu ý giận khó giải, nói đến nói đi đều qua lâu như vậy, người vẫn là ba ngày năm bữa thì trang bệnh hành hạ nhị thẩm một phen. Nhị thẩm phải chủ trì bếp núc, còn mỗi ngày ứng phó người người lui tới giao thiệp đã phải rất vất vả, vậy mà trước mặt mẹ chồng còn phải ngày ngày sáng chiều “Thị tật”, cuộc sống của con dâu này thật đúng là không tốt qua.


“A tỷ, tổ mẫu thương tỷ nhất, tỷ đi giúp mẫu thân cầu tình đi” Trí Duệ tuổi nhỏ cũng đã cảm nhận được mẫu thân không dễ sống, cái này trưởng thành sớm không biết được là tốt hay không.


Ta nói “Duệ nhi, a tỷ biết nhị thẩm vất vả nhưng nếu a tỷ đi cầu tình, nhất định thẩm còn vất vả hơn nữa”.


Tổ mẫu luôn ngờ vực nhị thẩm làm yêu thuật với nhị thúc, vì vậy mà nhị thúc mới không nghe lời mẫu thân trộm cưới nàng vào cửa lại mọi cách bảo hộ. Nếu trước khi tổ mẫu giải được khúc mắc mà ta nói giúp nhị thẩm chỉ sợ hậu quả càng không như mong muốn, nói không chừng có thể tổ mẫu thỉnh pháp sư về nhà để diệt trừ yêu ma.


Trí Duệ bốn tuổi đương nhiên không rõ cho nên lôi kéo ta hỏi “A tỷ, vì sao a?”
Ta ra vẻ cao thâm sờ sờ đầu hắn “Chờ ngươi lớn lên sẽ biết”


Thiên Dụ năm mười chín, đây là năm không tầm thường đối với nước, đối với nhà. Đầu năm, tai họa ở Bắc Cương, đầu tiên là khô hạn không gió không mưa, mùa màng thất thu. Sau lại mưa to như trút nước, liên miên nửa tháng, mương máng, sông suối tràn đầy nước, bùng nổ hồng tai, khiến hơn vạn dân chúng không có nhà để về.


Nạn dân bất an thì lòng người không ổn định, lòng người không ổn định thì triều đình sinh biến. Hoàng đế tuổi tác đã cao, trữ vị vẫn bỏ không (vị trí thái tử), phía dưới có bốn vị hoàng tử, trừ nhị hoàng tử theo truyền thuyết là không có gì nổi trội, còn lại người người bất phàm, các con đoạt đích khó tránh khỏi lan đến bên ngoài.


Nông nghiệp thủy lợi là đại hoàng tử cai quản, lần này gặp tai ương, tam hoàng tử, tứ hoàng tử đương nhiên không bỏ qua cơ hội, bắt tay dâng sớ buộc tội đại hoàng tử, nói hắn kết bè kết cánh, bán quan bán chức, phóng túng quan viên tham ô tiền bạc dùng cho thủy lợi, không để ý dân chúng an nguy… Sau lại truyền ra đại hoàng tử phản kích, ngự sử buộc tội tam hoàng tử không có cách trị gia, hoàng tử phi vì đố kị sinh ra hận, có ý đồ mưu hại con của thứ phi được sủng ái.


Thật thật giả giả, giả giả thật thật, theo cách nói của tam thúc, trong ngoài triều đình đều loạn thành hỗn loạn. Tổ phụ vì tránh phong ba lấy bệnh làm cớ ở nhà tu dưỡng. Nhị thúc không được may mắn như vậy, cư nhiên bị nhị hoàng tử rất ít ra cửa bắt lấy sai lầm, tham một quyển, một đạo thánh chỉ từ hoàng đế ban xuống, nhị thúc bị triệt đi hết thảy vinh sủng.


Trung Thư phủ từng huy hoàng cứ như vậy yên lặng không một tiếng động, không còn ngày thường ngựa xe rầm rộ. Tổ phụ và nhị thúc nhàn rỗi ở nhà, “bệnh” của tổ mẫu cũng tốt lên, nhị thẩm không cần trắng đêm ở bên giường sợ nóng lo lạnh, cả nhà trôi qua thật yên lặng.


Bất quá, ngày lành như vậy trôi qua không bao lâu, tam thúc luôn luôn ầm ĩ đột nhiên không thấy. Triều đình đang thời kì mẫn cảm mà tam thúc một người sống sững sững đột nhiên mất tích, cả nhà cao thấp lại được một phen ép buộc. Cứ như vậy mà làm cho tam thẩm lo lắng sinh non may mà mẫu tử bình an mọi người mới thoáng yên tâm.


Nhân việc đó, tổ phụ nghiêm lệnh, trên dưới không được phép bàn tán về việc tam thúc mất tích. Khác với tiền viện bình tĩnh, hậu trạch là tiếng khóc không ngừng. Mỗi khi đi thỉnh an tổ mẫu, không phải tam thẩm thút tha thút thít thì chính là tổ mẫu khóc lóc nỉ non. Chỉ riêng nhị thẩm thong dong, giống như chẳng có chuyện gì phát sinh.


Không hổ là nữ chủ nhà, khí khách thật khác biệt.


Nhị thẩm phát hiện ta đang nhìn nàng, lại lặng lẽ đánh ánh mắt cho ta. Ta nghĩ là người có điều muốn nói, đứng dậy theo lệ thường thỉnh an tổ mẫu và tam thẩm lại cáo từ đi ra. Nhị thẩm đi ra thấy ta ở trong đình chờ nàng, thân thiết hỏi ta “Huệ nhi đang đợi thẩm sao?”


Ta cười “Không phải là thẩm có điều muốn nói sao?”
Nhị thẩm mỉm cưỡi, cầm tay ta một đường đi ra ngoài “Mấy hôm nay thấy Huệ nhi không khác gì trước kia, chẳng lẽ không lo lắng cho tam thúc?”
Ta nói “Huệ nhi không có gì để lo lắng”


Nhị thẩm nói “Lời này nếu để tam thúc con nghe thấy, e là thật đau lòng”
Ta nói “Tam thúc có nơi tốt cũng không mang Huệ nhi theo, sau này gặp lại tất nhiên là phải trả cả vốn lẫn lãi cho Huệ nhi”
Nhị thẩm sẵng giọng “Không quy củ, cẩn thận nhị thúc con nghe thấy, không thiếu phạt con chép mấy lần kinh thi”


Ta le lưỡi, ôm cánh tay nhị thẩm làm nũng “Có thẩm ở đây, nhị thúc không sẽ không dám”
Nhị thẩm đỏ mặt, nâng tay làm bộ gõ ta hai cái “Điên nha đầu, càng ngày càng phát ra không quy củ”
Đúng lúc này lại thấy lưu tổng quản chạy tới.


Nhị thẩm biến sắc, ngừng cười đùa với ta, bước nhanh đến hướng lưu tổng quản đón hắn.
Ta cũng bất an, lưu tổng quản nhiều năm đi theo tổ phụ, luôn luôn làm việc thỏa đáng, hiện giờ luống cuống như vậy, chứ không phải là xảy ra đại sự gì?
Không nghĩ nhiều ta chạy nhanh đuổi kịp nhị thẩm.


Nhị thẩm nghiêm mặt nói “Lưu tổng quản, chuyện gì kích động như thế?”
Lưu tổng quản nâng tay áo lau mồ hôi trên trán, trả lời “Thưa nhị thiếu phu nhân, đại công tử trở về”
Ta cả kinh, phụ thân đã trở lại!.






Truyện liên quan