Chương 6: Đồng chí đến

Ngày thứ hai, khi Tăng Tử Tình tỉnh lại thì trên giường chỉ còn mình nàng, giấc ngủ này ngon cực kì, Tử Tình mặc xong quần áo, tới chỗ Thẩm thị. Thẩm thị đang ngồi ở đầu giường ăn điểm tâm, may là có một cái trứng luộc.
"Tình nhi tỉnh rồi à, con ngủ có ngon không?"
"Ngon ạ, nương, ca ca đâu rồi?"


"Đại ca con hôm nay được nghỉ học, chắc lát nữa nó sẽ đi với nhị ca và Bình tỷ lên núi nhặt ít củi, con ăn điểm tâm đi rồi dắt Tiểu Tam đi chơi nhé."
"Dạ, vậy con đi cơm đã." Sờ sờ khuôn mặt nhăn nhăn của tiểu Tứ, "Tiểu tứ ngoan, tỷ tỷ đi đây."


Đi đến phòng trước, cả nhà đều ăn xong rồi, tiểu cô Thu Ngọc đang giúp Chu thị thu dọn bát đũa trên bàn, Tăng lão gia tử và Tăng Thụy Tường thì đang thương lượng chuyện tế tổ vào ngày mai. Bà Điền thị và nhị cô Hạ Ngọc lại đang thì thầm to nhỏ chuyện gì đó, Tử Phúc mặc một bộ đồ cũ gọn gàng, chuẩn bị cùng bọn Tử Bình ra ngoài nhặt củi, nghe tiếng động thì hình như có không ít người chờ ở ngoài cửa. Tử Thọ còn ngồi ăn ở phòng bếp, may là có người để dành cơm cho Tử Tình.


"Tiểu tam, ăn xong tỷ tỷ mang ngươi đi chơi, trời hôm nay thật ấm áp."


Ban ngày, Tăng Tử Tình làm bạn với Tăng Tử Thọ, hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh. Trước nhà ông bà có một con đường đất sỏi đá, hai bên đều có nhà ở, trải dài cả hơn mấy trăm thước (khoảng hơn 60m), cũng đông vui, chỉ là phòng ở lụp xụp. Trước căn phòng của bác chồng là một con đường lớn, nghe nói con đường này chạy thẳng đến Châu phủ. Hai bên con đường là cửa hàng. Tử Tình mang đệ đệ đi dạo một vòng, phát hiện ở đây có khách sạn, tiệm cơm, tiệm vải, tiệm quần áo, ngân hàng tư nhân, tiệm rèn, tiệm đan tre nứa, tiệm thợ mộc, thợ sơn, tiệm tạp hoá, hiệu thuốc, tiệm bán đồ ăn. Đây là cái trấn nhỏ. Ngoài cửa phía tây có một gốc cây đào, và một khoảng đất trống giống như quảng trường, đầu cái quảng trường có một cái hồ, nơi đây cùng để giặt quần áo. Bên cạnh hồ nước có giếng, nước sinh hoạt được lấy ở đó.


Hèn gì hai gia đình lớn như vậy lại chen chúc tại nơi này, vị trí rất tiện lợi. Nhất là cửa quảng trường là chợ phiên, nghe Tiểu Tam nói, chợ phiên có rất nhiều người, Tử Tình muốn đi tìm hiểu xem thời đại này có cái gì để giúp bản thân có thể cải thiện cuộc sống. Dù sao thân thể này chỉ có năm tuổi, lộ mặt nhiều quá thì không ổn .


available on google playdownload on app store


Lúc ăn cơm chiều, Tăng Tử Tình gặp được người đem nàng nhốt vào chuồng heo – bác cả Tăng Thụy Khánh, Tăng Thụy Khánh ít nói, không biết làm chức vụ gì ở nha môn mà không giận dữ vẫn uy nghiêm. Tử Tình phát hiện mọi người ở đây đều có phần sợ hắn. Ngay cả Tăng lão gia tử và Điền thị cũng thật dè dặt cẩn trọng khi bàn chuyện tế tổ ngày mai với hắn, chỉ sợ đắc tội hắn. Tử Tình thấy vậy, cố gắng không nói chuyện, làm như mình không tồn tại. Rời khỏi đây sớm.


Ngày thứ hai, ăn xong điểm tâm, Tăng lão gia tử, Tăng Thụy Khánh chuẩn bị thịt, cơm, bánh, nến, hương, pháo bỏ vào giỏ trúc, Chu thị thì ở cạnh một bên dùng cây đũa xoay tròn tập giấy, mà tập giấy đó ngoài trắng, chính giữa màu vàng, giống tienf giấy ở hiện đại, Điền thị ngồi cạnh xếp những tập giấy được xoay để lên bàn, Thu Ngọc lại gói những tập giấy đấy vào một bọc trắng, mà Tăng Thụy Tường thì đang chỉ đạo Tử Phúc viết chữ lên cái bọc màu trắng đó. Tăng Thụy Tường đọc, Tử Phúc viết: "Hôm nay là ngày Đông chí, con trai Bảo Sinh, cháu trai Thụy Khánh, Thụy Tường, chắt trai. . ." Tử Tình vừa nhìn qua, ặc ặc, là chữ hán, đại đa số chữ nàng không biết, lại nghe Tăng Thụy Tường đọc Niên hiệu: "Nguyên Hồng năm thứ mười, Đông chí." Tử Tình tuy học ngành kỹ thuật, nhưng vẫn biết lịch sử các triều đại, nếu muốn kể tên từng danh hiệu của hoàng đế thì mình cũng có thể đọc được. Năm Nguyên Hồng, chưa nghe bao giờ. Tử Tình không dám hỏi. Tăng Tử Phúc mới học viết chữ không bao lâu, chữ viết cũng được coi là tinh tế. Thu Ngọc trêu ghẹo: "Tử Phúc, ngươi phải viết cho đẹp, ngươi là trưởng tôn đó, nếu viết không tốt, lão tổ tông không đọc được, rồi không nhận được tiền, không có bạc tiêu, đó là tội của ngươi đó nha."


"Tiểu cô, cô không biết có một câu thành ngữ ‘chữ như gà bới’ sao? Xấu đến đâu cũng là chữ, dù vẽ thành cái ký hiệu gì thì quỷ đều nhận được."
"Đồ ranh con này, ngay cả ông tổ ngươi đều dám trêu ghẹo à." Tăng lão nhân tiện tay đập một cái vào cổ Tử Phúc.


Tử Phúc vuốt gáy mình, trừng mắt nhìn Thu Ngọc, Thu Ngọc lè lưỡi lêu lêu hắn.
Đông Chí tế tổ không có chuyện của nữ nhân, Tử Tình muốn đến chỗ nương xem mình có thể giúp gì được không, thế nên nàng nói một tiếng với Điền thị rồi đi.


"Nương, phụ thân đều đi cả rồi, tiểu tam cũng đi luôn, bây giờ có mình con ở với nương." Tử Tình nhìn đến trên ghế đẩu trong phòng có cái tã mới thay của tiểu đệ đệ: "Nương, con đi giặt tã đây, nhân lúc mặt trời ấm áp thì giặt cho khô."


"Con biết giặt không? Lỡ ngã xuống hồ thì sao, không được, chờ đại ca của con về rồi làm. Con mới năm tuổi, lại mới khỏi bệnh nữa."
"Nương, không có việc gì đâu, con sẽ cẩn thận, với lại con là nữ hài tử, đại ca phải làm tbao nhiêu là việc, còn phải đọc sách nữa."


Dưới sự kiên trì của Tăng Tử Tình, cuối cùng cũng được nương đồng ý, bỏ tã vào giỏ trúc nhỏ, vì nàng không bê nổi thùng gỗ, nên lấy theo một cái chày gỗ nhỏ, tìm một nơi có hòn đá hơi dốc mà giặt, lúc Tử Tình đến nơi, đã có không ít người ở đây.


"Tử Tình, sao mấy hôm rồi con không qua nhà thím chơi? Hôm qua Tam bà bà nói nhắc tới con thì hôm nay con lại mang quần áo ra giặt. Có cần thím giúp không?"


Chắc đây là Đường thẩm, hôm qua nghe khi nghe giọng Tăng Tử Lộc kể, thì hình như Tam bà bà rất thương Tử Tình cùng Thẩm thị . Nghĩ tới điều này, Tử Tình liền mỉm cười ngọt ngào .
"Cám ơn thím, con không muốn làm phiền thím đâu ạ, thím dạy con giặt thế nào là được rồi."


Câu nói của Tử Tình nhanh chóng lấy được niềm vui của thím, dưới sự trợ giúp, Tử Tình nhanh chóng về nhà, nhưng phơi đồ lại là một vấn đề khác, nhà người khác thì treo đồ lên sào trúc, nhưng nàng thấp bé, phơi không tới, đành phải tìm người hỗ trợ.


Tử Tình lười đến phòng trước, nên đi tìm Tiêu Tú Anh bên cạnh nhà mình, Tiêu Tú Anh vừa giúp nàng vừa hỏi: "Tử Tình biết giặt đồ rồi à? Sao không nhờ tiểu cô cô của ngươi giúp?" Đúng lúc này, một toán người đi lại, Tiêu Tú Anh chạy lên đón, Tử Tình còn chưa kịp đếm xem có bao nhiêu người thì có một thiếu nữ lao ra, hai tay bẹo gò má Tử Tình :"Tiểu Tình Tình, có nhớ ta không? Có nhớ Tú Thủy cô cô không hả? Oắt con vô lương tâm này, chắc chắn là không nhớ ta rồi? phải hay không hả?"


Tuy vẻ mặt cau có giận dữ, nhưng Tử Tình lập tức thích cô gái phóng thoáng này, tương lai mà có người này làm bạn thì sẽ thú vị hơn nhiều.


"Nhớ Thủy cô cô chứ, so bây giờ Thủy cô cô mới trở về?" Thật ra cô gái này chỉ tầm mười tuổi, ngang ngang tuổi với Tử Bình, nhưng tính cách lại dễ gần hơn nhiều, mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của Bành thị, xem ra, nhà bọn họ khấm khá hơn Tăng gia.


"Thủy cô cô nói cho ngươi một bí mật nè, trong túi Thủy cô cô có mấy đồng tiền, khi nào đến chợ phiên thì Thủy cô cô sẽ dẫn ngươi đi mua đồ ăn."


"Dạ, Thủy cô cô thật tốt." Tử Tình phát hiện ra một hiện tượng thú vị, trong nhà: ông bà, đại cha đại nương, tiểu cô, đường tỷ đều không quan tâm đến nàng, chắc là vì gia đình mình nhiều con, sợ phiền? Nhưng gia đình bác chồng không có quan hệ huyết thống lại đối xử với nàng rất tốt.


Tử Tình tìm một vòng, không phát hiện tiểu cậu và tiểu cữu nương.
"Đừng tìm nữa, họ đến nhà bà ngoại con cả rồi, mai mới quay về. Lát nữa con nhớ nói nương con một tiếng nhé." Bành thị nói.


Tử Tình đáp một tiếng, đấm người vội vào nhà, Tử Tình cũng không đi theo thêm phiền, trở lại bên cạnh mẫu thân, hai mẹ con câu được câu không nói một hồi, sau đó Tử Tình quất một giấc ngủ trưa ngon lành.


Vừa ngủ dậy, Tử Tình nhớ tới một chuyện lớn, không phải hôm nay Tiểu Tứ được 3 ngày tuổi sao? Cổ đại có tục lệ tắm 3 ngày mà, sao giờ còn chưa làm? Nàng đang chờ xem náo nhiệt mà. Đâu phải ai muốn xuyên không là xuyên không được, thế nên nàng muốn học hỏi một chút.


"Nương, đệ đệ sinh được mấy ngày rồi, hôm nay chúng ta không mời rượu sao?"


"Mời rượu cái gì? Đầy tháng thì làm luôn thể, với lại ông bà nội của con rất thích cháu trai, chỉ cần mời thêm nhà ngoại con nữa là được. Với lại cũng không phải con trai đầu, làm cho có lệ thôi." Ở riêng vẫn tốt nhất, muốn làm gì thì làm.






Truyện liên quan