Chương 35: Bán dưa hấu (2)

Thẩm thị dẫn Tử Tình đến chợ, lúc này chợ đã đông người, cho nên nửa ngày mới tìm được vị trí bán. Lúc này giá đồ ăn đều rẻ, bí đao 2 văn tiền 1 cân, bí đỏ chỉ 1 văn 1 cân, bởi vì mang không nhiều lắm, nên bán nhanh hết, tổng cộng chỉ bán được hơn 50 văn tiền.


Nhưng có vài người nhìn trúng nửa quả dưa hấu, giá cao nhất là hai mươi văn 1 cân, người trả chắc là quản gia nhà giàu, làm Tử Tình rất là hối hận, mang bí đao bí đỏ làm gì, trực tiếp mang dưa hấu đến thì tốt rồi.


Hai người hỏi thăm nửa ngày, mất một nửa sức lực mới tìm được người môi giới, bên trong có đặt 7 8 cái bàn, có 10 người, thấy hai mẹ con Tử Tình ăn mặc nông dân, nên không ai thèm nhìn, cũng có hai người tiến lên, hỏi mua hay bán, Tử Tình ôm dưa hấu ra, lấy đao cắt một nửa, chia làm mảnh nhỏ, một nửa kia thả bỏ vào sọt, cho bọn họ nếm thử.


"Ừ, rất ngọt, ăn ngon." Người nào ăn qua cũng nói thế này.
"Các ngươi định bán dưa hấu sao?" Rốt cục có người phản ứng, Tử Tình nhìn, liền cảm thấy người này khôn khéo, hơn bốn mươi tuổi, Tử Tình nhìn nương một chút, Thẩm thị cũng đang nhìn tướng người này.


"Vị đại ca này, ta muốn hỏi xem ngươi trả giá bao nhiêu?" Thẩm thị hỏi.
"Để ta hỏi thăm một chút rồi sẽ trả lời sau, nơi này ít người trồng, mà lại chưa thấy ai bán, chắc cũng tầm 15 văn 1 cân, về sau thì khó nói, ba ngày ta sẽ trả lời."


Mẹ con đồng ý, lúc này, cảm thấy đã hơn một cái canh giờ đi qua, quyết định quay lại chỗ tạp hoá rồi nói.


available on google playdownload on app store


Vừa đến cửa tạp hoá, chưởng quầy khẩn cấp chạy ra: "Trời ạ, cuối cùng các ngươi cũng đến, lão gia nhà ta đều chờ các ngươi nửa ngày, sai ta đi tìm các ngươi, ta quanh co trong chợ 1 vòng cũng không tìm được."


Vào nhà, có một nam tử hơn ba mươi tuổi, lạnh lùng hơn cả đại cha, cao gầy, Tử Tình cũng không dám nhìn kỹ, chưởng quầy chỉ nói đây là Đông gia lão gia, chưa nói tên. Nhưng Tử Tình không thích bộ dáng cao cao tại thượng, thấy thế nào cũng không giống thương nhân.


"Lão gia nói có thể mua dưa hấu nhà các ngươi, các ngươi có bao nhiêu cân? Lão gia sẽ lấy hết, nây giờ mỗi cân trả mười lăm văn, giữa tháng sáu về chỉ 10 văn 1 cân thôi, tháng bảy chỉ còn 5 văn. Đây là ý của lão gia." Chưởng quầy nói.


"Nhưng có người ra giá 20 văn một cân, các ngươi có thể lên giá chút được không. Dưa hấu nhà ta rất ngọt, chúng ta cam đoan chỉ bán cho một nhà. Hơn nữa, nhà ta trồng rất nhiều dương khoai, đều bán hết cho ngươi đi." Tử Tình đáp trước. Nàng thấy tính cách mẫu thân dịu dàng, cũng hợp cò kè mặc cả.


Chưởng quầy nhìn Thẩm thị, thấy nàng không có ý nói ra, rồi nhìn nhìn Tử Tình.
"Tiểu nữ oa, ngươi hù ai vậy? Làm sao có người ra giá hai mươi văn, tiểu hài tử gạt người là không ngoan đâu." Chưởng quầy dỗ Tử Tình.


"Đại thúc, ta không gạt người, vừa rồi có người ra giá hai mươi, chẳng qua là hắn chưa nói muốn bao nhiêu cân, bảo chúng ta ba ngày sau đợi tin, nương ta sợ hắn lấy không nhiều nên mới đến chỗ ngươi, nhưng các ngươi lại giảm hẳn 5 văn 1 cân, nhà của ta còn nhờ vào dưa hấu để xây nhà, như vậy đi, về sau dưa hấu đều ưu tiên bán cho các ngươi." Tử Tình nhanh nhẩu. Có được hay không cũng chỉ có thể như vậy.


Tử Tình thấy trên mặt vị Đông gia rốt cục có một tia buông lỏng, ánh mắt hắn nhìn Tử Tình như nhìn thấy cái gì đó thú vị, đúng, là thú vị.
"Vậy ngươi cảm thấy bao nhiêu mới thích hợp? Tiểu cô nương." Đông gia hỏi.


"Như vậy đi, chúng ta mỗi người lui một bước, lấy số ở giữa, mười bảy văn rưỡi, thế nào? Đương nhiên nếu ngươi nguyện ý cho thành 18 văn, ta càng cao hứng, nhưng ngươi sẽ mất hứng ." Giọng Tử Tình càng nói càng nhỏ.
"Vậy vì sao ngươi không bán 17 văn?" Đông gia tiếp tục hỏi.


"Vậy thì ta sẽ mất hứng, ta cảm thấy vui vẻ trên nỗi đau của người khác thì thật không có đạo đức , cho nên, chúng ta đừng nhường ai." Tử Tình hồi đáp.
"Xì." Tử Tình vừa thấy chưởng quầy nở nụ cười."Nữ oa tử, ngươi làm ta hồ đồ cả rồi."


"Thực xin lỗi, làm hai vị chê cười, tiểu nữ ở nhà luôn nhanh nhảu." Thẩm thị mở miệng .


"Không sao, nhưng rất thú vị, được rồi, tiểu cô nương, ngươi cũng mất không ít khí lực, ta quyết định đem sự mất hứng để ngươi được cao hứng, xây được căn nhà xinh đẹp." Đông gia đứng lên , tỏ vẻ kết thúc nói chuyện.
Tử Tình đắc ý vênh váo .


"Cám ơn Đông gia , khi nào thì các ngươi đến lấy dưa hấu, tốt nhất là các ngươi mang xe đến, chúng ta ở nông thôn, không có phương tiện, mặt khác, việc này các ngươi đừng cần phô trương ra ngoài được không? Chúng ta có nỗi khổ riêng, nếu thân thích trong nhà mà biết, sẽ tới cửa tống tiền, với lại trong nhà chỉ nhờ vào số tiền bán dưa hấu để xây căn nhà mới." Thẩm thị thương lượng.


"Đương nhiên là được. Lấy dưa hấu càng sớm càng tốt, bây giờ đi đi, vừa vặn đưa các ngươi về nhà. Chu chưởng quầy, cho bọn hắn viết cái khế ước, về sau chỉ bán cho chúng ta, bây giờ là mười tám văn, mùng mười tháng sáu 12 văn, hết tháng sáu thì 5 văn 1 cân. Ta phái lão Ngô đi cùng ngươi, mang theo bạc." Đông gia phân phó.


Chưởng quầy viết xong, Tử Tình nhận lấy, xem một lần, nàng gật gật đầu với nương, Thẩm thị ấn dấu tay. Tử Tình không có nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Đông gia cùng Chu chưởng quầy, bọn họ cảm thấy một nha đầu năm sau tuổi ở nông thôn nhanh mồm nhanh miệng đã đủ giật mình, cư nhiên còn biết chữ.


Đông gia phái 3 chiếc xe, một chiếc xe ngựa, hai chiếc xe lừa, vừa thấy là biết đây không phải thương gia bình thường. Lần đầu tiên Tử Tình ngồi xe ngựa, cảm giác không thoải mái.


Cũng may nhà Tử Tình gia ở cuối thôn, vòng qua thôn chứ không vào thôn, mà giờ này thì hầu hết mọi người đang ăn cơm. Cũng có đi qua, nhưng Tử Tình không quan tâm . Bọn họ tổng cộng bứt hơn 200 quả, hai ngàn hai trăm ba mươi tám cân, chu chưởng quầy lập tức lấy bàn tính ra tính: "Tổng cộng là bốn vạn 284 văn." Chu chưởng quầy lấy ra 40 nén bạc, còn định đếm tiền đồng.


Thẩm thị chạy nhanh nói: "Cám ơn các vị, làm phiền các vị rồi, số lẻ thừa lại biếu các bị uống rượu."


Ba người kia nhìn Chu chưởng quầy, Chu chưởng quầy bày đặt chối từ một phen, rồi đồng ý, bọn họ dùng xe lừa kéo đi một chuyến trước, Chu chưởng quầy và lão Ngô ở lại trông coi, Tử Tình nghe bọn hắn nói chuyện, thì ra Đông gia chuẩn bị vào kinh thành, Đông gia ở tỉnh thành và kinh thành đều có cửa hàng, xem ra sinh ý đông gia rất lớn, Tử Tình cũng không dám lắng nghe nhiều. Chỉ bảo bọn họ 5 ngày sau lại đến.






Truyện liên quan