Chương 40: Đậu hủ

Mấy ngày nay. trong nhà đều có người, cũng không cần Tử Tình giữ nhà, Tử Tình muốn đi chợ phiên xem có gì mới mẻ không, khoai lang còn chưa tìm được, nghe người khác nói là có người trồng, Tử Tình muốn trồng khoai lang để có đồ cho heo ăn. Còn cây ăn quả nữa, không biết có bán cây giống hay không?


Mùng mười ngày ấy, sáng sớm, Tử Tình đã xin nương một chuỗi tiền, nói muốn cùng các ca ca đi chợ phiên. Thẩm thị cũng không hỏi nhiều, từ lúc con mua gà con, bán câu đối, Thẩm thị đã rất tín nhiệm các con, với lại nàng nghĩ nếu Tử Tình không mua mầm móng dương khoai dưa hấu, thì làm gì có ngày tốt hôm nay. Tử Tình đương nhiên không biết trong lòng Thẩm thị nể trọng mình như vậy.


Tử Lộc, Tử Thọ đều muốn đi, Tử Phúc cởi nút thắt của dây buộc chuỗi tiền ra, cho Tử Lộc và Tử Tình mỗi người cầm 20 văn, Tử Thọ cũng cho 5 văn, còn lại thì hắn cầm.


Bốn người đến chợ phiên, có rất nhiều người, lại là mùa hè, đủ loại mũi mồ hôi xen nhau hào vào không khí, rất khó chịu, đang muốn dẹp đường về nhà thì Tử Thọ hô một tiếng: "Kia không là bà sao? Bà đang làm cái gì vậy?"
Tử Phúc nói: "Bà đang bán đậu hủ. Chúng ta đi thôi."


Tử Thọ nói: "Đại ca, ta muốn ăn, ta có tiền." Tử Phúc không biết nên thế nào giải thích cho đệ đệ hiểu.


Tử Tình liếc nhìn, biết Điền thị đã nhìn thấy bọn họ, đi về thì không tốt. Vì thế đi đến chào hỏi, thì ra Điền thị bán đậu hủ, thêm chút đường và dấm chua, ê ẩm ngọt ngào , ngày hè ăn rất hợp, kiếp trước lão mẹ của Tử Tình cũng hay làm. Còn có một loại màu đen, gọi là đậu hủ cỏ, dùng một loại cỏ trên núi vắt ra nước rồi làm, chi phí rất thấp, trước kia Tử Tình cũng ăn qua. Tử Tình đứng một hồi, phát hiện màu đen là một văn tiền một chén, đậu hủ 2 văn, buôn bán cũng không tệ.


available on google playdownload on app store


Vài người đứng đó, Điền thị cũng không có ý cho bọn họ ăn, nói với Tử Phúc: "Trong nhà có người đến xem thân, bảo cha ngươi đến một chuyến, không có chuyện gì thì dẫn đệ đệ muội muội trở về sớm đi, trời nắng lắm."


"Bà, ta muốn ăn đậu hủ." Tử Thọ nửa ngày đều không có ai giúp hắn ăn đậu hủ, liền tự mình mở miệng .
Điền thị nghe xong, lấy thìa xúc một ít bỏ vào miệng Tử Thọ, nói: "Ăn rồi đó, đi đi, bà còn bán lấy tiền nữa."


Tử Thọ nói: "Bà, ta muốn một bát đầy đủ, có đường, giống bọn họ."
"Một đám như quỷ ch.ết đói đầu thai, không phải nói là bà muốn bán kiếm tiền sao? Về nhà nhanh đi."
"Bà, ta có tiền, ngươi xem." Nói xong Tử Thọ lấy liền năm văn trong túi ra.


Điền thị ngây ngẩn cả người, giơ tay nhận lấy tiền đồng, sắc mặt Tử Phúc thay đổi, Tử Tình cũng rất tức giận, muốn kéo Tử Thọ bước đi, nhưng tiền đã đến trong tay Điền thị, không ăn không phải tiện nghi bà sao? May tay nghề của Điền thị không kém, một lát đã làm xong 4 bát màu đen, chua chua ngọt ngọt, lại dùng nước giếng ướp lạnh, Tử Thọ nhanh chóng ăn xong, Tử Tình hỏi hắn: "Tiểu Tam muốn ăn nữa không?" Tử Thọ gật gật đầu.


Tử Tình bảo Điền thị làm thêm một chén đậu hủ cỏ, Điền thị có chút không vừa ý, nhưng bà đã lấy 5 văn của cháu, vội ngượng ngùng làm một chén cho Tử Thọ.
Ăn xong, Tử Tình lại muốn đi dạo tiếp: "Đại ca, xem thân là gì vậy?" Tử Tình nhớ lời Điền thị nói.


"Xem thân chính là bà mối nhà khác đến để xem tướng, ngươi là nữ tử, đừng nghe mấy chuyện này." Tử Phúc giải thích.
Thì ra là chuyện của Hạ Ngọc, Tử Tình tương đối đồng tình với nhị cô, nghe nói hồi nhỏ bị bệnh, chữa trị chậm trễ nên mới vậy.


Nhìn một vòng, Tử Tình cũng không mua được gì, quả lê quá nhỏ, màu sắc nhợt nhạt, không để trưng bày ngày tết được, Tử Tình muốn mua quả lê thật to, hoặc chanh đường, có thể để một thời gian dài, tới tết âm lịch, màu sắc tươi tốt, lại ăn ngon, có thể bán giá tốt, nhưng tìm được chỗ nào đây?


"Đại ca, ngươi thích ăn hoa quả gì nhất?" Tử Tình hỏi, muốn biết chút ít từ miệng đại ca.
"Hoa quả gì, lúc trước điều kiện nhà mình sao mà ăn được gì, ca ca lần đầu tiên ăn được dưa hấu đó."


"Đại ca, ngươi đã ăn quả nào mà không mấy tiền mua chưa, chắc ngươi cũng thấy nhà người khác có trồng cây ăn quả chứ?" Tử Tình tiếp tục hỏi.


"Cây ăn quả, đúng rồi, Tú Thủy có cây đào trước cửa, nhà sát bên có gốc cam, Tú Anh, Tú Thủy cô cô đều bảo ngươi canh gác, bọn họ thì lấy sào trúc hái trộm cam, ngươi không nhớ rõ à, ngươi còn nói là cam ăn ngon, ngươi không nhớ rõ hả?" Tử Phúc hỏi.


"Ca, ta hỏi ngươi có ăn hay thấy qua không, chứ đâu bảo ta." May là đầu óc mình linh hoạt.
"Ta biết, Trung thu năm ngoái đại nương lấy mấy quả quýt từ nhà mẹ đẻ về, nhưng chua lắm, đúng rồi, có lựu nữa." Nhị ca nghĩ tới.


Quýt có thể trồng, nhưng không để lâu được như chanh đường, với lại chanh đường bán giá cao hơn. Tử Tình hài lòng nhất vẫn là chanh đường, ví như kiếp trước mình thích ăn chanh Nam Tề, ăn ngon mới bán giá cao, đã muốn trồng thì phải trồng loại nào quý như dưa hấu, nhưng trồng hòa quả thì sẽ không có tiền lời trong một thời gian.


Tử Tình sợ dưa hấu càng ngày càng nhiều, tiền thu vào của nhà mình sẽ giảm dần theo năm, cho nên muốn kiếm sản phẩm thay thế. Nhưng bây giờ không phải mua cam và quýt, chỉ có thể đợi đến Trung thu, đi An Châu tìm xem. Cây táo không thích hợp trồng ở đây, nhưng nàng nhìn thấy một loại quả táo nhỏ, gọi là táo hồng, nhưng ăn không ngon.


Vòng vo nửa ngày, Tử Tình còn tìm được một loại dưa gang, nhưng ở đây gọi là lê, tuy bán không cao, nhưng nhà mình trồng ít ăn đỡ thèm vẫn được. Tử Tình chọn vài cái, tìm khắp cả chợ mới có quả lê to to, chỉ chwof sau này đột biến gien. Quả đào cũng không có vì hết mùa.


"Đúng rồi, tiểu muội, ta nhớ ra rồi, chỗ đất trồng rau nhà bà có hai gốc cam, cao hơn một thước, bà nói muốn chặt đi, sợ bọn nhỏ trộm cam mà té thì không hay." Tử Phúc nói.


"Vậy ngươi nhớ là đến mùa đông thì hái nó về, nói trước cho bà một tiếng, bảo bà giữ hạt lại, ngươi muốn." Tử Tình nói.
"Còn có một gốc cam ở gần phòng bếp nhà đại nương nữa, nhưng không biết kết quả chưa, không biết được ăn hay không nữa?" Tử Lộc nói.


"Cây đó quá lớn, đại nương không cho chúng ta đâu." Tử Phúc nói.
Tử Tình không lo lắng, kết quả thì vẫn ăn được mấy quả, tự mình giữ lấy hạt là được.


Trở về nhà, Tử Phúc nói phụ thân là bà bảo ngày mai hắn đến lão phòng một chuyến, có người đến xem thân, Thẩm thị nói: "Trời nóng như vậy cũng xem thân, cũng quá sốt ruột đi, không phải nhà ai cũng đều chờ mùa thu mát mẻ mà rãnh rổi xem thêm sao?"


"Ai biết được, ngày sau đi thì biết, năm nay Hạ Ngọc cũng tròn mười sáu, cứ tiếp tục thì sẽ để Thu Ngọc lỡ thì mất. Trong lòng nương cũng sốt ruột." Tăng Thụy Tường nói.


Tử Tình mới biết được thì ra nữ tử nơi này ở tuổi 15 16 là xuất giá, còn để đến 18 mà chưa lấy chồng sẽ bị người chê cười.






Truyện liên quan