Chương 62: Manh mối
Buổi sáng, trời trong, Tử Tình ra ngoài, dưa hấu lại ngã trái ngã phải, mất vài ngày mới nâng dậy hết, đây là chuyện nói sau.
Trời nắng, Thẩm thị nhanh chóng phơi cải dầu, sau đó đi thăm Chu thị, thuận tiện mua ít thịt về. Sau khi trở về, Thẩm thị nói cây cổ thụ bên đường bị nhổ tận gốc, cây cối thì ngã nghiêng, rất đáng sợ. Nhưng nàng nhặt không ít nhánh cây về làm củi, còn kéo Tử Tình tới tới lui lui nhặt mấy bó lớn, chất thành núi nhỏ.
Thẩm thị nói cha Tử Bình đã trở về, muốn dẫn Chu thị vào thành ở một thời gian, thuận tiện muốn tìm đại phu trong thành xem chân cho Chu thị. Tử Tình nghĩ khẳng định Thẩm thị cũng hi vọng Chu thị được trị khỏi.
Nghe ý của Thẩm thị thì lão gia tử cùng Điền thị không đồng ý, có thể là bởi vì con trai cả phải thuê phòng trong thành, huống hồ rau dưa phải mua hết. Nhưng Tăng Thụy Khánh không thể về nhà mỗi ngày, Chu thị lại không đi lại được, không có người chiếu cố thì cũng không tiện. Tử Bình đương nhiên là đi theo hầu hạ. Thẩm thị về nhà lại nhặt một rổ trứng gà đưa qua, nói trong thành cái gì cũng phải tiêu tiền.
Thời tiết bình thường trở lại, nhưng nhiều mưa hơn, Tăng Thụy Ngọc miễn cưỡng gieo xong mạ ở ruộng nước, mỗi ngày mưa phùn triền miên, núi gần thôn bị màn mưa làm mờ mờ ảo ảo, mưa dầm Giang Nam như một bức tranh thuỷ mặc không rõ ràng, mưa nhiều đâm chán.
Ai biết từ khi vào tháng tư, trời bắt đầu nóng lên, mỗi ngày mặt trời chói chang, nắng một tháng, ruộng nước bắt đầu khô héo, nhà nhà tát nước cứu lúa, miễn cưỡng thu hoạch lúa mạch, sản lượng giảm là điều tất nhiên, nhà Tử Tình gặt được 4 thạch, chỉ bán 2 thạch, vẫn cho lão gia tử 1 thạch, còn lại thì cất, Thẩm thị còn mua không ít gạo.
Trong viện, dưa hấu không chịu nhiều ảnh hưởng lắm, trồng gần nên tiện lợi nhiều, nước rửa mặt, nước tắm, nước rửa rau đều đem đi tưới, một chút cũng không lãng phí. Mực nước giếng tuy có giảm, nhưng không khô cạn. Làm Tử Tình kinh hỉ là nàng phát hiện hạt cam năm trước đã nảy mầm, cao gần một gang tay, điều này càng làm Tử Tình quyết tâm muốn mua núi, hơn nữa, Tăng Thụy Tường cũng đáp ứng rồi. Một mình Tử Tình ngồi ở một mảnh đất nhỏ làm vườm ươm, bắt đầu ươm giống, nhờ tam đường thúc bớt chút thời gian đi mua ít đá .
Hôm nay Thẩm thị muốn vào thành, nói muốn đi thăm Chu thị, thuận tiện giao cho Chu chưởng quầy hai sọt trứng gà, lúc này có Hà thị ở nhà, Tử Lộc đến trường đi, Thẩm thị xuất môn đều dẫn Tử Tình đi theo.
Ở chỗ Chu chưởng quầy, Thẩm thị mua chút quả vỏ cứng, ít điểm tâm, hai người hỏi thăm, đi đến một căn nhà nhỏ mà Tăng Thụy Khánh thuê, bên trong có 3 hộ gia đình cùng ở, điều kiện không được tốt, nhưng nhìn thấy Thẩm thị, Chu thị vẫn là cao hứng, nói là cha đứa nhỏ may mắn tìm được một lang trung giỏi mới về dưỡng lão, mở phương thuốc cho nàng, nói điều dưỡng cho tốt, còn có thể sinh con, bây giờ nàng đã ăn mười thang dược.
Thẩm thị vừa nghe, vội niệm "A di đà phật, cảm tạ bồ tát, ngươi vất vả nhiều năm giờ cũng được báo đáp, ngươi nên mở lòng một chút cho thoải mái." Nói xong Chu thị rơi nước mắt. Hại chị em dâu lúc này cùng mục tiêu trò chuyện, cho nên càng nói càng dính, càng nói cũng càng nóng hổi, hai người còn nói đến chuyện đêm trừ tịch (đêm 30) không thoải mái kia.
"Đệ muội, lúc đó ta cũng không phải nhằm vào ngươi, vừa nghe lão nhân nói, ta không suy nghĩ nên nói bừa. Sau này ta suy nghĩ kĩ lại, đấy cũng không thể là chủ ý của ngươi, nào có nương nào bỏ được con mình, huống chi Tử Phúc còn ưu tú như vậy. Mà chỉ có loại người như Yến Nhân Đạt, sinh con cho lắm vào rồi nuôi không nổi, mới nghĩ cướp tài sản người khác."
"Ta nghĩ tẩu tử tuổi trẻ như vậy, sao không trị hết bệnh được? Ơn dưỡng to lớn cỡ nào cũng không bằng con tự mình sinh ra. Trước kia là do không điều kiện, lúc này nhân cơ hội mà chăm sóc bản thân cho tốt, thế nào cũng sinh được con!"
Nửa ngày không thấy được Tử Bình, Thẩm thị liền hỏi một tiếng, Chu thị nói là cách vách có một đôi vợ chồng tuổi trẻ, nam tử thường xuyên ra ngoài làm việc, nữ tử ở nhà làm tú sống (thêu thùa may vá), "Ta thấy nó cũng không nhỏ, đã mười hai rồi, nên để cho nó đi học chút châm tuyến, trước kia ở nhà làm gì có thời gian rãnh. Mà giờ này còn chưa về nhà. Nếu không thì, Tử Tình, ngươi đi kêu một tiếng, ngay cách vách thôi."
Tử Tình đáp ứng, gõ cửa gọi Tử Bình ra ngoài, ai biết mới xoay người định về thì gặp một đại nam nhân nhìn chằm chằm Tử Bình, thì ra là chủ nhân nhà này đã trở lại, Tử Bình hớn hở hỏi: "Hồ đại ca, sao hôm nay về sớm thế, Hồ tẩu tử còn chưa có nấu cơm đâu."
"Ừ, hôm nay ngươi cũng về nhà sớm như vậy mà, vị tiểu muội muội này là ai?"
"Là đường muội của ta, ở nông thôn đến thăm nương, nương ta bảo ta về nhà sớm." Hai người quen thuộc quá độ làm Tử Tình phát hoảng.
Tử Tình thấy ánh mắt hắn nhìn đường tỷ không thích hợp, cảm giác như có chút lỗ mãng, không chút kiêng nể gì, nhìn là biết không phải kẻ đoan chính gì, Tử Tình liếc mắt một cái đã không thích người như thế, nhưng là kỳ quái, Tử Bình lớn như vậy mà chẳng có chút hiểu biết gì, tính cảnh giác cực kì thấp.
Tử Tình đánh giá Tử Bình, tuy không phải đại mỹ nữ gì cả, nhưng phát triển tốt, những đặc thù của thiếu nữ đã có chút lộ ra. Tử Tình có dự cảm không tốt, nam nhân đều là loại người có mới nới cũ, đừng bị lừa gạt. Nhưng lời này không thể nói toẹt ra.
"Tỷ, chủ nhân nhà này bao nhiêu tuổi? Ngươi quen bọn họ lắm sao?"
"Quen chứ, bọn họ đều nhiệt tình, nhà chúng ta vừa chuyển đến, Hồ gia tẩu tử đã đi qua giúp không ít, cũng trò chuyện với nương. Sau này nương ta thấy nàng ở nhà làm tú sống một mình, nên muốn ta đi học. Bọn họ bao nhiêu tuổi thì ta không biết, nhưng nhà bọn họ chỉ có một nữ hài tử, mới ba tuổi."
Tử Tình nghĩ nghĩ, chắc tầm hai mươi, liền nói: "Tỷ, ngươi có thời gian thì ở cùng đại nương đi, dù sao thì bây giờ đại nương còn chưa đi được, rất bất tiện, mà châm tuyến thì ngươi vẫn có thể ở nhà làm."
"Ở nhà làm thì được gì, nương ta cũng không thể dạy ta, Hồ gia tẩu tử không những nhiệt tình, tú sống của nàng cũng tốt, Hồ gia đại ca cũng không ngại phiền toái, còn nói có ta ở cùng nương tử, hắn cầu còn không được, như vậy thì nương tử của hắn sẽ không nhàm chán. Hồ gia đại ca thật thương nương tử."
Tử Tình vừa nghe, lại càng không yên tâm, khuyên nhủ: "Nhưng đại nương ở nhà một người cũng nhàm chán, hơn nữa đại nương còn không đi lại được, muốn uống nước hay làm gì đó cũng không tiện, nàng cần ngươi."
Tử Tình nói hết lời rồi, nhìn vẻ mặt Tử Bình, khẳng định là không nghe lọt tai nào. Tạm biệt Chu thị, về nhà, Tử Tình có chút rầu rĩ , cổ đại rất chú ý thanh danh, lỡ đường tỷ có chuyện không tốt, Tử Tình cũng chịu liên lụy. Suy nghĩ mãi, tìm cơ hội khi không có ai, Tử Tình nói lo lắng của nàng cho nương biết.
Thẩm thị nghe xong, nhảy dựng lên: "Nữ nhi à, con còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, lời này đừng nói bừa bên ngoài, biết chưa?" Lại hỏi kĩ càng một lần, Tử Tình đáp hết, sau đó, Thẩm thị không nói về chuyện này, Tử Tình cũng không biết xử lý thế nào. Tiếp đó, bên lão phòng có việc vui.