Chương 132: Khang Bình trở về
Thời gian nhoáng một cái liền tiến vào tháng chạp, Tử Lộc dẫn Tử Thọ cùng Tử Hỉ về đến. mỗi khi Tử Tình nghe chuông cửa vang đã nghĩ là Lâm Khang Bình trở lại, bởi vì hắn đáp ứng Tử Tình sẽ trở về trước tết, đợi đến hai mươi tháng chạp, Tử Phúc từ thư viện trở về, hai tháng nay hắn luôn luôn tại thư viện thảo luận kì thi sang năm với bạn cùng trường, Lâm Khang Bình vẫn không thấy, Tử Tình có chút thất vọng.
Đầu năm nay giao thông không tiện, thông tin cũng không tiện, cũng không biết một năm nay Lâm Khang Bình làm việc có thuận lợi, bình an không. Trong lòng Tử Tình bất ổn, luôn ngóng trông hắn trở về, lại lo lắng hắn biết chuyện kia xong sẽ khó chấp nhận, dù sao hắn vẫn là một nam nhân cổ đại.
Nhưng trong lòng Tử Tình không có nhiều sợ hãi, bản thân nói như thế nào cũng là một người hiện đại, hơn nữa nàng có thể cảm giác được Lâm Khang Bình thật lòng, nhưng cũng hi vọng việc này có thể mau chóng kết thúc. Chủ yếu là Tử Tình không nghĩ mỗi ngày đối mặt với ánh mắt lo lắng áy náy của cha mẹ, vừa mới bắt đầu, Thẩm thị cùng Hà thị còn lo lắng Tử Tình sẽ chịu không nổi nhục nhã, mỗi ngày đều ở cùng nàng, Tử Tình có nói với họ, tuyệt đối sẽ không đi tìm ch.ết, sau này Thẩm thị thấy nàng thật sự vẫn ăn ngủ, cuộc sống như cũ, mới buông lỏng tâm tình xuống.
Sáng sớm hôm nay, Tử Tình giúp đỡ Thẩm thị nhổ lông gà, Tử Phúc dẫn bọn đệ đệ muội muội ở thư phòng viết câu đối, lúc này, chuông cửa vang lên, Thẩm thị thấy bọn họ đang bận, nói: "Có thể là cha con và ông bà nội trở lại, con ra mở cửa đi."
Tử Tình vừa đem cửa mở ra, còn chưa có thấy rõ người đến là ai, đã bị người tới gắt gao ôm vào trong lòng, Tử Tình vừa muốn giãy dụa, nghe thấy bên tai có tiếng nói nhỏ: "Tình nhi. Là ta, ta đã trở về, Tình nhi, Tình nhi của ta, ta đã trở về."
Nước mắt Tử Tình chậm rãi tràn ra đến, những ngày ủy khuất bộc lộ ra. Tử Tình lôi kéo vạt áo Lâm Khang Bình nghẹn ngào không nói. Lâm Khang Bình chôn mặt ở hõm vai Tử Tình. Đột nhiên cảm thấy được một chất lỏng ẩm nóng, vội ngẩng đầu lên nhìn Tử Tình, dùng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Tử Tình, cười nói: "Không ngờ ngươi cũng nhớ ta như vậy. Vừa thấy ta nước mắt đã chảy thành sông, không uổng phí ta ngày đêm vất vả về đây."
Ai ngờ Lâm Khang Bình càng lau nước mắt Tử Tình càng nhiều, Lâm Khang Bình cười nói: "Còn rơi nữ là ta dùng miệng lau đấy." Tử Tình bỗng chốc ngượng ngùng. Vội đẩy hắn ra, từ dùng khăn tay lau.
Lâm Khang Bình cầm lấy tay Tử Tình hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Lúc ta không ở đây ngươi bị ủy khuất gì?"
Lời này vừa hỏi, nước mắt Tử Tình lại trào ra. Lâm Khang Bình vội ôm Tử Tình "Nín khóc, nín khóc, ta đã về rồi mà."
Tử Tình lo lắng bị người ngoài nhìn thấy thì không hay, giãy dụa muốn đóng cổng lại, Lâm Khang Bình nói: "Bên ngoài còn có đồ nữa."
Tử Tình thấy bên ngoài còn có một chiếc xe ngựa, Lâm Khang Bình nới Tử Tình ra. Lấy khăn tay của mình lau khô nước mắt cho nàng, rồi đánh xe vào. Lúc này, lão gia tử bọn họ cũng đi lại. Tăng Thụy Tường nói: "Xa xa thấy một chiếc xe ngừng ở cửa, còn tưởng là ai nữa chứ? Chu chưởng quầy thì đã đến mua hàng từ trước rồi. Bà ngươi còn nói là có lẽ đến đưa hàng tết."
"Vâng, nhạc phụ, tiểu tế (xưng hô của con rể với cha chồng) đúng là đưa hàng tết đến." Lâm Khang Bình cười nói.
Tăng Thụy Tường nghe xong, trầm mặc không nói, nhìn nhìn hồng ánh Tử Tình đo đỏ, Lâm Khang Bình nghi ngờ nhìn Tăng Thụy Tường một cái, lại nhìn nhìn lão gia tử cùng Điền thị, ánh mắt lão gia tử cùng Điền thị trốn tránh. Lúc này đã đến gần nhà, Lâm Khang Bình áp chế nghi vấn dưới đáy lòng, đem đồ đạc trong xe chuyển xuống, Tử Tình xốc lên màn xe, chất đầy nửa xe ngựa, các loại điểm tâm, quả vỏ cứng ít nước, vải dệt, da nhung, còn có 6 tảng ngọc thạch. Tử Phúc bọn họ nghe thấy động tĩnh, đều chạy đến hỗ trợ, đem đồ trực tiếp chuyển vào thư phòng, Điền thị luôn luôn tha thiết nhìn xem, lão gia tử dẫn bà vào phòng sưởi ấm. Thẩm thị đã ngâm trà, cầm chút điểm tâm ở kinh thành làm cho để bọn họ nếm thử trước.
Sau khi ăn xong, tiễn bước hai vị lão nhân, Thẩm thị chọn hai hộp điểm tâm lớn để bọn họ mang về. Cả nhà ngồi trên thảm lông dê ở thư phòng, đùa nghịch những thứ Lâm Khang Bình mang về, Thẩm thị là một áo khoác dài có cổ lông chồn đen tuyền, Tử Tình là màu, Tử Vũ còn nhỏ nên là lông thỏ trắng tuyết, bốn xấp vải lụa, bốn xấp vải bông, Tử Phúc mua thêm giấy và bút mực các loại, Tăng Thụy Tường là chặn giấy phỉ thúy, ống đựng bút phỉ thúy. Tử Tình còn được thêm một đôi giày, nói là làm bằng da tuần lộc, vừa nhẹ vừa không ngấm nước, Tử Tình cực kì vui vẻ, lúc trời mưa hay tuyết đi lại không thuận tiện, cũng may hai năm này bản thân không làm gì nên không ra cửa, bằng không thì phiền ch.ết. Đôi giày này vừa vặn để dùng.
Cuối cùng, Lâm Khang Bình lại mở ra hai bao lớn, là các loại hải sản, có mực, cá, hải sâm, cá muối, tôm, còn có nhất bó rong biển lớn, Thẩm thị thấy mấy thứ này, liên tục nói: "Tốn kém quá, mấy thứ này chưa thấy thì sao biết ăn thế nào, mua cũng là lãng phí, tốn bao nhiêu bạc vậy? Người nhà thì đừng khách khí, huống chi ngươi còn đang vào giai đoạn lập nghiệp, càng phải tiêu tiền tiết kiệm, về sau không được như thế nữa đấy."
"Nương, cũng là người một nhà thì cần gì phải thế? Ta đã hỏi rõ phải chế biến thế nào rồi, đây đều là đồ mua trực tiếp trong tay ngư dân ở bờ biển. Ta còn có một cái thỉnh cầu, bây giờ ta không phải hạ nhân Văn gia, còn nữa, người Văn gia lên kinh thành cả rồi, ta muốn ở lại đây cùng các ngươi đón tết, ta biết nếu theo lẽ thường thì cô gia không thể ở lại nhạc gia mừng năm mới, mà ta cùng Tử Tình cũng chưa kết hôn, cho nên mới cả gan nói ra yêu cầu, không biết nhạc phụ cùng nhạc mẫu có thể đồng ý không?"
Thẩm thị cùng trượng phu trao đổi ánh mắt, Thẩm thị nói: "Nếu như thế thì cứ ở lại đi. Về sau, nếu ngươi nguyện ý, trước khi ngươi thành thân, đều có thể về nhà ăn tết. Đừng khách khí, với lại chúng ta rất xin lỗi ngươi." Thẩm thị nói xong vành mắt liền đỏ, Tăng Thụy Tường vội đè tay nàng lại, lắc lắc đầu, Lâm Khang Bình thấy, cũng chỉ làm bộ như không phát hiện, nhưng lòng nghi ngờ lại thêm sâu.
"Ta đã biết, cám ơn nương. Đúng rồi, đây là 6 tảng ngọc thạch ta đã chọn tỉ mỉ, nhạc phụ, nhạc mẫu, và các ca ca, đệ đệ muội muội mỗi người một tảng, coi như là lễ vật ta tặng mọi người. Sauk hi thành thân, nếu muốn giữ làm trang sức hoặc làm vật trang trí đều tùy ý mình, ngọc phỉ thúy này đã bán giá cao ở kinh thành, về sau, chỉ sợ càng ngày càng quý hiếm, nương cứ cất cho bọn họ, tương lai bọn họ thành thân rồi hẵng đưa." Lâm Khang Bình nói.
"Đây coi như là lễ vật chúng ta đưa trước, về sau các ngươi thành thân chúng ta không tặng thêm nữa. Ta nói rồi mà, một tảng đá này trị giá vài chục lượng bạc, các ngươi còn không tin." Tử Tình ngắt lời.
"Ngươi là đồ quỷ hẹp hòi." Tử Phúc nghe xong xoa tóc Tử Tình rối luôn.
"Còn ta nữa, bắt nhiều chim bìm bịp cùng cá chạch như vậy, ngươi vừa nói muốn ăn, không phải ta luôn vui vẻ chạy đi bắt cho người à?" Tử Lộc cũng nói.
"Đúng vậy, đại tỷ cũng luôn sai ta như sai người hầu ý, làm mấy hộp gỗ bằng lim này, lại khắc (trạm trỗ) hoa khắc núi, cũng không biết đại tỷ muốn dùng để đựng thứ bảo bối gì." Tử Thọ nói.
"Sao lại đồng lòng phê phán ta hả, không ngờ ta phải kiếm bạc còn phải chịu các ngươi khi dễ, nương nhìn kìa." Tử Tình cố ý kéo vạt áo Thẩm thị, nói.
"Thật sự là đắt vậy sao? Lúc Tình nhi mua chỉ có 5 lượng một tảng mà?" Thẩm thị nghe xong hơi hoài nghi.
"Nương, lúc đó là người bán không biết thứ này đáng giá. Bây giờ mới biết đáng giá thì ai sẽ bán 5 lượng nữa. Đúng rồi, nương định làm cái gì?"
Thẩm thị nhìn nhìn Tử Tình, nói: "Con có 2 tảng chưa đụng đấy thôi muốn đánh chủ ý về phía nương à? Trong tay con còn không biết bao nhiêu tảng đá nhỏ nữa, muốn giấu giếm ta? Nói thật, muốn làm gì?"
Tử Tình thấy Thẩm thị phòng bị, rót cho mẫu thân một chén nước để lấy lòng, cười nói: "Nương, con chỉ muốn góp ý kiến cho nương thôi mà, đừng làm trang sức nữa, ta tặng nương trang sức nhiều rồi, không bằng khắc nó thành một củ cải trắng lớn, cải trắng biểu thị cho tài lộc mà! Đặt trong nhà thì thật tốt, vào cửa chính là tiền tài. Đương nhiên, mảnh vụn còn lại đối với nương là vô dụng, cho con cũng được. Ta nhất định sẽ không lãng phí."
Tử Thọ nghe xong hưng phấn xoa hai tay: "Nương, nếu không thì để con thử xem. Bây giờ con có thể khắc bảng chữ rồi đấy."
"Được, chờ tương lai ngươi thành thân, có tảng đá của riêng mình rồi tự mà khắc.” Tử Phúc nói.
"Ngươi lại khổ luyện mười năm, lúc ta thành thân thì nhờ ngươi khắc gì đấy cũng được." Tử Hỉ vỗ bả vai Tam ca.
"Thôi, luyện năm năm nữa là được, lúc ta thành thân sẽ nhờ ngươi khắc cho ta con dấu." Tử Lộc cũng góp vui.
"Tránh xa ta ra, bây giờ ta khắc chữ đã có thể bán lấy tiền, còn chờ đợi gì chứ? Tương lai các ngươi phải cầu xin thì ta mới khắc nhá. Nhưng chưa khắc qua đồ lớn bao giờ, chủ yếu là không có nguyên liệu." Tử Thọ một mặt đắc ý, lại nói với Lâm Khang Bình: "Tỷ phu, lần sau mua ít ngọc thạch bình thường về để ta luyện tập, được không?"
Lâm Khang Bình bị từ "Tỷ phu" làm hôn mê, vội vàng gật đầu.
"Tam ca, ta muốn bươm bướm giống tỷ tỷ, ngươi khắc một cái cho muội muội được không?" Tử Vũ nhỏ giọng hỏi. Bỗng chốc làm Tử Thọ khó khăn, hắn đành phải vuốt đầu xấu hổ nói: "Chờ tam ca học xong đã."
Một phòng ồn ào cười to, cười đủ, Tử Lộc nói: "Haizzz, tết rồi sao không có người chơi mạt chược ta."
Lần này xem như nhắc nhở mọi người, trừ Tử Vũ, ai cũng muốn lên bàn ngồi, Tăng Thụy Tường nói: "Tiểu hài tử không được chơi, mạt chược ngươi còn không phân biệt hết, chờ tương lai ngươi học xong chữ rồi chơi, còn các ngươi phải xếp hàng, lớn trước nhỏ sau."
Tử Vũ mặc kệ, nói: "Vậy thì con chẳng phải là vĩnh viễn không chơi được à."
Thẩm thị cười hề hề nói: "Nhào vô thôi."
Đánh vài vòng mạt chược, Tử Tình cũng không có thời gian để nói chuyện riêng tư cùng Lâm Khang Bình, thu dọn tây sương phòng xong, để Lâm Khang Bình rửa mặt rồi đều tự nghỉ ngơi.