Chương 136: Tử Tình bị thương
Sáng sớm mùng ba, Thẩm thị chuẩn bị những thứ tặng cho Thu Ngọc, lại phân phó Khang Bình coi chừng Tử Tình cho tốt, mới để bọn họ ra cổng. Đến lão phòng đón người trước, Điền thị thấy Tử Tình thì tức giận, liếc mắt một cái, nhịn một hồi vẫn hỏi: "Tử Tình, hôm qua sao ngươi không cho bọn Quế Anh bông tai, còn có nhẫn, khuyên tai, chỉ sợ trị giá không ít tiền bạc nhỉ, sao lại tùy tùy tiện tiện cho người ngoài? Có gì đó lại không tặng cho người nhà, ngươi không biết ai xa ai gần à?"
"Nhưng trước kia ta ăn không đủ no cơm, Tú Thủy cô cô luôn cho ta bánh nướng ăn, mua cho ta nhiều thứ. Ai thiệt tình với ta ta biết." Tử Tình vừa nói, Điền thị không thích nghe, nhìn Lâm Khang Bình đứng một bên, ngứa mắt, húc đầu hỏi: "Khang Bình, có phải ngươi đánh Đại Mao không? Ngươi cũng quá ngoan độc, cư nhiên dám chặt ngón tay hắn, đồ dã man."
"Bà, lúc ta đính hôn mới gặp sơ qua Đại Mao, bây giờ còn nhớ không nổi hắn thế nào, vì sao ta lại đánh hắn? Ta còn không biết nhà đại cô ở chỗ nào nữa? Hắn làm ra chuyện gì đáng đánh à? Vì sao bị cắt ngón tay? Chẳng lẽ là đụng vào thứ gì không nên đụng? Cái này thì không trách người khác được, hắn đó, nếu không nhớ, chỉ sợ tương lai cả bàn đều thì chặt cũng nên." Lâm Khang Bình chậm rì rì nói.
Sắc mặt Điền thị thay đổi, định nói gì, nhưng nghĩ là tết, nên thôi, giục mọi người đi nhanh.
Lúc này có Chu Thiên Thanh dẫn đường, nói có thể đi từ đường nhỏ vòng qua cầu độc mộc kia, như vậy vẫn đi gần hơn là vòng qua An Châu. Lâm Khang Bình vội vàng đánh xe ngựa, người nhiều, căn bản chất không hết, đành phải đưa một chuyến nữ oa cùng tiểu hài tử trước, cả nhà Thu Ngọc thấy có sẵn xe ngựa, cũng đi theo, nói muốn nhìn nhà mới của Hạ Ngọc.
Lâm Khang Bình thấy mọi người ngồi yên trên xe, mới đem Tử Tình cùng Tử Vũ ôm lên xe ngựa. Nhị dượng Chu Thiên Thanh cùng Lâm Khang Bình ngồi ở ngoài thùng xe, một cái đánh xe, một cái chỉ đường. Tam dượng Chú Vân Giang dẫn vài nam tử lớn hơn một chút, từ từ đi phía sau, chờ xe ngựa quay đầu sẽ tới đón. Tử Tình nhìn lướt qua Đại Mao, trừ bỏ ngón tay, không thấy bị tổn thương gì khác, nhưng đi hình như có chút khập khễnh.
Trong xe có tỷ muội Quế Anh, Tử Tình không nói nhiều lời, đến Kiều thôn, Tử Tình nhìn thấy nhị cô vẫn kiễng chân đứng ngóng ở đầu thôn. Vẫn mặc bộ áo bông đỏ của mấy năm trước. Hạ Ngọc thấy Lâm Khang Bình ôm Tử Tình xuống dưới, cười nói: "Người đã xinh đẹp, mặc quần áo này liền đẹp hơn ." Lại nói với Lâm Khang Bình: "Khang Bình, ngươi thật cao, lại cao them nữa à, cao hơn dượng ngươi một cái đầu rồi."
Tử Tình cười nói: "Nhị cô, ngươi cũng có quần áo xinh đẹp, đừng có gấp."
Vào cổng, Lâm Khang Bình chuyển đồ xuống. Hạ Ngọc thấy có thịt heo thịt dê, còn có quả vỏ cứng ít nước, điểm tâm, vội nói: "Lại để nhị tẩu tiêu pha rồi."
"Nhị tẩu thương ngươi mà." Thu Ngọc có chút chua chát.
Lâm Khang Bình dặn dò Tử Tình không cần tùy tiện ra ngoài, rồi mới đánh xe đi tiếp bọn người kia.
Thu Ngọc thấy nói: "Lâm tiểu tử đối với ngươi thật không sai, vừa săn sóc vừa tiêu tiền mua này nọ, nghe bà ngươi nói, quà tặng lễ kéo cả nửa thùng xe, đều là thứ tốt, bà ngươi nói thấy bao nhiều thứ mới lạ, cứ đừng nói là ăn. Cặp trâm cài ngươi mới đổi là hắn mua à, rất đẹp, vừa thấy là biết đáng giá hơn cái trước. Một bộ ngươi mặc đã đủ chúng ta sống hai ba năm, mạng của ngươi thật đúng là tốt, chó săn thỉ vận đi (chó săn được cứt, =.,= tục thế tời ơi)." Tỷ muội Quế Anh nghe xong, vẻ mặt hâm mộ, tròng mắt nhìn chằm chằm trên người Tử Tình.
"Lại nói bậy bạ gì đó, tết thì nói cho lịch sự tí chứ?" Hạ Ngọc nghe xong Thu liếc Ngọc một cái.
Tử Tình lấy bộ đồ mình may cho nhị cô ra. Mừng đến nỗi Hạ Ngọc sẽ thay ngay, Tử Tình ở phía sau kêu: "Nhị cô, đây là đồ ta làm cho ngươi." Quế anh cùng Hoa Quế nhìn chằm chằm không nháy mắt.
Thu Ngọc ở một bên cũng hỏi: "Tử Tình, sao không làm cho tiểu cô một bộ? Tiểu cô cũng thích quần áo xinh đẹp. Sao trong mắt ngươi chỉ có nhị cô, không có tiểu cô?"
"Tiểu cô, quần áo ngươi làm tốt hơn ta mà, nhị cô bệnh mới khỏi, đại phu nói không được làm quá nhiều, ta mới làm quần áo mới cho."
"Sao giống nhau được? Quần áo nhị cô là bằng lụa, ta làm gì có?"
"Nhưng nhị cô chỉ có một bộ quần áo mặc để đãi khách thôi, quần áo của ngươi nhiều. Đừng gạt ta, lúc thành thân ta đã thấy ngươi có mấy bộ bặng lụa." Tử Tình cười nói.
Chờ Hạ Ngọc đổi xong bộ đồ mới đi ra, Tử Tình lại đem đôi trâm hoa cài cho nàng. Hạ Ngọc mới thu xếp pha trà, bỗng nghĩ đến, mặc đồ mới nấu cơm không tiện, muốn đổi áo khoác cũ, Tử Tình đem tạp dề đã chuẩn bị tốt cho nàng mang. Một bộ này, trong lòng Thu Ngọc càng chua.
Thu Ngọc lần đầu tiên đến, Hạ Ngọc mời mọi người tham quan nhà, đầu mùa đông năm ngoái có trồng hai mươi cây bưởi và cam trong sân, còn vây quanh một khối đất trồng rau, trong viện có một cái giếng, đây là hôm tân gia, Thẩm thị nói, sợ lỡ muội phu không ở nhà, Hạ Ngọc cũng không xách nỗi nước, Thẩm thị nói xong lại cho them 3 lượng để nàng thuê người đào giếng.
Thu Ngọc hỏi chi phí làm nhà, nói: "Khi nào ta mới ở được căn nhà thế này đây nhỉ. Ngươi nói đi, cùng là tỷ muội, vì sao nhị tẩu chỉ thương ngươi?"
"Bây giờ mà nghĩ, có thể là trước kia ta giúp nàng chăm sóc mấy đứa nhỏ, khi đó nhị tẩu rất gian khổ, một nữ nhân ôm một đống đứa nhỏ, còn hầu hạ cha mẹ, hai ta ở nhà đâu phải làm việc, sức khỏe ta lại không tốt, ngươi còn lười hơn ta nữa. Nhị tẩu là người nhớ tình xưa." Hạ Ngọc thở dài.
"Ai nào ngờ mới ở riêng, nàng liền phát đạt đâu." Thu Ngọc còn chưa nói xong, xe ngựa đã đến cổng. Lúc đó Tử Tình đang cùng Tử nhi nhặt rau ở phòng trong.
Tử Phúc bọn họ vào cửa không một lúc, Hạ Ngọc có khách đến, năm nay là nàng đãi khách, đều là người Chu gia, Tử Tình không quen, nên dứt khoát ở phía sau hành lang giúp đỡ làm ít việc, chỉ chốc lát, Hạ Ngọc tiến vào, đẩy Tử Tình ra, nói: "Dượng ngươi đều chuẩn bị hết rồi, mau đi ra ăn chút điểm tâm, đừng làm dơ quần áo."
Tử Tình đành phải đi rửa tay, đột nhiên trong phòng đi ra một thiếu nữ đẹp như tiên, đưa tới nhiều ánh mắt ngạc nhiên, Hạ Ngọc vội giải thích nói là cháu ngoại nhà mẹ đẻ. Lâm Khang Bình múc nước cho nàng, lại giúp nàng xăn ống tay áo, lộ ra vòng tay vàng chói lọi, lúc này, Tử Phúc đi tới, nhỏ giọng: "Thấy Quế Anh nhìn chằm chằm các ngươi, lát nữa nhớ cẩn thận."
Tử Tình dẫn Tử Vũ dạo một vòng ở trong viện, liền tới cơm trưa, bởi vì người nhiều lắm, hai bàn, nam nữ ăn riêng, Tử Tình mang theo Tử Vũ ngồi bên cạnh tiểu cô. Cách Quế Anh vài ghế, một bữa cơm bình an vô sự.
Nguyên bản Tử Tình muốn cáo từ về nhà, Hạ Ngọc lại giữ lại, cũng để Tử Phúc dẫn mọi người đến từ đường giúp vui. Cũng cho người trong thôn trông thấy đối tượng Tử Tình đính hôn, nhìn xem còn có ai dám nói gì nữa. bọn Đại Mao nhanh như chớp không thấy đâu, bọn Lâm Khang Bình Tử Phúc cùng nhau vui đùa ầm ĩ, Tử Tình dẫn Tử Vũ vào nhà, trong phòng Thu Ngọc ôm Mộc Mộc ngồi quanh đống lửa, đang cùng Hạ Ngọc nói chút chuyện nhà.
Tử Tình ngồi xuống bên cạnh, vừa pha ly nước trà. Quế Anh tức giận vào được, ngồi sát Tử Tình, Hạ Ngọc hỏi vì sao nàng tức giận, nàng không trả lời, cầm cái ấm nước định pha, nhưng đánh nghiêng nó, một siêu nước nóng đổ hết vào giày Tử Tình.
Chỉ nghe Tử Tình hét thảm một tiếng, Tử Vũ khóc chạy đi gọi người. Hạ Ngọc bước lên phía trước cởi giày cho Tử Tính. Đang định cởi tất, lúc này, Lâm Khang Bình vọt vào. Một phen ôm lấy Tử Tình, tìm căn phòng, đem cửa đóng lại, dè dặt cẩn trọng cởi tất của Tử Tình ra, da chân đỏ bừng đỏ bừng, nổi lên một tầng bọt nước lớn lớn nhỏ nhỏ, Tử Tình đau đến nỗi rơi nước mắt.
Hạ Ngọc thấy, đi ra ngoài nói là tìm ít thuốc mỡ để bôi, Thu Ngọc tiến vào nhìn nhìn, nói: "May là có mang tất, bằng không còn không bị nóng chín mới lạ? Ta mắng Quế Anh rồi, nàng chỉ khóc, nói là không cố ý."
Tử Tình thấy sắc mặt Lâm Khang Bình rất khó xem, liền kéo kéo tay áo của hắn, vừa muốn mở miệng. Lúc này, Tử Phúc bọn họ biết được tin tức cũng vọt vào đến, hỏi; "Sao rồi, để ta nhìn xem." Xem xong liền oán trách: "Bảo ngươi phải cẩn thận rồi, ngươi vẫn không tránh thoát."
Rồi, Tử Phúc bọn họ cũng không có hưng trí nữa, nhưng cũng không thể để nhị cô xấu hổ mà rời đi, nên ăn lung tung cơm chiều cho qua chuyện.
Ngày kế về nhà, Lâm Khang Bình mặt trầm xuống, kéo nhà mình bước đi, tiện thể mang theo Thu Ngọc cùng đứa nhỏ, mặc kệ nhà Đại Mao. Đến lão phòng, Thu Ngọc muốn khuyên nhủ Lâm Khang Bình, lại không tiện mở miệng, lặng lẽ nói cùng Điền thị, Điền thị nghe xong, nói với Lâm Khang Bình: "Quế anh nói nàng không cố ý, Khang Bình, ngươi đừng so đo nữa, lát về ta sẽ mắng nàng, tiểu dượng ngươi còn đang đi bộ, ngươi đi đón đi."
"Bà, ta phải đi mua thuốc bôi cho Tử Tình, không rãnh, Tử Tình còn đang chờ trên xe." Nói xong cũng không thèm nhìn, bước đi. Điền thị tức giận cắn răng.
Trở về trong nhà, Thẩm thị thấy đau lòng, mắng: "Cả nhà đó đều là bạch nhãn lang, không ai tốt lành cả."
"Đều tại ta, là ta không chiếu cố tốt cho Tình nhi, nếu không sợ nhị cô bọn họ khó chịu, ta đã đem ấm nước sôi đổ vào giày nàng, cho nàng biết mùi. Ta thật sự không ngờ nàng sẽ giận chó đánh mèo, nên trách ta, ta cứ cho rằng nàng là nữ hài, sẽ không độc ác như vậy."
Tử Tình nghe xong lời này, liền hỏi trước đó xảy ra cái gì.
Nguyên lai Tử Tình dẫn Tử Vũ đi rồi, Quế Anh liền cố ý đi tới đi lui bên cạnh Lâm Khang Bình, nghe Thu Ngọc nói, nàng có chút động tâm, nguyên bản nàng lớn hơn Tử Tình một tuổi, cũng vào tuổi làm mai, hiểu chuyện nam nữ. Ngày ấy nghe cha mẹ nàng dạy Đại Mao tính kế Tử Tình, biết một nữ bị nam nhân nhìn hoặc sờ soạng sẽ cưới nàng, nên động tâm tư này. Nhưng nàng tới lui trước mặt Lâm Khang Bình nửa ngày, thấy Lâm Khang Bình chẳng thèm liếc một cái, vẫn nói giỡn cùng Tử Phúc, suy nghĩ một chút, chỉ phải tới gần Lâm Khang Bình, một mặt ủy khuất, thấp giọng nói: " Vì sao ngươi sờ ta mông?"
Lâm Khang Bình đầu tiên là ngạc nhiên, chờ phản ứng được mới hỏi ngược lại: "Ai sờ mông ngươi? Ở trong lòng ta, toàn thân ngươi còn không bằng một ngón chân của Tử Tình, đừng coi ai cũng là kẻ ngốc, làm như ta không biết ngươi có rắp tâm gì? Cách ta xa một chút, bằng không ta sẽ hét lên, người bị hao tổn thanh danh là ngươi đấy."
Cũng may bên cạnh không có người ngoài, bằng không thanh danh của nàng hao tổn thật. Nhưng dù là như thế, Quế Anh vẫn đỏ bừng mặt, xấu hổ chạy vào phòng, chắc vì câu nói này nên mới hại chân Tử Tình bị thương.
Thẩm thị nghe xong, tức giận: "Cả cái nhà đó thật là xấu xa bỉ ổi, Đại Mao tính kế ngươi không được, Quế Anh lại tính kế Khang Bình, về sau thấy bọn họ thì trốn xa một chút, mới đầu năm đã xui xẻo rồi, không biết chừng năm nay còn xui gì nữa không."
Tăng Thụy Tường biết cũng là tức giận, trái tim lạnh thấu, người thân như không có cũng được.