Chương 139: Điền thị cầu tình
Lâm Khang Bình đi rồi, Tử Lộc bọn họ cũng khai giảng, trong nhà lại quạnh quẽ như trước, cũng may Tử Tình có nhiều việc phải làm, dưa hấu dưa chuột chờ ươm giống, còn phải kiểm tr.a số cây giống năm ngoái ươm, mặt khác năm nay Tử Phúc thành thân, Tử Tình phải làm bức tranh thêu, Thẩm thị để nàng thêu một bức tranh rộng ba thước dài chin thước để làm bình phong, bởi vì dùng cho thành thân, nên Thẩm thị bảo thêu thứ gì đó cho đẹp mà tươi mới, năm ngoái Tăng Thụy Tường đã vẽ bức mẫu rồi, tháng giêng không được chạm vào kim, nên rãnh rỗi một tháng.
Ngày này, Tăng Thụy Tường vừa ăn xong cơm trưa, Điền thị đi lại, đầu tiên là lôi kéo Tăng Thụy Tường nói chút chuyện nhà, khen Thẩm thị có khả năng, trong lòng có tính toán trước: "Mới vài năm mà nhà ngươi càng ngày càng khấm khá, bây giờ nương mới hiểu là nhị nàng dâu có khả năng, dạy dỗ con tốt, Tử Phúc thì không nhắc, bọn Tử Lộc đều ham học, tương lai Tử Tình, Tử Vũ cũng kém, nhất là Tử Tình, từ nhỏ đã biết chia sẻ thay nương, ngày ấy ở nhà Hạ Ngọc ta mới biết từ nhỏ nàng đã học cai quản nhà cửa, Hạ Ngọc nói là ngươi không ở nhà vài năm, nương Tử Phúc lại phải lo chuyện đồng áng, chuyện trong nhà đành phải dựa hết vào Tử Tình. Trong các nàng dâu, khổ nhất là nương Tử Phúc, lại chịu khó, còn có một tay nghề tốt, cuộc sống đương nhiên là không lo, chỉ là khổ cho nàng mấy năm trước."
Tử Tình nghe thật khác lạ, lão thái thái không có khả năng đặc biệt chạy tới khen lão nương mình, hơn nữa lời nói mềm mỏng, chắc là có chuyện muốn cầu xin, Tử Tình dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được là vì một nhà Xuân Ngọc.
Tăng Thụy Tường nghe mẫu thân đề cập đến chuyện cũ, trong lòng cũng chua xót, nói: "Ngọc Mai dẫn Tử Lộc làm ruộng, Tử Tình vừa chăm lo cho Tử Hỉ mới được mấy tháng, còn nấu cơm giặt đồ, khi đó nàng mới sáu tuổi, bếp còn với không tới nữa. Trong nhà có được này hôm nay nên do mấy mẹ con vất vả làm ra, ta về đã vậy rồi, mà ta làm cha cũng thẹn với bọn nhỏ."
Điền thị nghe xong lời này, nhướng mày. Có chút lệch hướng rồi, vội nói: "Cả nhà cốt nhục tình thân, sao lại nói như thế, ngươi cũng là cha bọn nhỏ, là người đứng đầu của một nhà. Sau này ngày còn dài, ngươi cũng về cạnh bọn nhỏ rồi mà, bọn nhỏ còn ỷ lại vào ngươi đó, bây giờ ta cùng cha ngươi cũng chỉ có thể dựa ngươi, ai biết đại ca ngươi khi nào thì trở về được?"
Lời này Tăng Thụy Tường không có đáp lại, Điền thị dừng một chút, đành phải mở miệng nói: "Nhà đại muội ngươi cũng thật tâm thay đổi, biết sai rồi. Y như ta nói, đều là cốt nhục tình thân, ngươi đừng so đo nữa. Nàng khóc nói muốn ngươi tha thứ cho nàng, cả cái tết mà cả ngày lau nước mắt, chúng ta làm lão nhân mà thấy huynh muội các ngươi như vậy cũng khó chịu, thật ra chuyện Quế Anh cũng không thể trách muội ngươi, tiểu hài tử kiến thức hạn hẹp, thấy đồ Tử Tình mặc làm mờ mắt, Đại Mao cũng bị Khang Bình giáo huấn một chút. Còn bị chặt một ngón tay, lúc này cho cho hắn tram lượng thì hắn cũng không dám giở trò xấu. Con à, nương cũng lớn tuổi rồi, ngươi nghe nương khuyên, bỏ qua cho nàng lần này đi. Huống chi Đại Mao cũng biết sai rồi, quỳ gối trước cửa nhà ngươi nửa ngày, ngươi cũng đừng so đo cùng một đứa nhỏ. Đại ca ngươi không về nhà mấy năm, huynh muội các ngươi lại thành như vậy, ta không đau long sao?" Nói xong Điền thị khóc lên.
Tăng Thụy Tường nghe xong, không dễ chịu, dù sao cũng là muội muội ruột thịt, hơn nữa Điền thị còn nhắc tới Tăng Thụy Khánh, cả nhà thành như vậy, nhìn khuôn mặt nhăn nheo của Điền thị, giờ khắc này Tăng Thụy Tường cũng mềm lòng, thở dài, nói: "Chỉ cần về sau nàng không làm sai gì nữa thì ta sẽ không so đo."
Điền thị nghe xong vui vẻ: "Tốt, con trai ta hiểu lẽ. Muội muội ngươi ở bên ngoài, để ta kêu nàng dẫn bọn nhỏ tới dập đầu nhận sai."
Điền thị nói xong vội ra ngoài, Tử Tình cùng Thẩm thị nhìn thoáng qua, cũng có chút mạc danh kỳ diệu (bất ngờ, kì lạ), lẽ ra nếu muốn dập đầu nhận sai thì đã sớm đến rồi, hết tết,mà người trong nhà đều đi ra ngoài cả, sao giờ mới tới cửa nhận sai, vả lại, mùng hai Đại Mao đã dập đầu nhận sai rồi à? Tử Tình nào biết từ chỗ Hạ Ngọc trở về, lão gia tử cùng bọn họ đã nói rồi, cho bọn họ đi đến xin lỗi, Đại Mao cùng Quế Anh vẫn khiếp sợ Lâm Khang Bình, chờ Lâm Khang Bình đi rồi bọn họ mới đến.
Không vài phút, Điền thị dẫn Xuân Ngọc cùng Đại Mao, Quế Anh vào, hôm nay Yến Nhân Đạt không tới, chắc là sợ Tăng Thụy Tường thấy hắn mà tức giận.
Tử Tình vào phòng, cửa khép hờ, muốn nghe xem hôm nay muốn gì nữa.
"Nhị ca, hôm nay muội tử tới là muốn nhận lỗi với nhị ca, mấy năm nay nhị ca luôn luôn đối xử tốt với muội tử, là muội tử bị mỡ heo mông tâm (ý là mắt mù), cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng muốn Đại Mao cưới Tử Tình, mọi sai lầm đều do muội tử, xin nhị ca nể tình cha mẹ mà tha thứ cho muội tử lần này. Muội tử dập đầu cho nhị ca." Xuân Ngọc nói xong, thật sự quỳ xuống.
Thấy Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cũng không nâng nàng đứng lên, Xuân Ngọc lại bảo Đại Mao cùng Quế Anh quỳ xuống, nói: "Chuyện Đại Mao cùng Quế Anh, thật đúng là đứa nhỏ không hiểu chuyện, Đại Mao trở về nói là thấy Tử Tình cùng nam oa kia nói giỡn cùng nhau, nhất thời tức giận mới đem mâm hắt về phía Tử Tình, còn Quế Anh nữa, thấy Tử Tình mang mặc đồ quý nên đỏ mắt, không cẩn thận đem nước sôi đổ lên, hai người bọn họ cũng biết sai rồi, đến, dập đầu nhị cữu cùng nhị cữu nương, xin nhị cữu cùng nhị cữu nương tha thứ cho các ngươi."
Đại Mao cùng Quế Anh tuy không muốn, nhưng vẫn quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, nói: "Nhị cữu, nhị cữu nương, mọi chuyện đều tại chúng ta, không liên quan đến nương, xin nhị cữu nhị cữu nương tha chúng ta." thái độ Đại Mao thành khẩn, Nhưng chắc vì bị Lâm Khang Bình làm sợ, sợ hãi nhiều hơn sám hối, trong mắt Quế Anh còn có chút không phục.
Tử Tình thấy đoán là đã luyện tập trước ở nhà, bằng không, không thể nói lời dễ nghe như vậy, không có vẻ xấu hổ, quan trọng nhất là, không nói sự thật, có thể thấy chẳng có thành ý gì.
Tăng Thụy Tường cũng nhìn ra điểm này, có chút nản lòng thoái chí, lại lười so đo cùng vãn bối (người lớp dưới), thở dài, để bọn họ đứng dậy, Xuân Ngọc còn tưởng rằng mình qua cửa, trên mặt không khỏi có chút đắc ý. Tăng Thụy Tường thấy vậy, thất vọng nhiều hơn, xem ra người đời nói đúng, chó không đổi được thói quen ăn cứt.
Thẩm thị không biết Tăng Thụy Tường thế nào, nhưng nhìn sắc mặt hắn không vui vẻ gì nên nàng cũng yên tâm. Biết trượng phu không có bị bọn họ đả động, nàng đều có thể nhìn ra bọn Xuân Ngọc không thành tâm, chỉ sợ trong lòng Tăng Thụy Tường khổ sở hơn nàng nhiều.
Điền thị thấy con lên tiếng, không ngờ chuyện lại dễ dàng như vậy, liền quên lão gia tử dặn dò, một chuyến này, chỉ xin lão nhị tha thứ, còn lại đừng nhắc gì nữa. Nhưng Điền thị thấy cả nhà lão nhị mặc vàng mang bạc (ăn mang lộng lẫy), ăn sơn trân hải vị, nhìn Xuân Ngọc, trên người là quần áo cũ, là vải dệt mà lúc trước Thẩm thị đưa quà trong ngày lễ, nàng cho Xuân Ngọc làm một bộ đồ mới, đã mấy nay rồi. Bây giờ Thẩm thị làm quần áo xong mới đưa qua, bà cũng không có cách nào nữa, mấy đứa nhỏ cũng vậy. Hàng năm mình cắt chút vải dệt làm cho mấy bộ quần áo, nhưng mấy cháu nội này, đừng nói Tử Tình, ngay cả Tử Vũ nho nhỏ đều đầy đồ mới.
Nghĩ như vậy, Điền thị mở miệng nói: "Con của ta à, ngươi hiểu được lòng nương, nương thấy huynh muội các ngươi hòa hảo, lòng ngọt hơn cả ăn mật. Nhưng mà con à, nhà muội tử ngươi quả thật rất gian nan, bọn họ cũng hiểu rõ là không thể đụng chạm đến Tử Tình, Đại Mao nhìn trúng một nữ oa, muốn đính hôn vào mùng sáu tháng hai, đại ca ngươi khẳng định sẽ không ra mặt. Còn à, không bằng ngươi đi xem, thay nhà muội ngươi giữ chút thể diện."
Tăng Thụy Tường quả quyết cự tuyệt, nói: "Muốn giữ thể diện là chuyện của Yến gia, nào có chuyện Tăng gia chạy tới thay Yến gia giữ thể diện, không để người ta chê cười Yến gia không có người chắc. Đến lúc đó ta tham dự tiệc cưới của hắn là quá tốt rồi, quà không hơn một văn nào đâu, đừng có ý định gì nữa."
Điền thị nghe xong, tức giận đến mức ngã ngửa, mình khuyên can mãi, mất một đống sức lực, cho rằng khuyên con đã mềm lòng, chỉ sợ bản thân có chút nóng vội, thế này mới nhớ tới lời lão gia tử dặn dò, hối hận vì đã mở miệng, đành phải từ bỏ, thở phì phì lôi kéo bọn họ đi về.
Thẩm thị vụng trộm nói cùng Tử Tình, khẳng định muốn để bên này ra một phần lễ cho thể diện. Hai người nhìn nhau cười.
Sau khi ăn xong, bốn người ngồi ở đông ốc nói chuyện phiếm, Thẩm thị bắt đầu tính khi nào Tử Phúc vào trường thi, mấy tháng yết bảng, mấy tháng về nhà, mấy tháng thành thân, bỗng nhiên Tử Tình nghĩ đến một vấn đề."Cha, nương, phòng đại ca dung sau khi thành thân ở đâu?"
"Không phải phía Tây có phòng trống à, có vấn đề gì sao?" Thẩm thị hỏi.
"Nương, đại tẩu mới tới nhà chúng ta, cùng chúng ta xài chung một phòng tắm, khẳng định không tiền. Nếu là ta, ta cũng không nguyện ý. Với lại hai năm sau nhị ca cũng muốn thành thân, hắn ở đâu? Chi bằng nhân cơ hội này chúng ta làm bốn tiểu viện, để bọn họ ở một mình, bọn họ cũng tự tại, chúng ta cũng tiện."
Tử Tình làm Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đều sửng sốt, mấy ngày nay vội vàng nên không nghĩ đến chuyện này, nhà ai cưới vợ mà không ở chung đâu chứ.
Lưu gia tốt xấu gì cũng là gia đình nhà nho, quy củ cũng không ít, nam hài trong nhà cũng dần dần trưởng thành, ở cùng một chỗ xác thực không tiện. Đầu tiên là chuyện đi vệ sinh và tắm rửa, nghĩ vậy, Thẩm thị nói: "May mà có Tử Tình nhắc nhở, chúng ta cũng có điều kiện, nào có chuyện để đại tẩu cùng em chồng dùng chung phòng tắm được. Dù sao trong nhà cũng không thiếu bạc, làm cho mỗi người một tiểu viện (sân+nhà) nhỏ, hai mươi lượng bạc là đủ, thêm cả nội thất chắc tầm 100 lượng, đồ dùng thì có của hồi môn của nhà gái. Bây giờ bắt đầu làm thôi, còn phải làm giường mới, giường không thể làm sơ sài được."
Tử Tình giờ mới biết tập tục địa phương là chậu chạc tủ tiếc đệm chăn đều là của hồi môn nhà gái, chỉ có giường là nhà trai ra, đêm tân hôn, giường nhà trai, đệm chăn nhà gái, hay đấy nhỉ.
Thẩm thị có tật nôn nóng, nghĩ vậy, nhanh chóng muốn Tăng Thụy Tường suy nghĩ xem nên làm nhà kiểu gì, gia cụ thế nào.
"Tương lai bọn nhỏ đều ở riêng, chẳng qua tết đến mới về đoàn tụ, phòng ở không cần quá lớn, có mấy gian phòng là được. Giống như chúng ta có 5 gian nhà giữa, thêm hai gian nhà kề là được. Chi bằng chờ Tử Phúc về nhà, hỏi ý kiến của hắn, rồi hỏi ý kiến nhà gái, hôn kỳ thì làm ở mùa thu là được."
Thẩm thị nghe xong cũng có lý, quan trọng là muốn bọn nhỏ thích thì mới vui vẻ. Việc này tạm thời buông xuống.