Chương 142: Khô hạn
Tử Lộc vừa vào cửa, liền nói Tử Tình mở cửa: "Trời quỷ quái này, còn chưa vào tháng năm, mà sao nóng bức như thế, một thời gian dài chưa mưa một hột rồi."
Tử Tình nghe xong, cả kinh, cũng đúng, từ lúc trong nhà bắt đầu xây nhà thêm, trời luôn luôn nắng, nhưng mình không để ý nhiều, dưa hấu còn phải tưới nước, Tử Tình vội tìm Thẩm thị nói việc này.
Thẩm thị suy nghĩ nhà mình năm nay có việc vui, lương thực trong nhà nên dự bị nhiều một ít, lỡ đến lúc đó lại giống năm kia, hoa mầu không thu được gì gì sao thu thêu đất, lương thực và tang giá thì phiền. May là hai ngày trước thu hoạch lúa mạch, trừ chuyện cho lão gia tử 1 thạch, nhà mình cũng còn gần 3 thạch.
Cơm chiều xong, Thẩm thị nói với Tăng Thụy Tường sự lo lắng của mình, Tăng Thụy Tường nói: "Vậy mua nhiều lương thực lên, mua đủ cho một năm dùng luôn, phòng ngừa chu đáo."
Thẩm thị nghe không hiểu cái gì gọi là phòng ngừa chu đáo, Tăng Thụy Tường giải thích một lúc, đồng thời thầm nghĩ, về sau mỗi ngày phải dành nhiều thời gian dạy thê tử biết chữ hơn.
Sớm hôm sau, ba mươi tháng tư, cũng là chợ phiên, Thẩm thị dẫn Tử Lộc mua hơn 200 cân gạo, lại mua hơn một ngàn cân cân thóc, dù sao mua thóc để lâu vẫn tiện hơn.
Đoan Ngọ, Thẩm thị lại mua hơn một ngàn cân thóc cùng hai trăm cân gạo, từng này chắc đủ rồi. Lúc ăn cơm, Tăng Thụy Tường nói cho lão gia tử, lão gia tử nhìn nhìn trời: "Ta làm nông cả đời, chỉ thấy có hai trận thiên tai, lúc đó đúng là không thu được một hạt thóc nào, bán con bán cháu, nước đến chỗ nào, thôn thấp trũng ngập hết, chỉ thấy mỗi nóc nhà, chỗ chúng ta mưa nhiều, hay lũ lụt. Khô hạn thì ít hơn. Vẫn chuẩn bị trước cho tốt, dù sao năm nay các ngươi có việc vui mà."
Điền thị nghe xong, sốt ruột: "Vậy Xuân Ngọc thì sao? Cả nhà nó lấy gì ăn. Đại Mao cũng sắp đám cưới."
Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe xong không nói tiếp.
"Ngươi lại nữa hả, đã nói với ngươi rồi, con cháu có phúc của con cháu, ngươi lại lo lắng hoài, nếu như thế thì ngươi đi qua thăm nàng đi." Lão gia tử nói xong trừng mắt nhìn Điền thị, bước đi.
Không đến hai ngày, Thẩm thị trên đường đụng phải Lưu thím - hàng xóm trước kia. Lưu thím lôi kéo Thẩm thị nói: "Hai ngày trước, thấy cha mẹ chồng nhà ngươi đi thăm đại nữ nhi, ôi ôi, kéo nguyên một xe đầy tràn, nào lúa mạch nào thóc nào trứng gà, còn có mấy sọt rau xanh, muội phu nhà ngươi gặp được nhà mẹ đẻ tốt rồi. Mỗi một năm, trừ chuyện thay hắn nuôi con, còn đưa cho bọn hắn bao nhiêu thứ. Cũng may các ngươi không so đo."
Thẩm thị nghe xong, gượng cười: "So đo được gì? Đều là người một nhà, không thể trơ mắt nhìn bọn nhỏ chịu đói."
"Nhưng quá bất công, nói thật thì mẹ chồng ngươi quá mức rồi, có người nào thương nữ nhi như bà ta đâu, nàng dâu thì không thương cũng đành, à có mấy nàng dâu nào thương mẹ chồng đâu? Ai bảo nữ nhân chúng ta mệnh khổ, nhưng con trai là từ bụng bà ta bò ra mà, nhớ năm đó, tướng công nhà ngươi đưa lúa mạch, nhà mẹ chồng ngươi vừa giết heo, ta còn tưởng rằng là gọi các ngươi đến lấy thịt heo chứ, kết quả là Tình nhi nhà các ngươi bảo không biết có chuyện như vậy. Còn hỏi cha nàng là sao ông bà không cho thịt ăn nữa."
Lưu thím thấy sắc mặt Thẩm thị khó coi, mới giựt mình thấy mình nói nhiều, vội sửa miệng: "À, đúng rồi, sao đại ca đại tẩu nhà ngươi không về nhà, cũng mấy năm không thấy bọn họ rồi. Nghe nói là chuyển vào trong thành, Tử Bình thành thân rồi nhỉ? Cũng không mời rượu, sợ mấy người hàng xóm chúng ta không tặng quà được à?" Lưu thím nói xong còn có chút tức giận.
"Lời này không đúng rồi. Bây giờ nhà nàng rất bận, con còn nhỏ, lúc có dịch đậu mùa ấy, làm Tử Hà mất, từ đây nàng càng coi chừng con trai kĩ càng, chờ thêm hai năm nữa đứa nhỏ lớn hơn một chút thì chắc nàng về?"
"Chục năm trời mới có đứa con, thế mà nói mất là mất, lúc mẹ chồng nhà ngươi nói ta còn có chút không tin, nhưng cuộc sống của ngươi tốt hơn rồi, đứa nhỏ cũng có tiền đồ, bạc cũng có. Nghe nói vườn nhà ngươi đều trồng dưa hấu à? Bây giờ dưa hấu nhiều, thế mà không thấy nhà ai giàu có như nhà ngươi, chẳng lẽ nhà ngươi có tuyệt chiêu gì?" Lưu thím hỏi.
"Tuyệt chiêu gì chứ, ta trồng ngay sát nhà, nên trông giữ tỉ mỉ, lại không có trộm, nên bán hơn người ta mấy lượng bạc." Thẩm thị nói xong lại vội vàng: "Ta còn có việc đi trước."
Thẩm thị trở về nhà, đem đồ đạc sắp xếp, tìm Tử Tình hỏi: “Năm đó ông nội con giết heo, còn và cha đi đưa lúa mạch, ông nội không giữ các con lại ăn cơm, sao về không nói gì? Có phải cha con không cho nói không? Mọi người thi nhau gạt ta à?"
"Nương, chuyện qua lâu rồi, ai còn nhớ chứ? Với lại phụ thân không muốn nương biết là vì sợ nương tức giận, nương thấy đấy, phụ thân đối với nương rất tốt, nương đừng phụ tâm ý của phụ thân."
Thẩm thị búng trán Tử Tình, mắng một câu: "Quỷ quái." Cũng bỏ qua việc này. Bởi vì sáng sớm ngày kế, nàng cùng Tử Lộc sẽ lên tỉnh thành, nguyên bản Tử Lộc nói lần này đã hẹn bạn cùng trường, không cần Thẩm thị đi theo.
Thẩm thị nói: "Hẹn rồi cũng vậy, chúng ta có thể chung tiền thuê nhà, lần trước ca ngươi cũng chung tiền thêu với mấy nhà đó. Lần này ta đi Xương Châu cũng vì muốn mua ít đồ cho đại ca ngươi đón dâu, đồ ở tỉnh thành đẹp hơn An Châu một ít, hơn nữa là có người nấu cơm giặt quần áo cho ngươi, tiện lợi."
Sauk hi ăn cơm chiều, Thẩm thị lại dặn dò Tử Tình một ít chuyện, dẫn Tử Vũ đi theo, cũng may có Hà thị ở nhà nên Thẩm thị yên tâm hơn.
Thẩm thị mới vừa đi, Tăng Thụy Ngọc đến, nói tường viện cùng phòng ở đều đã hoàn công, công nhân sốt ruột muốn về nhà múc nước cứu lúa, cho nên trưa nắng cũng không nghỉ ngơi, tối mịt mới về nhà."Đây là giấy ghi chép mua đá, lúc đó Khang Bình để lại cho ta hai mươi lượng bạc, không dùng hết, còn gần 6 lượng."
Nói xong Tăng Thụy Ngọc đưa một quyển sổ giản dị, nói là con của hắn - Tử Văn làm giùm. Tử Tình nghe xong, vội khen mấy câu, tiếp nhận sổ sách và bạc thừa, lại hỏi: "Bọn họ làm bao nhiêu ngày, tổng cộng là mười người, ta tính toán tiền công rồi trả cho người ta."
"Kỳ hạn công trình bắt đầu từ mùng sáu tháng tư, Đoan Ngọ nghỉ một ngày, trong lúc đó bọn họ còn thay phiên nhau về nhà cứu lúa, cho nên mỗi người làm tầm 25 ngày. Mặt khác, tiền lò gạch cũng nên trả, ta đưa ngươi đi. Khang Bình đã đặt cọc năm mươi lượng bạc trước, chỉ sợ ngươi còn phải trả thêm một ít."
Tử Tình nghe xong, vào nhà hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng, lại cầm hai nén bạc 5 lượng, ngẫm lại, lại cầm một lượng vụn, mấy thứ này lúc Khang Bình đi đã chuẩn bị cho nàng trước, tổng cộng để lại hai trăm lượng bạc, có ngân phiếu, có nén bạc, còn bạc lẻ, tiền đồng, để Tử Tình dễ tiêu.
Tử Tình thay một bộ quần áo thường, Tăng Thụy ngọc và Tử Tình tới công trường trước, nhóm công nhân đang kiểm kê công cụ, có người thanh lý rác, bọn họ thấy Tử Tình đều vây lại, La sư phụ nhìn nhìn, cười nói: "Các ngươi thật sảng khoái, chưa khất nợ tiền công bao giờ. Nhưng đại chất nữ à, ta mặt dày nên nói chuyện này, ngươi thấy đấy, hai ngày nay chúng ta đều đi sớm về muộn, rất vất vả, có thể cho thêm ít tiền công không, chỉ sợ mùa màng năm nay không tốt, cuộc sống của chúng ta cũng không tốt lắm."
"Chuyện này tam thúc cũng đã nói với ta rồi, mấy ngày nay vất vả cho mọi người, tiền công của mỗi người các ngươi là một lượng, mặt khác, ta cho thêm mỗi người một chuỗi tiền, nhưng ta không có tiền lẻ, nên làm phiền La sư phụ đổi giùm ta." Tử Tình thấy mọi người vui vẻ tươi cười, bản thân cũng cười.
Bởi vì các đường thúc chịu khó, nơi nơi tìm hòn đá, hòn đá dùng nhiều nên cùng đỡ tiền gạch ngói, tổng cộng hết 123 lượng 230 văn tiền gạch. Trả tiền cho lò gạch xong, về nhà, Tử Tình đưa cho Tăng Thụy Ngọc mười lượng bạc, nói: "Đây là tiền thưởng mà chất nữ cho năm vị thúc thúc, nói lý lẽ, ta nên tự mình làm một bàn tiệc rượu mời các thúc thúc, nhưng giờ trong nhà bận nhiều chuyện, các thúc thúc cũng bận, nương ta lại không ở nhà, chờ lần sau Khang Bình về, ta sẽ bảo hắn đi mời năm vị thúc thúc uống rượu một phen."
Tăng Thụy Ngọc nghe Tử Tình nói thế, cũng không già mồm cãi láo, thống khoái nhận lấy: "Chúng ta đều chờ cháu rể mời rượu đấy. Có chuyện gì thì cứ nói, lát gần tối chúng ta sẽ tưới nước giúp ngươi một chút, có thể cứu bao nhiêu hay bấy nhiêu, đừng lãng phí."
Tử Tình nghe xong cũng không cự tuyệt, mấy ngày nay, buổi sáng cùng chạng vạng tối, Tăng Thụy Tường và nàng đã bắt đầu múc nước tưới, tuy rằng có ống trúc nhưng phải múc nước đổ nước, dù sao Tử Tình chỉ là một nữ oa mới mười ba tuổi, làm gì có nhiều sức, Tăng Thụy Tường hàng năm lại không làm việc nhiều, thời gian này làm hai người mệt muốn ch.ết. Mỗi ngày nước rửa rau nước tắm đều không lãng phí, phía sau núi cũng đã đào giếng vào mấy năm trước để tiện tưới nước.
Nếu Lâm Khang Bình biết Tử Tình ở nhà vất vả như thế, chỉ sợ lại đau lòng không thôi. Từ sau khi đính hôn, Thẩm thị đã chấp nhận Lâm Khang Bình, hai người ở chung như gia đình, Tử Tình sinh ra vài phần không muốn xa rời, cũng không biết bây giờ hắn ở nơi nào? Đang bận làm gì nữa?
Hơn bốn giờ chiều, năm vị đường thúc đều đến, đầu tiên là cảm ơn Tử Tình, rồi nhanh nhẹn bắt đầu làm việc, đổ đầy nước vào hầm cầu, một múc đi đổ, nói có thể chống khô trong mấy ngày, sau khi Tăng Thụy Tường dạy học về cũng gia nhập vào, Hà thị thấy vậy, nhanh làm đồ ăn, cũng may trong nhà có đầy đủ nguyên liệu, hơn nữa còn có hai thầy trò Từ sư phụ, không nhiều món lắm, nhưng số lượng đủ. Mấy người làm đến gần mười giờ tối mới xong, may mà hôm nay có trăng, vẫn thấy đường.
Tử Tình giúp bọn hắn hâm nóng đồ ăn, bọn họ thấy sắc trời đã tối muộn, ăn mấy miếng rồi vội vàng về nhà.