Chương 5
Trương Thiến vội vàng chạy tới chỗ em trai, bọn trẻ đánh nhau là chuyện thường xảy ra, nhưng sao lại ‘bị đánh’ được?
Trương Thiến và Trương Thần Vũ không học cùng cấp, hai chị em chênh nhau 6 tuổi, khi Thần Vũ ra ngoài chơi, Trương Thiến không thể lần nào cũng đi cùng.
Trước kia biết Thần Vũ đánh nhau đều là chuyện sau đó, nghe ba mẹ Trương nói. Đúng dịp bắt gặp giống như lần này vẫn là lần đầu tiên.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trương Thiến vừa đi vừa hỏi. Tách đám người phía trước ra, cô nhìn thấy một bé gái cao hơn hẳn Thần Vũ một cái đầu, tóc tết hai bím, ăn mặc khá quê mùa đang cố giằng khỏi sự níu giữ của bọn trẻ, xông lại tát Tiểu Vũ một cái.
“Bốp.” Trương Thiến không hề suy nghĩ, lập túc tát trả lại một cái, khi cô lên đại học đã từng học mấy chiêu phòng thân với bạn cùng phòng, chẳng nhẽ chưa ăn thịt heo thì chưa từng thấy heo chạy hay sao. Cô cũng biết chút ít về kỹ thuật đánh nhau, đánh nhau, có ai lại không biết chứ.
Cô bé kia mê mang, sau đó lập tức phản ứng, ánh mắt hung ác nhìn sang Trương Thiến.
Sao, còn muốn đánh trả à?
Nhìn thấy móng tay sắc nhọn của cô bé kia hướng đến mặt mình, Trương Thiến nổi giận, con nhà ai mà ác độc như vậy.
Trương Thiến không chút do dự dùng sức tóm lấy tay cô nhóc, thuận thế lui lại, thầm dùng lực vặn tay ra phía sau, ép lưng xuống, đẩy cô nhóc ngã trên mặt đất.
Chớp mắt, cô bé kia đã nằm trên mặt đất rồi.
Trương Thiến chưa từng đánh nhau. Nhưng không có nghĩa là cô không có kinh nghiệm về chuyện này.
Trong trí nhớ từ bé đến giờ của cô, cô bị mẹ mắng vì ẩu đả với em họ Chanh Chanh nhà dì cả, Tiểu Vũ cũng tham gia.
Mặc dù đều là thân thích, cãi nhau, đánh nhau không phải không có. Cũng bởi vì là người thân, không có thâm cừu, tình cảm nhờ đó mà càng ngày càng tốt. Cho nên nhắc đến đánh nhau, đều bắt đầu từ cảnh chân ướt chân ráo cả…
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô ra tay với một người xa lạ, không do dự tát cô bé kia một cái, ‘em trai của tôi, chỉ có tôi được bắt nạt nó, nhóc là cái gì chứ?’
Đây chính là ý nghĩ của Trương Thiến lúc đó.
Trương Thiến chưa từng phát sinh mấy chuyện cãi vã với người ngoài, chớ nói chi là đánh nhau. Thứ nhất, tính tình cô rất tốt, thuộc loại không gây chuyện; thứ hai, cô cho rằng không đáng giá, người ngoài không đáng để cô đánh, không có thù hận gì lớn, không đáng để cô ra tay.
Nếu như cô là Trương Thiến năm 18 tuổi, gặp phải chuyện như vậy, có lẽ cô cũng sẽ lo lắng, có lẽ sẽ khuyên giải, có lẽ sẽ thừa dịp cô nhóc kia chủ quan mà dạy dỗ một trận, nhưng sẽ không cho một cái tát như hôm nay.
Mặc dù Trương Thiến vẫn tự nói với mình trùng sinh cũng chẳng sao cả, có không gian tùy thân sẽ không ảnh hưởng gì. Cô vẫn ép buộc mình, tự nói với mình rằng chỉ là thêm một lần làm lại cuộc đời mà thôi, cô vẫn còn là một Trương Thiến bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhưng trong lúc vô hình, sự tồn tại của việc trùng sinh và không gian tùy thân đã cho cô một chỗ dựa.
Có trùng sinh và không gian tùy thân, mặc dù cô không quá mức cuồng vọng, nhưng nhất định đã từ từ phá tan những trói buộc trước kia, trở nên lớn gan, tự tin hơn trước rồi.
Cô đã biết khẳng định được chính mình. Toàn thân không tự chủ được mà dần dần thay đổi, sáng sủa, tự tin hơn trước kia, cũng kiên cường hơn.
Cô không thể tiếp nhận chuyện em trai mình bị người ta đánh, đánh người không đánh vào mặt, cho tới bây giờ Trương Thiến đều cho rằng khi đánh nhau, tát vào mặt là một hành động vũ nhục người khác. Ngoài phim truyền hình, Trương Thiến chưa từng bắt gặp chuyện tương tự ngoài cuộc sống.
“Thần Tửu, vừa xảy ra chuyện gì? Sao cô nhóc lại đánh Tiểu Vũ.” Vẻ mặt Trương Thiến rất nghiêm túc, lạnh lùng hỏi.
Một cái tát này của Trương Thiến trấn áp bọn trẻ chung quanh, Trương Thiến đã từng ấy tuổi, hơn nữa là trùng sinh từ 5 năm sau, con người có hương vị của sự trưởng thành chững chạc, không thể nói là lợi hại, nhưng đã đủ để dọa lui bọn trẻ này.
“Bọn em đang chơi rất vui…” Tiểu Tửu đứng bên cạnh chầm chậm kể lại. Trương Thiến đã biết đại khái.
Thì ra kì thi cuối kì cuối cùng năm lớp sáu đã kết thúc từ mấy ngày trước, bọn trẻ lúc nãy vừa vui đùa vừa thảo luận bài thi số học lần này. Thành tích Tiểu Vũ nhất định rất tốt, cả bài cuối cùng cậu cũng đã hoàn thành.
Nói tới chuyện đó thì phải nói tới cô nhóc này. Cô nhóc chuyển từ trường khác tới, nhân duyên không được tốt.
Học sinh chuyển đến lớp Tiểu Vũ, Trương Thiến vẫn nhớ chuyện này. Đó là đứa bé chuyển từ nơi khác đến, lớn hơn Tiểu Vũ hai tuổi. Hiệu trưởng không quan tâm lắm về cô nhóc, mới chuyển nó tới lớp bốn của Tiểu Vũ.
Bởi vì lớn hơn đồng học hai tuổi, nên thành tích học tập tốt hơn rất nhiều bạn. Nhưng lại thường hay ỷ vào tuổi lớn, học giỏi, tỏ vẻ chướng mắt các bạn học trong lớp, luôn có dáng vẻ cao cao tại thượng, nói chuyện với người khác đều là giọng điệu ra lệnh, như thể họ nhất định phải nghe theo.
Đa số bạn học đều không thích cô nhóc, nhưng người này lại cảm thấy mình rất tốt, vẫn thích biểu hiện. Thỉnh thoảng thấy bạn học không làm được bài tập, tự động đến bên cạnh giảng giải, còn làm vẻ mặt sao cậu ngốc quá vậy, bài tập đơn giản như thế cũng không biết, giảng xong, cũng không để tâm người đó có hiểu hay không, khuôn mặt hiện lên dòng chữ: cậu không cần phải cảm tạ tôi đâu.
Hầu như các bạn học trong lớp đều chướng mắt cô nhóc, không yêu thích không quan tâm.
Lần cuối kỳ thi này, rõ ràng Thần Vũ thi tốt hơn, các bạn học đều muốn đả kích tâm lý cô nhóc.
Vì vậy, một nhóm năm sáu nam học sinh nói xấu sau lưng cô nhóc, nói gì mà có học sinh nữ vùng khác lớn tuổi hơn, “Cả ngày khoe khoang thành tích mình tốt đến đâu, rằng lần này câu cuối cùng của đề thi đã hoàn thành, khoác loác, giả bộ thanh cao.”
Người một bên phụ họa:
“Đúng vậy đó đúng vậy đó, đúng là ngưu tại thiên thượng phi (*trâu bay trên trời).”
“Chả xinh đẹp gì mà lại ham tự sướng”
“Đúng vậy đúng vậy, toàn khoác loác thôi.”
Cô nhóc kia vừa lúc đi ngang qua, nghe vậy thì không thoải mái, hét lớn: “Nói cái gì đó?”
Sau đó lại chĩa mũi đao sang người Thần Vũ, dáng vẻ: Cậu chính là đầu sỏ gây ra chuyện này. Hình dung đến dáng vẻ Thần Vũ làm tốt bài thi, đi khoe khoang khắp nơi, bộ dáng tiểu nhân đắc chí thì vô cùng khó chịu.
Cô nhóc đứng trước mặt cậu chửi mắng một trận.
Thần Vũ bị oan uổng, dĩ nhiên là không thoải mái, thấy cô ta càng mắng càng khó nghe, càng mắng càng hăng say. Lại hù dọa cô ta: “Cậu nói khó nghe gì vậy? Còn nói nữa coi chừng tôi đánh cậu!”
Cô nhóc kia cao ngạo cười: “Tao cứ mắng mày thì sao, có bản lãnh mày đánh tao đi!” Nói xong bèn đẩy ngã Tiểu Vũ.
Cô nhóc không sợ hãi như vậy là vì có lòng tin vào bản thân, hơn hai năm nay không ai dám trêu chọc cô, nguyên nhân chủ yếu chính là cô lớn hơn bạn học hai tuổi, cộng thêm nữ sinh sớm trưởng thành hơn nam sinh, nên cô khỏe hơn, người khác không đánh lại cô!!!
Đẩy ngã, bạn học chung quanh cũng mặc kệ: Ai nha, bạn bè chỉ là vẻ ngoài, trước kia không đánh cậu là bởi vì bọn nam sinh chúng tôi lười so đo với một nữ sinh như cậu, cậu còn tưởng là cậu có năng lực gì sao?
Lại nói nhân duyên của Thần Vũ ở lớp học cũng rất tốt, lần này lại còn thay bọn họ chịu tiếng xấu.
Vì vậy một nhóm đồng học, đẩy đẩy chen chen kéo cô nhóc kia ra. Không dám quá mức, dù sao chưa tính đến ba anh em Thần Vũ, ba nam sinh với một nữ sinh, đã thật khó nhìn.
Tiểu Tân đứng một bên xem náo nhiệt, cậu không ra giúp một tay là bởi vì bọn họ không học cùng trường tiểu học, người bên mình đủ nhiều, không cần phải trợ thủ.
Tiểu Tửu thừa dịp này tìm được Trương Thiến.
Khi Trương Thiến đẩy đám người ra, vừa vặn cô nhóc kia bị chê cười, nhất thời kích động, phóng tới phía Thần Vũ, tát lên mặt Thần Vũ một cái. Ngay sau đó, cô chưa kịp lấy lại tinh thần, trên mặt đã bị ăn một cái tát...
Chung quanh có một nhóm người lớn ngồi hóng mát, đâu không phải con cái nhà mình, chỉ cần không quá phận, bình thường bọn họ đều không nhúng tay vào. Vì vậy cũng chẳng lo lắng mà tiếp tục ngồi hóng mát, xem náo nhiệt.
Đợi đến khi Thần Tửu kể lại cơ bản chân tướng sự việc. Cô nhóc kia vốn đã đứng dậy lại ngồi trên mặt đất khóc oa oa không ngừng.
“Khóc cái gì mà khóc, nhóc khóc như vậy thì có người để ý à?! Nhóc bao nhiêu tuổi rồi, em chị bao nhiêu. Nhóc đánh em trai chị, chị lại không thể đánh nhóc được à?” Trương Thiến không hề cảm thấy mình ỷ lớn hϊế͙p͙ nhỏ, có bản lãnh, nhóc cứ bắt nạt lại đi.
“Hu hu~”
“Thành tích tốt thì sao, nhóc lớn hơn bọn nó hai tuổi, đây đâu phải là chuyện gì đáng để khoe khoang, nếu kém bọn nó, nhóc mới là người bị mất mặt đấy. Nhóc có biết hổ thẹn không hả?” Trương Thiến đề cao giọng, hiện tại cô đang rất tức giận: Hừ, đánh em của chị, đến chị cũng chưa từng đánh em trai. Mặt con trai có thể tùy tiện đánh ư?
“Oa~ Hu hu…”
“Chính nhóc không tốt, còn không cho người khác mắng sao. Chủ tịch nước cũng không quản được miệng nhân dân, nhóc cho rằng nhóc là ai hả?” Phim truyền hình đã xem nhiều, không ngờ mới tí tuổi đã học cách đánh vào mặt người ta.
“Hu hu~ mẹ, tôi tìm mẹ... Hu hu~ , tới đánh chị. Hu hu~”
“Kêu ba mẹ? Nhóc cứ kêu đi! Làm như chị sợ nhóc ấy! Cho dù nhóc có gọi, nhóc tưởng chỉ có mình mới có ba mẹ sao?” Trương Thiến đưa mắt nhìn sang đã thấy Tiểu Tân chạy đi gọi người.
Cô mới không sợ đâu, nhà họ Trương chưa nói đến cái khác, chứ tuyệt đối bao che cho con. Trương Thiến đánh cuộc, dù mặt ngoài ba cô nói thế nào, nhất định trong lòng sẽ khen cô làm rất tốt!!!
Cô chừng này tuổi sao gọi là ỷ lớn hϊế͙p͙ nhỏ. Nếu như lát nữa đợi mẹ cô nhóc kia tới, mới gọi là ỷ lớn hϊế͙p͙ nhỏ đấy, cả nhà bọn họ đều ỷ lớn hϊế͙p͙ nhỏ. Hừ.
Sau đó, phụ huynh hai bên đều tới, nhân chứng, vật chứng ngay tại đây. Bọn trẻ chung quanh cùng mấy người hóng mát đều nói là cô nhóc đánh người trước, trên mặt Thần Vũ còn nhàn nhạt dấu tay.
Cho con mình đánh con cái nhà người ta, chẳng nhẽ người ta không được đánh trả lại sao; con mình nhiều tuổi hơn khi dễ em trai người ta, chẳng lẽ cô chị đánh trả thì không thể à.
Có đạo lý đó sao.
Chuyện này còn có thể giải quyết như thế nào? Nhiều nhất coi như trẻ con đánh nhau, một cái tát đưa tới huyết án!
Đừng nhắc tới cái gì mà xin lỗi với không xin lỗi, đoán chừng đều không phải là thật lòng, ai biết sau lưng còn nói xấu ra sao!
Trương Thiến chính là một kẻ nhỏ mọn, cô không cho rằng mình sai, cô nhóc kia đáng đời. Ai bảo cô ta đánh em trai mình.
Chuyện này cuối cùng kết thúc qua loa như vậy.
Về đến nhà, mẹ Trương xem xét khuôn mặt Tiểu Vũ, ba Trương quả nhiên cười lớn khen Trương Thiến một câu. “Ha ha, rất tốt, rất có phong phạm cha con năm đó.”
Trương Thiến mặc cho ba Trương trêu chọc. Trong lòng suy nghĩ có nên để em trai rèn luyện thêm hay không, tỷ như võ thuật chẳng hạn.
Trương Thiến nghĩ như vậy, cũng nói với ba Trương.
Ba Trương cười một tiếng, “Trước kia chẳng phải đã nói với nó rồi sao, là nó không muốn học. Hơn nữa, ba các con còn dạy chưa đủ sao.”
Trương Thiến nghĩ, quả thật trước kia ba Trương đã dạy cô và em trai mấy chiêu thức đơn giản, Trương Thiến chỉ cho là ba Trương học trên tivi, cũng không có để ý.
Nói như vậy, dường như không phải học trên ti vi???
Chẳng lẽ là ba là đệ tử tục gia của môn phái võ lâm nào đó? ?
“Ba, ba dạy con đi, sau này còn có thể phòng thân.”
Mắt Trương Thiến lóe sáng, trong mắt là dòng chữ: “Cao nhân, xin thu nhận đồ đệ!!!”