Chương 8
Quê Trương Thiến vốn là thắng cảnh du lịch, lần này họp lớp cũng tổ chức gần đây, ưu tiên tiết kiệm. Cuối cùng thông qua bỏ phiếu, thống nhất tổ chức ở bãi biển Hoàng Kim.
Bãi biển Hoàng Kim ngoài tắm biển, còn có nhiều trò khác như: lặn, lướt thuyền, câu cá, bóng chuyền bãi biển, bóng đá bãi biển, lửa trại, còn có thể chơi nhảy dù, tàu lượn,…
Chỉ cần thuê mấy cái chòi nghỉ mát, lều trại, dụng cụ làm đồ nướng, tự mình chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn là có thể thoải mái vui chơi rồi.
Dĩ nhiên, muốn vui chơi vẫn phải bỏ tiền, nhưng nước biển miễn phí! Thông báo cho tất cả bạn học, nhớ mang theo đồ bơi!!!
Ban đầu nguyên nhân lớn nhất mà Trương Thiến và Hứa Hoan không muốn tham gia chính là hai người không biết bơi.
Nhiều người nghĩ rằng sống gần bờ biển thì nhất định biết bơi, đó quả là một suy nghĩ sai lầm.
Có ai quy định cứ sống bên bờ biển thì nhất định phải biết bơi?
Dạo phố xong, Trương Thiến về nhà liền tung mình lên giường, cô bị coi là con vịt lên cạn, thật bẽ mặt.
Cửa tiệm Trương Thiến giáp biển, nhưng diện tích lại nhỏ, ngoài cô ra, cả nhà ai cũng biết bơi. Hơn nữa chung quanh còn có khách du lịch qua lại, muốn cô học bơi ư? Xấu hổ ch.ết mất.
Cô từng học bơi, là ba Trương dạy, cô đã học nhiều lần rồi nhưng luôn không bắt được trọng điểm.
Em trai Trương Thần Vũ đã có thể lặn thành thạo, Trương Thiến còn phải mang phao cứu sinh học bơi nơi nước nông, thật đả thương lòng tự ái của cô.
Cô cảm thấy cảm giác bị chìm trong nước rất đáng sợ, hơn nữa cô ghét nước biển chảy vào lỗ mũi, theo lỗ mũi chảy vào trong cổ họng, có lúc ho đến nỗi hận không thể nôn nước ra ngoài, thật khó chịu.
Khi Trương Thiến bơi luôn bảo vệ phần mũi không để nước vào, nếu không sẽ không bơi, cần nghỉ ngơi một lúc lâu mới hết khó chịu.
Ngày mai là liên hoan, thấy đồ bơi trên tay bị Lý Đan Đan ép mua, Trương Thiến khóc không ra nước mắt.
Lý Đan Đan, Lý lớn mật!!! Ngày mai là họp lớp, sao cậu còn muốn đi xem náo nhiệt! Đi xem náo nhiệt còn đỡ, lại còn chế giễu người khác!
Trương Thiến nằm một lát, nhắm mắt lại, vào không gian tìm kiếm xem xem có đồ gì hữu dụng không, tránh việc ngày mai cô bị chê cười.
Ngọc biến mất? Vô dụng, cô đi bơi, chứ không phải đột nhiên biến mất làm người khác chú ý.
Bùa nín thở? Vô dụng, không cần phải lặn xuống nước, cho dù không thở, chỉ cần vẫn chìm trong nước, nước vẫn sẽ chảy vào trong mũi.
Giày nổi trên mặt nước? Vô dụng, cô không ngốc. Đi lại trên mặt biển không phải sở thích của cô.
Áo nổi? Vô dụng, mùa hè ai lại mặc áo choàng đi bơi?
...
Lật tới lật lui, tìm khắp nơi cũng không thấy đồ vật gì hữu dụng, thôi vậy, ngày mai đi mua cái phao, muốn cười thì cứ cười đi. Cũng không phải chỉ mình cô không biết bơi.
Sáng hômm sau, tâm tình Trương Thiến rất tốt, vẻ mặt tươi cười, giọng nói ôn hòa lên xe, mỉm cười chào Hứa Hoan và Lý Đan Đan.
Hứa Hoan kinh ngạc hỏi: “Trương Thiến, cậu uống nhầm thuốc à, rất không bình thường.”
Lý Đan Đan cũng kỳ quái, “Cậu không sao chứ, không biết bơi cũng không sao, không cười cậu nữa là được chứ gì. Không đến nỗi thần kinh bị ảnh hưởng chứ.”
Trương Thiến mỉm cười thần bí, khiến Hứa Hoan và Lý Đan Đan nổi hết cả da gà.
Cô lớn tiếng nói: “Sáng nay, dì cả mình tới.”
Xe buýt yên tĩnh.
Cho đến lúc xuống xe, Trương Thiến vẫn không dám ngẩng đầu, thật vất vả đi một quãng, Hứa Hoan và Lý Đan Đan mới cười to.
“Ai u, Trương Thiến, cậu thật anh dũng. Sao có thể… ha ha…” Hứa Hoan đỡ Lý Đan Đan ôm bụng cười.
Lý Đan Đan cũng cười, nhưng cô có vẻ hàm súc hơn: “Trương Thiến, cậu không cần chối, nhất định sáng nay quên uống thuốc rồi.”
Một đường cười đùa đến địa điểm họp lớp đã hơn chín giờ.
Người đến không nhiều lắm, cũng không ít. Trương Thiến tìm thấy lớp trưởng, ba người góp tiền xong, lớp trưởng thấy các cô dẫn bạn đến, vội vàng trả lại một phần tiền, ba người ngăn không cho, miệng lưỡi một hồi, dù sao cũng là quy định, lớp trưởng đành nhận lấy.
Nhưng mà cậu ta lại bảo Trương Thiến và Hứa Hoan đưa bằng hữu đi chơi, không cần phụ giúp công tác chuẩn bị.
Nếu là trước kia, có thể Trương Thiến đã từ chối một phen, mang bạn mình lại giúp một tay, nhưng bây giờ…
“Hứa Hoan, Đan Đan, chúng ta đi dạo một lát.”
Trương Thiến nói một tiếng liền chạy đi chơi cùng bọn họ.
Bờ biển Hoàng Kim không hổ danh là bãi biển lớn nhất phương Bắc. Nó kéo dài 4, 5 km, rộng 100 đến 200 thước, nhưng lại có sức chứa lên đến 10 vạn người, ba người bước chầm chậm, nhìn ngắm mấy sinh vật biển, tôm, cua biển, sò, ốc… Hào hứng chạy tới, ôm ngay con cua biển hô hào chụp ảnh cùng nhau.
“Này, Trương Thiến, Đan Đan, các cậu nhìn xem. Kia có phải là Tôn Đông Mặc không?” Hứa Hoan dậm dậm chân, kéo họ nhìn về phía bên đó, một thiếu niên đang đứng nói chuyện.
“Có lẽ là... cậu ấy.” Trương Thiến có chút do dự, cô không chắc chắn lắm, Tôn Đông Mặc này, học chung với cô hồi Sơ Trung, cho đến học kỳ hai năm thứ ba (*lớp 9 - Ở Trung Quốc cấp 2 chỉ có 3 lớp 7,8,9), không biết vì nguyên nhân gì lại đột nhiên chuyển đi, không tham gia thi trung khảo (*thi lên cấp 3).
Sau đó chưa từng liên lạc qua, tính ra đã 8 năm rồi Trương Thiến chưa gặp lại cậu, nên có phần không xác định.
“Gì mà có lẽ, Trương Thiến, cậu quên rồi à, lúc học Sơ trung cậu ta đánh nhau rất lợi hại. Đúng rồi, cậu ta còn ngồi cạnh cậu mà.” Đan Đan nhắc nhở.
Vừa nói như thế, Trương Thiến đã nhớ ra, người này đích thực là Tôn Đông Mặc, chỉ là thay đổi quá nhiều mà thôi.
Còn nhớ rõ hồi Sơ Trung, Tôn Đông Mặc là một nam sinh đẹp trai, lạnh lùng, đặc biệt để ý ngoại hình của mình, cả ngày hết gương nhỏ, lược lớn chỉnh sửa đầu tóc. Vì thế mà khi đó, Trương Thiến không thể không chú ý đến cậu.
Cậu và đại đa số nam sinh trong lớp tình cảm không tệ, nghe nói đã mấy lần cậu nhập hội đánh nhau, nhưng lúc Sơ trung cô vẫn còn là một cô nhóc ngây ngô, cũng không quá chú ý mấy chuyện này.
Hiện tại gặp lại, trước mặt là một thiếu niên ngũ quan lạnh lùng nghiêm túc, biến hóa quá lớn, Trương Thiến không khỏi hoài nghi có phải là người kia thật hay không.
“Nè, bọn họ nói chuyện xong rồi, chúng ta qua chào hỏi đi, bạn học cũ mà, khó khăn lắm mới gặp, nhân tiện nhờ cậu ta chụp giùm bọn mình mấy tấm hình.” Hứa Hoan thấy người phía trước đã nói chuyện xong, vội vàng kéo Trương Thiến và Đan Đan chạy tới.
“Tôn Đông Mặc.” Hứa Hoan hô to một tiếng. Thấy người phía trước xoay người, bèn cười tiến lên “A, quả nhiên là cậu, ba năm không thấy, cậu thay đổi thật nhiều.”
Tôn Đông Mặc nhìn ba người: “Các cậu… Hứa Hoan, Lý Đan Đan, còn có Trương Thiến. Sao lại ở đây?”
Không biết có phải là ảo giác hay không, Trương Thiến cảm thấy khi Tôn Đông Mặc nhắc đến tên cô, dường như dừng lại một chút.
Cơ thể Tôn Đông Mặc thẳng tắp, nói chuyện thong thả ung dung mang theo mấy phần từ tính, có vẻ gặp bạn học cũ khiến tâm tình cậu khá lên, điều này khiến khóe miệng cậu hiện lên nét cười, khuôn mặt không còn lạnh lùng nghiêm túc như vừa rồi.
“Lớp Hứa Hoan và Trương Thiến đều tổ chức ở đây, mình tới tham gia náo nhiệt, Tôn Đông Mặc, cậu có muốn đi cùng không?” Lý Đan Đan hỏi.
“Không cần, mình còn có chút việc, phải đi ngay, mấy người chơi vui vẻ là được rồi.” Tôn Đông Mặc nhìn họ nói. Ánh mắt lơ đãng quan sát phản ứng của Trương Thiến.
“Khoan, Tôn Đông Mặc, cậu chờ một chút, giúp bọn mình chụp mấy tấm hình đã.” Hứa Hoan nói xong, đoạt lấy máy ảnh trên tay Trương Thiến đưa cho Tôn Đông Mặc.
Trương Thiến cười khúc khích, không ngờ Hứa Hoan lại có vẻ mặt này, người ta còn muốn đi kia kìa.
Tôn Đông Mặc không phản đối, yên lặng chụp hình cho các cô xong, Hứa Hoan lại đề nghị Tôn Đông Mặc chụp mấy tấm cùng các cô.
Mặc dù vẻ mặt không thay đổi gì, nhưng tâm tình Tôn Đông Mặc cũng bắt đầu thay đổi, chụp mấy tấm, Trương Thiến nhận thấy Tôn Đông Mặc lơ đãng liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, chân mày hơi nhíu lại.
Trương Thiến nhíu mày, “Được rồi, đã chụp xong, Tôn Đông Mặc, cậu có việc gấp thì đi đi, làm trễ nãi thời gian của cậu, thật xin lỗi.”
Tôn Đông Mặc khẽ nói: “Không sao, cũng không vội, khó khăn lắm mới gặp lại bạn học cũ, mình rất vui.”
Hứa Hoan thấy thế, cũng biết mình không đúng, để lỡ việc của người ta rồi, vội vàng nói: “A, thật là ngượng, làm trễ nãi thời gian của cậu, lâu lắm mới gặp lại bạn cũ, hưng phấn quá nên quên mất. Đúng rồi, đưa số điện thoại cho bọn mình đi, về sau phải thường xuyên liên lạc đó.”
Tôn Đông Mặc suy nghĩ một chút, nói với các cô: “Quả thật hôm nay mình có việc bận, thực xin lỗi, không thể bồi mọi người rồi.”
Sau đó lấy bút ra, sau khi để lại phương thức liên lạc, không dấu vết nhìn Trương Thiến một cái mới vội vàng đi mất.
“Ai, thật vất vả mới gặp lại bạn học cũ, cậu ấy lại có việc gấp.” Hứa Hoan ai oán nói.
Sau đó lại vui mừng trở lại “Nhưng mà phương thức liên lạc đã có, sau này sẽ liên lạc được thôi. ”
“Tốt quá, sau này muốn họp lớp, đến lần đó nhớ mời cậu ta tới. Nhìn quần cách ăn mặc của cậu ấy, các cậu đoán xem mấy năm nay Tôn Đông Mặc đi đâu?” Lý Đan Đan nghĩ đến sự thay đổi của người kia, thuận miệng hỏi.
“Ba năm nay Tôn Đông Mặc nhập ngũ.” Trương Thiến suy nghĩ một chút, nói ra suy đoán của mình.
“Làm lính, sao cậu nhìn ra được.” Lý Đan Đan đang xem lại mấy tấm hình vừa chụp, nghe thấy lời Trương Thiến liền ngẩng đầu lên hỏi.
Trương Thiến đưa ra hai ngón tay, làm bộ như nghiêm túc nói: “Chân tướng chỉ có một. Đó chính là...”
Lời nói còn chưa nói ra miệng đã bị Hứa Hoan đẩy ra “Chớ đùa, nghiêm túc nói chuyện.”
Trương Thiến mỉm cười, sau đó hơi mím môi, do dự nói: “Đó là mình đoán thôi, các cậu nhìn tư thế của cậu ấy mà xem, thân đứng thẳng táp, khi đi đứng có cảm giác vững vàng ổn trọng, bình thường bàn tay đều đặt ở mép quần, khi nhìn đồng hồ có điểm giống đi nghiêm, còn có, điều mà mình không nói ra được, chính là linh cảm.”
Trương Thiến dừng lại một chút, nói: “Tóm lại, nếu không phải cậu ấy nhập ngũ thì nhất định cũng đã qua huấn luyện. Này, hai người bày ra vẻ mặt gì thế, cười nhạo mình à, mình đã nói rồi, là mình đoán thôi, không tin được…”
Trương Thiến tức giận nhào qua chọc lét, trong nháy mắt ba người lại cười đùa nháo thành một đoàn.
Một lát sau, ba người không tiếp tục đùa vui nữa, tìm địa phương mát mẻ ngồi xuống .
Lý Đan Đan quay đầu trêu chọc Trương Thiến: “Trương Thiến, cậu rất có đầu óc, xác thực có thiên phú viết tiểu thuyết đó, đúng rồi, quản lí trang wed kia đã gửi hợp đồng đến cho cậu rồi à?”
Trương Thiến lắc đầu: “Còn chưa, phải lên đại học mới có thể kí.”
“Vậy cậu phải cố gắng lên, kiếm được tiền rồi nhớ mời khách nha.” Hứa Hoan cũng cười nói.
“Ai nha, đó là chuyện đương nhiên, chẳng qua nếu mình viết mà không có ai xem thì làm sao bây giờ.”
“Chỉ cần cậu có lòng tin thì chẳng sợ gì cả, không ai xem cậu cũng tiếp tục viết, nhất định sẽ có người xem.”
“Ừ, đúng vậy, mình nhất định sẽ cố gắng.” Trương Thiến làm động tác cố lên, vẻ mặt kiên định. Chọc hai người kia cười ha ha.