Chương 9: Lưu vong(2)

CHƯƠNG 9
LƯU VONG( )
Thay vì để thời gian trôi qua một cách vô nghĩa, hãy tận hưởng những giây phút hiện tại. Những bông hoa xinh đẹp không nở mãi được. (Hana Kimi)
Hôm qua tác giả rất ngoan ngoãn đi ngủ sớm nên bù lại hôm nay tác giả cũng dậy sớm hơn bình thường.


Đồng hồ điểm mười giờ trưa, tác giả đạp chăn, úp mặt vào gối, chống hai tay đẩy người ngồi lên, đầu tóc rũ rượi, lắc đầu vài cái cho tỉnh táo rồi chuyển người sang mép giường chuẩn bị bước xuống. Nhưng là động tác thì dừng lại khi nhìn thấy đôi chân mang dép bông ở đối diện, vừa ngẩng đầu lên thì...


“Ôi mẹ ơi, anh làm gì ở đây?”
“....”_đại tướng quân cứ đều đặn cách ba ngày lại lẽn vào phòng người khác. Lúc này đang nhướn mày đầy hứng thú nhìn vào gương mặt buổi sáng của tác giả, hai mắt, mũi và miệng đều hơi đỏ, mắt thì nhắm chặt mở không nổi.


Vừa thấy hắn thì giật mình, ngồi bệch ra đất, ngước lên khuôn mặt đáng ghét kia, mắng_“Cút ra!!!”
“....”_hắn không trả lời, thong thả chuyển tư thế, hai tay cho vào túi quần, cứ đứng yên đấy nhướn mi nhìn tác giả đầy khiêu khích
“Tin tôi cởi đồ trước mặt anh không?”
“Cởi đi !!!”


“...”
Có ai nói chưa nhỉ. Buổi sáng tác giả rất dễ nổi điên, tính tình cũng rất xấu, cũng rất dễ làm bậy.
Vừa nghe người kia khiêu khích, liền cười nữa miệng, lại nhìn xuống mình rồi đứng thẳng dậy, dùng chân kéo luôn quần mình xuống~~~~


(Ờ thì áo ngủ cũng dài qua gối do tác giả chiều cao có hạn. Ờ thì ai muốn nghĩ gì nghĩ, chứ thật sự là không có thấy được gì đâu nhé!!!)


available on google playdownload on app store


“Cởi rồi đấy”_ngẩng mặt khiêu khích lại nam nhân rồi kéo theo quần dài bết đất đi vào phòng tắm, còn người kia thì bỗng nhiên mỉm cười nữa miệng, đếm đồng hồ được năm phút thì vào mở cửa nhà tắm.


Đang ở trong bồn tắm, nghe tiếng mở cửa thì giật mình,tác giả ngăm hẳn nữa gương mặt xuống nước, thấy cửa mở, nam nhân kia chuẩn bị bước vào liền trợn mắt nhìn người kia mắng _“Làm gì vậy?”
“Cô khiêu khích tôi !?!?!”
“Có hả? Là anh kiếm chuyện trước!!!”


“Đừng đùa với lữa”_nam nhân đứng tựa của nhà tắm, khoanh tay
“Không hề. Ê, anh tuổi con gì vậy?”
“Làm gì?”
“Mũi, mũi anh chảy máu kìa!!!”
“ch.ết!!!”_nam nhân vội rút khăn từ túi quần ra, bịt lại mũi mở cửa tuôn ra ngoài.
~~~~~
“Chào mọi người”
“Chào”


“Chị dậy sớm nhỉ?”_thanh niên tri thức chăm chú với mấy ngọn cỏ dưới đất, chả buồn liếc sang tác giả
Nhưng còn người vừa được thanh niên gọi là chị thì liền sán lại gần người ta, mắt lấp lánh_”Ít ai chịu gọi tôi bằng chị lắm. Hôm nay nhân tiện như vậy, chúng ta kết nghĩa chị em đi”


“Không!!!”_thanh niên không quan tâm, dứ khoát từ chối
“Thật sự không à?”
“Nói nữa tôi liền gọi chị bằng thím!!!”
“Được rồi, được rồi, cậu còn nhỏ, còn ngây thơ tôi không tính toán”_tác giả khẽ lườm đứa nhỏ, rồi bắt đầu nhìn xung quanh. Rồi bỗng nhiên....


“Các người đừng có lo, ta vốn rất rộng lượng!!!. Chuyện hôm qua ta không tính toán. Nên hôm nay ngoan ngoãn để ta làm tiên nhé”_ngầu nữ nhân vừa đi hai tay chấp sau lưng, ra vẻ đạo mạo giảng dạy cho mấy y tá, rồi bản thân đứng đối diện một cái cây, xắn tay áo chuẩn bị leo thì lại tiếp tục bị cản.


Nhìn qua thanh niên tri thức thì cậu ta đang ngây ngốc mỉm cười,ngắm cỏ trên tay, tay kia thì bứt cỏ rãi lên người, lên đầu tác giả, miệng lầm bầm.
“Thật đẹp, thật đẹp!!!”
Lại liếc nhanh qua yểu điệu nữ nhân đang ôm gối nằm trong phòng ra đứng dưới góc cây, ánh mắt xa xăm nhìn về phía tác giả.


Lúc này liếc mắt qua hành lang thì lại thấy có một đoàn người không khoát áo bác sĩ, cũng chả phải y tá đang đứng bên hành lang, chăm chú xem xét. Ngay lúc tác giả nghĩ mình cần phải làm gì đó thì nam nhân kia đã bước đến, quỳ một chân, đưa tay ra trước mắt tác giả, giả vờ mỉm cười ngây thơ không hợp lứa tuổi.


“Nàng đi cùng ta chứ!!!”
Tác giả nhìn hắn chăm chú, môi khẽ giật giật thì bỗng nhiên thanh niên tri thức lại ôm lấy eo tác giả khóc rống
“Em đừng đi, đừng bỏ anh mà. Anh xin em. Em muốn gì cũng được!!!. Anh đều sẽ mang về cho em. Chỉ cần em đừng bỏ rơi anh~~~~”


“Ây, nữ nhân này chính là tai hoạ cho nhân gian. Cần phải diệt trừ. Ngươi!!!. Mau đi theo ta”_ngầu nữ nhân bỗng nhiên chạy đến , nắm lấy tay tác giả định kéo đi nhưng lại bị tên thư sinh nắm chân kéo lại, tên tướng quân thấy thế bay vào,ôm ngang hông tác giả.
Và....chuyện còn chưa xong đâu!!!


“Ơ muội muội!!!. Sao muội lại ở đây. Mau nghe ta trở về, ở đây rất không ổn.”_yểu điệu nữ nhân cũng chạy đến góp vui kéo tay còn lại của tác giả.
Tất cả đều mặc kệ, không quan tâm đến khuôn mặt thờ ơ, xem xung quanh chỉ là ruồi bâu, muỗi bay quanh người của tác giả.
[Ta muốn đánh người!!!]


Giằng co một hồi, thì hai nữ nhân mỗi người một tay của tác giả kéo về phía đài nước, còn có ngang hông là một tên đại nam nhân sống ch.ết bám dính, chân phải lại là một tiểu nam nhân ôm chặt không buông.
[Ta hỏi, các người đều họ cẩu à?!?!. Thế giới càng ngày càng loạn, hảo loạn nha~~~].


Tác giả được hai người kia gồng đặt lên lưng họ, hai nam nhân kia thấy vậy thì đồng thanh
“Ta quyết sống ch.ết cùng nàng/ nếu muốn giết cô ấy thì giết ta trước đi”


“Các người mau cút, ta sẽ vì dân trừ hoạ/Tướng quân a, người mau buông muội muội. Người đã có ta rồi mà”_hai nữ nhân lại cùng lên tiếng khuyên ngăn


“Không/ Miễn- nàng ấy/cô ấy là của ta các ngươi mau cút”_hai nam nhân vẫn lì lợm bám dính không buông tay, tạo nên một hàng dài dài ba xác ch.ết bám dính bị lôi kéo~~~~


[Thật thảm hại. Trôi đâu không trôi, trôi trúng ổ tâm thân trá hình. Mẹ!!!. Còn gì đen hơn!!!. Có khi nào ngày nào cũng như vậy, rồi một ngày mình sẽ thành gorila không nhỉ? Hầy, càng nghĩ càng sầu đời. Trời ơi !!!]


Mấy y tá thấy tình hình không ổn, chạy ra can, tác giả được thả, nằm dài trên bãi cỏ. Rồi đột nhiên vùng dậy, túm chặt giò một ai đó định trả thù đời.
“Em chịu theo ta rồi sao”


Xui thay, tác giả lại túm nhầm thanh niên tri thức, hắn cười nữa miệng rồi nâng mặt tác giả, còn tác giả thì cảm thấy không xong, liếc qua đại tướng quân, hắn đang giả đò tức giận, vùng mình thoát ra khỏi bàn những bàn tay ấm áp của những y tá, chạy đến tiếp tục túm ngang người tác giả.


“Nàng là của ta, mãi mãi, đừng mong theo ai khác!!!!”
Lại không ổn nữa. Tiếp tục bất an liếc tiếp qua hai nữ nhân kia, họ cũng vậy, lươn lẹo, lách người ra khỏi vòng tay ấm áp của y bác sĩ hai người túm hai chân tác giả.


“Nhưng đã muộn rồi, em đã bỏ đi lúc ta mất tất cả. Để rồi lựa chọn ta lúc em không còn gì sao. Muộn rồi Diễm ơi!!!”_thanh niên tri thức vẻ mặt buồn tình, nặng nề nhấc bước tiếp tục kéo theo đoàn người xác ch.ết nối nhau lê lết trên đất.
~~~~
Ở phòng ăn riêng biệt..


Tác giả cả người thâm tím, bầm xanh, tay chân thì nhiều chỗ trầy xước, xăn tay áo ngồi yên cho vợ của viện trưởng cùng bé con chấm thuốc, mắt thì nguy hiểm nhìn bốn con người đang giỡn nhây trên bàn ăn trước mắt.
“Sao lại đùa ra như vậy?”
“À, sơ xuất một chút”


“Con cũng da thịt thật mỏng đi. Nhìn xem, vết thương lần trước chưa xong thì lại thêm như vầy. Không khéo lại có thẹo thì đau lắm”
Người đó lo lắng chau mày, quan tâm cho tác giả, miệng khẽ thôi cho khô mặt vết thương, bé con thấy mẹ làm vậy cũng bắt chước phù phù thổi văng nước miếng!!!!


Tác giả ở đây cũng được một thời gian rồi. Và hiển nhiên, ngày nào cũng bị hành xác. Nhưng mỗi lần lại hành theo nhiều kiểu khác nhau.


Có hôm bị quăng vào đài phun nước, rồi sau đó bốn người kia cũng vui vẻ leo vào bắt đầu đùa nhây, ngươi tát nước ta. Ta hất nước lại ngươi. Còn có từ đâu ôm ra gối, nhúng nước chọi nhau. Chỉ có tác giả đứng ở giữa hứng luôn hai làn đạn, tối tăm mặt mày không di chuyển được. Tối đến thở không nổi, cứ lăn lóc mãi trong phòng.


Kế đến thì rủ nhau đào hố. Đào thấy cũng ngon lắm, tác giả đứng nhìn bốn người họ đào, miệng chăm chỉ nhồi nhét bánh trái vào. Đang vui vẻ ôm tiếp giỏ trái cây vào người thì bỗng nhiên bị giật lấy, cả cây kẹo đang ngậm cũng bị giật đến đau răng.


Rồi mấy người kia thì quăng hết tư trang của y tá, bác sĩ họ giật được, có cả bánh kẹo của tác giả. Tất cả đều bị quăng vào hố đất, rồi tên nam nhân đó quay lại, suỵt miệng ra vẻ bí mật.
“Chúng ta cất giấu kho báu!!!”
[Má, kho con khỉ chứ báu nhà anh, toàn đồ ăn của lão gia ta!!!]


Lại nói, có hôm, tên nam nhân háo sắc lôi ra một sợi dây thừng ở đâu đó không ai rõ, sau đó giả đò hí hửng cột lại như thòng lọng quăng qua hòn non bộ rồi chuẩn bị leo núi, y tá lúc phát hiện ra thì chỉ có thể hò hét, hoảng loạn chứ chả dám can.


Vừa lúc đó, tác giả vui vẻ ăn kẹo ngọt đi qua thì nguyên một tảng thịt cực lớn, cực nặng đè lên người mình, làm tác gia úp sấp mặt xuống đất, tay chân đều bị cấn đá. Hình như xương cũng bị trặc và có cảm giác lục phũ ngũ tạng rũ nhau vỡ nát!!!.


[Địu má!!! Chơi dại toàn đây hứng!!!. Gì chứ, ai nói nhà văn không chửi thề, nếu không có thì giờ thấy rồi đấy. Tôi mỗi ngày đều chửi thề!!! Tôi mỗi ngày đều muốn lật bàn!!!]


Theo như quá trình quan sát cùng chịu đựng sự điên rồ đột xuất của lũ người này, tác giả có thể nắm rõ tình hình.


Hằng ngày họ sẽ được sáu tiếng cùng với lúc ngủ là không bị y tá cùng bác sĩ vây quanh, cứ sáng và chiều sẽ có hai đợt giám sát đi qua để kiểm tr.a họ. Còn tác giả ấy à, bác sĩ là viện trưởng và y tá là vợ của ông ấy. Nhân vật đặc biệt, giám sát đặc biệt, chăm sóc cũng đặc biệt.


“Lúc này còn đau đầu không?”_viện trưởng đại nhân đến xoa đầu bé con đang ra sức phun sương để nhóc con ngừng lại nhìn ba mình mỉm cười ngọt ngào và tiếp tục thổi!!!
“Đã hết”
“Mắt có mờ không?”


“Mấy vấn đề đó đều mất hết rồi..nhưng hiện tại, cả người lúc nào cũng đau nhứt và thâm tím, nhìn thôi cũng thấy thương thân”
“Cái đó chữa không nổi!!!”
“...”
“Này”
“Vâng”
“Ra đây tôi có chuyện nhờ”


Viện trưởng đi ra góc ngoài nhà ăn, tác giả mỉm cười với người vợ của ông, hôn nhẹ trán đứa bé nói_“Cảm ơn”_rồi bỏ xuống tay áo, đi về hướng đó.
“Tôi nghe bảo, cô có thể gọi ra nhân cách thư hai của yểu điệu nữ nhân kia”
“Cũng không hẳn, bỗng nhiên thôi”


“Đó là điều tôi muốn nhờ thứ nhất, nhân cách đó đã ba năm nay không hề xuất hiện, việc điều trị từ đó cũng đình trệ”
“À, còn thứ hai, cậu thanh niên tri thức kia, cậu ta đang bị ung thư nhưng lại cố chấp không chịu điều trị”


“Này, sao ông...ờ anh có thể biết được biệt danh tôi hay nghĩ về họ vậy. Còn có, ông...à anh là bác sĩ tâm lý mà, sao không xuất chiêu đi chứ!!!”_tác giả ngắt ngứ mỗi khi nói từ ‘ông’ thì đều bị ông ta lườm, khiến câu nói không được tự nhiên.
“Còn có...”


“Này trả lời trước đi chứ!!!”
“Cô đuổi giúp tôi tên nam nhân hai mươi tám kia đi đi, hắn ở đây tiền viện phí không đủ chi cho tiền hắn phá đồ, tôi còn bị áp lực từ gia đình hắn!!!”_người đàn ông nhắm mắt, mặt kệ tác giả kêu than
“Ơ, liên quan gì tôi”


“Cô biết cái gọi là thánh mẫu bàn tay vàng không?”
“Có biết”
“Đúng vậy, giờ cô thuộc diện đó đấy!!!”
“....”_tác giả lắc đầu lia lịa_”Hắn háo sắc lắm, tôi có nam nhân của mình rồi !!!”


“....Nếu không tôi giam cô ở đây cùng hắn. Còn có, tôi miễn phí tiền ăn ở cùng sinh hoạt, chăm sóc thuốc men hết cho cô, cô khỏi chi tiền, nam nhân của cô cũng khỏi đau đầu”


[Đù mớ!!!..Ghê vậy. Ủa, nhưng sao thấy không hợp lý chỗ nào nhỉ !. Mình nhớ mình có giúp ông ta thì việc ông ta giúp lại mình là đương nhiên mà. Nam nhân luôn bảo thế mà. Nhưng mà như vậy thì mình phải chi tiền. Mà tiền thì khó kiếm lắm, nhất là thời buổi loạn lạc, rối rắm này. Ầy, nghĩ sao đi nữa, mình thấy mình lỗ hơi nhiều ấy nhỉ ?!?. Nghĩ lại xem....Ây tóm gọn xem. A nhờ B việc trị bệnh cho bệnh nhân, rồi B lại giúp A trả thù xưa. Suy ra A mắt nợ kiểu đúp bồ ( double ...tức X )]


Tác giả bắt đầu đứng thả hồn vào suy nghĩ, không để ý nam nhân đã đến bế nhóc con rồi cùng vợ rời đi


[Còn có B phải chịu thương tật từ bệnh nhân của A, suy tiếp ra thì A mắt nợ đến tríp bồ (tripple ..tức x ..). Còn có B bị tổn thương tinh thần từ bệnh nhân của A. Lại suy ra A mắt nợ đến qua ra (quara..tức x ).Lại có B phải giúp A thêm chuyện vặt gia đình. Vậy túm gọn A dứt ben ta kiu nợ ( penta kill..nốc ao). A nợ B đến năm lần. Nhưng sau một hồi nhào nắn, thì B lại thiếu A. Tại sao nhỉ? Có gì kì kì nhỉ. Mình tính sai gì à ]


Tác giả đang chuẩn bị chóng mặt tính thêm lần nữa.
“Mau đến ăn đi”_yểu điệu nữ nhân đến kéo nhẹ tác giả, khiến cho con người đó ngơ ngác gật đầu đi đến bàn ăn, quên mất mình nghĩ gì.
Sau bữa ăn trưa thì đến cử chiều....


Dựa vào thời gian thì còn rảnh hai tiếng, năm người lười biếng, mỗi người tìm một góc nghĩ ngơi hay làm trò nhảm nhí gì đó.


Rồi bỗng nhiên ngầu nữ nhân đứng thẳng người dậy, đi đến trước khuỵ gối ngay trước mặt tác giả, bỗng nhiên kê mặt đến gần tác giả, khẽ nghiên đầu qua vai tác giả rồi ôm chầm lấy, đầu gục sâu vào hõm vai.
Tác giả không thể nhúc nhích vì bị tay nữ nhân trụ sau đầu


“Yên đó, lấy sách che cổ lại dùm”
“....”_tác giả ngốc lăng, giả đò chăm chú quan sát tóc nữ nhân, tay kia cầm nguyên quyển sách hình, bìa cứng che gáy nữ nhân..
Và rồi bỗng nhiên ‘bụp, bụp, bụp...’


Máu từ sau lưng cứ thế bắn ra, tác giả vẫn ngốc ra đó, ánh mắt lia nhẹ để nhìn rõ ra khung cảnh bên cạnh tìm người,trán rịn nhẹ lớp mồ hôi mỏng.
“Nàng ơi~~~Hãy quay về với ta nhé, bỏ tiện nhân kia ra đi. Về với ta”


Đại tướng quân háo sắc quăng đá trong tay sang một bên, nhanh chóng chạy đến làm vẻ mặt nghiêm trọng đến cầm tay tác giả, trịnh trọng vô cùng, thanh niên tri thức cũng chạy đến làm động tác gắng sức kéo vai trái nam nhân kia ra, vừa mắng.


“Khốn kiếp, cô ấy là của ta, ngươi trở về thời của ngươi mà ôm ấp hậu cung ba ngàn người đi, mau cút”


“Ngươi mau tránh ra, không được động vào tướng quân của ta. Còn nữa, muội muội, sau ngươi chưa chịu về”_yểu điệu nữ nhân đứng chắn luôn phần bên phải còn lại, chính thức che kín toàn bộ xung quanh tác giả.
“Này này, không sao chứ”


“Được, chưa ch.ết!!!”_ngầu nữ nhân thều thào nói, tác giả thử chạm vào sau lưng cô ta, thì ra là áo chống đạn nha.
“Hay vậy!!!”
“Nhờ ông ta báo trước,diễn tiếp đi...khụ khụ.”


“Diễn?!? Diễn gì?....”_tác giả đang ngu ngốc suy nghĩ thì bỗng nhiên lại bị yểu điệu nữ nhân bóp chặt cổ, ánh mắt nguy hiểm_”Buông buông....m...m..au uông..”
“Cô giết cô ta, Người như cô mà dám giết người sao?. Thật đáng tởm”


Hai tên nam nhân trợn mắt nhìn sự thay đổi đột ngột của yểu điệu nữ nhân mà không quan tâm đến tác giả.
“Này, cô sao lại ra đây?”_đại tướng quân khẽ thì thầm bên tai nữ nhân kia, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn gương mặt đang đỏ bừng của tác giả


“Tôi mà không ra có khi cô ta giết luôn con nhỏ nhu nhược kia.”
“....”
“...Th...thi...thím...h...hai...mau buông...”_tác giả trợn mắt, ú ớ nói chuyện, cố gắng tháo tay người kia nhưng không ra, định vươn tay ngắt mặt nhưng lại không tới....
Sắp tắt thở rồi, túm được gì thì túm.


Tác giả bóp ’bụp’ của cô ta. Yểu điệu nữ nhân bị đau liền buông tay một bên ôm lấy ngực, nheo mắt nguy hiểm mắng, bên ngày tác giả muốn ói, khó khăn thở.
“Thâm độc!!!”
~~~~~~"


Trong phòng tập thể dưới tầng hầm bí ấn, tác giả ngồi ghế ngược, hai tay mỗi bên túm một bên tóc của nữ nhân yểu điệu lúc này đang hoá điên đã bị trói cứng vào ghế, miệng thì bị dán lại, chỉ phát ra âm ‘ứ ư’ ở cổ. Cứ kéo qua kéo lại khiến đầu cô ta lắc lư theo.


Tác giả nhìn trong sáng thánh thiện vậy chứ từ đầu óc tới hành động đều nhiễm đen hết rồi~~~


“Tôi nói, giờ mà cô ta lỡ thoát ra được thì cô ch.ết chắc. Mà không chỉ như vậy, có khi vừa trông thấy cô, cô ta liền xuất hiện mà làm chuyện không tưởng đấy!!!”_thanh niên tri thức đẩy kính, đang ngồi bên trái phía sau tác giả, nghiêm túc bàn luận, tay thì gõ bàn phím liên hồi


“Lại nói, cô cũng hay thật, triệu gọi quái thú đến hai lần!!!”_đại tướng quân đứng bên phải, ngay phía sau vuốt cằm, một chân gác trên ghế, tay kia cầm một nhánh cây mới tha được từ đâu đó.


“Anh không nghe câu nhất hoá tam à! Thế nào cũng có lần thứ ba rồi nhiều lần nữa”_tác giả thấy người kia mắt dần xuất hiện tia máu, liền nhanh chóng lùi người, kéo ghế ra xa, ngang hành với hai người kia, thụp người trốn phía sau chỗ tựa lưng của ghế, chỉ lộ đôi mắt to tròn, trong veo của mình giả vờ đang thương nhìn nữ nhân đang bị trói kia.


(Có ai để ý không....có ai thấy không..có ai phát hiện không...giờ nhìn hiện trường cứ như vụ bắt cóc ấy....)
“Có khi nào trở thành nhân cách chính luôn không?”_hắn bắt đầu như một lão già thích suy đoán lung tung này nọ.


“Nếu cô ta thật sự muốn thì đã làm từ lâu rồi, đâu có như siêu nhân biến hình như vậy được. Đúng không?”_tác giả quay sang nhìn thanh niên nghiêm tức chờ mong đáp án tốt.


“Không muốn thừa nhận nhưng chị cũng thông minh hơn anh ta ở một vài khía cạnh đấy”_thanh niên nghiêm túc vẫn chăm chú màn hình và bình thản phê bình.
Tác giả nghe vậy hưng trí, xoay qua hất mặt với đại nam nhân vẻ mặt đang ngày càng tối ,rồi lại quay lại thắc mắc.


“Ể, phải là thông minh toàn diện chứ sau lại chỉ có vài khía cạnh”


“Tôi nói, tôi biết lượng sức mình, biết cái gì có thể, cái gì không, nếu là chị tôi đã không ngồi đó kéo tóc cô ta đâu”_thanh niên vẫn như cũ bình thản nói, còn tác giả nghe vậy, trán bỗng nhiên giật giật, khẽ liếc nhìn qua nữ nhân kia, lúc này hai mắt đã đỏ ngầu, quay đầu tìm kiếm gì đó xung quanh, sau đó nhìn chằm chằm tác giả, bắt đầu dùng sức bật ghế tới.


“Ôi má ơi!!”_không nhiều lời, tác giả tung người chạy thoát khỏi tầng hầm, nhưng chưa đến được cửa thì gia đình nhỏ của viện trưởng cùng ngầu nữ nhân bước xuống khiến cánh cửa sắt nặng trích kia cũng đóng lại.


Tác giả không dám xoay người, sau lưng là tiếng ‘kịch...kịch” đang ngày càng lớn và mạnh hơn
~~~~~~~~~~
“Bình tĩnh lại”_viện trưởng đặt tay lên vai nữ nhân đang bị trói kia, ân cần, nhẹ nhàng nói
“....”
“Cô không muốn người kia thất vọng về mình nữa đúng không?”


“Tôi đổi ý rồi, giết con nhỏ đó xong, tôi biến mất luôn cũng được”_cô ta ác ý hất mặt về phía góc phòng, chỗ tác giả đang tiu nghỉu ngồi bó gối, đối mặt với vách sắt, còn có hai nam nhân bên cạnh cũng bắt chước ngu ngốc, ngồi bó gối, nhìn vào một điểm như tác giả.


“Cô nhìn gì vậy”_đại tướng quân như đứa trẻ, ngây ngô hỏi
“Tôi đang nghĩ...ngày tang của mình sẽ có mầy người thật tâm khóc”_tác giả mắt vô thần, trống rỗng nhìn góc tường
“....”


“Người như cô người ta thường bảo người ngốc có ngốc phúc hoặc đại loại không biết thường sống lâu ấy..bởi vậy đừng lo lắng ”_nam nhân bỗng dưng muốn an ủi tác giả. Nhưng là...
“....”


“Chị ta mà ngốc, anh đúng chả có mắt nhìn người!!!”_thanh niên nghiêm túc bũi môi, chống tay lên gối khinh bỉ nhìn nam nhân
Hắn nghe mình bị mỉa mai, liền ngồi thằng lưng, chỉ tay vào tác giả_“Cô ta mà không ngốc?!”
“Thông minh hơn đồ ngốc anh rất nhiều đấy.”
“Cậu...”
~~~~


“Sao tự dưng lại muốn giết cô ta”_viện trưởng xoay đầu về, đối mặt với bệnh nhân trước mắt, vẫn duy trì phong độ, ân cần hỏi han
“Nhìn rất ngứa mắt, rất muốn cho ăn đấm”_nữ nhân bực bội quát tháo
~~~~


“Nhìn xem, có người không ưa cô kìa”_ngầu nữ nhân từ lúc nào cũng đã ngồi bó gối ngay sau lưng tác giả. Nghe thấy tiếng nói, tác giả di nhỏ bước chân, nhích người xoay lại bó gối, gác cằm, đối diện nhìn nữ nhân trước mắt. Hai nam nhân kia thấy vậy cũng bắt chước, xoay người lại và bốn người bắt đầu chụm đầu vào nhau để bà tám.


“Trên đời có người như vậy thì cuộc sống mới thêm kịch tính”_tác giả nhướn mày ra vẻ hiểu biết chuyện đời, nhưng vẻ mặt đáng đánh ấy lại bị đại tướng quân tạt nước muối!!!
“Nghe đồn cô ta có võ và biết dùng súng đấy”
[Các người là an ủi hay châm lữa]


“Tôi cái gì cũng không biết”
“Hừ, nhìn là biết, cô chỉ là bình bông nhiều màu thôi”_đại tướng quân tiếp tục nhướn mày, châm ngòi
“Ờ, bình bông còn đẹp, nhìn lại anh đi”
“Tôi thì sao, thì sao”_nam nhân ngây thơ, hướng tác giả hào hứng mong chờ


“Như miếng chà chân ấy!!! À, lúc trước trên mặt còn có chữ, lại là nhà ngươi nữa à, mau cút!!!. Còn bây giờ là...Nào, hãy chà đạp ta đi~~~”_tác giả léo nhéo, cao giọng mỉa mai, hai cổ tay chụm , bàn tay hướng ta hai phía, đưa ngay dưới cằm như bông hoa nhỏ , đầu thì lắc qua lắc lại_”Hãy chà đạp ta đi ~~~~”


“.....”_nam nhân đơ mặt nhìn tác giả.
“Hahaha”_ngầu nữ nhân cùng thanh niên nghiêm túc vậy mà không kiềm nổi, bật cười
~~~~
“Mọi người nói chuyện vui vẻ nhỉ”
Bỗng nhiên từ đầu ra giọng nói thứ năm~~~
Tác giả và mọi người chầm chậm chuyển tầm nhìn sang bên cạnh tác giả, đồng thanh im lặng


[Ố dè, cái quỷ gì vầy nè!!!!]
Thay đổi nhân cách cứ như vậy từ khi nào ngồi bên cạnh, cũng bó gối ngồi giống bốn người, vẻ mặt có vẻ đang hóng chuyện.


“Chị đại, chị đã được rảnh rỗi?!?!”_tác giả giả lả, vẻ mặt né tránh nhìn yểu điệu trá hình nữ nhân, mắt phóng ra đằng xa thì thấy viện trưởng đang vui vẻ ôm vợ con trong lòng.
[Ồ men~~~~]
“Ừ, rảnh rồi bé ơi!!!”
“.....”_câu từ kia khiến tất cả rũ như nổi da gà, khẽ rùng mình


“À, dù gì em cũng xin lỗi chị đại trước nha”
Từ lúc ấy, thời gian ấy, từ bầu không khi cợt nhã, trêu chọc lẫn nhau, thì bầu không khí lúc này đã thay đổi hẳn sang một phương diện khác.
“Xin lỗi chuyện gì hả bé”
“.....”


“Tôi nghĩ...nhờ chị...mà...có lẽ...chúng ta...từ...năm người...thành ...sáu người...và giờ...là bảy..luôn..... rồi đấy”_thanh niên nghiêm túc nhẹ nhàng, chầm chậm như kể chuyện ma, thổi hơi vào tai tác giả, môi khẽ nhếch một độ cong hoàn hảo~~~


“Ồ, thế cơ à!!!”_tác giả nhướn cao đôi mày, thẳng ngay tấm lưng đầy mồ hôi của mình nhìn thanh niên


“Ừ, thế đấy!!!!”_viện trưởng đến gật đầu tiếp lời...tác giả cứng nhắc xoay đầu nhìn tốp ba người gồm đại tướng quân cùng ngầu nữ nhân đang cùng người mới kia nhiệt tình trao đổi ở kế bên~~~


(Đúng là đến hẹn lại lên... Các người cũng quá ăn ý đến mức khiến người người sinh hờn dỗi đấy!!! BIẾT KHÔNG HẢ!!!!!)






Truyện liên quan