Chương 39: Phược nhà giàu

CHƯƠNG 39
Phược nhà giàu: Quăng balo trên tay nào ta cùng hưởng thụ
(Các người nghĩ nữ chính cùng nam chính sẽ lại hòa thuận như xưa sao Ừm, cũng có thể lắm chứ haha)


Nữ nhân im lìm chìm nữa mặt xuống bên dưới mặt biển bên trong chiếc phao, dùng đôi mắt to tròn của mình ngước lên nhìn tấm phản trước mặt


"Nói tôi nghe,em tại sao lại giận dỗi?"_nam nhân cao lớn đứng ngược nắng vẻ mặt biểu thị rõ ràng sự tức giận nhìn xuống mễ trùng mình nuôi bao năm hiện tại đang có dấu hiện muốn tạo phản kia


Nữ chính nghe được liền chau mày, mũi hít khí miệng bắt đầu thổi bọt bóng trồi lên mặt biển, sau đó quay mặt đi chỗ khác
Nam nhân bực mình liền vươn tay ngũ trảo nắm cố định đầu nữ nhân, xoay trở lại đối mặt với mình_"Đừng chọc tôi"


Nữ nhân nghe được, mắt không biết vì nước biển hay vì muốn khóc mà bắt đầu đỏ lên, sao đó bỗng nhiên đứng vùng dậy khiến nước văng ra, hai tay ôm chặt phao, hướng về phía nam nhân, lấy can đảm_"Vậy thì bỏ đi!"
Sau đó nhanh chóng xoay người ôm phao chạy đi.


Chỉ là chưa nhấc được chân kia chạm được đến nền cát dưới chân, người cũng không bị kéo nhưng phao lại nắm trong tay của nam nhân. Nữ nhân chau mày, nghĩ muốn ụp xuống nước để thoát ra nhưng sau một lúc suy nghĩ nhanh cùng với lần ác mộng bị thả trôi biển kia nên cũng không dám làm gì, tiếp theo liền bày ra vẻ mặt khó ở nhìn nam nhân nhà mình_"Tôi thấy không an toàn"


available on google playdownload on app store


Nam nhân nghe được liền dùng vẻ mặt hơi bất ngờ mà nhìn nữ nhân nhà mình lúc này đang vẻ mặt chán ghét mà nhìn sang chỗ khác_"Nói, tôi đã làm gì sai?"
"Đã nói rồi, là tôi sai, tôi nghĩ nhiều"
"Không được xưng tôi với anh"


"Nhưng anh cũng xưng tôi với tôi thì làm sao tôi không được xưng tôi với anh chứ? Không phải bảo anh là người dạy dỗ sao? Anh xưng tôi nhưng tại sao tôi lại không thể xưng tôi với anh"
"Em nghiêm túc khiến tôi...tôi..."
"Trong mắt anh, tôi là đứa nhóc bao nhiêu tuổi?"


"…"_nam nhân trân mắt nhìn vẻ mặt ấm ức kia, một lời thoát ra cũng không thể
"Là một người luôn cần được chăm sóc, được quan tâm, được chiều chuộng đúng không, chẳng khác gì một đứa nhóc tiểu học thích làm nũng đúng không? Rốt cục thì cũng vẫn như một đứa em gái không máu mủ mà thôi"


Anh chau mày , đang định mở miệng nói thì đã thấy nữ nhân nhà mình quay đi nhìn theo hướng khác, không thèm để ý tới anh dù là một chút. Anh mày chau càng sâu nhìn theo hướng cái đầu nhỏ, lùn hơn anh kia đang hướng về thì ánh mắt lại càng nguy hiểm hơn.


Phong với hộp mực nướng trên tay vừa nhận được từ Minh Quỳnh cùng cậu nhóc đang nướng trên bờ với yêu cầu mang ra ngoài này cho nữ nhân hộ cô ấy. Phong cũng không từ chối, chỉ đơn giản cầm lấy rồi bắt đầu hướng về phía hai người kia mà tiến ra.


Nữ nhân đưa tầm mắt nhìn vào con mồi ngây thơ đang ngày một tiếng lại gần mình hơn, khi đến một khoảng cách chắc ăn, cũng là lúc nam nhân định vươn tay, kéo cho cô xoay người lại đối mặt với anh thì liền lên tiếng, cứ như là có linh tính trước chuyện không tốt sắp xảy ra_"Này, cái gì vậy"


Phong vừa đến,vươn tay đưa qua hộp mực cho cô bạn mình, cũng rất bình thản không để ý đến phía sau cô ấy mà trả lời_"Mực nướng"
Nữ nhân ăn vào một viên, ngay lúc thấy Phong định xoay người rời đi thì liền nắm tay kéo lại
"Sao vậy?"_nạn nhân ngây thở hỏi
"Kéo vào dùm đi"


"…"_Phong nhìn cô bạn của mình bằng ánh mắt kì thị nhưng là tay vẫn đưa đến nắm lấy tay cầm của phao, xoay người kéo.


Nhưng kéo đến tay vừa thẳng thì phao không đi theo nữa, Phong cũng không quay đầu, dùng lực kéo tới. Nhưng sau một lúc lâu, lâu đến nổi hộp mực trên tay của nữ nhân cũng hết thì mới quay đầu lại, nhìn vào cô bạn nhà mình_"Có muốn vào hay không"


Nữ nhân cũng không nói gi nhiều, chỉ đơn giản chỉ tay xuống dưới mặt biển xanh trong bên dưới mình, mắt cũng hơi nhướn về phía cậu bạn mình
"Gì?"_Phong bày ra bộ dạng hung hăng nhìn bạn mình, rồi mới chậm rãi nhìn xuống bên dưới


"Chân không chạm được cát thì có liên quan gì muốn hay không muốn sao"_cô rất bình tĩnh trả lời


Phong chau mày, nhìn xuống dưới mặt nước liền thấy chân của bạn mình đang thoải mái trước sau liên tục quẩy đạp trong nước mà không chạm nhẹ được tới cát, sau đó lại vô tình nghiêng người nhìn ra phía sau của nữ nhân, kế tiếp dùng ánh mắt hình viên đạn bắt vào bạn mình, hất nhẹ mặt ra phía sau


Nữ nhân cũng chau mày, trừng mắt nhìn cậu bạn mình, khẽ nheo cơ mặt bên phải, ánh mắt cũng nhìn về cùng một phía, sau đó lại nhìn Phong nhướn nhướn mày rồi lại đá mắt về phía sau. Phong gãi đầu, cũng khẽ nghiêng đầu nhìn về phía sau_"Này, anh để cô ấy đi được không? Tôi nghĩ cô ấy đói rồi"


Nam nhân nhìn chằm chằm Phong, lại nhìn nữ nhân nhà mình chính là đang giả ngây mà nhìn trời, nhìn mây, nhìn mặt biển, sau đó lại còn vui vẻ cho tay vào nước lùa cá nhỏ xem như chuyện không liên quan tới mình lại khiến anh càng khó chịu hơn.


Phong đứng phía trước, không thấy động tĩnh gì của nam nhân kia, lại ngây ngốc mà hỏi tiếp một câu_"Tôi kéo cô ấy vào nhé"
Anh từ từ kéo vào, vậy là phao đi theo phía sau mà không gặp bất trắc gì. Chỉ là Phong không những kéo phao vào mà còn giúp bạn mình dẫn theo phía sau tên nam nhân mặt than kia


Đi được vài bước, theo bản năng hoặc trực giác của một người đàn ông thì quay đầu lại nhìn cô bạn phía sau của mình thì ngay lập tức liền nhận được ánh mắt đầy oán hận kia. Cậu liền cảm thấy bị oan, chau mày, đáp trả thái độ của nữ nhân bằng khẩu hình miệng_"Gì vậy?"


Nữ nhân vẫn giữ mày chau, sau đó môi cũng khẽ mấp máy_"…...."
Phong nhìn thấy khấu hình kia liền mím môi, trừng mắt mà dọa nữ nhân nhưng người kia lại vờ như không thấy, vẻ mặt thách thức, khoanh tay nhìn cậu bạn mình_"Sao, muốn làm gã say không bao giờ nhận mình say sao?"


Anh vẻ mặt hờn trách nhìn nữ nhân, sau đó vẫn là gãi đầu, xoay người tiếp tục kéo nữ nhân vào bờ.


Nữ nhân vừa lên được bờ liền sóng vai cùng Phong mà hướng về phía của Minh Quỳnh cùng Hiểu Mai đang đắp cát cho nữa kia của bọn họ, bỏ lại nam nhân vẻ mặt ngày càng không tốt chậm rãi từng bước đi theo phía sau
Nữ chính vươn tay vỗ vai cậu bạn mình một cái_"Này, ngày mai trở về thành X với tôi"


"Được"
"Cậu sẽ làm việc luôn vào ngày mai"
"Không thành vấn đề"
"Không gái, không rượu, không tiệc tùng"
"Sao cũng được"
"Không thắng không trả lương"
"Vậy thắng phải có hậu đãi lớn"
"Không phải tôi đã đồng ý giữ cậu lại thủ ở công ty mẹ sao?"
"Giờ không hứng thú"


"Sao? Được voi đòi tiên"
"Tôi trả voi rồi"
"Mất cả chì lẫn chày"
"Vậy hủy giao dịch"
"Nói thì nhận, làm thì chịu"
"Quân tử không ngại"
"Từ khi nào là quân tử?"
"Lúc nào chả là quân tử"
"Cậu đáng lẽ nên đi thiết kế, không nên đi luật"
"Tôi tài năng quá sao?"


"Không, là ảo tưởng quá mạnh"
"Không phải cậu là nhà văn sao?"
"Tôi nói chuyện cậu hiểu là được rồi"
(Thế hai người đều hoang mang, à nhầm, hoang tưởng cả sao Thiệt luôn à?)


Sau đó hai người đồng lòng bắt tay làm súng, nhắm một mắt chỉa súng vào nhau, kế đến lại làm như chưa từng có chuyện ngớ ngẩng nào đó xảy ra, bình thản thu tay về, dự là tiếp tục đàm đạo.
"Nội dung làm việc tớ vẫn chưa rõ"
"Trở về công ty, Thanh nó tự đưa, tớ không dính líu nữa"


"Sao? Thật sự muốn thu tay sao? Thật lạ"
"Là cần thiết"
"Nhưng..."
Nữ chính không nhịn được, mắt liếc về phía nam nhân đi phía sau đang chăm chú nhìn vào điện thoại do người vừa mang đến, sau đó lại nhìn sang Phong, lấy tay che miệng, nho nhỏ thì thầm_"Có lẽ tính nhầm"


Phong đi bên cạnh, đơn giản nhướn mày nhìn nữ nhân_"Sau đó...?"
"Nếu đã biết tính sai thì chuyện bắt đầu lại là có thể!"
"Có thể?!"
"Trông có vẻ đã đánh đổi quá nhiều, có chút mệt rồi"
"Muốn từ bỏ?"
"Là bị bỏ"
"Hahahaha, không ngờ cậu cũng có ngày này"


"Hiện tại đang có, một kết thúc có hậu"
"Hửm?"
Nữ nhân đưa tay nắn trán, rồi vuốt mặt_"Có vài điều đến bây giờ tớ mới nhớ. Có lẽ tách ra bây giờ vẫn tốt hơn"
"Tách, sao mà tách, tách cái gì?"
"Tôi và nam nhân phía sau"
"Anh ta là người yêu của cậu à?"


Nữ nhân nhận được câu hỏi, ngẩng đầu nhìn trời, sau đó lại nhìn đến trước mặt, nhếch môi cười khì, khẽ nhún vai_"Không là gì cả"


Vừa lúc đó họ cũng đi đến nơi của Minh Quỳnh cùng Hiểu Mai. Nữ nhân rất thoải mái nằm bên cạnh hai xác sống đang được họ đắp cát sắp lên đến mặt kia, lại vỗ vỗ cát cạnh mình_"Này, đắp cho tớ nữa"
"Bảo nam nhân nhà cậu ấy"


Minh Quỳnh cùng Hiểu Mai định quay qua tìm nam nhân mà kêu gọi, chỉ là đã không thấy người đâu nữa. Cùng lúc đó, điện thoại bên trong túi chung của mọi người cũng vang lên


"Của tớ"_nữ nhân thở dài, xòe tay, nhận lại điện thoại của mình từ Hiểu Mai, nhìn vào tên người gởi, cùng nội dung tin nhắn hiện lên bên ngoài thì thở dài, cũng không mở ra đọc thêm, đơn giản mở khóa điện thoại, chuyển sang danh bạ, gọi đến một số, bản thân cũng đứng lên đi ra một góc khác, không quên giơ tay về phía bạn mình ra hiệu không cần lo lắng, cứ ngồi yên đó


Nữ nhân đi đến chỗ trống khác, một tay chống hông, ngẩng măt nhìn trời chờ đầu dây bên kia bắt máy
Đầu dây chưa tròn tiếng chào, bên đây nữ nhân vốn lười mở lời lần này liền nhanh hơn một bước_"Khải à, chơi trò chơi đi"


"Bảo bối út nhà anh, mang ra dùng có được không?"

"Một công đôi việc"

"Vậy để bảo bối nhà anh đi cưới người lão gia gia nhà tôi sắp đặt, thấy sao?"


"Ừ, Minh Thùy này cho anh một gợi ý đơn giản, anh cứ theo đó, muốn làm gì cũng được, tôi chỉ cần kết quả"
<…>
"Gợi ý rất đơn giản " cùng giới""

"Tôi đủ phiền muộn rồi. Muốn giúp em gái anh, thì hãy thực hiện nó"



Nữ nhân giơ tay tháo bỏ dây cột, bới tung mái tóc ước của mình, hất ra phía sau, vừa cười, vẻ mặt lại có chút không quan tâm_"Sao cũng được. Lần này, bao lâu đây?"


Nữ nhân thở dài một hơi_"Tắt máy trước đi"

"Cảm ơn"


Màn hình điện thoại tắt, nữ nhân buông thỏng tay, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một hơi, sau đó lại tự cười ngây ngốc, gãi đầu, xoay người đi trở lại_"May mắn sao?"


Sau khi đắp cát, ngủ một giấc chán chê tỉnh dậy, cả nhóm lại kéo nhau đi ăn, trong lúc đó, nữ nhân đang rất nghiêm túc, tập trung cắt ra miếng thịt của mình, cung rất bình thản thuận tiện lên tiếng_"Mua súng nước chơi đi, tìm chỗ nào hay hay ấy, chia đội ra đi"


"Sao mà đủ người, vả lại nơi nào là hay hay"_Minh Quỳnh cắn nĩa, rất ngây thơ nghiêng đầu hỏi nữ nhân.


Nữ chính nhìn vào cô bạn mình, sau đó lại nhìn qua Hiểu Mai, nhướn mày rồi ngay lập tức liền hai tay đều chống lên bàn, bắt lấy vào nhau, gác cằm lên trên, nhoẻn miệng cười với Minh Quỳnh_"Cậu nghĩ tài phiệt dám ra ngoài một mình đi lòng vòng không?"
"Có chứ"
"Ừ, thế còn xã hội đen"
"….là sao?"


"Đơn giản là vậy, số người chơi...ừm để xem, sáu người chúng ta, còn có mỗi người các người một bên là mười, một bên mười lăm. Cũng không tệ"
"Cậu đang nói gì vậy?"
"OK, ăn xong chưa, đi mua đồ thôi"


Bỏ lại thắc mắc ngây ngô của Minh Quỳnh, tất cả lại cùng nhau đến cửa hàng gần nhất, bước vào, lựa chọn cho riêng mình những thứ tốt nhất, sau đó lại cùng nhau mua màu, cùng mua đồng loạt cho tất cả áo thun màu trắng.
Sau đó lại pha màu, mỗi nhóm lại một màu


"Này, tớ vừa nghĩ ra vài ý tưởng"_Hiểu Mai rất vui vẻ kéo lấy góc áo của nữ nhân.
Nữ nhân ra sức bơm nước vào súng nước cỡ lớn trong tay mình, quay lại nhìn cô bạn phía sau một cái, sau đó lại rút ra cây súng nhỏ, tiếp tục công việc_"Sao nào?"
"Ờ thì là như..."


"Lát cậu ra mà phổ biến luật với họ, nói với tớ cũng bằng thừa"_sau đó nữ nhân quay qua phía cậu bạn nhà mình_"Này, sau cậu chỉ lấy có một cây súng vậy? Mau vác thêm túi bóng nước này cho tôi"


Hiểu Mai vẻ mặt xem như chưa thấy, chưa nghe, có chút khinh thường nhìn vào cô bạn ít khi nhiệt tình của mình giờ đây đang miệt mài phân công cho người trong tổ đội mang theo gì, đi đứng ra sau. Lại nhìn qua phía của Minh Quỳnh, cậu nhóc một tay làm hết, cô nàng chỉ vui vẻ đứng đó, trong tay là cây súng dài nhỏ, nhưng phía sau lưng lại mang thêm một thùng nước khác.


Còn đội nhà của Hiểu Mai thì đang hì hục dùng màu của đội mình trét vào mặt, vào tay để dễ bề phân biệt. Chỉ có điều vũ channg vẫn chưa có lấy một giọt nước bên trong mà tên đúng đầu kia lại đang huyên thuyên về việc phải làm sau cho tốt, đúng đâu mới là thích hợp. Bỗng nhiên đầu của Minh Quỳnh có chút đau.


Nhưng cũng không sao. Cô đặt súng lên tay như một giáo viên khó tính, sau đó nhận lấy loa tay từ người nhà mình, mở lên còi báo.
Rất nhanh sau đó tất cả đều yên lặng, tập trung lên mà nhìn Minh Quỳnh. Chỉ có điều


"Này, cậu còn chưa quẹt màu lên mặt kìa, nội gián à?"_nữ nhân nhanh chóng ở tư thế sẵn sàng bắn hướng về phía một thành viên trong tổ đội bên mình vẫn còn đang ngơ ngác kia_"Dù cho cậu có là thụ hạ, là lính của một trong hai nhóm còn lại thì tôi cũng không quan tâm. Hiện tại, cậu trong đội tôi, cậu là người của tôi. Nếu bất cứ ai trong các cậu có hành vi phản bội tổ đội, tôi sẽ lập tức nhờ người phơi các cậu ngoài biển một ngày, không ăn uống, không quần áo"


"Người của cậu đâu?"_Phong rất hồn nhiên nhìn nữ nhân hỏi


"Không mang theo"_nữ nhân rất thờ ơ đáp, nhưng lại chuyển ánh mắt đạn bắn nhiệt xuống thành viên đang cố quẹt màu lên mặt kia. Sau khi xong mới đường đường chính chính, tựa như vừa làm được việc tốt, quay lại mỉm cười với Hiểu Mai, giơ tay mời nói tiếp


Hiểu Mai thở dài, hít vào một hơi, bình thản nói_"Thứ nhất, chúng ta có ba đội. Mỗi đội sở hữu một lá cờhiện tại đang ở bất cứ nơi nào đó xung quanh khu nghĩ dưỡng này. Cho nên kiên quyết là phải tìm được là cờ của chính mình. Nếu tìm được cờ của đội khác, hãy tận dụng nó. Thứ hai, người bị bắn trúng có hai lựa chọn. Một là thành người của đội khác quy định chỉ được ba người, không chấp nhận gián điệp. Hai là trở thành con tin, quy định giam gần với lá cờ của đội trong bán kính mười mét ba là trở thành người giám sát gian lận, tức out game. Thứ ba, ba đội tách ra, dựa vào số năm trong nghề, lâu nhất tức là thắng, được chọn hướng mình muốn. Sau khi đảm bảo cả ba đội đã vào vị trí, sẽ có tiếng chuông thông báo vang lên, trò chơi cũng bắt đầu. Quan trọng nhất, không được nấp tại một chỗ quá hai phút. Sau cùng nếu vẫn chưa phần định được thắng thua, sau ba tiếng, trò chơi sẽ được chấm dứt. Sau đó sẽ có cách khác để tìm ra đội thắng. Có ai thắc mắc không"


"..."
"Nếu không thì bắt đầu!"
Còi vang, ba đội đều tách nhau đi thành ba hướng với người dẫn đường riêng sau khi cãi nhau ỏm tỏi về việc ai là người trong giới lâu nhất. Vừa đặt chân đến địa bàn, ba vị dầu lĩnh liền quay lại, một lần nữa lập kế hoạch tác chiến với đồng đội


Và không bao lâu sau, cuộc chiến bắt đầu. Nữ chính lúc đầu định dàn đội hình cắm trại để bắn tỉa, nhưng khi nghe vào mấy lời như tạt nước lạnh của Hiểu Mai thì não lúc đó đã có hiện tượng đông cứng, đến lúc vào trận vẫn là theo thói quen tìm kiếm địa hình để đứng trụ, phía sau lưng giơ ra ba ngón tay,ý bảo tự tách nhóm ba mà di chuyển. Bên phía anh xã của Hiểu Mai, bởi vì đã quá quen với sự bất ngờ cùng lật mặt của thân ái nhà hắn nên rất nhanh liền thích nghi với sự quái đản của trò chơi, bắt đầu chia nhỏ nhóm để di chuyển. Còn về phía cậu nhỏ thì lại theo kiểu mỗi người một hướng, tự bảo trọng bản thân một cách tốt nhất để tìm ra cờ rồi sau đó tập trung lại với nhau


Sau nữa tiếng tìm kiếm cộng với bắn tỉa miệt mài, cả ba nhóm lại rất may mắn mà giữ được cờ của đối phương
"Xem như lần này trả thù luôn một thể"_cả ba người đều ác liệt cùng nhau suy nghĩ khhi nhìn vào lá cờ của đối phương trước mặt mình.


Nắm được cờ trong tay, cả ba nhóm liền đồng loạt giở trò, không chuyển sang săn người, săn cờ mà chuyển sang lập mặt trận, gài mìn tứ phía xung quanh lá cờ bị bắt buộc cắm ngang nhiên trên một gò đất cao được năm người canh giữ theo quy định.


Sau một thời gian lập mặt trận, vẫn chưa nắm rõ được tình hình cờ mình nằm ở phía nào nên cả ba nhóm đều phải tách nhỏ ra hai nhóm, chọn đi về hai hướng kia do thám.


Kết quả, hai tên nam nhân kia thì biết rõ cờ mình nằm ở nhóm nào nên liền tách ra một nữa bắt đầu đi săn. Chỉ có đội của nữ nhân, một người cũng không hề quay trở về.


Ôm trán thở dài, xoay người nhìn những người đồng chí còn lại, nữ nhân mỉm cười_"Không được ở một chỗ quá hai phút vậy thì ta đổi vị trí cho người gần nhất là được. Tất cả ở tại chỗ, phục kích toàn bộ"


Như vậy có vài chỗ không đúng. Nếu như hai đội đều tách nhưng một đội thì phục kích toàn quân vậy có nghĩa một người cực kì có lợi, một người thì vô cùng bất lợi và một người cố tìm thấy lợi.


Anh xã của Hiểu Mai đi được nữa đường thì ngừng_[Khoan, như vậy có quá đơn giản không Không lẽ chỉ có một lá cờ, không lẽ cứ lao vào choảng nhau sao Không, không thể nào, thân ái không bao giờ làm ra mấy vấn đề đơn giản được]


Cứ như vậy, anh xã Hiểu Mai quyết định dồn quân trở lại căn cứ, chọn ra hai top nhỏ năm người, đi xung quanh tìm sự khác lạ của mặt trận.


Bên này nữ nhân cũng chau mày_[Không lẽ cứ đợi như vầy, rồi vào là chạy ra bắn sao Trò chơi sao có thể thiếu muối một cách trầm trọng như vậy Có cái gì đó không ổn ở đây. Thiết lập kĩ lưỡng như vầy thì chắc chắn bên trong không đơn giản]


Cứ như vậy, nữ nhân cũng cử ra ba nóm hai người, thật cẩn thận một lần nữa rời đi.
Chỉ có cậu nhóc ở bên kia đang chuẩn bị quân số để đi chinh chiến một cách rất nhiệt tình.
Suy cho cùng, vấn đề nằm ở chỗ, do các người quá thông minh, nghĩ quá nhiều nên chủ đề lúc nào cũng bị lạc.


Nhóm người của cả hai cứ như vậy lại mất tích, không ai trở lại và anh xã Hiểu Mai không chịu được sự bế tắc trong yên lặng liền tách ra nhóm nhỏ khác rời đi. Còn nữ nhân lại thấy tình ình không ổn, quyết định ở yên một chỗ, cố định chờ xem tình hình.


Cậu nhóc lúc này đang đến gần đội quân của anh xã Hiểu Mai thì bỗng nhiên lại có một tiếng còi lớn nữa vang lên. Mọi người đồng loạt nhìn đồng hồ nhưng bỗng nhiên xung quanh lại nghe ra tiếng bước chân đồn dập, nhanh chóng và ngày một rõ ràng hơn. Với trực giác của những tên mafia lâu năm, ngay lập tức liền quay lại, hét lên_"Tập trung, mang theo cờ"


Mặt trận cư nhiên nhảy thêm vào một nhóm khác, bắt đầu oanh tạc cả ba nhóm.


Không những phải đánh lẫn nhau mà còn phải tiếp nhận thêm kẻ địch mới có xu hướng gấp đôi nhóm của mình và thậm chí còn biết rõ tình hình bên trong. Cậu nhóc thì không về đội mình kịp nên hiện tại chỉ còn khoảng mười người. Ngay lập tức liền chuyển sang chế độ camp liên tục. Còn hai bên kia, lúc này nắm rõ tình hình, liền bắt đầu một lần nữa dàn đội hình, chuyển chế độ cướp bóc kịch liệt.


Chỉ là súng nước thôi mà.


Sau cùng thì...cậu nhóc thắng. Tên nhóc ấy không làm gì nhiều, đơn giản thấy cờ đội mình rớt ra, nằm mỉm cười trên mặt đất một cách rất mời gọi thì cậu ta liền bắt người nhóm mình tóm lấy một người nào đó nhóm bất kì, lấy áo của họ thay vào cho bản thân, dùng lọ màu bí mật quẹt hết gương mặt, ngang nhiên cướp và bị bắn, đạp mìn đến mức choáng váng mặt mày.


Nữ nhân thì bởi vì mệt mà buông còn anh xã của Hiểu Mai thì là bởi vì ngu ngốc không thua gì tên nhóc mà cũng quăng game, để cho đội phục kích riêng kia bắn mình rồi out game.


Đến cuối liền nhìn vào tất cả áo trắng của từng nhóm, màu nào của đối thủ trên áo nhóm mình nhiều hơn thì liền là điểm của đội đó. Và cậu nhóc, người lập đội hình camp thì giành luôn chiến thắng dù cho đầu lĩnh out game ngay từ lúc đầu.






Truyện liên quan