Chương 47: Lễ hội chết tiệt: cái gọi là lịch sử và lễ hội vẫn chưa hết đâu!!!!
Người đàn ông trẻ trước mặt tự xưng là thầy giáo vẻ mặt bất ngờ nhìn vào cô gái mặt nạ che nữa mặt trước mặt mình. Tìm chút gì đó là biểu cảm hay chút dao động sơ hở nhỏ nhoi nhất trong ánh mắt kia. Nhưng lại chẳng thấy được gì ngoài thách thức, kiên định và chút trêu đùa.
Thầy nhận ra sự luống cuống của mình, rất thành thục liền mỉm cười nụ cười tiếp thị, khẽ cúi người_”Thật có lỗi, vậy tiểu thư là người thân của học sinh nào?”
”À, Dương Minh Hạ”
Thầy liền chau mày_[Họ Dương]_rồi lại quay đầu nhìn đến Minh Khải không biết từ khi nào đã khoanh tay, xoay mặt vào vách tường_[Không phải người kia là anh trai của Minh Hạ sao? Vẻ mặt người này cũng không giống, trên tờ đơn cũng chỉ ghi mỗi mình anh trai. Vậy người trước mắt này...]_ánh mắt nhìn không được lại đảo qua Minh Thanh mặt quay đi chỗ khác, môi cũng mím lại, vai hơi run nhẹ
Thầy đâu biết được rằng, Minh Thanh_[Hahahahaha,. Xem!!!! Xem, con dâu nuôi từ bé, được cưng hơn trứng vàng của nhà họ Lý kia vậy mà giờ phải vờ là người quen của em họ. Hahahahaha, thời thế đảo lộn rồi!!!]
Minh Khải_[Minh Hạ, em ở đâu, sao không xuất hiện nói một câu ngây thơ luôn cày nát bầu không khí xem nào]
”Thầy nghi ngờ?”
”Tôi nào dám”
”Thanh, ra gọi Minh Hạ vào”
Thầy nghe được, nét ngạc nhiên càng mạnh mẽ hơn_[Quen cả nhị tiểu thư của Dương gia Người này là ra sao?]
Minh Thanh cũng không nói gì, lập tức quay đi, chưa đầy một phút lại có thêm một người cùng trở vào. Vừa nhìn đến ngườii có mặt ở cánh gà, gương mặt ửng hồng lại thêm rạng rỡ, hướng nữ chính đi tới, nắm lấy bàn tay_”Chị thích kịch bản không, thầy em viết đấy”
”Nó thay đổi”
”Hửm, thật sao?”_cô nhỏ mày khẽ chau, sau đó lại nhìn nữ nhân, mỉm cười_”Vậy chị thích vai nào?”
Cũng không trả lời Minh Hạ ngay, quay đầu qua Minh Thanh_”Về được không? Mất hứng rồi”
”Chị mà về nhà, tôi liền...”_sao đó dùng tay cắt ngang cổ
Người ngoài nhìn vào thì ai cũng nghĩ nữ chính chính là đang bị kẻ lắm tiền đe dọa đòi giết. Nhưng ai mà biết được sự thật là lúc này mà về nhà, ba mẹ hỏi đi đâu chỉ cần người trước mắt biểu cảm không hài lòng, bảo là vừa bị cô bắt đi đến lễ hội ở trường, vừa mệt, vừa bị người ta tỏ thái độ thì trăm phần trăm, cô sẽ không còn mạng mà lết về nhà. Ai chọc thì chọc, chứ người hỉ nộ ái ố vô thường, trong ngoài bất nhất trước mặt này, chọc tới thật không yên ổn.
Nữ nhân hạ mắt, bắt đầu trầm mặt. Trong mắt người ngoài, chính là tình trạng bị người có của mà quăng quyền vào người, còn đối mặt với người trong nhà, đó là thái độ đang âm mưu hoặc nghĩ ngợi thứ gì đó cực kì bất lợi cho nạn nhân, không ai khác chính là em gái thân thiết của cô.
Có người khẽ nhướn mày, có người trong lòng thầm mồ hôi như suối nhỏ róc rách đổ không ngừng, có người thì ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Lúc này Minh Khải ngẩng đầu, biều cảm như vừa tỉnh mộng, quay đầu, rất bình thản đi đến bắt lấy vai nữ nhân_”Lady, vở này mà diễn tốt, chúng ta sẽ phải tăng ca”
Nữ nhân mắt khẽ liếc về phía Minh Khải, rồi ngẩng đầu nhìn anh_”Từ khi nào mà nơi này lại nguy hiểm như vậy?”
”Là do em vốn không hề tham gia gì cả”
Nghe người bên cạnh khai tội, nữ nhân liền vẻ mặt khó chịu cực kì_”Hừ, con người không thể nào phạm lỗi hai lần. Được rồi, cứ vậy đi”_sau đó giơ ngón cái hướng lên về phía Minh Khải
Nghe được mấy lời này, thầy từ nhướn mày, vui vẻ trong lòng mà bỗng nhiên trầm xuống. Thái độ của người nhà họ Dương với người trước mắt này, thật sự có điểm lạ.
Dương gia con cháu vốn nổi tiếng bởi tính cách cao ngạo ít hòa đồng. Nhưng đối với giáo viên, họ thật không hiểu sao, mấy đứa nhỏ đang yêu kia lại được gắn cho những tính cách của nhà giàu như vậy. Ừ thì công nhận, chúng giàu thiệt.
Vậy trước tiên bắt đầu ba vị lớn tuổi đã tốt nghiệp trước đã.
Gỉa như Minh Khải, đi đến đâu cũng cười, ai cũng có thể nói chuyện, nói đến vui vẻ tưởng như đã thân nhau từ trước. Lại còn ăn ý hợp tác với bất kì ai, tham gia bất kì hoạt động nào được yêu cầu mà không hề có một lời phàn nàn. Căn bản là học sinh gương mẫu.
Minh Thành dù là người im lặng nhưng lại thuộc tuýp hành động là điểm mạnh. Mọi thứ đều tốt chỉ ngoài việc ít nói ít cười, nhưng mà người xung quanh lại bởi vì sự tốt bụng đến khủng khiếp của cậu ta mà mặc kệ gương mặt lười mỉm cười kia. Chung quy có thể nói là học sinh trong nóng ngoài lạnh mà mọi người nghĩ tới.
Minh Thùy thì khỏi bàn. Tính cách mười người đều nói cô là người kì lạ. Nhưng họ lại vì thế mà ở gần, cùng cô làm mọi thứ hay thậm chí là thay cô làm mọi việc. Minh Thùy cũng như Minh Khải cũng là vui vẻ, gặp ai cũng có thể trò chuyện đến quên ngày giờ. Chỉ là cực kì lười hoạt động, luôn luôn tìm cách lẫn tránh
Nhưng mà cả ba đều có điểm chung. Chính là vô tâm vô phế đến nổi mọi người nghĩ có hay không, lấy bùi nhùi cật lực chà lau tim họ thì họ cũng chỉ được đáp trả bằng ánh mắt_"Làm gì đó? Vui lắm sao"_cùng vẻ mặt không chút cảm xúc như tâm trí đang lạc vào cõi tiên
Đặc trưng chính là_”Chào Khải/Thành/Thùy”
Sau đó cả ba đều không hẹn cùng gặp, nếu có người bên cạnh sẽ quay sang hỏi, còn nếu không thì liền ngây ngô thì thầm hoặc là bày ra vẻ mặt nhìn người lạ với cùng chung ý niệm_”Hể, ai vậy?”
Nạn nhân thì lúc thấy bọn họ đều vui mừng, nhưng khi gặp phải một trong ba trường hợp trên đều không khỏi mím môi, cố nhìn đi nơi khác, chân cũng đi nhanh một chút
Bạn cùng lớp cũng không tránh khỏi vấn nạn này.
Hoặc đại loại như_”Này, cậu có biết bạn học ABCXYZ ngàn chấm gì đó không”
Đáp trả là vẻ mặt thấy chuyện hiển nhiên, rất bình thản đáp_”Liên quan sao/ Không quan tâm”
Đương nhiên câu chuyện sẽ được chuyển ngay sang hướng khác...NGAY LẬP TỨC
Và hàng tá rổ lý do mà bất cứ ai không thân cận có thể kể ra sự cao ngạo của ba người gây ra cho bọn họ.
Gỉa như năm Minh Khải làm hội trưởng còn Minh Thành vốn không có chức vụ gì nhưng bởi vì họ là anh em, chỉ cần lúc rảnh liền thấy một trước một sau đi tới. Minh Thành đối với việc gì Minh Khải hỏi cũng đều trả lời, dù câu trả lời có chút ngắn đến mắc xương giữa cổ nhưng Minh Khải lại không thấy có vấn đề gì. Cho nên thói quen của em nhỏ chính là do anh chị thối nát của chúng phá hư.
Quay lại vấn đề hội trưởng. Trong ghi chép cũng khi lại rằng. Bằng một cách nào đó, năm của Minh Khải lại là năm yên ắng nhất, không có bất cứ việc gì xảy ra. Thậm chí học sinh bị đuổi học dù là một người cũng không hề có.
Ví dụ như lần đó, sắp có trận đánh nha xảy ra. Minh Khải biết, cứ như vậy thong thả hai tay trong túi quần đi đến lớp của Minh Thành, vô cùng lịch thiệp gõ cửa, sau đó bộ dạng hào hoa mà xuất hiện nói là cần Minh Thành.
Hai người một trước một sau đi. Đến nơi thì đã có người áo đen một nhóm đứng đợi sẵn. Đánh nhau không xảy ra. Nhưng người bị đánh vẫn có. Người bị đuổi học là không có, nhưng học sinh vào trạm y tế hay thậm chí là bệnh việc lại chính là nhiều nhất trong ba năm Minh Khải địa chủ cầm quyền thống trị.
Năm cuối của anh, nữ chính cuối cùng cũng chịu xuất hiện ở trường và bộ ba vô tâm vô phế chính thức công khai xuất hiện. Cả ba người đều có hội bạn thân. Nhưng mà hội bạn thân cũng là người không thể chạm. Ai, chỉ có thể nói, đại thần bắt tay với thường dân thì dù là kì tích để nhiều chuyện. Nhưng mà cường hào còn đi bắt tay với ác bá thì ai mà chịu cho nổi. Bọn họ là tình cờ lượm người Nhưng mà đến lúc thu nạp, biết ra chân tướng thì toàn khiến con dân trong trường một phen đổ mồ hôi đến chân lông cũng muôn tiêu biến!!!
(Cho tôi một chưng!!!)
Nhưng mà trong ghi chép, chỉ biết nữ nhân là con cháu nhà họ Dương, ngoài ra cũng chẳng còn chú thích gì thêm đến quan hệ với hai người kia. Chỉ có số ít mới biết được cô là vợ chưa cưới của con trai độc nhất họ Lý, tập đoàn mở ra ngôi trường này. Bề ngoài, Minh Khải vẫn như vậy, cùng Minh Thành một trước một sau, còn Minh Thùy thì lại tùy ý thích gì làm đấy, hoàn toàn như người không quen biết. Nhưng mà ít ai biết được trừ ban quản lý cấp cao được đặc biệt lựa chọn ngay từ lúc nữ nhân đặc chân đến trường năm đó. Rắc rối mà cô vô tình hay cố ý gây ra, không phải là đích thân người cha họ Lý thì cũng là Minh Khải sau lưng dọn đường. Hay thậm chí là Lý Dương cũng đã có lần ra mặt. Tất cả đều là vì cục nợ phiền phức thích di động tứ phương tám hướng chuyên đi gây chuyện kia.
Cho nên có người, đi ngoài đường, căn bản mở mắt nếu thích cũng không cần làm phiền phải mở. Nhưng mà cô ta cứ mở mới ghê.
Không những học sinh vào viện nhiều, cơ sở vật chất cũng thay mới khá thường xuyên. Lại thêm, giáo viên bị đẩy ra hay nhận vào cũng là nhiều nhất.
Không phải bọn họ khinh người. Mà bản chất chính là ít để tâm. Hay gọi tắt là thiếu phổi thiếu thận khuyết tim. Khiến cho dân chúng hả họng lầm than ngất trời.
Lúc cả ba đã không có hứng thú với việc gì thì mặc kệ hậu quả ra sao, tất cả đều đạp đổ cho người khác, vẻ mặt thờ ơ, không hề quan tâm hay chí ít là nhìn sơ qua một chút.
Sau là đến ba đứa nhỏ. Kể theo thứ bậc tuổi tác đi
(Hể, hình như có sự trùng hợp nho nhỏ ở đây)
Nói sao đi nữa, Minh Thanh, em gái của Minh Thùy dù là sinh cùng năm với hai người còn lại của Dương gia, nhưng ngặt nổi lại sinh sớm hơn bọn họ nên được đưa làm bia đỡ đạn đầu tiền.
Đây chính là kết quả của anh chị thối nát nhà bọn chúng vô tình gây ra cho mấy đứa nhỏ đáng thương này.
Minh Thanh, dưới sự giáo dục, rèn luyện không ngơi nghĩ của chị gái mình, không ai khác chính là Minh Thùy mà tính tình cũng quái lạ không thua gì ai kia. Đứa nhỏ này là người có lịch học bất thường nhất trong sáu người. Học chưa được bao lâu thì liền nghe tin phải vào trong trại tập huấn hoặc bị điều đi đâu đó trong vài tuần. Cho nên việc muốn thân thiết với ai đó cũng trở thành vấn đề. Cô nhỏ cũng có thể kết bạn hay trò chuyện với bất kì ai. Nhưng mà, hầu hết bọn họ lại là nam cũng không phải bạn bè đều là người nguy hiểm như chị mình và nữ nhân thì lười quan tâm vấn đề này. Cô khác với chị mình ở việc cô là người hoạt động nhiều hơn học tâp ( Là ai trồng khoai đất này)
Bạn học dù cho ban đầu đối với điều này có chút bất ngờ cùng với lạ lẫm nhưng rồi họ cũng quen...với sự thờ ơ tột đỉnh của Minh Thanh. Chỉ là có một lần, có người cố tình chọc giận cô, đứa nhỏ này liền xoay người, đi đến bàn học gần nhất không ngại ngần nâng lên ghế gỗ rồi thật nhanh bước một bước lớn quật vào người trước mặt. Còn định quật thêm vài lần nhưng có lẽ vì thứ trên tay quá nặng, người bị đánh cũng chao đão, Minh Thanh lia mắt nhìn nhanh, liền túm đến cây viết chì của bạn học còn đang ngỡ ngàng ngồi đó, giơ chân đạp người kia trực tiếp ngã xuống, một chân đè lên bụng, chân kia đạp lên tay, tay giơ lên bút chì rồi thật nhanh hạ xuống thì bị chặn, tay kia liền hạ xuống một cú vào mặt, sau đó đứng thẳng người, lôi theo người kia lên, chuyển sang nắm tóc, hướng thẳng bàn đè xuống_”Lặp lại lần nữa”
”Chị gái cô chỉ là thứ may mắn được ăn bám Lý gia”
Minh Thanh hít sâu, mỉm cười_”Cô bé, cô khá lắm, làm tôi nổi giận được thì cô cũng tài rồi. Tôi trân trọng điều đó”_Sau đó buông tay ra khỏi mái tóc kia, người kia còn chưa kịp nhỏm dậy đã nghe thấy tiếng xương nứt vỡ cùng với cơn đau xé nát ập tới_”Tôi sẽ cho cô biết Dương gia ra sao, đi tham quan một vòng nha”_cuối cùng rất lịch sự một bên mở ra điện thoại, tay kia nắm tóc người kia kéo đi mặc kệ người kia cố sức đe dọa
Đừng hỏi tại sao bạn học không can. Điện thoại để quay phim, một người cũng không dám mang ra.
Trên đường đi, rất nhiều ánh mắt nhìn theo hai người, bàn tán cũng không ngớt. Minh Viễn từ đầu vui vẻ chạy tới, rất vui vẻ trò chuyện với Minh Thanh, sau đó còn giúp cô mở cửa xe để ném người kia vào, bản thân cậu nhóc cũng vào xe, Minh Thanh không đi theo mà lại quay ngược trở lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn người đang tụ tập xung quanh, thong thả bỏ tay vào túi quần đi càn quét quân địch.
Hôm đó, cũng không có bất kì tiết học nào được diễn ra sau đó, giáo viên hay người quản lý cũng đều như chưa từng tồn tại, chỉ có thông báo lạnh lẽo vang lên_”Nghiêm cấm sử dụng bất kì thiết bị có khả năng ghi hình hoặc thu âm”
Hôm sau, cũng tiếng thông báo lạnh lẽo kia lại khiến cho người mừng vui, chỉ duy một người biết số phận liền đập đầu xuống bàn học_”Dương Minh Thanh phòng Hóa 376, lệnh triệu tập đến trại tập huấn phía Bắc. Lập tức thi hành”
Chính xác thông báo thuộc dạng cá nhân như thế này sẽ được hướng thẳng đến phòng hóa mà không cần dùng toàn bộ loa trong trường để thông báo. Nhưng mà người bị nhắm bắn lại không ai khác chính là Minh Thanh vừa gây chuyện ngày hôm qua cho nên mục đích của nhà trường chính là trấn áp khủng bố, trấn an con dân.
Minh Viễn, một cậu nhóc vui vẻ ngoại trừ việc độc miệng, thích lật mặt như lật sách và hay tính kế người khác ra thì nhìn chung, cậu nhóc này ở tất cả phương diện còn lại đều được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh
Việc đánh nhau của cậu ta có thể tính mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ năm người, giáo viên bởi vì bị trêu chọc mà trong suốt lịch sử học tập phấn đấu không ngừng cho đến hôm nay thì đã có hơn mười giáo viên tự động nộp đơn xin chuyển hoặc dứt khoát rời trường, và trong lý do đệ đơn luôn có tên của Minh Viễn được viết hoa in đậm và chữ nghiêng bên trong.
Mặc nhiên không hề bùng học để giữ vững tầm ảnh hưởng nhất định.
Trên cơ bản, học sinh đại đa số chỉ biết Minh Thanh và Minh Viễn cùng họ Dương, nhưng lại không biết ai trong hai người là con cháu nhà họ Dương. Cho đến một ngày
Cuối cùng không ai khác chính là Minh Hạ, đứa nhỏ được Dương gia ban cho cuộc sống của người thường. Cho nên khi vào đây, đối mặt với thái độ sống quá khác của toàn trường so với người nhà cô, Minh Hạ liền như sao băng rơi xuống địa cầu. Thường dân khiến mọi người chú ý nhất, muốn tiếp cận nhất. Nhưng mà, chưa ai kịp động thủ thì bên cạnh Minh Hạ lại có thêm một Minh Viễn và một Minh Thanh luôn đi cùng
Cũng may, ba người này, chỉ còn một năm nữa.
(Xem ra đám người này chả có cái gì gọi là tuổi thơ dữ dội lắm nhỉ)
~~~~
Và vở kịch sau màn hồi tưởng từ sổ ghi chép của nhà trường chính thức được bắt đầu.
Đèn mở sáng, nữ nhân cùng hội quần chúng chính và phụ một nhóm thì đứng ở bậc thang, sau tấm rèm lấp ló nhìn ra ngoài, nhóm khác lại nhìn chăm chú vào ba màn hình tivi trước mặt. Chỉ có nữ nhân cũng Minh Khải, cứ như vậy hiên ngang đứng ngay dưới bậc thang, khoanh tay nhìn lên trên.
Dẫn chuyện hoa hoa lệ lệ xuất hiện và lải nhải không biết mỏi mệt là gì. Liếc mắt xuống liền thấy biểu tình dại ra như trúng phải bùa của người kia. Nữ nhân có chút khó hiểu chau mày_[Các người là vì hắn lảm nhảm mà bất tỉnh bên trong hay là bởi vì sức tưởng tượng quá mình liền nghĩ mình đang gặp thần!?!]
Tiếng nhạc vang lên, mọi người bên dưới đều đồng lòng gào thét_[Tên nào chọn nhạc!!!]
Và công chúa lúc ấy lật đật chen chúc ra, vội vạng hướng nữ nhân vẫn không hề ngại ngùng đứng chắn ở lối ra_”Làm ơn, cho qua một chút”
Công chúa chạy lên, không biết vì cớ gì mà sắp đến nơi liền té ngã ra sàn khiến cho mảnh giấy vốn bị nhàu nát đang nắm trong tay cũng như người dẫn chuyện, hoa lệ mà tiếp đất. Đang lồm cồm ngồi dậy thì đèn được bật, mặt từ khi nào cũng đã đẫm nước mắt.
Nữ nhân bên dưới không khỏi giật giật trán. Nheo mắt nhìn đến cánh cửa di động được kì công chuẩn bị kia thì liền nghe được một giọng nói vang lên
”Công chúa, hãy để ta vào, ta đã nghe chuyện từ nữ vương”
[Thế quái nào!!!]_nữ nhân quay qua trừng mắt người cạnh mình, nhưng mà...Minh Khải từ lúc nào đã biến mất. Và giọng nói trên kia, qua hai mươi lăm năm từng trải, cô có thể khẳng định rằng! Bị đồng bọn chơi xấu_[Tôi muốn làm lão hoàng đế!!!]
Trong khi bên dưới là hít vào ngụm khí lạnh khi trông thấy dáng người kia, vẻ mặt đau lòng nhưng tràn ngập yêu thương và lo lắng. Người mà bọn họ vây lấy trước cửa với hình dang một cái cây buồn cười thì hiện tại lại là hoàng tử đẹp trai lai láng. Dường như muốn bùng nổ
Kế đến, nữ chính cảm thấy trên người dù là quấn à nhầm, mặc lấy mặc để hết áo váy rồi choàng khăn thì vẫn cảm thấy cả người như đứng trong hầm băng, trân mắt nhìn một màn sến súa chảy máu mũi trước mắt này, quay lại lườm phía sau để nếu may mắn, sẽ bắt gặp được ai đó đang cố đổi vai hoặc ít nhất là thần kì phát hiện có người đã hoàn tất.
Sau lời cẩu xin khẩn thiết muốn được vào phòng của tên già hoàng tử kia thì chuyện vẫn chưa kịp đi tiếp, đèn đã hạ. Khóe mắt nữ nhân giật nhẹ, khi nghe phía sau mình đang loạn thành một đoàn cho phân cảnh sắp tới.
Dẫn chuyện lần này không rõ đã tập kích được góc u tối nào đó, hiện tại chỉ có tiếng mà chẳng thấy người đâu
”Hắn ở ngay sân khấu ấy”
Nữ nhân nghĩ, tên lão hoàng tử này sẽ bởi vì ngại ngùng khi bị bắt gặp ăn mảnh mà ngoan ngoãn ở bên kia cánh gà. Không nghĩ tới lại trở về hướng này, sóng vai khoanh tay ngay bên cạnh cô_“....”
”Sao vậy?”
[Còn giả vờ!]_ nữ nhân bạo liệc bắn đạn qua ánh mắt sang người bên cạnh trong màn đêm_”Không chơi với bạn xấu”
”….”
(Ai đó, ai đó làm ơn cho mượn khăn nhỏ lau mồ hôi đi. Thêm viên thuốc tiêu hóa nữa)
Người bên cạnh vỗ vai cô, rồi bước trở lại lên sân khấu. Đến lúc này mới phát hiện giọng điệu của tên dẫn chuyện đang ngày càng đi theo chiều hướng quỷ dị hóa, giọng nhỏ đi một cách thật êm đềm, thật chậm rãi.
Sau đó là lại tiếp tục đổ máu mắt trước một màn_"chúng ta là cặp đôi hạnh phúc nhất cái thế giới này"_trong khi người bên trong từ lúc nào đã đổ ra bên cạnh, phía sau đó, miết lời khen không ngớt, lại còn thêm vài lời thì thầm ước ao nho nhỏ rồi khúc khích cười với nhau không khỏi khiến người nào đó đang trong thảm trạng tình cảm mà nở nụ cười cứng nhắc_[Lũ mần non mới nhú ch.ết tiệt]
(Mau trở về xin lỗi liệt tổ liệt tông, dòng họ tám đời của cô ngay!!!)
Và rồi chị phù thủy giành giật, đẩy cô vào vai này cũng lên sàn một cách hoàng tráng nhất có thể của mấy đứa nhóc chưa từng được như thế. Liếc mắt xuống liền thấy khán giả ai cũng mắt chữ o, mồm chữ o hoa mà nhìn lên trên
[Tôi biết các người là ngỡ ngàng bởi độ cẩu huyết của nó mà. Tôi còn thấy lãnh thì huống chi là các người]_cúi đầu nhìn xấp giấy kịch bản trong tay, sau đó chậm rãi, lặng lẽ ngắt rời từng tấm ra khỏi ghim bấm
Minh Khải lại trở xuống trước sự chào đón cùng ánh mắt lấp lánh của những mầm non dát đá quý của quốc dân_”Không hổ hanh là cựu hội trưởng hội học sinh. Anh thật tuyệt!”
Mặc kệ nhân gian, Minh Khải trở về bên cạnh nữ nhân, khoang tay, mỉm cười nghiêng đầu gần bên tai của cô mà mỉm cười nói nhỏ_”Thấy anh hay không?”
Cô mày chau tưởng chừng nhứ dính lại, nghiêng người ra sau cố tìm đuôi cho, không khỏi tàn bạo nghĩ_[CHỐT TỒ MÁT TỀ!!! Lão già này không những ham vui, thích cưa sừng làm nghé mà lại có thái độ thích được khen ngợi này là sao? Ai đó tráo đổi hay hoán linh hồn với lão này rồi hả!]