Chương 58: Khi một câu chuyện bỗng dưng xuất hiện bộ xương (cốt truyện). Thì có nghĩa là....nó còn lâu mới hết. Và khi tôi là n
Nữ nhân tỉnh lại, mở mắt vẫn như cũ nhìn thấy trần nhà. Chỉ là trần nhà này hình như không phải là thứ mà cô quen thuộc. Không phải trần nhà phòng mình màu xanh nhạt, cũng không phải mà trắng tinh của bệnh viện mà hiện tại lại là màu xám tro. Mà xám tro thì chỉ có thể là của một người trong bộ nhớ ngắn hạn của cô ta_[ch.ết m* rồi!!]
Dùng ánh mắt bất lực nhìn quanh, vô tình lại nhìn trúng ống truyền, sau đó là cây truyền, kế đến là túi truyền, theo phản xạ đưa tay kia lên đánh vào mặt mình một phát_"Chát"
[Không thể ngu hơn được nữa rồi, ngu quá sức tưởng tượng rồi]_nhắm mắt thở dài, sau đó liền bật ngồi dậy nhanh, đưa tay rút ra kim truyền, bước chân xuống đất liền cảm thấy choáng váng, nhưng vẫn vội vàng hướng đến cửa sổ đi tới, kéo nó qua một bên, nghiêng người nhìn xuống_[Tốt, là lầu hai, không phải lầu bốn, xem như số vận chưa tới hạn]_sau đó cũng không cần nghĩ nhiều, trước tiên bước ngược ra ngoài lan can, sau đó xoay người, theo như thói quen bắt đầu di chuyển sang trái, dễ dàng đáp xuống ban công gần kề ngay bên dưới, sau đó lại leo ra một lần nữa, chân vừa chạm xuống đến nền có liền phóng đến bụi cây gần nhất_[Ngon lắm]
Tầm nhìn có hơi chau đảo, vội vàng đưa tay ấn lại trán cố trấn định lại tầm nhìn, vô tình lại nhìn trúng camera đang quay thẳng hướng mình, chớp mắt ba lần, rất nhanh liền chuyển mình, chạy qua cái cây gần đó, bắt đầu leo. Chỉ là, đời làm sao an bài trơn tru như vậy được.
Trong lúc cô ta còn đang khí thế hừng hực leo lên nhánh cây thứ hai thì bỗng nghe lên một tiếng_"Cách"_thanh thúy. Nữ nhân bắt đầu biểu diễn slow motion, chớp mắt vài cái, cố bình ổn lại hơi thở của mình. Hít vào, thở ra, rồi lại hít vào, sau đó quyết định tiếp tục nhấc chân lên. Nhưng mà được nữa được thì không co lên được nữa, trong lòng bắt đầu rung lên hồi chuông bão tố, mồ hôi bắt đầu chậm rãi xuất hiện, nuốt xuống một ngụm, quay đầu. Ngay thời điểm nữ chính chuẩn bị nhìn thấy nguyên do thì một giọng nói đã vang lên trước
"Cô chủ, cô tốt nhất nên đi xuống"
Âm thanh tràn ngập đe dọa kia, nữ nhân cũng không nghĩ muốn nhìn đến người ở dưới, trực tiếp ôm chặt cây, gằng giọng_"Không xuống"
"Cô không xuống, tôi sẽ lôi xuống, đến lúc đó bị thương, lỗi cũng không phải tại tôi"
"Không xuống"
"Vậy tôi cũng không khách sáo"_vừa dứt lời, người bên dưới nắm lấy chiếc vòng còn lại của còng chân, kéo người xuống
Nữ nhân bị bất ngờ, tay đang bám trụ vào thân cây cũng như vậy bị mạnh mẽ lôi xuống, vẫn chưa kịp tỉnh thì đã bị xốc ngược, vắt ngang vai mang lại trở vào phòng. Trong lúc bị vác, cảm thấy đau nhói ở tay, lật lại cánh tay liền thấy một đường rạch máu đang thi nhau xem đứa nào sẽ tiếp đất trước. Mặt trong của cánh tay, từ khủy tay đến bên trên cổ tay đứt thẳng một đường chói mắt, lại nhìn đến kiểu đối đãi hiện tại liền uất hận cắn môi_[Hận, anh hận mi, anh hận mi! Đừng để anh thoát, nữa bước anh cũng sẽ không thèm vào Dương hay Lý gia gì nữa cả]
Sau đó thì bị quăng trở lại vào phòng, ngay trên giường, cố lắc lắc đầu để nhìn rõ thứ trước mắt, định gọi người kia cho xin một chút bông băng nhưng lúc đang chau mày, nheo mắt cố nhìn thẳng thì lại thấy cửa đã đóng mà người cũng chẳng thấy đâu. Nữ nhân chớp chớp mắt, mày chau lại thật chặt, vẻ mặt như thấy gián bò tới nhìn cánh tay đỏ rần, đầm đìa máu của mình. Nhìn quanh căn phòng không quá nhiều đồ đạt mà thở dài, quyết định hướng thẳng tủ quần áo đi tới cùng vết thương trên tay phải_[Tay phải, tay phải của chị... cánh tay mần ra vàng của chị!!!]
Trong lúc nữ nhân đang dùng sơ mi trắng, nhạt màu của ai kia gom góp lại thành một đống bự quấn quanh tay mình vô cùng chật vật thì cửa phòng lại mở, người lúc nãy trở lại, cầm trên tay là hộp cứu thương, người đó nhìn đến cô, mà nữ nhân cũng cùng lúc quay qua nhìn người vừa đến, chớp mắt nhìn đến hộp cứu thương kia, rồi lại nhìn tay mình. Sau đó chỉ có thể cắn răng để người ta băng bó lại vết thương. Lúc người đó dọn lại hộp thuốc, xoay người đứng dậy thì nữ nhân ở phía sau cũng nhanh chóng đứng dậy, nâng chân, đạp thẳng vào lưng của người đó, lại bất chợt thấy được vật rơi ra, liền nhanh chóng bước lên, ngồi thụp xuống.
Người bị nữ nhân ngã đến đầu gối cũng chạm đất rất nhanh xoay người, đứng thẳng dậy, ánh mắt nguy hiểm nhìn người ngồi dưới sàn_"Cô làm gì?"
"Đứng lên, trợt chân, đạp trúng, té ngã, có gì không?"_nữ nhân vẻ mặt như không biết gì, cúi đầu nhìn tay mình, ở bên vết thương đã được băng bó ngay ngắn bắt đầu thổi.
Mà người kia chỉ có thể chau mày, sau đó xoay người rời đi. Khi cửa vừa đóng lại, nữ nhân vẻ mặt như bắt được vàng, vui vẻ đưa tay xuống mông, rút ra điện thoại người kia vừa đánh rơi, đảo mắt một chút, gãi gãi đầu một chút nhưng cuối cùng đành bất lực khi không thể nhớ số điện thoại quá nhiều người. Ngoài số của mẹ cô cùng nam nhân thì những số khác đều hoàn toàn bất lực. Cuối cùng đành phải dựa vào vận may mà search tên hoặc ít nhất là địa điểm của người quen biết
"Xin chào"
"...Ừm, tôi muốn gặp tên mafia họ Trương ấy"
<….Xin hỏi...cô là ai?>
"Chà, nếu trả lời như vậy thì thật sự hắn ở đây rồi. Nói cho hắn biết, năm người, một bệnh viên, nhân cách phân liệt. Nếu đồng ý, nhờ định vị điện thoại đến đón tôi một cách tử tế hộ. Cảm ơn"_nữ nhân định cúp máy, nhưng nhớ ra điều gì đó, lại áp điện thoại lên bên tai_"Nếu các người không thông báo, tôi đảm bảo một ngày sau sẽ san bằng tất cả các người, bằng mọi giá!"
Sau đó vội vàng ngắt cuộc gọi, trở lại danh sách cuộc gọi xóa đi, chuyển chế độ yên lặng, sau đó lại bật lên định vị, rất nhanh tắt điện thoại, hướng đến ban công bên ngoài, thả rơi xuống bụi cây ngay bên dưới ban công, sau đó thong thả trở lại vào phòng, vừa ngồi lên giường, cánh cửa lần nữa lại được bật mở, người kia trở vào, nhìn quanh phòng, lại nhìn đến nữ nhân bằng ánh mắt nguy hiểm, mà nữ nhân lần này cũng không giả ngu, thờ ơ nhìn đến anh_"Tôi không biết anh làm ở đây bao lâu, được tôn trọng bao nhiêu, suy nghĩ về tôi như thế nào, nhưng, cẩn thận cặp mắt đó của anh, chúng khiến tôi khó chịu"
Người kia trong mắt hiện lên tia bất ngờ, nhưng rất nhanh bị cái chau mày che lấp đi, lại lần nữa lùi ra, đóng lại cửa.
Nữa tiếng sau, trong lúc nữ nhân gần như đã lim dim ngủ thiếp thì bỗng nhiên báo động của toàn bộ tòa nhà vang lên. Rất nhanh liền ngồi dậy, trừng mắt nhìn đến cánh cửa kia nghĩ có nên hay không tìm vật cản, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ, lần nữa hướng đến ban công bên ngoài leo ra ngoài. Lần này lại bất ngờ có thể thuận lời hướng đến cái cây to mà leo ra ngoài mặc kệ cho vết thương chưa kịp khô lại đã bắt đầu chảy máu.
Nhìn xuống bên dưới, không xa kia chính là chiếc LX 570 đen bóng đỗ đó không xa cùng một người đàn ông dáng người cao lớn, một thân tây trang nghiêm túc giơ tay lên nhìn đến đồng hồ. Mà nữ nhân đối với cảnh tượng trước mắt này có lẽ đã nhìn mù mắt đến nổi không thể chứa thêm bất kì ai khác, cho nên đối với người này liền bày ra bộ mặt thờ ơ_"Tôi không xuống được"
Người đàn ông nghe có tiếng lạ, giọng nói này quá trái ngược với bầu không khí nên có, cũng là thứ anh ta mong muốn nghe nhất cuối cùng cũng xuất hiện. Ngẩng đầu nhìn về hướng đó, liền thấy được người cùng ở với mình trong bệnh viện tâm thần ngày nào. Đúng là, ôi một cảm giác rất khó tả.
(Ừ, khó tả. Sau một thời gian bẳng đi, thì anh đã được xuất hiện với tư cách là người từng nằm chung viện tâm thần. Vậy cũng được tính là đồng nghiệp sao?)
Đàn ông ở đời, sống là phải có bản lĩnh. Mà người này, nhờ qua nhiều năm tháng tôi luyện trên chiến trường, rất bình thản bước đến bước tường ngay bên dưới nữ nhân_"Trao đổi đi"
"Hoặc là đỡ tôi xuống, hoặc là tôi lại trở vào, chúng ta cũng không cần xem nhau như quen biết"
"Trao đổi"
"Tôi trở vào đây"_nữ nhân thật sự lùi lại, chân cũng bước xuống nhánh dưới của nhánh cây, trong tâm hiện tại lại tự an ủi bản thân_[Đúng vậy, tốt nhất không nên chạy. Tên kia mà biết được thì có mà tiêu tùng!! Đúng vậy, tốt nhất nếu đã đi không được thì trở về!!! Chính xác]
Nam nhân chau mày, trước cũng chưa từng nghĩ đến lại có người dám cứng đầu với anh như vậy. Khóe miệng khẽ nhếch, đưa hai tay ra_"Xuống đây"
Chưa được ba giây, nữ nhân đã trở lại vị trí sẵn sàng ban đầu, nhìn xuống hai cánh tay kia, chỉ có thể thở dài lầm bầm_"Gãy xương thôi, chưa ch.ết được"_sau đó cũng không chờ lâu liền nhảy xuống.
Ôm được người vào lòng, cũng không ở lại lâu, liền nhanh chóng bế người trở lại vào xe, cửa vừa đóng cũng liền rời đi
"Làm ơn chở tôi đến địa chỉ này"_nữ nhân đưa qua tờ giấy cho người ngồi bên cạnh, anh nhìn vào, cầm lấy tờ giấy, nhìn một chút, lại nhìn đến người con gái bộ dạng chật vật trước mắt cùng cánh tay băng bó có vài nơi đã thấm máu_"Đến chỗ tôi"
"Không cần, tôi còn việc, về việc này, tôi nhất định sẽ hồi trả xứng đáng"
Nam nhân mafia chau mày_"Cách nói chuyện này, em lại biết rõ tôi, nơi tôi vừa đón em, em cũng là mafia sao?"
"Đương nhiên không, tôi trong sạch"_nữ nhân thờ ơ nhìn người bên cạnh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, mày chau lại thật chặt
"Vậy em lấy can đảm gì mà lại dám đe dọa tôi"
"Tôi trong sạch"
Nam nhân mày nhướn mày chau_"Gia đình em?"
"Làm ơn trả tôi đến chỗ đó"
"Tại sao phải nghe lời em? Nếu là gia đình em? Thật lạ...."_nam nhân mân mê cằm, cúi đầu, mặt đối mặt thật gần với nữ nhân_"Nếu em đã muốn trốn khỏi Dương gia, có thể tính em là người bình thường vẫn không thành vấn đề. Nhưng mà vấn đề lại nảy sinh ở việc thái độ này của em, hoàn toàn không có chút gì là trong sáng hay vô tội cả. Chỉ e là ngược lại. Tôi nói đúng không?"
"Là tôi may mắn"
"Haha, hiện tại đối diện em cũng là mafia, em nghĩ lên xe của tôi rồi, nói xuống là xuống sao?"
Nữ nhân giả mắt ch.ết, quay đầu nhìn đến đôi mắt gần mình trong gan tấc, kiềm không được cũng tròn mắt, giật mình, sau đó nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu_"Hiện tại nếu tại đây không bỏ tôi xuống, về sau có hối hận cũng rất muộn"
"Không đâu, linh cảm này của tôi là không sai được. Tôi hiện tại nhìn thấy em liền cảm thấy rất tốt"_nam nhân vui vẻ, không hề câu nệ ôm qua nữ nhân để cô ta ngồi vào lòng mình, cằm gác lên đỉnh đầu người trong lòng_"Hai người bọn họ vẫn ổn chứ?"
Cúi đầu nhìn đến cánh tay to gấp đôi mình, lại nhìn qua vết thương của bản thân liền buông tha ý tưởng bảo người đàn ông này buông tha mình_"Tốt"
"Này, em tại sao lại ở đó?"
"Vậy tại sao anh lại đến đó?"
"Em gọi tôi, không phải sao?"
"Không, tôi chỉ đánh cược mà thôi, anh chắc biết đó là Lý gia mà đúng không?"
"Em mắc nợ sao? Không giống, mà nếu là bị bắt giam sao lại có thể không xây xát gì. Như thế này...em là người nhà Lý gia, ham vui cho nên mới muốn trốn ra ngoài đi chơi sao?"
"Này, anh bao nhiêu tuổi vậy?"
"Tôi sao? Ba mươi hai"
"...Cho tôi xuống, tôi không quen ở gần mấy ông chú!"_không nói nhiều, nữ nhân liền rướn người muốn rời đi, mà tên phía sau lại bất ngờ ôm chặt lại, đặt cả gương mặt vào hõm vai nữ nhân. Cô ta được đối xử như vậy liền rùng mình_"Ra, đi ra!"
"Chê tôi già?"
Cô xoay người, hướng mặt người đàn ông trước mặt đẩy ra chỗ khác_"Đúng vậy! Đi ra, mấy lão già chả có gì hay cả! CÚT RA!"
Nhưng hắn lại ôm càng chặt hơn, gần như mũi hai người đã chạm vào nhau, mà nữ chính cô ta lại làm ra vẻ mặt như bị dí vào trước mắt món ăn cô ta cực kì không ưa thích. Người đàn ông nhìn biểu hiện này của cô liền nhếch môi cười_"Đừng có mà động đậy, tôi cũng là đàn ông, em cẩn thận một chút"
Nữ nhân trừng mắt, cả người liền căng cứng, ánh mắt lảng tránh nhìn xung quanh, mặc kệ tên trước mặt lại ôm cô vào lòng, bên tay nho nhỏ nói_"Tôi vừa trở lại không lâu, vốn là đến để bắt em, còn nghĩ sẽ tiếp tục gặp khó khăn, không nghĩ tới hiện tại em lại tự mình đi vào"
"Chỉ như vậy?"
"Sau là đến xem qua Dương gia, lần đó tai nạn tôi cũng không thể trở lại, tôi muốn thấy cô ta. Con cá chạch ấy"
Nữ nhân mày nhướn, mày chau, ánh nhìn e ngại hết nhìn nóc xe lại liếc nhìn sang người bên cạnh, sau đó môi cũng trề xuống_[Bỏ m* rồi!!]
"Nghe nói Dương gia với Lý gia rất tốt, còn có hôn ước"_hắn ta rời đi, đặt nữ nhân ngồi sang bên cạnh, sau đó điệu bộ rất oách, hai tay bắt lại vào nhau, cúi người, nghiêng mặt qua nhìn vẻ mặt vẫn chưa thu hồi biểu cảm bỏ m* rồi của nữ nhân, hắn chuyên nghiệp mỉm cười_"Tôi có nên nói cho em chuyện tiếp theo không?"
Nữ nhân dường như vẫn chưa tỉnh mộng, cứng nhắc lắc lắc đầu, mắt vẫn tuân chỉ nhìn sang nơi khác trong khi luôn khí lạnh trong người đang không ngừng vui vẻ chạy từ đỉnh đầu xuống đến bàn chân rồi ngược lại bên trong
"Hửm, được thôi, chuyện cũng không thú vị. Nhưng tôi cảm thấy, đã là mafia, thì tốt nhất nên là bị giết ch.ết, không nên bị bệnh mà ch.ết như vị gia chủ họ Dương kia. Nếu như không phải tại cô ta, tôi cũng không cần vào viện"
[ahaha, hạnh phúc chưa. LÀ ĐỨA NÀO LÀM!! CHỊ MÀY RẢNH TỚI MỨC ĐỤNG TỚI MAFIA NƯỚC NGOÀI NỮA HẢ!?! SH*T, F*CK, Đ*T, LÀ ĐỨA NÀO, NÓ TỚI ĐÒI MẠNG CHỊ MÀY NÈ!!!!]_nữ nhân trong lòng nổi bảo, bên khóe miệng khẽ vẽ lên một đường cong vô thức_"Thí chủ, sống ở đời, nên hiểu rõ hai từ độ lượng và tha thứ"
Hắn ta nhếch môi, mày cũng nhướn lên_"Người của Dương gia đã bước cùng thuyền với anh trai tôi, mẹ tôi bị giết, ép tôi dùng thuốc, sau đó kê khai bệnh án giả. Trong một đêm, mất trắng mọi thứ, cảm giác đó em nghĩ ra sao? Em tha thứ sao?"
"Không"_nữ nhân nhếch môi cười, nhưng trong lòng đã tự vặt lông chính mình_[CÓ NỮA HẢ!?]
"Em sẽ làm sao?"
"Chuyện là của anh, tôi không liên quan"
"Thật sao? Minh Thùy, Dương Minh Thùy"
"Nghe đồn nó ch.ết rồi"
"Vậy em là ai?"
"Lý...."_Câu nói cũng không thể tròn, có quá nhiều thứ trước mặt ngăn cản khiến cho cô không thể nói được, sau đó chỉ có thể thở dài, vẻ mặt thờ ơ_"Giết ch.ết là hết đúng không?"
Hắn nhếch môi, kéo qua cằm nữ nhân để hai người trực tiếp đối mặt nhau. Chỉ là đôi mắt kia của nữ nhân lại nhìn đi hướng khác_"Vài ngày trước, có một người muốn tôi trao đổi, mà vật trao đổi kia là toàn bộ thông tin của em, tôi không biết sẽ là em, nhưng mà họ bảo là Dương Minh Thùy vẫn còn sống. Sao tôi có thể bỏ lỡ con mồi ngon đến như vậy. Tôi chỉ vừa dứt điểm cuộc trao đổi, lúc trên đường đến đây, tôi đã nhận được tài liệu kia, rất chi tiết"
Nữ nhân chau mày, tim nhói lên một nhịp, mà đầu cũng cảm thấy đau nhức_"Muốn làm gì?"
Người đàn ông vẫn chưa tắt nụ cười, xoay người một chân đặt lên băng ghế, dùng tay xoay người nữ nhân để cô đối mặt với mình_"Nói cho tôi nghe, làm sao, vì lý do gì mà Trương gia lại chấp nhận dính líu đến nhà họ Trương, còn giúp anh tôi làm mấy chuyện kia. Nhưng không lâu sau thì lại quay lưng với anh tôi, khống chế hắn, đưa người của các người vào phần lớn mọi thứ của Trương gia"_nói đến đây nụ cười lại càng sâu_"Chỉ là, tôi đã dọn sạch rồi, đến chỉ để tìm người cuối cùng thôi"
Minh Thùy cúi đầu, trong đầu xuất hiện qua vài hình ảnh cùng vài dòng chữ mờ nhạt, thở dài_[Mụ già đó....lần này mà còn sống tôi nhất định vặt trụi xương của bà]
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng tém tóc ra sau tai giúp nữ nhân, âm giọng vẫn rất nhẹ nhàng lên tiếng_"Nói đi"
"Trong hồ sơ, tên của anh không nằm bên trong, cũng không có lấy một bức hình"_lại một lần thở dài, mặt quay đi nhìn ra cửa sổ_"Nếu có thì hiện tại cũng không xui xẻo như thế này"
Đôi mắt nhìn như vui vẻ nhưng lại lạnh lẽo, sâu thẳm kia rất nhanh khẽ nheo lại, trong mắt cũng hiện lên tia kinh ngạc nhanh chóng, ngồi thẳng lưng, cũng không cười đầy đe dọa, chỉ đơn giản vuốt ngược lại tóc, thở dài_"Là tôi nên cảm ơn em mới đúng, đừng sợ, tôi cũng không muốn làm gì em"
"Vậy thì để tôi xuống"
Hắn nhanh chóng đưa tay đến nắm lấy cổ của nữ nhân, kéo tới_"Em có biết tại sao tôi có thể trở lại nhanh như vậy không? Là Dương gia, bọn họ nói sẽ trả lại tôi mọi thứ, chỉ cần giết được em. Sao, em nghĩ tôi nên làm sao?"
"Đừng có chơi trò câu cá với tôi. Người như anh tôi không hứng thú lươn lẹo. Không có đáp án, đừng có mà chỉ hỏi mãi. Giết là giết, không dài dòng, tôi không ngại ch.ết lần nữa"_nữ nhân cũng không còn thờ ơ mà trực tiếp chuyển sang chán ghét, quay đầu nhìn ra bên ngoài thì lại bị nắm kéo lại
"Tôi không hiểu bằng cách nào em có thể thuyết phục người khác nha. Thật tò mò"_hắn kề sát đến gần, tay cũng buông ra, ánh mắt nghiêm túc nhìn sâu vào mắt nữ nhân_"Vậy tôi giúp em giết lại bọn họ thì sao?"
Cô ta nhìn đến đôi mắt màu lam nhạt trước mặt, thờ ơ đưa mắt nhìn sang nơi khác_"Chuyện trong nhà, người ngoài không cần đưa chân vào, cũng không được phép vào. Rất thúi!"
"Được rồi, dù sao hiện tại cũng là tôi đưa em ra khỏi chỗ khó, xem như làm khách của tôi, được không?"
Lần này nữ nhân trực tiếp quay lại nhìn đến người đàn ông trước mặt, anh ta cũng nhìn cô, bất ngờ bật cười, vươn tay xoa đầu_"Đương nhiên tôi sẽ không làm gì em rồi"
"Không, ông chú như anh ngay cả điểm thu hút đối với tôi cũng không có"
"Chỉ cần chúng ta có ích cho nhau, từ từ em sẽ thấy tôi thu hút thôi"_hắn đưa tay vuốt má nữ nhân, mỉm cười đầy dịu dàng, bước nhanh xuống xe, lại vòng qua cửa bên người cô, mở ra, cúi người, nhìn vào bên trong_"Tự vào hay muốn tôi bế?"
Minh Thùy chau mày, xoay người bước ra ngoài, lúc ngẩng đầu lên nhìn cảnh trước mặt thì bất ngờ lại đập vào mặt cảnh không mấy hay ho. Mày vốn đã chau hiện tại có xu hướng muốn thân ái chạm vào nhau, dùng tay trái hất lên mái tóc, dùng toàn bộ khí thế của mình bước đến người đang đứng quay lưng bên cạnh tên mafia họ Trương kia_"Xin lỗi, tôi có thể nói chuyện với anh ta một chút được không?"
Hai người bị giọng nói phía sau làm cho kinh ngạc. Một họ Trương mafia vì đây là lần đầu nhờ vả dù nó không khác gì lời ra lệnh lúc đến đón cô ấy, còn người còn lại, giọng nói này quá đổi quen thuộc với anh ta, đến nổi lúc nhắm mắt ngủ, chuông điện thoại reo lên, vào giờ nào sẽ là người này gọi, anh đều biết rõ. Thầm khấn trong lòng, không đợi họ Trương lên tiếng đã cúi nhẹ đầu_"Trương tổng, tôi xin phép"
Nữ nhân qua loa gật đầu rồi sau đó hướng bên phía cây cột lớn của cổng vào mà đi tới, theo sau chính là Phong, vị luật sư kiêm bạn thân nam của nữ chính. Cậu được người này đưa về để làm việc cho họ Dương, hiện tại lại bị phát hiện ở nhà của họ Trương...
"Ai bảo cậu đến đây?"_nữ nhân cúi đầu nhìn dưới chân mình, rất nhanh liếc nhìn sang người đang đứng bên cạnh mình lúc này
"Là ông chủ"_cậu ta từ trên cao hạ mắt xuống nhìn cô bạn của mình_"Gần đây cố liên lạc nhưng cậu cũng không hồi âm. Cô nhóc Minh Thanh gần đây cũng không có đến công ty, mọi chuyện đều bàn giao cho ông chủ, chủ tịch cũng đã ra mặc, đưa qua hồ sơ của Trương gia cho tôi, bảo là nên bàn với họ về chuyện trao đổi cùng quyền lợi buôn bán bên dưới. Nhưng tất cả đều không có lợi cho Trương gia. Tôi vốn nghĩ Trương gia hiện tại thế lực chỉ mới khởi phát, chuyện này không khác gì khiêu khích bọn họ. Mà hiện tại, không ngờ cậu lại tự lăn vào miệng cọp"
"Bọn họ hiện tại chưa biết tôi ở đây"_cô đưa lên tay phải, nhìn vào mớ băng gạt đã thấm máu của mình, lại ngẩng đầu nhìn lên cậu bạn_"Cứ làm theo như vậy, cũng xem như tôi chưa từng ở đây là được"
"Lý do?"
"Cả gia tộc này, là tôi ra lệnh giết, nhưng không ngờ còn sót lạ hắn"
Đối với những chuyện hiện tại, anh vốn cũng không muốn biết, bởi vì trong giao kèo của cả hai chỉ đơn giản cho nhau cơ hội, thực hiện điều người kia muốn, hoàn toàn không xen vào đời tư cá nhân dù cho anh là bạn thân hay luật sư đi chăng nữa. Nhưng mà hiện tại, miếng cơm trước mặt anh có nguy cơ bị đạp đổ, cho nên từ đầu đến giờ vẫn luôn mang ra bộ mặt nghiêm túc lúc làm ăn_"Vậy tại sao, sau đó Dương gia vẫn không ngại ngùng mà ủng hộ người này, không hẳn là ủng hộ, dù bên dưới họ đang muốn tạo ra hiềm khích, nhưng trước đó, tớ đã nghĩ hai nhà quan hệ rất tốt. Vài ngày trước đã bắt tay cùng nhau làm dự án rồi"
"Cậu thấy được bà già đó sao?"
"Chủ tịch?"
"Ừ"
"Đúng vậy, ngày đó còn có họp cổ đông, làm gì sai rồi sao?"_cuối cùng vẫn là nhịn không được, nhẹ giọng hỏi han người bên cạnh
"Sao cậu biết ông chủ?"
"Đi cùng chủ tịch, gương mặt so với cậu cũng không khác nhiều, có thể nhận ra là ba cậu ngay lập tức. Thật sự thì so với Minh Thanh hay cậu thì ông ấy tốt hơn nhiều. Nghiêm túc, cần điều gì liền nói rõ, không vòng vo tam quốc, vừa rào vừa bắt đón như cậu, đã vậy còn phải đối phó với tính tình khó ưa của cậu"
"Vậy tôi hỏi cậu, cậu là nhân viên của ông ấy, hay là bạn của ông ấy?"
"Nếu cậu thể hiện như vậy, tôi chắc chắn tôn trọng cậu"
"Mướn tôi trăm đô một giờ cũng không muốn nhận mác tôn trọng của cậu trên người, rất ngứa!"
Sau một lúc, hai người đồng lòng đưa mắt lườm nhau.