Chương 54
Đỗ Thu Nương ở Mai Viên vượt qua hết khoảng thời gian lạnh nhất trong năm. Đầu tháng hai, nàng nhận được một tin vui bất ngờ. Ngày đó nàng đang làm ổ trong Mai Viên, thì Phạm thừa tướng để một người đặc biệt qua đón phu thê hai người về. Khi nàng thấy rõ người tới đón là Đỗ Kim Bảo, sững sờ một hồi mới vui mừng tiến lên kích động nói không ra lời.
Gần một năm không gặp, Đỗ Kim Bảo đã cao lớn hơn nhiều, bắt đầu có điểm khí khái của nam tử hán, cách ăn bận và nói năng đều khác trước, trông rất nhã nhặn khiến người ta có thiện cảm ngay.
Đỗ Kim Bảo gặp Đỗ Thu Nương, tất nhiên cũng hết sức kích động, nhưng vẫn quy củ nói một tiếng cám ơn với gia đinh Phạm phủ, còn cho ít tiền thưởng. Gia đinh kia được tiền thưởng, rất vui vẻ, thầm nghĩ: nghe đồn nhà Đại thiếu nãi nãi làm nông, gia cảnh không tốt, quả nhiên lời đồn vẫn chỉ là lời đồn.
Đỗ Thu Nương thấy Đỗ Kim Bảo làm việc có trước có sau như vậy ngạc nhiên nhìn Đỗ Kim Bảo cười cười. Đỗ Kim Bảo sờ sờ lỗ mũi, ngại ngùng nói, “Tỷ, đừng cười, đệ đúng là Kim Bảo, không sai đâu!”
Đỗ Kim Bảo vừa mở miệng, Đỗ Thu Nương đã bật cười ra tiếng, rồi nhìn Lý Nhiên bên cạnh Đỗ Kim Bảo. Lý Nhiên mỉm cười nói, “Thu Nương, không đúng, Đại thiếu nãi nãi, có khỏe không?”
Đỗ Thu Nương khinh bỉ Lý Nhiên một câu, sau đó vội kêu người chuẩn bị đồ ăn, rồi phái người tới Quốc Tử Giám đón Phạm Trường An về.
Bốn người từ biệt đã một năm, nay gặp lại, quả thật là có chuyện nói không hết. Đỗ Kim Bảo vừa ăn vừa kể lại tỉ mỉ những chuyện đã xảy ra trong một năm qua cho Đỗ Thu Nương nghe.
Từ khi đến kinh thành, Đỗ Thu Nương đã viết mấy phong thư gởi về nhà. Người nhà họ Đỗ biết Phạm Trường An là nhi tử của thừa tướng, Đỗ Thu Nương như từ gà đen biến thành phượng hoàng thì cũng rất vui mừng. Vốn Đỗ Kim Bảo muốn khoe khoang với mọi người một phen, nhưng Đỗ lão hán đã ngăn lại, nói mối này xem như nhà lão đã trèo cao, không thể tạo thêm phiền toái cho phu thê hai người. Cho nên việc này trong thôn An Bình vẫn không ai biết.
Có điều không biết có phải do Đỗ Thu Nương gả tốt cũng khiến phong thủy trong nhà thay đổi hay không mà từ khi nàng đi, những thứ nàng trồng để lại thu hoạch cực tốt. Đỗ lão hán vừa thu tiền cho thuê đất vừa bán lương thực đã đủ kiếm bạc đầy bồn. Thêm nữa, vụ hợp tác với cữu cữu Lý Nhiên là Tăng lão gia cũng thu lời gấp đôi số bạc đầu tư lúc đầu. Mỗi lần Tăng lão gia lên kinh, Đỗ lão hán đều nhờ mang theo tiền lời gởi cho Đỗ Thu Nương, nhưng nàng chỉ nhận một phần nhỏ, số còn lại đưa Đỗ lão hán hết. Đỗ lão hán suy nghĩ hồi lâu, quyết định dùng toàn bộ số bạc này mua thêm đất, cho thuê tiếp. Cứ thế lãi mẹ đẻ lãi con, bạc sinh bạc, cuộc sống càng ngày càng khấm khá hơn.
Đỗ Kim Bảo vốn ngại nhà nghèo, không có tự tin, nay đột nhiên cảm thấy giá trị con người mình được nâng cao, cộng thêm đại tỷ gả vào nhà phú quý, hắn càng thấy tự hào, quyết tâm không thể để người khác coi thường ảnh hưởng đển đại tỷ được, vì vậy bắt đầu tới học đường đọc sách theo Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo.
Người xưa đều nói trong sách có hoa, biến đổi của Đỗ Kim Bảo có thể là nhờ được đi học. Nhưng điều khiến người dân thôn An Bình bất ngờ nhất vẫn là Đỗ Đồng Bảo.
“Tỷ, phu tử nói Đồng Bảo nhà chúng ta là thần đồng đó!” Đỗ Kim Bảo vừa nhớ tới lời tiên sinh khen Đỗ Đồng Bảo là lại thấy hưng phấn, “Thông minh, nhanh trí, nhanh nhớ, mở miệng thành thơ, đặt bút xuống đầu bút tự sinh hoa!”
Đỗ Đồng Bảo chính là tú tài nhỏ tuổi nhất từ trước tới nay của cả trấn Trường Bình này!
Những người vẫn luôn cười nhạo Đỗ lão hán phí công nuôi nhi tử thay kẻ khác đều hận đến mức liên tục đấm ngực, sao chuyện tốt như vậy lại không tới lượt nhà bọn họ chứ….
Đỗ Thu Nương nghe xong, cười không ngậm được miệng, nói ba Bảo nhà mình đều sẽ có tương lai sáng lạng. Đỗ Kim Bảo cười báo, tháng mười một năm ngoái Đỗ Nhược Mai sinh một nhi tử, trước khi hắn đi kinh thành, hình như lại có bầu, trượng phu của Đỗ Nhược Mai cười đến độ muốn lệch hàm.
“Nhược Mai thật có phúc!” Đỗ Thu Nương vui vẻ nói, xong lại thở dài một tiếng nhìn Phạm Trường An. Phạm Trường An hiểu ý vỗ vỗ mu bàn tay nàng ai ủi. Cả mùa đông Đỗ Thu Nương cứ ngủ miết, Lý thị cho rằng nàng có, mời đại phu tới khám thử, rốt cuộc chỉ là mừng hụt.
Phạm Trường An vội chuyển đề tài, hỏi, “Phụ thân có khỏe không?”
“Phụ thân và mẫu thân đều khỏe, dặn đệ nói hai người cứ yên tâm.” Đỗ Kim Bảo nói xong, nhìn Lý Nhiên, thấy Lý Nhiên có vẻ đứng ngồi không yên, bộ dáng gấp gáp muốn nói lại thôi, càng cố ý chọc, huyên thuyên không ngừng, kể mấy chuyện thú vị đã xảy ra trong năm qua cho Đỗ Thu Nương nghe, chọc nàng cười không ngừng chẳng chịu đề cập tới chuyện của Lý Nhiên.
Đỗ Thu Nương vừa nghe Đỗ Kim Bảo nói, vừa quan sát Lý Nhiên, thấy hắn có vẻ sốt ruột, thầm nghĩ: không biết thằng nhóc Kim Bảo này đã nắm được cái thó gì của Lý Nhiên đây, bèn cười hỏi Lý Nhiên, “Lý thiếu gia định tới kinh thành dự thi?”
“Phải…. mà cũng không phải….” Lý Nhiên khẩn trương nói lắp, chưa nói hết câu, đã quỳ xuống kêu, “Đại tỷ….”
Đỗ Thu Nương hết hồn, thầm nghĩ: Lý Nhiên và nàng không thân không thích tự dưng gọi nàng một tiếng ‘đại tỷ’ đã là quá mức, giờ còn quỳ xuống, có ý gì đây? Nàng vội né sang một bên, không dám nhận cái lễ lớn này. Lý Nhiên lại lắp bắp hướng Phạm Trường An kêu, “Đại…. Đại tỷ phu….”
Đỗ Thu Nương và Phạm Trường An nhìn nhau khó hiểu. Phạm Trường An vội tiến lên đỡ Lý Nhiên đứng dậy. Đỗ Kim Bảo lại ngăn Phạm Trường An, cười nói, “Đại tỷ, đại tỷ phu đừng cản hắn, đây là nhiệm vụ tam tỷ giao cho Lý công tử, hai người để Lý công tử làm cho xong đi!”
Lý Nhiên đứng dậy, ngượng ngùng nói rõ mọi việc. Thì ra, sau khi phu thê hai người đi không lâu, nhờ mối quan hệ với hai người, Lý Nhiên dần qua lại nhà Đỗ lão hán nhiều lên, vô tình thành oan gia với Đỗ Nhược Lan, mỗi lần thấy nhau hai người không cắn xé nhau vài ba câu là như sẽ ăn cơm không ngon. Cứ vậy lại lâu ngày sinh tình.
Năm ngoái Lý Nhiên đậu Cử nhân, bà mối liên tục đến nhà làm mai, nhưng Lý Nhiên nói thẳng không phải Đỗ Nhược Lan không cưới, người lớn hai nhà đều gật đầu đồng ý, chỉ có Đỗ Nhược Lan là kiên trì nói, nàng là do Đỗ Thu Nương nuôi lớn, trưởng tỷ như mẫu, chuyện của hai người phải chờ Đỗ Thu Nương gật đầu, nàng mới đồng ý được.
Vì vậy Lý Nhiên nhân dịp lúc này vào kinh thi, vội vàng tới gặp Đỗ Thu Nương thưa chuyện.
“Đại tỷ….” Lý Nhiên lại kêu một tiếng. Đỗ Thu Nương nhìn Lý Nhiên, bỗng sinh ra cảm xúc nhà có nữ nhi đến tuổi phải gả đi. Nàng biết tính tình Lý Nhiên, càng nhìn càng thấy vừa mắt, bèn cười cười gật đầu, cúi người đỡ Lý Nhiên đứng lên.
Lý Nhiên nháy mắt với Phạm Trường An, thọt cùi chỏ vào hông hắn nói, “Hai ta thành huynh đệ cột chèo rồi!”
Phạm Trường An nhìn bộ dáng hớn hở của Lý Nhiên, suy nghĩ hồi lâu không biết có nên nói cho hắn biết: tính tình Đỗ Nhược Lan chẳng khác gì Đỗ Thu Nương, đặc biệt là bản lĩnh quản trượng phu. Trong nhà có hai cái bàn giặt, hẳn là nên phân cho hắn một cái, chuẩn bị sẵn đề phòng tình huống đột xuất. Về sau nhiều thêm một người huynh đệ chung cảnh ngộ, việc quỳ bàn giặt cũng không cô đơn nữa. Phạm Trường An nghĩ vậy, vui vẻ choàng vai Lý Nhiên, rót cho hắn thêm một ly rượu.
Bữa cơm này có thể nói là khách và chủ đều vui. Đỗ Thu Nương uống nhiều mấy ly, mặt đỏ bừng, về phòng nghỉ trước, để Phạm Trường An Đỗ Kim Bảo và Lý Nhiên uống một bữa cho đã.
Đỗ Thu Nương nào biết, nàng vừa bước chân ra khỏi phòng, ba người lập tức ngừng uống, kéo nhau vào thư phòng, đóng cửa lại. Mặt Phạm Trường An từ từ trầm xuống, nói với Đỗ Kim Bảo, “Kim Bảo, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Phạm Trường An nhận ra Đỗ Kim Bảo tuy luôn chọc cho Đỗ Thu Nương vui vẻ, nhưng vẫn đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại nhìn lén hắn vẻ muốn nói lại thôi.
“Tỷ phu, chúng ta đã hơn một năm không gặp, tối nay đệ cũng mong mọi người được vui vẻ, có gì ngày mai nói sau, nhưng….” Đỗ Kim Bảo ngập ngừng nói.
“Không sao, đệ cứ nói đi!” Phạm Trường An khoát tay nói.
Đỗ Kim Bảo nhìn ra ngoài, xác định không có ai khác mới nói nhỏ, “Tỷ phu, chuyện này tỷ phu nhất quyết đừng nói cho đại tỷ biết! Phụ…. Phụ thân bị người ta đánh gãy chân.”
Phạm Trường An kinh hãi, bật dậy hỏi “Sao lại bị người ta đánh gãy chân?” Từ khi tới kinh thành, Phạm Trường An vẫn luôn giữ thư từ qua lại với nhà họ Đỗ để Đỗ Thu Nương an tâm. Hắn mới nhận được tin báo bình an, nay nghe Đỗ Kim Bảo nói vậy mới giật mình hỏi lại.
Đỗ Kim Bảo thở dài nói, “Phụ thân bị người ta đánh gãy xương đùi, vẫn nghiêm cấm không cho mọi người báo với đại tỷ, sợ đại tỷ không yên lòng, suy nghĩ lung tung. Đại phu nói vết gãy không quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy tháng có thể khỏi hẳn. Nhưng phụ thân nuốt không trôi cục tức kia…. Tỷ phu, phu thân bị đánh oan ức, nếu không do đã hết cách, đệ cũng không tới đây phiền tỷ phu đâu!” Cứ mỗi lần nhớ lại vụ đó, Đỗ Kim Bảo lại thấy căm giận khó bình.
Ba tháng trước, đột nhiên có một nhóm gia đinh xông vào thôn An Bình, nói sẽ mua đất với giá cao, lúc trả tiền lại đưa không bằng một nửa giá trị vốn có của mảnh đất. Vải lại người dân thôn Ann Bình đều đời đời dựa vào trồng trọt sống qua ngày, đất đai là do tổ tiên truyền lại, ai chịu bán chứ!
Nhà họ Đỗ có nhiều đất nhất, bọn người kia bèn dây dưa quấy rầy Đỗ lão hán, lúc đầu còn ôn tồn ra lệnh sau thấy Đỗ lão hán cự tuyệt bèn mỗi ngày tác quái trong ruộng. Phá hư hoa màu là chuyện nhỏ, bọn chúng còn quá đáng đến mức uy hϊế͙p͙ những người Đỗ lão hán mướn đến làm việc, khiến họ sợ hãi xin nghỉ không làm nữa.
Đỗ lão hán vẫn cố cắn răng nhẫn nhịn. Bọn kia thấy mềm không được cứng không xong, bèn ban ngày ban mặt lấy bao bố chụp Đỗ lão hán lại, đánh gãy chân lão rồi ném bên cạnh vách núi cao.. Đỗ lão hán tỉnh lại, chỉ cần vô ý giãy giụa hai cái thôi sẽ có khả năng rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Cũng may mạng Đỗ lão hán còn lớn, nhờ Tôn lão đạo, người từng coi số mạng cho Phạm Trường An, đúng lúc đi ngang qua, cứu lão về.
Đỗ Kim Bảo sợ đám người kia trở lại, thừa dịp Đỗ lão hán hôn mê, dẫn cả nhà tới nhà Lý Nhiên trốn tạm, lúc hắn về, phát hiện nhà cửa đang bị đập phá tơi bời, bên cạnh là Tô viên ngoại, kẻ cầm đầu mọi việc, ngồi cười hả hê ném một xấp ngân phiếu qua nói về sau tất cả tài sản của nhà họ Đỗ đều thuộc về hắn.
Phạm Trường An cau chặt mày, nghĩ: tên Tô viên ngoại này không phải là kẻ đã điên loan đảo phương với Trương Thu Hoa trong căn nhà lá ngày đó sao? Hắn nắm quyền nện lên bàn một cái thật mạnh, cười lạnh nói, “Chỉ một tên viên ngoại nho nhỏ cũng dám to gan làm trái vương pháp?”
“Lão làm gì có cái gan đó, cáo mượn oai hùm thôi!” Lý Nhiên giải thích, “Hắn muốn mượn hoa hiến Phật!”
“Mượn hoa hiến Phật?” Phạm Trường An hỏi lại.
Lý Nhiên gật đầu nói, “Nếu chỉ là tên Tô viên ngoại này tác quái, ta viết một phong thư cho huynh là đủ giải quyết lão rồi, cần gì phải tới tận đây. Lão đi cướp đất là để tặng cho một người khác….”
“Ai thèm quan tâm lão muốn tặng cho kẻ nào chứ!” Phạm Trường An oán hận nói, “Đồ chó có mắt không tròng!”
Lý Nhiên chần chờ trong chốc lát, mới nói, “Hôm nghe tin Đỗ bá phụ bị đánh, ta đã lên trấn Trường Bình một chuyến tìm Huyện thái gia kêu oan. Nhưng chưa vào được Huyện nha đã bị cữu cữu ta kéo lại. Cữu cữu nói, Tô viên ngoại đang bắt quàng với một nhũ mẫu, mà cả Huyện thái gia cũng phải kính nể vài phần, lão tới thôn An Bình đoạt đất là vì mụ nhũ mẫu kia nói muốn mua thật nhiều đất xây dựng trang viên, còn bóng gió rằng thôn An Bình có phong thủy tốt, kẻ giàu nhất trong thôn là Phạm Trường An. Ta e rằng mụ nhũ mẫu kia có núi dựa rất lớn, là kẻ mà cả ta và huynh đều không đối phó nổi….”
Phạm Trường An suy nghĩ một hồi, cuối cùng lẩm bẩm, “Chẳng lẽ là….” Đột nhiên hắn nghĩ tới một người.