Chương 76
Thành Ích Châu có lệnh giới nghiêm, quan binh lục soát khắp nơi. Cả thành như bị bao phủ trong một bầu không khí cực kỳ căng thẳng. Dân chúng nơm nớp lo sợ.
Trong một khu nhà bình dân, tên quan binh có khuôn mặt hung hãn, được gọi là Hình lão đại, đang xách đèn lồng đi sau một cô nương khoảng mười lăm mười sáu tuổi vừa bị hắn bắt. lúc này, hắn vươn tay ra, muốn sờ soạng người cô nương nọ.
Cô nương kia hoảng sợ, vội vàng tránh né. Một quan binh khác trong đội lên tiếng khuyên, “Hình lão đại, hôm nay chúng ta có việc quan trọng phải làm, một hồi Nhị điện hạ sẽ tới, bị bắt gặp e rằng không hay đâu!”
“Lắm mồm!” Hình lão đại chửi quan binh nọ, híp đôi mắt ti hí đặc biệt đúng với bốn chữ ‘đầu trộm đuôi cướp’ lại, trừng người kia khiến hắn phải lùi lại hai bước, “Lão tử làm gì cũng có chừng mực, cần ngươi dạy à? Tiểu tử miệng còn hôi sữa!”
Có người kéo quan binh kia nói nhỏ, “Thôi, đừng đụng tới hắn làm gì, hắn quen với quản gia phủ Tả thừa tướng, đắc tội hắn coi chừng ch.ết hồi nào không biết đó!”
“Hừ, thói đời ngày nay! Cả chó mèo cũng lên giọng bắt nạt người được!” Quan binh kia phỉ nhổ một câu, chân phải bước lên định ngăn Hình lão đại, nhưng chân trái còn chưa bước thêm, đã thở dài, nghĩ: chính hắn không phải cũng như vậy, còn trách thói đời….
Cô nương kia vẫn đang cố sức tránh né. Hình lão đại bắt lấy tay nàng ta, cười gian, “Tiểu nương tử, nàng phải nói cho rõ ràng, sao người này lại hết trước cửa nhà nàng, nếu không, phụ mẫu nàng cũng sẽ bị lão tử nhốt vào ngục đó!”
“Ta thật sự không biết….” Cô nương kia cố gắng giãy ra, nhưng cố gắng cách mấy cũng không thoát được. Hình lão đại vươn bàn tay còn lại ra, kéo hông nàng ta cười ɖâʍ, “Không biết?! Vậy để ca ca dạy cho nàng biết!”.
Trong đội có khoảng sáu bảy quan binh, ai cũng giận nhưng không dám nói, chỉ trơ mắt nhìn cô nương kia kêu khóc.
Một hồi, cô nương kia quỵ xuống nhìn người quan binh vừa lên tiếng lúc nãy với ánh mắt cầu xin.
“Không ai cứu được ngươi đâu! Lão tử lục soát cả đêm vừa mệt vừa buồn ngủ, đầy một bụng lửa đây, phải bắt ngươi dập mới được!” Hình lão đại cười nói, ánh mắt nửa uy hϊế͙p͙ nửa tán thưởng ngắm thân thể của cô nương kia.
Cô nương kia nhìn chằm chằm người quan binh nọ, ánh mắt dường như đều là ‘Cứu ta, cầu ngài cứu ta….’ Khiến quan binh nọ đột nhiên nghĩ tới nương tử của hắn, làm hắn bỗng có dũng khí rút đao xông tới, gác lên cổ Hình lão đại, “Mau buông người ra! Hình lão đại, chúng ta là quan binh, không phải thổ phỉ, càng không phải cường đạo! Mau buông người ra!”
“Ngươi dám cầm đao kề cổ lão tử?!” Hình lão đại nhìn quan binh kia với ánh mắt hung tợn, “Ngươi có biết sau lưng lão tử là ai không? Chính là Tả thừa tướng đó! Còn dám cầm đao kề cổ lão tử?!” Hình lão đại vừa dứt lời, đã cảm giác trên cổ có dòng chất lỏng âm ấm chảy ra.
Hình lão đại bị chém một đao, nhưng nhát chém kia quá nhanh, nhanh đến mức hắn không hề hay biết, chỉ cảm thấy trên cổ chợt lạnh, máu tươi trào ra. Đồng tử của hắn giãn dần….
Quan binh kia hoảng sợ, quăng cây đao trong tay xuống đất, “Không phải ta, không phải ta chém….”
Sau lưng quan binh kia bỗng vang lên một giọng nam, dường như là nói với Hình lão đại, “Đừng ở trước mặt ta nói lão tử này lão tử nọ! Lão tử của lão tử là đường kim thánh thượng, không phải Tả thừa tướng!”
Quan binh kia quay đầu lại, thấy một thanh niên quý khí bức người từ từ tới gần, trên tay người đó xách theo một thứ, dường như không phải hung khí giết người mà là một bảo vật cực kỳ quý giá, bởi vì người đó đang chậm rãi dùng khăn lau sạch sẽ vết máu trên đó, động tác vô cùng tao nhã. Một hồi sau, quan binh kia nghe thấy tùy tùng bên cạnh người nọ kêu ‘Nhị điện hạ’.
Nhị hoàng tử, Tề Phong?!
Quan binh kia sợ hết hồn, chân như nhũn ra, kéo cô nương đã bị dọa sợ quỳ xuống. Hắn nghe trên đỉnh đầu có người hỏi, “Người đâu?”
Người cầm đầu đội là Hình lão đại, nay hắn đã ch.ết, không ai dám đáp lời. Quan binh kia sửng sốt một hồi, mới phát hiện, hình như Nhị điện hạ đang hỏi hắn, bèn cung kính trả lời, “Lúc bọn thuộc hạ tới thì thích khách đã tắt thở rồi.”
“ch.ết? Có phát hiện được thứ gì trên người hắn không?” Tề Phong cau mày hỏi.
“Bọn thuộc hạ lục soắt khắp người thích khách vẫn không phát hiện được gì. Nhưng hình như Hình lão đại đã tìm thấy một tấm thẻ bài. Thuộc hạ xin đi lấy….” Dứt lời, quan binh kia mò trên người Hình lão đại, móc ra tấm thẻ bài được bao trong tấm vải đỏ. Thẻ bài bị lộ ra một góc, quan binh kia nhìn thấy hoa văn trên đó, bỗng thấy vô cùng áp lực, bởi vì thẻ bài kia rõ ràng là thẻ bài ra vào Đông cung!
Chỉ chớp mắt, trong đầu quan binh kia đã nảy ra vô số nghi vấn. Như vậy đồng nghĩa với việc thích khách nhị hoàng tử muốn bắt là người của Đông Cung?! Mưa gió sắp nổi lên trong Hoàng thành?
Quan binh kia vội vàng gói kỹ thẻ bài lại, dâng cho Tề Phong. Hắn lén quan sát, thấy sắc mặt Tề Phong vẫn như thường, chỉ thở dài một tiếng rồi bước đi.
Quan binh kia thấy Tề Phong đi rồi mới dám thả lỏng người, ngồi phịch xuống đất. din;ễn.đàn;n/lê,qu"ý"đôn Đột nhiên Tề Phong quay đầu lại, chỉ tay vào hắn, nói với tùy tùng bên cạnh, “Trừ hắn ra, những kẻ còn lại phạt năm mươi trượng, cắt chức điều tra. Đại Tề ta không cần thứ quan binh máu lạnh thế này!”
Bầu trời đột nhiên xẹt qua một tia chớp, sau đó là tiếng sấm ầm ầm. Gió nổi lên, mưa tí tách rơi, đập từng giọt vào người quan binh kia. Hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu, lẩm bẩm, “Gió mưa vần vũ….”
Kiến Nguyên năm ba mươi ba, mới đầu tháng bảy, thời tiết nóng bức, Hoàng thành sôi trào.
Đầu tiên, có thích khách đột nhập vào cung, đánh cắp bảo vật quan trọng, đả thương đương kim hoàng thượng và Thục phi nương nương. Thánh thượng hạ lệnh truy tìm thích khách. Kết quả, người thì tìm được, nhưng bảo vật lại không cánh mà bay.
Mấy ngày sau, trong cung lại truyền ra lời đồn: thái tử còn ghi hận việc từng bị phế, dã tâm bừng bừng muốn soán quyền đoạt vị, làm ra chuyện điên rồ kia. Vì vậy, thánh thượng bệnh không dậy nổi, lệnh lùng bắt thái tử về thẩm vấn. Có điều, lúc ngự lâm quân tới, Đông Cung đã là người đi nhà trống, chỉ còn một mình thái tử phi ở lại, hỏi gì cũng chỉ khóc nói không biết, tới cuối cùng thì một mực chắc chắn thái tử đã bị kẻ gian bắt đi.
Sự thật thế nào không ai biết, cũng không quan trọng, bởi vì dù sao thì phe Tả thừa tướng cũng đã thừa dịp loan tin: thái tử thấy tình hình không ổn mới sợ tội bỏ trốn, khẳng định cho phỏng đoán thái tử sát phụ đoạt quyền lúc trước.
Thánh thượng tức giận, bệnh càng thêm nặng, không thể vào triều, lệnh nhị hoàng tử trông coi quốc sự.
Dường như chỉ trong một đêm, trời đất đảo lộn.
Trương Bác Hưng nhìn lên khoảng trời nho nhỏ trong hoàng cung, thở dài một hơi, nói nhỏ, “Thế sự vô thường, vừa nói thay đổi là đổi thay ngay!” sau đó lắc đầu một cái, bước đi.
Tề Phong đổi cách ăn mặc, bỏ đi phong cách tối tăm ngày trước, nhìn ra dáng quân chủ hẳn. Nhưng Trương Bác Hưng vẫn cứ cảm thấy trên người hắn phảng phất bóng dáng Tề Nhạc.
“Điện hạ tìm hạ quan có việc?” Trương Bác Hưng cười nói.
“Không có việc không thể tìm người sao?” Tề Phong nhanh chóng gác bút, dẫn Trương Bác Hưng tới bàn cờ bên cạnh. Gần đây vội quá, hôm nay hiếm có chút thời gian rảnh rỗi, muốn rủ ngươi chơi một ván!”
“Điện hạ thật có nhã hứng!” Trương Bác Hưng khoát tay, làm bộ như đang hóng chuyện, chồm người tới thật gần, “Sao, tìm thấy thái tử điện hạ? Bữa nay trông Nhị điện hạ tươi cười rạng rỡ, có phải đã đạt thành tâm nguyện bấy lâu?”
Trương Bác Hưng làm như quan tâm, nhưng Tề Phong nhận thấy trong mắt hắn toàn là chế nhạo. Tề Phong cầm con cờ hồi lâu, cuối cùng thả xuống, giọng lạnh hẳn, “Trương Bác Hưng, lần nào gặp ngươi cũng lấy ta làm trò cười mới được?”
“Hạ quan chỉ hỏi thăm vậy thôi.” Trương Bác Hưng lắc đầu một cái, tùy ý đặt quân cờ xuống. din;ễn.đlnàn.lê,qunlý,đôn Tề Phong cau mày hồi lâu mới nói đầy ẩn ý, “Hoàng huynh ở đâu ta không biết, nhưng hắn gây ra chuyện như vậy, nếu không trốn, trở lại chỉ còn đường ch.ết. Ta thà hắn ở bên ngoài lang bạt còn hơn!”
“Để điện hạ có thể thoải mái làm theo ý mình, lên ngôi rồi giết tất cả những kẻ không nghe lời?” Trương Bác Hưng hừ một tiếng.
Câu này hẳn đã chọc giận Tề Phong. Hắn vung tay lên, hất cả bàn cờ xuống đất.
Tề Phong túm lấy cổ áo Trương Bác Hưng, gằn giọng nói, “Ta và ngươi chơi với nhau từ nhỏ, cứ ngỡ là ngươi hiểu rõ tính ta! Có phải ngươi cho rằng mọi chuyện đều do ta bày ra? Trương Bác Hưng, ta nỗ lực nhiều năm như vậy, bày ra nhiều cục như thế, nếu ta thật sự muốn cái ngôi vị này, cần dùng tới thủ đoạn hạ tiện như vậy sao?”
“Ngài không muốn?” Trương Bác Hưng nói, “Được, ngài không muốn, vậy mẫu hậu của ngài có muốn không? Hoàng thượng gặp thích khách, ngài lập tức có mặt cứu giá. Thái tử vừa bị chém trọng thương phải trốn khỏi kinh thành, chẳng mấy chốc, hoàng thượng đã bệnh nặng không thể lâm triều. Vô cùng trùng hợp, không sớm không muộn, từng chuyện từng chuyện xảy ra theo thứ tự trước sau đàng hoàng. Nếu ngài thật sự không muốn ngôi vị hoàng đế, tại sao đến giờ còn phái một đống ruồi bọ bao vây Phạm phủ?”
“Cái đó….” Tề Phong đang muốn giải thích, Trương Bác Hưng đã vung một quyền lên mặt hắn. “Tề Phong, ta từng xem ngươi là huynh đệ, ngươi lại dùng một vò rượu mưu đồ lấy đi tính mạng biểu đệ duy nhất của ta! Trường An vẫn còn nằm liệt trên giường kìa! Ngươi đúng là giỏi thật, kiếm được cả độc dược có nguồn gốc từ hoàng tộc Đại Chu! À, quên mất chưa hỏi thăm vị vương phi đến từ hoàng tộc Đại Chu của ngài, vương phi vẫn khỏe chứ?”
Sắc mặt Tề Phong thay đổi liên tục, môi mấp máy một hồi, cuối cùng đổi đề tài hỏi, “Trường An vẫn ổn chứ?”
“Ổn! Ổn tới mức không thể ổn hơn!” Trương Bác Hưng nhìn thẳng Tề Phong, thấy Tề Phong chột dạ né tránh bèn nói tiếp, “Tề Phong, ta vẫn biết ngươi dối trá, nhưng dối trá tới mức này thì ngay cả kẻ mặt dày như ta cũng phải xin thua rồi!”
Tề Phong đã phái rất nhiều ám vệ tới Phạm phủ, mai phục khắp nơi, từng cử động của mỗi một người một vật trong cả Phạm phủ đều được báo về cho hắn mỗi ngày.
Mấy ngày nay, Phạm Trường An hôn mê chưa tỉnh, sợ rằng sắp không xong, có lẽ, chỉ cầm cự được mấy ngày nữa thôi….
“Được rồi, được rồi!” Tề Phong thở dài, tiện tay móc ra một cái bình sứ nhỏ đưa cho Trương Bác Hưng, “Dù ta có nói gì thì ngươi vẫn cứ tin rằng độc kia là do ta hạ, vậy ta chẳng tốn nước bọt giải thích làm gì. Thuốc giải này là ta xin từ chỗ vương phi, ngươi cầm đi cứu Phạm Trường An đi.” Hắn thấy Trương Bác Hưng không nhận, làm bộ thu lại, “Không cần? Không cần thì thôi!”
“Cần! Cần chứ! Dù sao Trường An cũng đã nửa sống nửa ch.ết, thử một lần cũng chẳng mất gì, biết đâu gặp may!” Trương Bác Hưng lập tức giật lấy cái bình, ngửi thử một hơi, rồi lập tức chạy như bay về.
Sau khi Trương Bác Hưng đi xa, một ám vệ xuất bỗng nhiên xuất hiện, ôm quyền báo, “Bẩm điện hạ, người của chúng ta đuổi theo Đỗ Ngân Bảo và An Nhiên tới đồi Liên Hoa thì đột nhiên hai người họ biến mất không dấu vết. Nhưng cả hai đã bị thương nặng, hẳn là không đi được bao xa sẽ cạn kiệt thể lực, chỉ cần tăng thêm người ngựa, nội trong hôm nay hẳn có thể tìm ra.”
Tề Phong bỗng cảm thấy thật mỏi mệt, híp mắt hồi lâu mới nói, “Triệt đi!”
“Dạ?”
“Triệt binh!” Tề Phong quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo. Ám vệ nọ vội nói một tiếng “Vâng!” rồi báo cáo tiếp, “Người Tả thừa tướng phái đi đã tìm ra tung tích của An lão tướng quân, hình như là chạy về Ung Châu. Còn thái tử, đến nay vẫn chưa tìm thấy. Có người bắt được bội kiếm của thái tử ở ngoại ô thành Ích Châu. Nó được đưa về phủ Tả thừa tướng rồi, hẳn là lúc này đã tới tay Tả thừa tướng.”
“Biết.” Tề Phong phất tay áo ý bảo người nọ lui ra. Hắn trầm ngâm trong chốc lát rồi gọi người tới hầu hạ đổi y phục, đi Phạm phủ.
Chợ phố đông bình thường luôn náo nhiệt nay vì tình hình căng thẳng, quan binh gia tăng kiểm tra, trông tiêu điều hẳn, chỉ những cửa hàng cố định còn mở cửa. Nhưng phần lớn đều vắng tanh, chỉ có tiệm vải là đầy ấp người. Tề Phong ngạc nhiên tới gần, mơ hồ nghe người đi đường bàn tán xôn xao cái gì đó. Hắn khá cao, nhìn xuyên qua đám người, thấy trước tiệm vải có năm sáu gia đinh và nha hoàn số ôm lụa trắng, số cầm nhang nến. Mấy nha hoàn đều khóc đến sưng cả mắt.
“Đúng là nghiệp chướng! Phạm thừa tướng tốt như vậy, lại kẻ đầu bạc phải tiễn người đầu xanh!” Giáp thở dài nói.
“Phạm thừa tướng? Nhị thiếu gia nhà đó mất rồi sao?” Ất hỏi.
“Bậy! Là Trạng Nguyên Phạm Tử Chính đó!” Bính xen miệng.
“Ngươi mới bậy! Sao có thể là Trạng Nguyên Phạm Tử Chính! Mới mấy hôm trước ngài ấy còn tới tiệm ta mua đồ kìa!” Ất không phục nói.
“Thật đấy! Nghe nói là bị độc ch.ết! Ây da, đúng là trời xanh đố kỵ người tài! Tuổi trẻ như vậy….” Bính lắc đầu cảm thán.
Tề Phong như ch.ết đứng tại chỗ, vô số ý nghĩ lướt qua, tự nhủ: không đâu, hắn mới đưa thuốc giải rồi mà, sao lại trễ được….
Tề Phong bước nhanh hơn. Hắn vừa thấy cửa lớn của phủ đã sững sờ, trên đó giăng lụa trắng, đèn lồng trắng. Trắng tới tận trong nhà. Ai ai cũng vẻ mặt đau buồn.
Từ xa Tề Phong đã thấy Trương Bác Hưng tức giận đùng đùng xông tới. Trương Bác Hưng nện cái bình sứ Tề Phong vừa mới đưa vào đầu hắn, nghiến răng, cười như không cười, khóc như không khóc mắng, “Ngươi biết chắc Trường An sắp không trụ nổi mới cho ta thuốc giải đúng không? Đúng không?!”
“Trường An ch.ết thật rồi?” Tề Phong xông thẳng vào linh đường. Trong đó có một cái quan tài cực lớn, và một người đứng lặng im bên cạnh. Người nọ chậm rãi xoay đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn hắn hồi lâu mới khẽ nhúc nhích khóe miệng, “Nhị điện hạ tới thắp nhang cho tướng công ta? Nén nhang này quý quá, sợ là tướng công ta không nhận nổi. Phiền ngài nhanh chóng đi thẳng quẹo trái, chớ để khí xúi quẩy trong linh đường ô uế tấm thân cao quý của ngài! Hôm tướng công ta nhập thổ, ta nhất định sẽ mang quan tài của chàng tới trước cổng của phủ ngài dừng một hồi để ngài có dịp đưa tiễn.”
Tâm như tro tàn, không còn thiết sống. Khoảnh khắc đó, trong đầu Tề Phong bỗng hiện ra mấy chữ này.