Chương 16: Đó là một vấn đề (kết cục)
"Tô Nhiên, anh ta ly hôn rồi......" Lưu Kỳ nhìn Tô Nhiên, thật ra thì thật sự không muốn nói cho anh (TN) biết, tình nguyện cả đời anh cũng không biết, như vậy anh cũng sẽ không trở lại bên cạnh người kia, nhưng anh (LK) hiểu Đái Nham chính là cây gai trong lòng Tô Nhiên, nếu như không nói rõ ràng, thậm chí cả đời này Tô Nhiên cũng không quên anh ta được, anh tình nguyện cuối cùng Tô Nhiên chọn rời khỏi anh trở lại bên cạnh Đái Nham cũng không muốn trong lòng Tô Nhiên vĩnh viễn có một người vẫn phải làm bộ đã không còn quan tâm.
"Anh," Tô Nhiên ngẩn người, "Tại sao anh nói cho tôi biết?" Lưu Kỳ yêu anh bao nhiêu anh đều biết rất rõ, anh thật không hiểu tại sao Lưu Kỳ muốn nói cho anh biết.
"Đi đi, nếu như không bỏ được Đái Nham, thì đi tìm anh ta đi, bây giờ anh ta độc thân, có lẽ anh ta cũng đang chờ em." Lưu Kỳ nói xong những lời này bước nhanh về phía trước, cũng không nhìn Tô Nhiên ở sau lưng, Tô Nhiên hôm nay là thứ bảy, em nhất định biết rõ làm sao tìm được anh ta, Tô Nhiên anh không bỏ được em, vừa đi vừa chảy nước mắt, không muốn rời đi mà còn khóc nhếch nhác như vậy, đúng là vẫn vô dụng như vậy, cố sức lau mắt......
Tô Nhiên ngốc tại chỗ, Đái Nham đã sớm ôm đứa bé rời đi, Lưu Kỳ cũng để lại anh ở chỗ này, suy nghĩ một chút, Tô Nhiên bước nhanh chạy tới nhà thờ, nơi đó, anh ấy nhất định sẽ ở đó, kể từ sau khi Đái Nham rời đi, Tô Nhiên cũng không dám đi đến nhà thờ, anh sợ cả đời anh sẽ vùi ở bên trong, nhưng mà bây giờ, nhà thờ trước mắt vẫn là nhà thờ đó, xa xa, Tô Nhiên đã nhìn thấy Đái Nham ngồi ở chỗ đó, vẫn là vị trí đó, một chút cũng không có thay đổi, nhưng cảm giác đã không còn giống......
Tô Nhiên từ phía sau đi tới, ngồi ở vị trí trước kia anh thường ngồi, vươn tay cầm Kinh Thánh lên tùy ý lật đi lật lại, ha ha, ngay cả cái này cũng không có thay đổi, rốt cuộc là điều gì đã thay đổi?
"Tiểu Nhiên, anh không biết em có tới hay không, chỉ là từ sau khi rời khỏi em, mỗi tuần vào thời gian này anh vẫn đều ngồi ở nơi này, có lúc anh cũng nghĩ, biết rõ sẽ không quay lại được, vẫn ngồi ở chỗ này làm gì? Có lẽ anh ngồi ở chỗ này chỉ là đợi hoặc là tìm lại, tìm lại cảm giác đợi em," Đái Nham cười cười, "Không ngờ còn có một ngày như thế này anh có thể ngồi ở chỗ này, lại một lần nữa đợi được em."
"Tôi cũng không ngờ." Cho rằng sẽ không bao giờ đến nơi này nữa, nơi này có quá nhiều hồi ức, anh rất sợ, giống như Đái Nham vậy, anh cũng cực kì sợ, sợ gặp được anh, sợ...... Anh không biết anh đang sợ cái gì, chỉ là bản năng tránh né, tránh né......
"Tiểu Nhiên, trở về đi, chính anh vẫn một mực ở nơi này chờ em, nhà thờ cũng ở chỗ này, nhìn xem Kinh Thánh vẫn còn đặt ở vị trí này, tất cả đều không có thay đổi, điều duy nhất còn thiếu là em, anh còn có toàn bộ nơi này đều đang đợi em trở về, trở về đi Tiểu Nhiên......"
Tô Nhiên nhìn Đái Nham trước mắt như vậy, sững sờ, nghĩ tới bóng lưng sải bước nhanh rời đi đó, anh không biết điều anh muốn là gì......
...... Eri l%ê q$%uý đ#ôn
Đêm đã khuya, Lưu Kỳ không có mở đèn, một mình ngồi trên ghế sa lon hút thuốc lá,
Một điếu lại một điếu, trên đất đã tụ đầy tàn thuốc, phun một ngụm khói thuốc, phù ~~ rốt cuộc vẫn phải mất đi, ha ha, sớm biết như vậy, nhưng vẫn khó chịu như vậy, người này cứ rời đi như vậy, đến câu tạm biệt cũng không có nói......
"Két" Cửa nhẹ nhàng mở ra, Tô Nhiên nhìn căn phòng tối đen nhíu nhíu mày, thò tay mở đèn, liếc nhìn Lưu Kỳ trên ghế sa lon, còn có tàn thuốc đầy đất......
Lưu Kỳ nhìn người tiến vào, tiếp tục hút thuốc lá, "Tới dọn đồ? Chính mình tự đi đi, tôi, tôi không giúp đóng gói đâu."
"Anh, vẫn còn hút thuốc lá, đối với cơ thể không tốt, hơn nữa không phải là anh không thích hút thuốc sao, không được rút." Tô Nhiên cau mày, đi lên giật điếu thuốc của Lưu Kỳ.
"Tô Nhiên, cậu đã muốn đi, còn quan tâm tôi hút hay không hút thuốc lá, hôm nay mới phát hiện, thuốc lá thật đúng là một món đồ tốt, không trách được nhiều thằng nhóc con thích đồ chơi này như vậy." Lưu Kỳ cười cười, anh cũng thích. Vừa nói vừa đốt một điếu.
"Lưu Kỳ, em nói không cho anh rút," Giật lấy, còn chưa hả giận dùng chân giẫm giẫm trên sàn nhà.
"Tô Nhiên, cậu quản tôi!" Lưu Kỳ rống to, tức giận đến đỏ mắt "Cậu đưa thuốc cho tôi."
"Muốn thuốc hay là muốn em."
Lưu Kỳ sững sờ, không thể tin vào lỗ tai của anh, Tô Nhiên nhìn Lưu Kỳ cười cười, xông tới ôm lấy, "Em không đi, em không cần Đái Nham nữa."
"Em nói thật."
"Thật"
"Còn đi sao?"
"Không đi, anh nuôi em."
"Anh nuôi em" Nuôi em cả đời...... D đ lê quý đôn
Cuộc sống rất dài, dọc theo đường đi có rất nhiều điều khó có thể quên, có lẽ đến cuối cùng người kia là tình yêu cả đời cũng không cách nào quên, có lẽ người kia là điều tốt đẹp nhất được khắc dưới đáy lòng nguyện ý hoài niệm cả đời, có lẽ có lẽ...... Nhưng mà, nếu bỏ lỡ thời gian tốt nhất, nhiều có lẽ hơn nữa cũng đã là dĩ vãng, có lẽ những điều đó đều bị thay đổi trong lúc lơ đãng, con người cuối cùng cũng phải nhìn về phía trước, gặp được một người khác, có lẽ người này không hoàn mỹ bằng người trước, nhưng mà anh xuất hiện hơn nữa không chút do dự bằng lòng đi cả đời với anh, đó chính là hạnh phúc......
--- ------oOo---- -----
P/s: Tôi nghĩ đây có lẽ là cái kết tốt đẹp nhất mà tác giả dành cho cả ba người họ. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, lúc ta muốn quay đầu nhưng lại nhận ra rằng đã không còn kịp nữa rồi, có những thứ đã không còn như lúc ban đầu. Tình yêu có lớn đến mấy cũng không thể thắng được Hiện thực. Đặc biệt đối với những con người kém may mắn như họ, có lẽ lựa chọn của Đái Nham là lựa chọn phù hợp nhất cho cả anh, Tô Nhiên và Lưu Kỳ. Có thể tình cảm của Tô Nhiên đối với Lưu Kỳ không phải là tình yêu, mà chỉ là sự cảm động, biết ơn,… Nhưng trong trường hợp ấy, xét trên tất cả phương diện, những điều ấy mới thật sự phù hợp với những gì mà Tô Nhiên cần, Lưu Kỳ mới là người có thể thật sự mang lại hạnh phúc cho Tô Nhiên. Yêu, không phải là được ở bên cạnh người mình yêu mà là được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc, tôi thật sự khâm phục Đái Nham vì sự hi sinh cao cả của anh. Dù gì đi chăng nữa, cũng chúc và mong các anh luôn được hạnh phúc.