Chương 27: Không nhiều lắm

Dương Tinh Tinh hoàn thành một ngày công tác về đến trong nhà, Dương Khải Thành vẫn chưa về, nhìn đến trong nhà yên tĩnh, bỗng dưng cái mũi đau xót, ngay tại cửa khóc rống lên.


Dương Khải Thành vừa về tới nhà, thấy một cảnh tượng như vậy, vợ không có hình tượng ngồi xổm ở cửa, ôm hai đầu gối khóc không thở nổi, tựa như đứa nhỏ lạc đường tìm không thấy cha mẹ, ủy khuất vô cùng. Anh lén lút đóng cửa lại, lẳng lặng canh giữ ở sau lưng của cô, một đôi mắt hổ cũng không khỏi đã ươn ướt, Dương Tinh Tinh mấy năm nay khổ anh cũng biết, cho nên mới phóng túng cô cố tình gây sự, luôn phải dỗ dành cô.


Anh sờ sờ trên túi áo, hôm nay đội trưởng do dự nhìn mình, tức giận vung tới đưa một tờ giấy, nghĩ đến kiêu ngạo trong mi mắt đội trưởng, Dương Khải không khỏi dấy lên vài phần hi vọng, nắm chặt tay, lúc này là một lần cuối cùng.
☻☻☻


"Chúng tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp." Nếu giải phẫu này ở bệnh viện bọn họ có thể thành công, đối với bệnh viện mà nói là chuyện rất tốt.
"Được, cám ơn các vị."


Đỗ Nhược đi ra văn phòng khoa tim bệnh nhi, "Bác sĩ Đỗ, cùng chủ nhiệm bọn họ thương lượng như thế nào? Chuẩn bị khi nào thì tiến hành giải phẫu?" Người một nhà Ngô Đằng Phi vội vàng tới nghênh tiếp, ngày đó bọn họ suy nghĩ thật lâu, cũng cùng người trong nhà thương lượng, nhờ bạn bè nước ngoài tìm hiểu một phen, làm đủ mọi việc, cuối cùng quyết định mời bác sĩ Đỗ này đến làm phẫu thuật cho con.


"Hết thảy đều đã chuẩn bị xong, chúng ta ngày mai sẽ làm phẫu thuật cho đứa nhỏ." Đỗ Nhược gằn từng tiếng rõ ràng nói quyết định của bọn họ cho Ngô gia, "Đêm nay, nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai là một trận đánh ác liệt."


available on google playdownload on app store


"Đương nhiên, bác sĩ Đỗ cũng nhất định phải nghỉ ngơi tốt." Đây là chuyện quan trọng nhất trong đời con, là mẹ, so với ai đều kiên cường hơn.


"Được, tôi còn có một chút công việc chuẩn bị giải phẫu cần phải thông báo, nên rời đi trước." Đỗ Nhược gật đầu với mọi người, xoay người rời đi.


Hoàng Hân Vi nhìn thân ảnh không ngừng đi xa cho dù là mặc áo dài trắng cũng che giấu không được một thân tao nhã, "Xinh đẹp trẻ tuổi hoàn toàn không giống bác sĩ." Cô vỗ vỗ bàn tay đang nắm lấy bả vai mình, ngửa đầu nói với chồng.


"Chúng ta phải tin tưởng." Nếu là đã lựa chọn, liền phải tin tưởng, Ngô Đằng Phi lầm bầm nói.
Hoàng Hân Vi gật gật đầu.
☻☻☻
Kiều gia


"Mẹ? Mẹ nói cái gì?" Kiều Tâm quá sợ hãi từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, không thể tin nhìn cha mẹ đối diện, không có được câu trả lời, ả lại quay đầu nhìn về phía người đứng đầu một nhà, "Ông nội? Mẹ con vừa mới nói cái gì?"


Kiều lão gia tử đã bị tức đến toàn thân phát run, không muốn nói bất luận cái gì.
Những người Kiều gia khác cũng kinh ngạc khi Diệp Tĩnh Nhã nói sự tình, bất quá rất nhanh tỉnh táo, toàn bộ đều cúi đầu, âm thầm tính toán nhỏ nhặt.


Con dâu thứ hai của Kiều gia - Văn Lệ Trinh ở dưới bàn dùng sức dẫm xuống chân chồng Kiều Kiến Quốc, thấy ông thủy chung đều không có cúi đầu, trong lòng oán hận cắn chặt răng, người đàn ông vô dụng! Bà ta giả ho khan vài tiếng, thấy tất cả mọi người nhìn mình, bà ta không được tự nhiên xê dịch vị trí, "Ba, nói rõ trước a, chuyện này của anh hai chị dâu, nhà chúng con không giúp đỡ được cái gì."


Diệp Tĩnh Nhã mở to hai mắt nhìn, nhìn về phía Kiều lão gia tử, khẩn trương nói, "Ba."


Văn Lệ Trinh cũng không cam lòng, "Ba, ngài cũng biết, ba tiểu Ngải chính là một chức quan nho nhỏ ở Thượng Kinh, nếu ở địa phương khác coi như cái nhân vật, nhưng ở Thượng Kinh thì cái gì cũng không phải, chính là chân chạy. Không giống nhà anh hai chị dâu, nhà chúng con nào có tiền gì a."


Kiều Kiến Quốc kéo kéo Văn Lệ Trinh, khiến bà ta không cần nói thêm nữa, Văn Lệ Trinh vung tay ông ta, "Hừ" một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn người đàn ông đang uất ức này.


"Ba, chúng con lần này cũng đúng là không có cách nào a, số tiền kia không bù lại, Lập Quốc liền xong rồi." Ánh mắt Diệp Tĩnh Nhã hồng hồng hướng Kiều lão gia cầu khẩn nói, vốn định người không biết quỷ không phát hiện tìm Đỗ Nhược về, lén lút đem tiền bù vào, sự tình qua đi, lại nói cho lão gia tử, ai biết, Đỗ Nhược xú nha đầu kia cũng không biết có phải là bốc hơi khỏi nhân gian rồi hay không, hoàn toàn tìm không ra người. Thấy thời gian càng ngày càng khẩn bách, cũng chỉ còn cách khi cả nhà tụ tập đông đủ, nói với lão gia tử, mới có thể để cho các anh chị em Kiều Lập Quốc xuất một chút máu, nếu không phải vào ngày này, chậm thêm chút, đâu còn có thể tìm được người.


"Em dâu, em nói lời này, các ngươi cầm khoản tiền kia đi nơi nào? Lấy về bù lại khoản thiếu hụt không được sao." Ai muốn coi tiền như rác, các ngươi tham ô tiền, lại muốn mang tiền của người khác đến bù lại?


Văn Lệ Trinh gặp có người lên tiếng, lập tức phụ họa nói "Đúng vậy, chị dâu, chị ba nói không sai."
Tiền ở đâu? Đương nhiên là tiêu hết! Diệp Tĩnh Nhã bị chặn họng, mặt đỏ lên, "Chị ba, em dâu, Lập Quốc nhà chúng em ngã đối với Kiều gia là chuyện không tốt lành gì!"


"Cắt, không có ngã thì cũng đối với chúng tôi có chỗ tốt gì a." Văn Lệ Trinh làm bộ nghiên cứu móng tay mình, âm thanh không lớn không nhỏ nói thầm.


"Cô! Cô..." Diệp Tĩnh Nhã nổi giận biến thành tức giận, ánh mắt ả hung ác nhìn Văn Lệ Trinh , đã bị tức nên nói năng lộn xộn, “cô” nửa ngày cũng không nói ra nguyên do vì sao.


Chậc chậc, nhìn xem bộ dáng dữ dội như vậy, bình thường còn ở trước mặt người khác giả vờ ôn nhu kính cẩn nghe theo a? Văn Lệ Trinh một bộ dáng "Tiểu sinh hơi sợ" vỗ vỗ lồng ngực của mình, tránh ở sau lưng chồng bà ta, miệng vẫn còn không quên khiêu khích "Chị dâu, chị cũng đừng như vậy, em nói sự thật..."


"Đủ!" Kiều Lập Quốc nổi giận gầm lên một tiếng, Văn Lệ Trinh sợ hãi co rúm lại một chút, nhỏ giọng nói thầm "Hung dữ."


Kiều Lập Quốc hung hăng trừng mắt nhìn Văn Lệ Trinh một cái, nhìn chung quanh anh chị em vẫn luôn không nói lời nào một vòng, đứng lên, "Hừ, chuyện của tôi, chính tôi sẽ giải quyết, không cầu các người." Xoay người làm bộ muốn đi, cuối cùng còn liếc mắt một cái, trộm dò xét lão gia tử - đang ngồi chưa nói một lời.


"Lập Quốc!" Diệp Tĩnh Nhã gặp Kiều lão gia tử chậm chạp không lên tiếng, lập tức giữ chặt tay Kiều Lập Quốc, quay đầu nhìn về phía Kiều lão gia tử, "Ba, van cầu ba giúp đỡ một chút đi, chúng con thật sự là không có cách nào."
Văn Lệ Trinh khinh thường bĩu môi, thiệt giả!


"Buông tay, chính chúng ta đi tìm tiền." Kiều Lập Quốc hung hăng hất tay Diệp Tĩnh Nhã.
"Được rồi. Đều ngồi xuống cho ta!" Kiều lão gia tử trầm giọng quát, ho khan vài tiếng, lão gia tử quét nhìn Kiều lão phu nhân một phen, khi bà vuốt ngực cho, "Nói cho ta nghe một chút đi, các ngươi lấy bao nhiêu tiền?"


Thấy mục đích đã đạt đến, Kiều Lập Quốc cùng Diệp Tĩnh Nhã len lén liếc nhau, thông minh ngồi xuống, không được tự nhiên ho một chút, "Ba, không phải rất nhiều, hơn 16.000.000." Trước kia Đỗ Tiểu còn sống, một khoản tiền như vậy đối với Kiều Lập Quốc mà nói chỉ là một số lượng nhỏ, cho nên lúc đó ánh mắt Kiều Lập Quốc cũng không nhúc nhích một chút, căn bản không để ở trong lòng.


Người Kiều gia đều mở to hai mắt nhìn người đại ca trước mắt này, giống như là nhìn thấy người ngoài hành tinh.(lk: edit đến đoạn này nghe mùi khét khét, thui xong nồi cháo của Nấm rùi)


Kiều lão gia tử cho dù đã chuẩn bị tâm lý cũng vẫn bị nhảy dựng lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lung lay thân mình đứng lên, cầm lấy quải trượng trong tay liền hướng trên người Kiều Lập Quốc tiếp đón.


Mọi người nhanh tiến lên ngăn cản, Văn Lệ Trinh cũng nhẹ giọng an ủi vài câu, "Ba, ngài cũng đừng tức giận, tổn thương thân thể..." Không phải bà ta lo lắng Kiều lão gia tử đánh Kiều Lập Quốc, mà thật sự sợ lão gia tử bị chọc tức, nếu lão gia tử bị chọc tức, Kiều gia có thể khó qua.


Cho dù mọi người ngăn cản kịp thời, nhưng trên người Kiều Lập Quốc vẫn bị gõ hai cái nặng nề.


Đối với trò khôi hài trước mắt, Kiều Tâm từ vừa mới bắt đầu liền ngồi sững ở trên ghế sofa, không thể bừng tỉnh, ả hoàn toàn bị kinh trụ, trong lòng nhịn không được nổi oán hận cha mẹ ả, nếu không phải bọn họ, ả liền sẽ không phải là con gái riêng, hiện tại thật vất vả qua vài năm ngày lành, mắt thấy ả sắp có thể gả nhập đến nhà quan lớn, làm phu nhân đường đường chính chính, nhưng bởi vì bọn họ, lại muốn biến thành một giấc mộng. Kiều Tâm nhớ tới khi mẹ bạn trai biết được xuất thân bản thân mình thì khinh thường, trong lòng kinh hoàng thầm nghĩ, nếu Kiều Lập Quốc bởi vì tham ô bị bãi miễn chức quan hoặc là bỏ tù, nhất định là sẽ không để cho ả vào cửa.


Ả không tự chủ cắn ngón tay chính mình, càng không ngừng lắc đầu, miệng không ngừng mà nỉ non "Không thể, tuyệt đối không thể!..."


"Không phải rất nhiều, không phải rất nhiều! Không phải rất nhiều!!!" Miệng Kiều lão gia tử càng không ngừng lặp lại, "Vậy mày nói một chút, chúng tao từ đâu mà có nhiều tiền như vậy?" Từ khi Kiều lão gia tử lui về, Kiều gia trừ bỏ chức vị Kiều Lập Quốc tính là cao, những người khác cũng chỉ là một ít chức vị nhỏ nhoi, căn bản lập tức lấy không ra nhiều tiền mặt như vậy.


"Ba" gặp có hi vọng, sắc mặt Diệp Tĩnh Nhã vui mừng nói, "Trong tay chúng con còn có 3, 4.000.000 tiền mặt."
"A" Văn Lệ Trinh cười lạnh một tiếng, "Ba bốn triệu? Ý chị dâu muốn nhường ba ba xuất ra hơn mười triệu?" Tiền lưu trữ trong nhà mình liền dùng để cứu tế*?


* cứu tế : trong bản cv sinh tể, mình không tìm đc từ điển Hán Việt dành cho ng Việt nên nghĩ sao oánh vậy!^^


"Trong tay ba hẳn là còn có một chút tiền đi, " Kiều Lập Quốc cẩn thận nhìn sắc mặt Kiều lão gia tử, "Còn có trong tay các người hẳn là cũng có một ít tiền." Kiều Lập Quốc chỉa chỉa các chị gái, anh rễ cùng em trai, em dâu.


"Chị có thể cho em mượn 1 triệu" Cô hai Kiều gia cùng chồng liếc nhau, biết hôm nay tiền này là không tránh thoát, vậy còn không bằng sảng sảng khoái khoái lấy ra, dù sao bọn họ có đôi khi còn phải dựa vào lão gia tử.


"Ít như vậy?" Diệp Tĩnh Nhã nhanh che miệng mình lại, cười hướng cô hai Kiều gia nói, "Chị hai, còn nữa không? Bây đây thật sự là không đủ a."
"Chúng tôi cũng chỉ có thể xuất ra như vậy! Sao có thể bởi vì các người chúng tôi không cần ăn?" Cô hai Kiều gia cáu giận nở nụ cười, một triệu vẫn còn chê ít?


Kiều Lập Quốc bất đắc dĩ, đành phải nhìn về phía chị ba của hắn.
"Đừng nhìn chị, chị không có, hầu như đều làm đồ cưới khi Linh Lâm nhà chị lập gia đình." Cô ba Kiều gia phẩy phẩy tay.


"Làm sao có thể?" Bạch Linh Lâm lập gia đình là chuyện một năm trước, Kiều Lập Quốc thô thô phun ra một ngụm hơi thở, "Chẳng lẽ chị ngay mấy trăm ngàn đều không có sao?"
"Hai trăm ngàn, em lấy không?" Cô ba Kiều gia nói ra một con số.


Vợ chồng Kiều Lập Quốc liếc nhau, cắn răng nói: "Vậy thì cám ơn chị ba." Muỗi nhỏ vẫn là thịt.


"Ai nha, cũng không biết cậu hai đều rỗi hơi cái gì nha?" Bạch Linh Lâm ôm gối ôm, vuốt vuốt điều khiển từ xa không chút để ý nói, "Tìm Đỗ Nhược lấy không được sao? Cô ta có tiền như vậy." Một câu cuối cùng nói càng chua, càng lớn lên, nhớ tới lúc ở chỗ công chứng nghe được số tài sản kia, càng kinh hãi cùng đố kỵ, đó là một khoản thừa kế bao lớn a? Vì sao cô ta liền không có một người mẹ như vậy?


Trừ bỏ vợ chồng Kiều Lập Quốc, những người khác đều hai mặt nhìn nhau, cô ba Kiều gia nâng mặt con gái, "Bảo bối, con thật thông minh!" Xem ra hai trăm ngàn kia không phải bỏ ra, không những thế còn có thể từ trong tay nha đầu kia lấy ít tiền. (Lk:Mơ hão huyền!)


Trong lòng Kiều lão gia tử cũng buông lỏng, cuối cùng có người nghĩ tới, không cần lão gia này chính mình nói ra, "Các ngươi đi tìm đứa nhỏ kia trở về." Lại nói tiếp cũng có 6 năm không gặp nha đầu kia, hừ, người trong nhà đều ở đây cũng không về xem, nuôi không đến lớn như vậy. (Lk:có nuôi được ngày nào đâu mà nhảm nhí)


Văn Lệ Trinh nhìn bộ dáng vợ chồng Kiều Lập Quốc muốn nói lại thôi, "Không phải là tiền của nó dùng hết rồi đi?"
Mọi người lập tức nhìn về phía hai người, "Không phải, chúng tôi tìm không thấy nó." Diệp Tĩnh Nhã cũng thật tức giận.


"Nói cái gì! Làm ba ba thế nào lại không biết con gái ở nơi nào?" Kiều lão gia tử giống như nghĩ tới điều gì, mở to hai mắt nhìn "Chẳng lẽ tụi mày vài năm nay đều không có liên hệ sao? Cũng không biết nó ở nơi nào?"


Không thể nào, mọi người nghĩ. Bọn họ đều tưởng rằng Đỗ Nhược chính là không nhún nhường trở về, dù sao cũng là bị Kiều gia đuổi ra ngoài. Nếu không phải như vậy, vậy Diệp Tĩnh Nhã ngẫu nhiên cho một ít đồ mắc tiền gì đó đều là từ chỗ nào tới, chẳng lẽ đều không phải là từ trong tay Đỗ Nhược chảy ra à?


Thật là, ở nhà giàu, mọi người còn muốn có tiền, huống hồ cách làm người của Diệp Tĩnh Nhã, ả biết ả không giống Đỗ Tiểu Tiểu có tiền như vậy, bởi vậy thường thường đem thứ tốt trong nhà mà người khác đưa tới, rộng rãi đưa cho chị em Kiều gia.


"Chúng tôi tìm không thấy nó." Kiều Lập Quốc buông đầu xuống.


"Con biết nơi nào có thể tìm thấy nó." âm thanh Kiều Tâm phá vỡ trầm mặc, ả rốt cục hiểu được vì sao thời gian này cha mẹ vội vã tìm Đỗ Nhược. Nhưng nó, có... Có tiền như vậy sao? Lắc lắc đầu, không muốn, chỉ cần có thể vượt qua cửa này, chỉ cần ả có thể thuận lợi trôi chảy gả vào Trương gia, ả nhất định sẽ tìm Đỗ Nhược về.






Truyện liên quan