Chương 13
Chu Thanh không rõ vì sao Trầm Trầm lại có vẻ không vui như thế, sau khi Trầm Trầm kéo cậu lên thang máy thì vẫn giữ nguyên cái bản mặt ấy, cả người toát ra sát khí khó có thể đến gần, Chu Thanh ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn làm việc của Trầm Trầm, cậu cẩn thận rút tờ hợp đồng từ trong túi ra rồi đưa cho Trầm Trầm, Trầm Trầm lập tức nhoài người qua lấy, bình tĩnh đọc nó.
Chu Thanh nhàn quá đâm buồn chán, thế nhưng nhìn sắc mặt Trầm Trầm, cậu lại chẳng dám di chuyển tẹo nào, chỉ đành ngồi ở bên cạnh Trầm Trầm, đột nhiên Trầm Trầm lên tiếng: “Chu Thanh.”
“Hửm?”
“Cậu… và cô Trần Mộng kia rất quen thuộc sao?”
“Trần Mộng là ai?” Chu Thanh hỏi ngược lại.
“Không có gì, cậu không biết thì quên đi.” Sắc mặt Trầm Trầm thoáng thả lỏng: “Đợi tôi rồi cùng về nhà, bây giờ cậu cảm thấy chán, vậy thì đi xem báo chí trên bàn đi.”
“Trầm Trầm.”
“Làm sao?”
“Cậu ở chỗ này có chút…kỳ quái?”
Kỳ quái? Trầm Trầm hơi sợ run lên, hắn lập tức quan sát bản thân, phát giác mình quần áo mũ nón tề chỉnh, không thấy chỗ nào kỳ quái cả, Chu Thanh cúi đầu chỉ vào một loạt tài liệu nói: “Ở đây rất kỳ quái?”
Trầm Trầm nheo lại con mắt: “Kỳ quái chỗ nào?”
“Tôi cũng không hiểu lắm, chỉ là khi xem hợp đồng tới chỗ này thì cảm thấy ngắc ngứ, biểu hiện ra bọn họ để cho các anh được lợi, nhưng nếu nhìn kỹ thêm thì cảm thấy kỳ thực là các anh bị hại, đặc biệt là hai chữ này có một loại cảm giác ba phải cái nào cũng được hết, giống như là một cách hành văn khiến người ta lọt vào bẫy vậy, rất dễ bị mắc lừa.”
Trầm Trầm lập tức rút tờ tài liệu qua, tròng mắt đảo một vòng, lập tức phát hiện vấn đề Chu Thanh vạch ra, lúc trước hắn đã cảm thấy không thích hợp rồi, thế nhưng lại cảm thấy chỗ ấy kỳ quái, nhưng mà Chu Thanh nói ra như vậy tựa như là vạch đúng chỗ sai vậy, khiến hắn nhất thời sáng tỏ.
Lúc Trầm Trầm làm việc thì luôn luôn phi thường chăm chú, hắn lập tức chôn đầu vào đống tài liệu, chẳng qua là khi hắn ngẩng đầu lên nhìn về hướng Chu Thanh, phát giác đối phương đang ngay ngắn ngồi ở chỗ kia, nét mặt tuy rằng vẫn là như vậy, nhưng mà đôi con mắt ôn nhuận nhìn về phía mình mơ hồ hàm chứa chút ít chờ mong, Trầm Trầm ậm ừ vài tiếng, nói: “Cảm ơn cậu.”
Ánh mắt Chu Thanh sáng lên: “Tôi vừa rồi… nói đúng sao? Tôi chỉ là tùy tiện nói thôi…”
“Ừ, cậu nói đúng, đúng lúc để tôi phát hiện ra vấn đề này.”
Chu Thanh lộ ra nét cười ngượng ngùng: “Thật không, chỉ cần có thể đến giúp anh là được rồi.”
Trầm Trầm hơi nóng lòng, hắn không nhìn tới khuôn mặt hơi ngượng ngùng kia của Chu Thanh, mà là cúi đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào mớ tài liệu.
Chu Thanh ngồi đó một hồi thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Trầm Trầm nhìn cậu một cái rồi nói về phía cửa: “Mời vào.”
Người gõ cửa chính là đặc trợ Phương, cô mặc một chiếc áo sơmi tơ tằm màu xanh nhạt và một chiếc váy ngắn màu hồng nhạt, mái tóc dài để lọn xoăn, mang theo sự xinh đẹp, khi cô nhìn Trầm Trầm, sắc mặt ửng đỏ nói: “Chủ nhiệm Trầm, Phùng tổng bảo tôi hỏi ngài bản hợp đồng kia đã chuẩn bị tốt chưa.”
Trầm Trầm không chú ý tới quần áo đã được chuẩn bị công phu của đặc trợ Phương, hắn một bên nhìn chằm chằm vào tài liệu rồi nói: “Để tôi chuẩn bị tốt rồi sẽ đưa cho Phùng tổng, có một số việc cần tự xác nhận với ông ấy.”
Đặc trợ Phương gật đầu, cô bỗng nhìn thấy Chu Thanh ngồi một bên, phát giác đối phương cũng đang không lộ ra tình cảm gì mà nhìn mình, thoáng có chút kinh ngạc: “Chủ nhiệm Trầm, người này là…?”
Trầm Trầm nói: “Em trai tôi.”
Đặc trợ Phương nói: “Cậu ấy và anh chẳng giống nhau chút nào, ha hả.”
“Ừm.”
Đặc trợ Phương cảm thấy đúng là tự làm mình mất mặt, Trầm Trầm chăm chú xem xét tài liệu, ‘cậu em’ kia thì vẻ mặt mất hứng, nhất là lúc cô cố lấy dũng khí nói ra bản thân làm một chút điểm tâm cho Trầm Trầm, cậu em của Trầm Trầm sắc mặt càng thêm kém.
Trầm Trầm tuy rằng đã nhận bánh su kem của cô làm, nhưng ngại cái bản mặt lạnh như tiền kia của cậu em trai, cô sợ đến mức chưa nói được vài câu đã chạy khỏi phòng làm việc rồi.
Đặc trợ Phương đi rồi, Chu Thanh phụng phịu nói với Trầm Trầm: “Anh thích cái ấy à?”
Trầm Trầm thoáng suy tư một hồi: “Sau bữa ăn thì điểm tâm cũng là một loại giải trí.”
“…”
Chu Thanh đợi tới lúc Trầm Trầm tan tầm thì đã gần 5h30, trong lúc Trầm Trầm bị Phùng đầu hói tóm được, hai người tranh luận về đống văn kiện ấy cả nửa ngày, Chu Thanh nhàn quá đâm chán, dạo quanh công ty 1 vòng, dần dần, cậu từ từ đã hiểu rõ những từ ngữ chỉ nghề nghiệp này, thí dụ như nhân viên nhỏ và chủ nhiệm, hay là sự khác biệt giữa chủ nhiệm, quản lý và tổng tài, cuối cùng, cậu một mình ngồi trên sô pha to đùng trong phòng làm việc của Trầm Trầm, khổ sở nghĩ tới sự chênh lệch quá lớn giữa Trầm Trầm và mình.
Cậu chẳng qua chỉ là một cây trúc yêu tinh biết làm cơm, mà Trầm Trầm thì lại là một lãnh đạo tinh anh của thành phố, Trầm Trầm có thể tự cung tự cấp, mà cậu lại là một cây trúc biết làm cơm thôi.
Chu Thanh nghiêm túc suy ngẫm về điều đó, ngay cả khi mà Trầm Trầm trở về phòng cũng không biết, Trầm Trầm thấy Chu Thanh lộ ra nét mặt như vậy, cảm thấy có chút quái dị, hắn nói với cây trúc còn đang đờ ra: “Sao còn chưa đứng dậy, tôi hết giờ làm rồi, cùng nhau đi thôi.”
“Trầm Trầm.”
“Hử?”
“Không có công việc có phải không tốt lắm hay không?”
“Ừm.”
“Tôi muốn đi tìm việc.”
“Cậu muốn ra ngoài tìm việc?” Trầm Trầm nhướn mi một cái bình tĩnh lặp lại lời Chu Thanh, trong giọng nói mang theo chút không vui nhàn nhạt.
“Đúng vậy.”
“Không được.”
“Vì sao?”
“Cậu đi rồi, ai làm cơm cho tôi?”
Đúng là truyện cười! Yêu quái trúc này lại muốn đi tìm việc? Cậu chỉ cần ngồi ở nhà giúp hắn cơm nước ngon lành là được rồi, huống hồ để trúc yêu của mình xuất đầu lộ diện thực sự không phải việc một con gấu trúc tốt nên làm.
Chu Thanh lại trầm mặc, cậu mờ hồ cảm thấy lòng mình như một con đường nho nhỏ nứt vỡ.
Thì ra trong lòng Trầm Trầm, mình cũng chỉ là một cây trúc có thể làm cơm mà thôi.
Nhưng mà Trầm Trầm cũng không biết rằng, kỳ thực cậu không thích loại cuộc sống suốt ngày ngày ngồi ở nhà chờ Trầm Trầm hết ca về nhà giống như một loại cuộc sống của bà chủ gia đình cho lắm.
Cậu cũng là một người đàn ông, cậu không muốn lúc nào cũng trốn sau lưng Trầm Trầm, luôn luôn đứng ở nơi có vài tấc vuông ấy, mỗi ngày chỉ trông cậy duy nhất vào đoạn thời gian ăn cơm với Trầm Trầm, cậu muốn có địa vị tương đồng với Trầm Trầm, có thể sóng vai đứng cùng nhau.
Trầm Trầm cảm thấy mình đã thương tổn tự tôn của Chu Thanh, vội bổ sung thêm: “Tôi vẫn nuôi được một cây trúc.”
“…”
“Không vui à?”
“Đêm nay muốn ăn gì?”
Trầm Trầm nhìn sắc mặt ôn hòa của Chu Thanh, thở một hơi ra, lại nghe thấy Chu Thanh nghiêm túc nói: “Nếu anh thực sự thích điểm tâm ngọt, tôi có thể học cách làm.”
Trầm Trầm hơi sốt ruột, một chút tình cảm ấm áp trước kia đã bị hắn quên đi giờ đây dường như đã bắt đầu mọc rễ nảy mầm, như là một gốc cây hướng dương bắt đầu nảy mầm vậy, khiến cho cả người hắn trở nên ấm áp.
───
Lời tác giả:
Trúc nhỏ dự định tìm việc tay làm hàm nhai, hắc hắc, có người nói văn này quá pink, ôi, kỳ thực là pink một hồi, ở giữa sẽ có chút ngược