Chương 19
Chu Thanh thấy Trầm Trầm hồi lâu không lên tiếng, nói luôn: “Trầm Trầm, anh làm sao vậy?”
Vẻ mặt Trầm Trầm phức tạp thu lại hạt châu, tùy ý nhét vào trong túi quần, miễn cưỡng cười một cái: “Không có gì, cậu không phải muốn đi xem phim sao? Còn không mau đi thôi?”
Chu Thanh thấy anh có ý định giấu diếm, bề ngoài cũng không hỏi nhiều nữa, cậu âm thầm phỏng đoán một hồi, cảm thấy giữa Trầm Trầm và vị đại sư huynh tóc dài kia có thể tồn tại cái gì không nhỉ, cậu càng nghĩ lại càng cảm thấy khổ sở, cậu thầm so sánh mình và đại sư huynh kia, đại sư huynh thì đẹp trai, lại có tiền, còn là một thần tiên chính gốc, còn cậu là một cây trúc yêu ngay cả xe điện Con Dê Béo cũng không mua được, ưu thế của địch nhân quá lớn khiến cậu trở nên tự ti.
Chu Thanh yên lặng dọn dẹp đồ đạc, vừa mở cửa chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng mưa rơi, cậu quay đầu lại nói với Trầm Trầm đang ngồi xổm ở đằng kia đi giầy: “Trầm Trầm, trời mưa rồi.”
Trầm Trầm nhướng mày, hắn thân là một con gấu trúc lông xù, ghét nhất là trời đổ mưa, những ngày trời mưa, hắn đều muốn nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ, nghe tiếng mưa rơi tí ta tí tách và thời tiết màu xám tro, xem tiểu thuyết gì đó chẳng hạn, nếu như để hắn ra ngoài, hắn cực kỳ khó chịu.
Chu Thanh lại nói: “Hôm qua dự báo thời tiết nói rằng có mưa, không nghĩ tới bất ngờ như thế, lúc sáng sớm dậy còn không phát hiện, Trầm Trầm?”
Chu Thanh nhìn dáng vẻ Trầm Trầm vốn đã mặc quần áo chỉnh tề chỉ còn đi giầy chuẩn bị ra ngoài rồi, ấy thế mà lại gập người ngồi xuống sô pha, không khỏi có chút kinh ngạc, con mắt đen bóng của đối phương liếc qua, buồn bực nói: “Tôi biết trời đã mưa rồi, còn mưa thật là to nữa.”
Chu Thanh bỗng cảm thấy có một dự cảm không tốt.
Qủa nhiên, Trầm Trầm lại nói: “Mưa lớn như vậy ra ngoài cũng không tiện đi, không bằng chờ mưa nhỏ lại rồi chúng ta lại ra ngoài.”
“Thế nhưng.” Chu Thanh chần chờ nhìn chiếc chuông trong phòng khách, mặt có chút ngượng nghịu nói: “Phim bắt đầu chiếu lúc 9h, bây giờ đã 8h15 rồi.”
“Cũng không phải đi họp, đi đúng giờ như vậy làm gì.” Trầm Trầm vẻ mặt không vui phản bác.
“Thế nhưng….” Chu Thanh phát giác Trầm Trầm sắc mặt Trầm Trầm u ám, trong lòng cũng không dễ chịu, chuỗi hạt châu của đại sư huynh đưa kia giống như là một quả bom hẹn giờ chôn trong ngực cậu, tích tắc, tích tắc, cậu vẫn không nhúc nhích đứng ở huyền quan, phân nửa khuôn mặt giấu sau bóng mờ của cửa, thân ảnh cao cao có chút đáng thương và tiêu điều.
Trầm Trầm ghét nhất chính là cây trúc của mình lộ ra vẻ mặt này, hắn nhớ tới cửa hàng bán thịt lợn trên con đường mới mở ở tiểu khu bên cạnh, nói là thịt lợn rừng chính tông, chỗ nuôi thả lợn ở trong rừng, hằng ngày chúng ăn những trái cây màu xanh không bị ô nhiễm môi trường, buổi tối còn có người chuyên tắm rửa cho chúng nó, tắm rửa xong còn được nghe nhạc, nói rằng như thế sẽ duy trì tâm tình vui sướng của lợn, khi chúng lớn lên thịt ăn sẽ ngon hơn, cho nên thịt lợn của cửa hàng ấy bán quá đắt tiền, mặc dù nhìn ở trong mắt Trầm Trầm, tất cả đều là vô nghĩa, thế nhưng nếu như món ăn của mình như cây trúc này chẳng hạn ─── ngày ngày đều vui hơn một chút, lỡ như về sau ăn Chu Thanh, phát giác nó là một cây trúc u buồn, vậy không tốt rồi, cho nên, Trầm Trầm lại lần nữa thỏa hiệp nói: “Được rồi, bây giờ đi thôi.”
Con mắt Chu Thanh tối như mực: “Mưa vẫn rất lớn.”
Trầm Trầm hơi quay đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Lăn qua lăn lại nửa ngày, cuối cùng hai người cũng ra ngoài, trên xe taxi, Chu Thanh chẳng nói lời nào nhìn ngoài cửa sổ, cậu tuy rằng rất vui vì Trầm Trầm cuối cùng có thể cùng cậu đi xem phim, thế nhưng nghĩ tới chuỗi hạt còn ở trên người Trầm Trầm kia, cậu khó tránh khỏi có hơi phiền muộn.
Mưa rơi ngoài cửa sổ, từng hạt thi nhau rơi xuống, hạt sau tiến lên thay hạt trước rơi vỡ trên tấm thủy tinh cửa xe, Trầm Trầm cảm thấy cây trúc này thật chẳng biết tốt xấu, cái loại cảnh mưa mơ mơ hồ hồ này có cái gì đẹp chứ, lẽ nào cậu còn đang vì chuyện vừa rồi mà không vui ư? Hắn cũng đã đi cùng trúc nhỏ rồi mà, hắn rõ ràng còn nể mặt cho còn gì?
“Chu Thanh.”
“…” Chu Thanh rốt cục xoay đầu qua.
“Không có gì.” Nhìn đôi con người đen thuần kia, Trầm Trầm lại cảm thấy mình không thốt lên lời được, hắn đang nhìn Chu Thanh, còn Chu Thanh lại đang nhìn cái gáy của tài xế đến đờ cả người ra, cảm thấy trong lòng một trận bực mình, chuẩn bị lấy điện thoại ra che giấu tình tự kỳ quái này, nhưng không cẩn thận mò được một thứ gì đó cưng cứng trong túi quần.
Vật gì vậy nhỉ?
Trầm Trầm lại sờ sờ, theo hình dáng của nó, hắn mới nhớ lại đây là chuỗi hạt đại sư huynh để trúc nhỏ chuyển phát nhanh tới nhà hắn.
… Đại sư huynh không hổ là một hoa tiên, đồ đưa cũng tinh xảo đẹp đẽ như thế.
Trầm Trầm nhìn hạt châu trong tay, vẻ mặt mờ mịt, hắn cũng không nghĩ ra đại sư huynh đưa cái này cho hắn làm gì.
Thế nhưng vừa nghĩ tới đại sư huynh, tâm tình của hắn sẽ giống như gặp phải trời mưa vậy, kém vô cùng.
“Trầm Trầm, anh làm sao vậy.”
Đột nhiên bên tai truyền tới giọng nam trầm thấp dễ nghe, Trầm Trầm sửng sốt quay đầu lại đã thấy Chu Thanh vẻ mặt không vui.
Con mắt Chu Thanh không dõi theo hắn, mà là nhìn chuỗi hạt trong tay hắn, nét mặt có chút cổ quái.
“Anh rất thích chuỗi hạt này sao?” Chu Thanh bỗng nhiên lại hỏi.
Trầm Trầm giờ mới phát hiện mình đang cầm vòng tay ẻo lả như thế đờ cả người, thật đúng là mất mặt một con gấu trúc tiên nhân như hắn, hắn thu đồ lại, nói rằng: “Mới không có.”
Chu Thanh còn muốn nói gì đó, chú lái xe đằng trước nói cắt ngang: “Ê, tới rồi nè.”
Trầm Trầm lập tức nói: “Cảm ơn, bao nhiêu tiền vậy.”
“Mười hạt tệ.”
Trầm Trầm móc túi tiền ra đang chuẩn bị trả tiền, lại bị Chu Thanh ngăn lại, Chu Thanh lấy ra một tờ mao chủ tịch màu hồng nhạt đưa cho chú lái xe, lại đưa thêm ra 2 tệ và nói rằng: “Đưa thêm chú 2 tệ, chú trả cháu 90 tệ là được rồi.”
Con mắt Trầm Trầm chớp chớp, Chu Thanh có chút ngại ngùng nói: “Đây là tiền lương tháng đầu của tôi.”
Bởi vì đã nhận được một món tiền, cho nên cậu mới có thể khẩn cấp mời chủ nhân gấu trúc yêu dấu của mình đi chơi được.
Trầm Trầm mỉm cười: “Chúc mừng.”
Chu Thanh nói: “Cảm ơn.”
Vừa mở cửa xe, Trầm Trầm lại cười không nổi nữa, tuy rằng rạp chiếu phim và hắn chỉ cách vài bước thế nhưng vừa nghĩ tới mình phải mạo hiểm mưa to đi vào cánh cửa ấy thì hắn đã cảm thấy cả người khó chịu, Chu Thanh thong dong tiêu sái mở cửa xe, bật cái ô hoa màu đen trắng in hình gấu trúc nhỏ tìm thấy trong nhà Trầm Trầm ra.
Trầm Trầm ngẩng đầu: “Cậu mang theo mấy chiếc?”
Chu Thanh thành thật nói: “Một chiếc.” Sau đó cậu rất săn sóc nhường ra hai phần ba khoảng trống, còn hơn nửa người cậu thì nhét ở trong mưa.
“…”
19:.
Phiên ngoại • Thưở xưa đã có một con gấu trúc nhỏ như vậy 1.
Thưở xưa có một con gấu trúc nhỏ như vậy, nó sinh ra và lớn lên ở trong núi cao rừng sâu, thực sự rất cao rất sâu, đường núi quanh co khúc khuỷu nhìn lại một cái đều nhìn không thấy đầu, nó nghe nương của nó nói rằng ở bên ngoài núi có một loại động vật tên là người, bọn họ dùng hai chân để đứng và đi, bọn họ rất thông minh, bọn họ nguy hiểm, gấu trúc nhỏ rất hiếu kỳ.
Gấu trúc nhỏ sinh ra cũng rất béo, cha gấu trúc nhỏ lúc ôm nó nhịn không được nói câu thật nặng, vì thế gấu trúc nhỏ đã bị gọi là A Trầm.
Kỳ thực gấu trúc nhỏ rất thỏa mãn với tên gọi này, bởi vì nó nghĩ, tên A Trầm còn tốt hơn với các loại tên kỳ quái như Đại Mao (lắm lông), Đoàn Đoàn, Viên Viên(tròn tròn), A Phúc.
Gấu trúc nhỏ rất sạch sẽ, mỗi một lần ăn xong cơm tối trước khi đi ngủ, nó đều sẽ đến bên cạnh cái ao nhỏ đằng sau núi tắm rửa, đương nhiên đối với một con gấu trúc đầy lông mà nói, nếu như thình lình nhảy vào trong nước thì sẽ biến thành một thân đầy lông ướt nhẹp vô cùng khó chịu, cho nên mỗi một lần gột rửa nó đều ngồi xổm bên ao, dùng móng vuốt dấp một chút nước, gột từng sợi lông của nó.
Có một ngày, gấu trúc nhỏ sau khi đã ăn xong một cây trúc lớn, nó xoa cái bụng của mình rồi bò tới bên bờ ao. Với ánh trăng sáng sủa, nước ao dính ánh sáng lấp la lấp lánh ánh xanh rất đẹp, nó lấy từng chút từng chút xoa thân thể.
Nó đang chăm chú xoa, bỗng nghe thấy một trận tiếng bước chân, loại thanh âm này rất xa lạ, không giống những con gấu trúc khác ở ngọn núi bình thường này, cũng không giống những con khỉ, mèo rừng lớn, gấu trúc nhỏ có chút kỳ quái, nó dừng công việc lau rửa, xoay đầu qua, nhìn theo phương hướng thanh âm, chỉ thấy cách đó không xa trong rừng, mơ hồ có hai bóng… người đang đứng?
Gấu trúc nhỏ nghiêng đầu một chút.
Hai người kia đi càng gần thêm, trong đó một người vóc dáng cao rất nhiều, một người khác nhìn qua tuổi tác rất nhỏ, tử y hồng bào, mái tóc đen dài không bó lại mà để xõa tung trên đầu vai.
Người vóc dáng cao nói: “Phụng Duyên, ta biết ngươi không cam lòng, thế nhưng Minh Cẩn đã mất… Ngươi và Thượng Đế đấu như vậy, có ý nghĩa ư?
Thượng Đế? Phụng Duyên? Minh Cẩn? Gấu trúc nhỏ nghiêm túc tự hỏi những cái tên cổ quái này, thật khó nhớ, còn không dễ nhớ bằng mấy cái tên như Đại Mao, Đoàn Đoàn, Viên Viên, A Phúc.
Phụng Duyên lạnh lùng nói: “Có liên quan gì tới ngươi.”
Nam nhân vóc người cao hổn hển nói: “Được được, không liên quan tới ta, bây giờ ngươi bị Thượng Đế lấy đi tiên cốt biếm đến cái nơi quỷ quái chim không thải phân này đúng là không liên quan gì tới ta cả!”
Gấu trúc nhỏ mất hứng nghĩ thầm, ngươi mới là chim không thải phân ấy, nơi này non xanh nước biết, chỗ nào không tốt hử?
Phụng Duyên cũng nói: “Nơi này non xanh nước biếc, thanh tịnh.”
Người vóc dáng cao trừng y một cái xoay người muốn đi, thế nhưng đi chưa được mấy bước lại lộn trở lại tận tình khuyên bảo, nói: “Nghe nè, Phụng đại tiên ngươi đi nói lời xin lỗi với Thiên Đế một câu đi, để hắn thả ngươi trở về đi, ngươi nói ngươi một thân thể thượng cổ kim tiên làm gì không được mà phải vì một mẫu đơn tiên tử nho nhỏ dày vò bản thân như thế?
Phụng Duyên trầm mặc một hồi rồi nói: “Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm.”
Người vóc dáng cao nói: “Ta thực sự không thể nào hiểu nổi ngươi, vì nàng biến thành đức hạnh này, vứt bỏ nhiều tu vi cũng thôi đi, ngay cả thân thể cũng vì thế mà nhỏ đi cũng không tính đi, nếu để mấy tên Nguyên Phong kia thấy, không chừng sẽ cười ngươi đó.”
Phụng Duyên nói: “Bọn họ cười thì kệ bọn họ, chẳng liên quan gì tới ta cả.”
Người vóc dáng cao thở dài một hơi: “Ngươi thật đúng là độ lượng, ngươi nói thử coi, ngươi muốn ở chỗ này ngây ngốc bao lâu? Một năm? Một trăm năm? Hay là một ngàn năm một vạn năm đây?”
Phụng Duyên nói: “Không biết.”
Người vóc dáng cao nói: “Nếu như không phải bởi vì đã là bằng hữu lâu năm với ngươi, ta thật đúng là lười quản ngươi.”
Phụng Duyên nâng con mắt lên, đôi đồng tử đen kịt dường như sao ngôi sao lạnh lẽo cô đơn xa vời: “Cảm ơn ngươi, Chu Thanh.”
Chu Thanh? Gấu trúc nhỏ len lén nhìn lướt qua người vóc dáng cao, hắn xấu hổ cười cười: “Nói cái gì mà cám ơn với chả không cảm ơn chứ, khó nghe ch.ết được, hôm nào ta đến chỗ này của ngươi uống chút rượu nhé? Ngươi không phải thích nhất là Trầm Tiên Nhưỡng của nhà Bích Đan sao? Lần sau ta mang theo mấy bình, thế nào?”
Phụng Duyên vẫn không biểu lộ thần sắc gì, nói: “Được.”
Chu Thanh chuyển mắt, phát giác nơi này trống trải dị thường, trầm giọng nói: “Nơi này ngay cả một chỗ ở cũng không có, qua đêm thế nào đây?”
Phụng Duyên nói: “Người tu đạo, chú ý chuyện này để làm gì.”
Chu Thanh đành chịu nói: “Ta biết ngươi thiên tư cao, ngươi thông minh, thế nhưng bây giờ thân thể ngươi chẳng qua là phàm thai còn muốn chưng diện cái gì?”
Hàng lông mày đen thui của Phụng Duyên nhíu lại: “Ta nghe nói dù cho là con người đi nữa cũng sẽ tìm kiếm rừng núi thanh tịnh không tranh đấu để ẩn cư tu đạo, lẽ nào bọn họ không thể sống ư? Ta ở chỗ này tiếng là bị phạt song Thượng Đế đã không trói chân trói tay cũng không hạn chế tự do của ta, ta còn không vô năng đến mức không tìm được chỗ mà ở.”
Chu Thanh nói: “Được được được, ngươi lợi hại nhất, được chưa? Ta về trước đi xem Diêu Diêu thế nào, nàng không có ta sẽ vừa khóc vừa nháo cho xem.”
Phụng Duyên hiếm thấy cười mỉm một cái: “Tam công chúa đích xác rất thích ngươi.”
Sắc mặt Chu Thanh đỏ lên: “Cái gì mà thích với không thích, chẳng qua là một nha đầu lừa đảo thôi, ngươi cũng đừng cậy mạnh, nếu chịu không được nữa thì hãy đốt cái tấm bùa này đi, ngươi đốt nó rồi, dù cách rất xa ta cũng tìm được.”
Phụng Duyên nhận lấy tấm bùa Chu Thanh đưa cho, gật đầu, mấy sợi tóc đen nhánh buông xuống bờ trán trơn bóng xinh đẹp của hắn, hô hấp Chu Thanh bỗng dưng ngừng lại, hắn lập tức quay đầu nói thêm một câu ‘sau này còn gặp lại’ rồi chạy như bay.
Chu Thanh đi rồi, Phụng Duyên bỗng xoay người nhìn về hướng gấu trúc nhỏ, gấu trúc nhỏ thấy khuôn mặt sáng còn hơn cả ánh trăng ấy, đột nhiên ngẩn ra, trái tim cũng thình thịch thình thịch nhảy lên, nó khẩn trương một trận giật mình cả người thoáng lùi về phía sau, nhưng không có chỗ để đứng ổn, bùm một cái rơi vào trong nước.
Không xong rồi.
Gấu trúc nhỏ lẩm bẩm phun nước ra, lông trên người bị nước dính ướt nhẹp, toàn bộ thân gấu không thể bình tĩnh được.
Lẽ nào nó cũng bị ch.ết chìm rồi sao?
Gấu trúc nhỏ liều mạng chuyển động tứ chi vừa béo vừa ngắn của nó, muốn phải bắt được rong hay bèo trước mắt, nhưng cảm thấy đường nhìn càng ngày càng mờ đi, giữa lúc nó tuyệt vọng cho rằng mình là con gấu trúc duy nhất của ngọn núi này chỉ bởi vì tắm rửa mà ch.ết thì bỗng thấy quanh thân nhẹ bẫng đi, dòng nước chảy xuôi bên cạnh cũng chớp mắt không còn nữa, dần dà lâu dài không khí cũng khô ráo nhẹ nhàng khoan khoái và mới mẻ hơn.
Con mắt đen thuần của gấu trúc nhỏ mở ra một cái khe nhỏ, thấy được một khuôn mặt đẹp tựa ánh trăng. Hai tay đối phương xoa nắn cánh tay nó nhấc cao cao lên, y đang đùng ánh mắt lạnh băng trầm tĩnh đánh giá nó.
Gió thổi qua lại, cả thân ướt sũng của gấu trúc bất giác run lên, Phụng Duyên trông thấy, bỗng nhiên vén vạt áo của mình lên, dùng vải vóc mềm mại lâu khô thân cho gấu trúc nhỏ.
Khi vạt áo sạch sẽ màu tuyết trắng ấy chạm vào vòng eo vừa phì vừa ngắn của gấu trúc nhỏ, nó bất giác nhỏ giọng hét lên, Phụng Duyên nhìn gấu trúc nhỏ hoa chân múa tay vui sướng giãy dụa nhịn không được nói: “Đừng nhúc nhích.”
Gấu trúc nhỏ lập tức an tĩnh lại.
Phụng Duyên nói: “Mới vừa rồi vì sao ở một bên rình coi chúng ta?”
Ngươi mới nhìn lén í! Gấu trúc nhỏ mất hứng bĩu môi, đầu mày Phụng Duyên giật một cái, ngón tay thật dài nhéo lên thắt lưng nó, gấu trúc nhỏ lập tức lại nhịn không được kêu lên một chút.
Nó lẩm bẩm hồi lâu bỗng phát hiện mình cũng không biết nói tiếng người, chỉ đành làm bộ quay đầu nghe không hiểu, lại nghe thấy tiếng Phụng Duyên truyền tới từ đỉnh đầu: “Thì ra là thế, ngươi tuy rằng có đôi chút linh trí, nhưng cũng chỉ là một con…gấu… mà thôi.”
Lúc Phụng Duyên nói tới chữ ‘gấu’, giọng điệu có hơi dừng lại, mới vừa rồi còn chưa thấy rõ, thế nhưng lúc này nương theo ánh trăng sáng soi, tự nhiên là nhìn ra quả cầu béo xinh xắn mềm mại trong tay là một con gấu kỳ quái, không thể nói rõ rốt cục là gấu chó(gấu đen) hay gấu trắng, gấu trúc nhỏ nghe thấy Phụng Duyên nói mình là một con gấu thì có hơi không vui, nó rõ ràng là một con gấu trúc xinh đẹp sao nhìn thế nào mà thành con gấu chó ngốc nghếch chứ?”
Phiên ngoại • Thưở xưa đã có một con gấu trúc nhỏ như vậy 2.
Gấu trúc nhỏ nhiều lần ra dấu rằng mình không phải gấu giếc chi cả mà là một con gấu trúc, chẳng qua đối phương tựa hồ cũng không để ý tới nó có phải là một con gấu trúc hay là gấu mà thôi, vẻ mặt Phụng Duyên đạm nhạt đặt gấu trúc trên đất, nhìn dáng dấp gấu trúc nhỏ với vẻ mặt khó hiểu, nhàn nhạt nói rằng: “Thời gian không còn sớm nữa, ngươi cũng cần phải trở về.”
Con mắt đen bóng của gấu trúc nhỏ nhìn Phụng Duyên, ánh mắt ấy bỗng nhiên sáng lên đôi chút rồi nó xoay người, bỏ chạy về nhà.
Một hồi lâu sau, gấu trúc nhỏ chạy có hơi hổn hà hổn hển trở lại, trong miệng nó còn ngậm một bó rơm, còn có hai bó trên tay nó nữa, nhìn Phụng Duyên vẫn tựa như tùng xanh trúc dài thẳng tắp đứng đó, nó vô hứng vui vẻ chạy đến trước mặt Phụng Duyên, rồi phun bó rơm trong miệng xuống đất.
Phụng Duyên kỳ quái nhìn nó, gấu trúc nhỏ chăm chú dùng móng vuốt rải bằng phẳng mấy bó rơm rạ khô trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ vẫn khó hiểu của Phụng Duyên, thầm nghĩ sao tên này ngốc như thế, nét mặt thì lại là ý tứ lăn mình trên rơm rạ, sau đó nghĩ tới dáng dấp tứ chi thẳng băng của con người khi nằm ngửa trên ‘thảm rơm rạ’, sau đó trợn tròn mắt nhìn Phụng Duyên.
Phụng Duyên cân nhắc một hồi, nghĩ con gấu hoa đen trắng thú vị này tựa hồ đang báo cho mình rằng để mình cũng nằm trên thảm rơm rạ này nghỉ ngơi sao?
Nhưng mà….
Có chút rơm rạ như thế để một con gấu hoa nhỏ nằm thì dư dả, nhưng mà Phụng Duyên y dù thân thể đã nhỏ đi rồi, nhưng vẫn hơn một con gấu hoa nhỏ khá nhiều, huống hồ nó còn muốn y nằm trên một đống rơm rạ nho nhỏ này thực sự là… còn thể thống gì đây.
Y tình nguyện ở trong sơn động ngồi cả đêm.
Gấu trúc nhỏ chẳng hay tâm tư Phụng Duyên, nó tội nghiệp nhìn Phụng Duyên, không động đậy gì cả, nhịn không được cắn ống quần Phụng Duyên, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, ý bảo Phụng Duyên mau mau nằm lên đó, Phụng Duyên ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng sờ lên túm lông trên đỉnh đầu nó, thấp giọng nói rằng: “Cái này vẫn để ngươi ngủ đi.”
Ngao ô? Gấu trúc nhỏ nhếch cái miệng nhỏ lên, Phụng Duyên tiếp tục nói: “Ta đi tới sơn động kia ngồi một đêm là được rồi.” Y hơi ngước cằm lên, chỉ vào cái sơn động nhỏ cách cái ao không xa.
Gấu trúc nhỏ nghiêng đầu, lẽ nào cái người đẹp tựa ánh trăng này sẽ ở trong thâm sơn ư?
Phụng Duyên nói: “Ngươi ở gần đây à?”
Gấu trúc nhỏ gật đầu, móng vuốt chỉ về hướng mảnh rừng trúc bên cạnh núi.
Phụng Duyên gật đầu: “Thời gian không còn sớm nữa, ngươi cũng nên về đi?”
Gấu trúc nhỏ nhớ tới cha và nương còn đang chuẩn bị chăn ấm cho nó, liền vẫy vẫy cái đuôi tròn tròn vểnh vểnh rồi chạy về nhanh như chớp.
Ngày hôm sau, thái dương sớm đã dần leo lên từ bên kia núi, gấu trúc nhỏ ăn xong cây trúc tiện tay lau mồm một cái, rồi vểnh đuôi chạy đến phía sau núi, quả nhiên nó nhìn thấy Phụng Duyên đang đứng trong rừng, bóng lưng thẳng tắp tỏa ánh vàng rực rỡ trong nắng sớm, gấu trúc nhỏ cảm thấy con mắt nhất thời hoa lên, trong đầu đều là một mảnh sáng long lanh.
Nó vừa chạy vừa nhảy tới bên cạnh Phụng Duyên, Phụng Duyên thì vẫn ngơ ngác đứng ở đằng kia, tựa hồ đang nghĩ gì đó, dù cho ngay cả gấu trúc nhỏ bò đến bên cạnh ống quần y, y cũng không phát hiện ra.
“Lại là ngươi?” Phụng Duyên rốt cục chú ý tới quả cầu béo bên chân mình, y cúi đầu nhìn chằm chằm vào nó.
Gấu trúc nhỏ gật đầu, con mắt tròn vo lóng lánh của nó lấp lóe phát sáng nhìn Phụng Duyên, Phụng Duyên sửng sốt tiện nói: “Ngươi đây là muốn đến chơi cùng ta sao?”
Gấu trúc nhỏ gật đầu càng ghê hơn.
Phụng Duyên nói: “Được rồi.”
Mấy hôm sau Chu Thanh mang theo mấy bình Trầm Tiên Nhưỡng tới rất đúng hẹn, bên cạnh còn mang theo một cô nương cực kỳ xinh đẹp, hắn và Phụng Duyên uống mấy chén thì có chút men say, hắn xách con gấu trúc đang gặm cây trúc ở một bên ra nói rằng: “Ngươi sao lại nuôi cái này? Hình như là gấu… trúc nhỉ? Trước kia nuôi ra một cây mẫu đơn Minh Cẩn còn cảm thấy thiếu sao?”
Đuôi mắt Phụng Duyên nhướn lên hung hăng lướt qua Chu Thanh, Bích Diêu lập tức nhéo tay Chu Thanh, Chu Thanh bị đau ‘ai ui’ một tiếng, thế nhưng ngại *** uy Bích Diêu tích góp từng ngày một, hắn cũng không dám nói gì thêm cả, ngược lại Phụng Duyên lại cầm một bầu rượu lo lắng hỏi: “Thứ này là gấu trúc sao?”
“… Không thì ngươi nói nó là cái gì?”
Gấu trúc nhỏ cũng không gặm trúc nữa, nó buông cây trúc trong tay ra, chăm chú nhìn về phía Phụng Duyên, người sau nghiêm trang nói: “Ta tưởng là một con gấu hoa đen trắng.”
“… Phụng Duyên, nào ngờ ngươi sống ở đây cũng khá thú vị nhỉ.”
“…”
Ngày tháng dần dần trôi, gấu trúc nhỏ cũng dần dần biến từ một tiểu phì đoàn (nhỏ+tròn+ú) thành một đại phì đoàn (to+tròn+ú), thế nhưng điều khiến y trở nên nghi hoặc là, người thiếu niên tên là Phụng Duyên trước mắt này chẳng thay đổi gì so với lần đầu tiên nó nhìn thấy vào ba năm trước đây, vẫn là mi dài thanh tú, sắc tựa hoa xuân, mắt như sao sớm.
Tựa hồ nhìn ra được sự nghi hoặc của y, Phụng Duyên bên thì khom lưng tưới nước cho mẫu đơn trong viện bên thì nói với gấu trúc rằng: “Bản thể của ta còn lưu ở trên trời, đây là thể xác sử dụng ở thế gian.”
Gấu trúc nghe mà cái hiểu cái không.
Một trận gió thổi hương mẫu đơn ngập sân, một mảnh muôn hồng ngàn tía, ánh theo mây xanh mây trắng thực sự là cực kỳ xinh đẹp.
Phụng Duyên cúi đầu nhẹ nhàng ngửi một đóa mẫu đơn diễm lệ vừa nở, khóe miệng hơi nhếch lên.
Gấu trúc nhỏ nhìn rồi chẳng biết vì sao, nó cảm thấy lòng dạ có hơi chua xót.
Đúng vậy, Phụng Duyên rất thích chuông mẫu đơn, từ ngày y vào sống trong thâm sơn này, mỗi ngày ngoại trừ tu đạo thì là trồng hoa, hơn nữa chỉ có mẫu đơn mà thôi, điều này khiến gấu trúc không hiểu vì sao lại nhớ tới lời Chu Thanh nói trước kia ─── ‘trước kia nuôi ra một mẫu đơn Minh Cẩn…’
Minh Cẩn, hình như chính là tên cô nương mà Phụng Duyên thích.
Phụng Duyên hình như là một thần tiên, nó đã từng hỏi nương nó rằng thần tiên có nghĩa là gì, có gì khác biệt với con người ư, nương nó nói rằng thần tiên là một người lợi hại, lợi hại hơn cả con người nhiều, bọn họ ở trên những đám mây, họ còn có thể bay, còn có pháp thuật, không gì là họ không làm được.
Nghe nương nói như thế, gấu trúc càng thêm buồn thương.
Thì ra Phụng Duyên nó thích là một thần tiên sống ở trên trời. Gấu trúc ngưỡng cái cổ ngắn ngủn nhìn bầu trời xanh mênh mông vô bờ, nghĩ rằng nếu nó có thể bay được thì….
Sau khi Phụng Duyên cắt tỉa một gốc mẫu đơn cuối cùng xong bỗng nhớ tới cái con béo ú kia thì nhịn không được nghiêng đầu qua, vừa quay qua thì thấy cái con béo ú chỉ có hai màu đen trắng kia đang ngủ không biết tự khi nào, trong tay nó ôm một cây trúc còn chưa gặm hết, cái đầu tròn tròn tựa ở hàng rào, miệng thì nhấm nháp gì đó.
Cùng so sánh với cây mẫu đơn màu sắc diễm lệ thì màu sắc trên người nó quả thực quá là đơn điệu, có điều nhìn kỹ ra thì vô cùng đáng yêu.
Phụng Duyên sờ lên đám lông trên đầu nó, nghĩ cái cảm xúc trong mềm có chút cứng này thực sự khá tốt, sau đó lại vào phòng lấy ra một bình hũ Trầm Tiên Nhưỡng, với phong cảnh tốt đẹp này, y từng chút từng chút hát lên.
Lúc gấu trúc tỉnh lại phát giác trên bụng có hơi nặng nề, nó cúi đầu thì thấy Phụng Duyên đang gác đầu lên cái bụng mềm của mình, trên mặt đất có một bầu rượu bị đổ trống trơn, Phụng Duyên của nó ngửa khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp lên, không hề phòng bị mà nằm đó, gấu trúc cảm thấy trong lòng bị ai đó đốt lên một đống lửa, toàn bộ thân thể đều bắt đầu hơi run rẩy.
Thật muốn sờ thử khuôn mặt trơn nhẵn xinh đẹp ấy.
Thật muốn hôn một cái lên hai phiến môi hơi mỏng lại có chút trong suốt ấy.
Thế nhưng….
“Minh Cẩn… Không nên bỏ ta lại…”
Trở người một cái, Phụng Duyên thì thào nói nhỏ.
Cả người gấu trúc cứng đờ, trong tròng mắt đen nhánh toát ra vẻ khổ sở.
Nghe nói con người khi uống say sẽ nói lời chân thật, Phụng Duyên tuy rằng bình thường không nói gì cả, nhưng sau khi y say rượu rồi, khuôn mặt xinh đẹp vẫn lạnh lùng và xa cách ấy như là gặp phải điều gì cực kỳ bất lực, vẻ mặt thống khổ, đồng thời trong miệng lặp đi lặp lại nhiều lần cái tên Minh Cẩn.
Minh Cẩn, nhất định là một cô nương cực kỳ cực kỳ xinh đẹp, gấu trúc thầm nghĩ thế.
Nàng nhất định có cái trán trơn nhẵn, da thịt trắng nõn, hai tròng mắt tựa như nước mùa thu vậy, đôi môi thì đỏ xẫm, vòng eo thì mảnh khảnh…
Gấu trúc sờ sờ cái mặt đầy lông xù của mình, lại sờ sờ cánh tay thô thô của mình, rồi yên lặng sờ tới thắt lưng vừa ngắn vừa béo của mình, cuối cùng, nó trầm mặc ngồi tại chỗ.
Thôi, coi như xong, gấu trúc dửng dưng đếm lá mẫu đơn trước mắt, nghĩ rằng sau này mình khẳng định chính là phải lấy một con gấu trúc mẫu trong tộc, còn phải sinh ra một con gấu trúc nhỏ tròn vo xinh đẹp, dù nó có đối với Phụng Duyên thế nào đi nữa, giữa bọn họ cũng không có khả năng với nhau.
Dù sao nó cũng không muốn đi hiểu rõ loại thích ấy, loại cảm giác này tuy rằng mơ mơ hồ hồ, thế nhưng luôn luôn làm nó một hồi vui vẻ rồi lại một hồi khổ sở.
Thẳng đến một ngày nọ.
Chu Thanh thành thân với Bích Diêu mời Phụng Duyên cùng nhau lên trời, dáng dấp Phụng Duyên lúc trở về có chút khác biệt với trước kia.
Phụng Duyên tựa hồ như cao lên thêm một chút… Hay là nói cao lên rất nhiều đi, mái tóc đen luôn luôn rối tung đã được buộc cao lên, lộ ra đường viền toàn bộ mặt, y nhìn con gấu trúc tựa ở góc phòng đang buồn ngủ mông lung, nói rằng: “Ta phải đi rồi.”
Gấu trúc đau khổ chờ đợi tháng ấy tới gần ─── trên trời một ngày dưới đất một năm, Phụng Duyên đi tham gia hỉ yến mấy canh giờ khiến gấu trúc đợi chờ hồi lâu, thế nhưng nó thật chẳng ngờ rằng Phụng Duyên vừa mở lời đã nói là phải rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi này ư, vậy y muốn đi đâu đây? Trở lại nơi thiên đình kia sao?
Gấu trúc nỗ lực chớp con mắt, không cho giọt nước từ khóe mắt nhanh như vậy đã lăn xuống, còn Phụng Duyên vẫn với vẻ mặt như vậy: “Ta phải về trời rồi, hôm nay là ngày đại hỉ của tam công chúa, Thượng Đế vui vẻ, nên mở lời để ta trở về.”
Gấu trúc nhỏ len lén hít mũi một cái.
Phụng Duyên tiếp tục ôn hòa nói: “Đây là một viên tiên đan ta lấy từ chỗ Thái Thượng lão quân, ngươi ăn vào nếu vận khí tốt, tư luyệt tầm một trăm tám mươi năm là có thể thành tiên rồi…”
“Đừng khóc mà, thành tiên rồi, là có thể lên trời gặp ta rồi.”
Gấu trúc nhỏ càng trở nên khổ sở, nó khó chống lại được với Phụng Duyên dù bề ngoài lạnh lùng song vẫn cất giấu ôn nhu săn sóc.
Hai đầu ngón tay thon dài nhón một viên tiên đan tròn tròn có chút sáng long lanh để ở trong miệng nó, gấu trúc liều mạng lắc đầu, nó không muốn ăn… không muốn ăn mà! Nó biết một khi ăn vào rồi thì nó sẽ thực sự phải tạm biệt Phụng Duyên, thế nhưng ngón tay cầm viên tiên đan ấy vẫn chậm rãi đẩy vào trong miệng nó.
Trong khoảnh khắc nuốt vào ấy, nó bỗng cảm thấy như bị tạt một chậu nước đá vậy, chớp mắt ấy nó đã thanh thản đi nhiều, nó ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt, trong ***g ngực kịch liệt cuồn cuộn sóng lòng.
Có thứ gì đó muốn nhảy ra….
Nó cảm thấy đầu óc vừa đau vừa mệt, muốn nói điều gì đó lại không biết bày tỏ ra sao, nó mở mắt trừng trừng nhìn Phụng Duyên trở nên trong suốt, mà cái thể xác đã không còn sinh khí kia của Phụng Duyên thì từ từ không còn nữa, y mỉm cười với gấu trúc vẻ mặt khiếp sợ: “Chắc là dọa người rồi hả, còn nhớ không, ta đã từng nói với ngươi đó, bản thể của ta còn ở trên trời, thể xác dùng ở thế gian chẳng qua là một thể xác vô dụng thôi.”
Y dùng ngón tay chỉ một cái, cái thân thể xinh đẹp kia đích thực đã không còn sinh khí cũng dần nhỏ đi, cuối cùng biến thành một bức họa, bức họa mỏng manh lộn trên đất, Phụng Duyên khom người nhặt nó lên, vừa định xé bỏ bức họa lại bị gấu trúc ngăn lại, gấu trúc đoạt lấy bức họa kia, vẻ mặt kiên định nhìn Phụng Duyên.
Tốt xấu gì cũng hãy để lại cho ta một thứ để tưởng niệm….
Phụng Duyên trầm mặc một hồi, liền cười nói chua xót: “Ngươi vì sao thích ta như vậy chứ?”
Đầu óc gấu trúc giống như bị nổ tung, hai chữ ‘thích’(thích là hai chữ: hỉ hoan) lặp đi lặp lại nhiều lần.
Thích, thích….
“Ta đi đây, nếu có duyên, sau này còn gặp lại.”
Phụng Duyên….
Ta thích ngươi… Sai rồi, còn hơn cả thích rất nhiều lần….
Gấu trúc thật vất vả mới lấy lại tâm tư được, muốn nói rõ với Phụng Duyên, lại phát hiện người kia đã sớm đi rồi.
Đi rồi sao.
Gấu trúc cúi đầu mất mát.
Năm mươi năm sau.
Gấu trúc Bích Thành đứng ở cổng Nam Thiên Môn, nghe nhị sư huynh Tu Ngọc một bên cằn nhằn dai nhách nói thiên đình đẹp thế nào tốt ra sao, còn có yêu hận tình thù giữa các thần tiên này nọ, Tu Ngọc vẫn đều rất bà tám, chỉ là thường ngày mọi người không thích nghe hắn nói, lúc này bắt được một tiểu sư đệ tự nhiên hắn phải tuôn ra một tràng nỗi lòng đã tích lâu ngày chứ.
Bích Thành một bên nghe, một bên cùng Tu Ngọc đi về phía Nam Thiên Môn.
Tu Ngọc đang nói đến mặt mày hớn hở, lại thấy tiểu sư đệ vẫn đãng trí đang sững sờ nhìn về phía trước, hắn nhìn theo ánh mắt của tiểu sư đệ, sau khi thấy rõ tướng mạo của người tới thì nói với tiểu sư đệ rằng: “Sư đệ Bích Thành, ngươi trông thấy y rồi ư? Y chính là Phụng Duyên thượng tiên, nghe nói là cùng lứa với Ngọc đế, lợi hại khủng khiếp, chẳng qua trước kia y phạm phải vài chuyện ngốc nghếch, bị Thượng đế biếm hạ phạm, thế nhưng người ta dù sao cũng là thân thể của một Đại La Kim Tiên, dù hạ phàm rồi cũng ước chừng vài ngày thôi, lúc về rồi y vẫn trải qua những ngày tháng yên lành như thế…”
Phụng Duyên chậm rãi đi tới, y thấy gấu trúc và Tu Ngọc, chỉ hơi gật đầu một cái rồi khuôn mặt lại đơ ra mà đi qua.
“Nè, sư đệ, ngươi phát ngốc gì đó, ta còn chưa nói xong với ngươi mà, tuy rằng y không mất đi nhiều thứ, song lại nghe nói một lần đi tắm rửa xong, y đã quên rất nhiều thứ…”
Quên rồi sao….
Gấu trúc yên lặng nhìn bóng lưng mang theo ánh vàng ấy đi.
Quên hắn rồi không sao cả, thế nhưng lúc này đây, hắn sẽ không ở thế bị động nữa, hắn phải vững vàng nắm chặt y, để y nhớ kỹ hắn.
Vĩnh viễn nhớ kỹ hắn.
.:Hết phiên ngoại:.