Chương 69: Tranh chấp
Editor: Cà Rốt Hồng -
Theo tang kỳ Lão phu nhân kết thúc, Đại lão gia, Nhị lão gia bắt đầu tích cực hoạt động ở kinh thành, đảm nhiệm chức vụ một lần nữa, hôn sự của Đại thiếu gia cũng được nhấc lên, bởi vì hiếu tang Lão phu nhân, Đại thiếu gia bị trì hoãn ba năm, hiện tại đã mười tám tuổi rồi, ở chỗ này cũng coi là thanh niên quá lứa chưa thành hôn.
Đại thiếu gia kiên trì muốn lấy công danh trước rồi mới nói tới hôn sự, cuối cùng vì tránh né chuyện này, cho nên tự mình dọn đến thư viện ở.
Đại phu nhân không còn cách nào, muốn Đại lão gia nói vài câu, nhưng không được như ý muốn, vì Đại lão gia trái lại tán thành hành động của Đại thiếu gia, làm Đại phu nhân tức giận muốn ngã ngửa.
"Đi đi gọi gã sai vặt đi theo Đại thiếu gia đến cho ta, ta muốn hỏi xem một chút đây là chuyện gì xảy ra?" Đại phu nhân nảy sinh ác độc phân phó nói.
Đại thiếu gia hành sự như thế, dĩ nhiên là sớm làm cho Đại phu nhân sinh nghi.
"Dạ". Hai bà tử đáp một tiếng, bước nhanh đi xuống sắp xếp.
Chỉ chốc lát sau rất nhanh một gã sai vặt mười ba mười bốn tuổi, và một người mười lăm mười sáu tuổi khác được dẫn tới đây.
Bên này, Đại lão gia ngoài mặt cự tuyệt Đại phu nhân, sau lưng lại tìm đến thư viện.
"Nói một chút coi là chuyện gì xảy ra?" Đại lão gia thấp giọng hỏi.
"Nhi tử bất hiếu!" Tào Vũ Tĩnh quỳ xuống đáp.
"Ta với mẫu thân con thành thân gần hai mươi năm rồi, với mẫu thân con còn có cái gì mà không hiểu rõ, con cứ nói là được!" Đại lão gia không vui thúc giục.
"Xin phụ thân thứ tội, thứ nhất, nhi tử phát hiện bên cạnh có người mẫu thân cài vào, đây, cái này, nhi tử......"
"Con muốn mượn cơ hội lần này dọn dẹp người bên cạnh?" Đại lão gia cau mày hỏi.
"Dạ!" Tào Vũ Tĩnh thành thật đáp.
"Còn gì nữa không?" Đại lão gia tiếp tục hỏi.
"Dạ, thứ hai nhi tử, nhi tử......" Tào Vũ Tĩnh cúi đầu.
"Con xem trọng tiểu thư nhà nào?" Đại lão gia hiểu rõ hỏi.
"Nhị tiểu thư Hồ gia......"
Hồ gia là tân quý nổi lên sau khi Thánh thượng lên ngôi, Hồ Đại lão gia cũng xuất thân từ khoa khảo, nhưng khác với văn nhân từng bước từng bước gian khổ đi lên hoặc là ăn cả ngả về không, Hồ Đại lão gia dựa vào miệng lưỡi biết ăn nói, rất nhanh ngồi vào chức Đông Các Đại học sĩ Chính Ngũ Phẩm, nhất là biết dỗ Đương Kim Thánh thượng vui vẻ, Thánh thượng thường hay triệu ông ta đi nói chuyện, những năm gần đây, luôn được thánh sủng kéo dài không suy...... Hồ Nhị lão gia cũng là người có khiếu buôn bán, nhờ Hồ Đại lão gia đắc thế, vì Hồ gia kiếm số lượng gia tài đáng kể......Kinh doanh của hai huynh đệ Hồ gia, đã nhảy vọt xâm nhập vào phú quý ở kinh thành......
Đại lão gia trầm tư chốc lát, chắp tay sau lưng đứng lên, "Con đứng lên đi, chuyện như vậy để ta cẩn thận suy nghĩ một chút, con cũng không cần quá mức, tránh hỏng thanh danh......"
"Dạ, nhi tử cẩn tuân dạy bảo của phụ thân!" Trên mặt Tào Vũ Tĩnh buông lỏng, đứng lên.
Đại lão gia bước nhanh ra khỏi phòng.
Tào Vũ Tĩnh đuổi theo sát, tiễn Đại lão gia ra khỏi thư viện.
Cùng lúc đó Đại phu nhân cũng từ trong miệng hai gã sai vặt kia biết được chuyện Đại thiếu gia nhìn trúng Nhị tiểu thư Hồ gia, giận đến quăng bể một bộ chén trà ngay tại chỗ.
"Các ngươi đi xuống đi, hầu hạ Đại thiếu gia cho tốt!" Phương ma ma tiến lên nửa bước phân phó nói.
"Dạ!" Hai người bị nước trà bắn tung tóe dính cả người, lau cũng không dám lau, cuống quít dập đầu một cái lui ra ngoài.
"Xin Phu nhân bớt giận!" Phương ma ma lại pha một chén trà tới lần nữa, nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Khó trách nói đến hôn sự, lại một mực từ chối, ‘ Lệnh của phụ mẫu lời của mai mối ’, ở bên ngoài tự đính ước cùng một cô nương gia như vậy thì ra cái gì......" Đại phu nhân vỗ bàn mắng to.
Phương ma ma thấy thế không dám tiến lên khuyên nữa, ngậm miệng đứng ở một bên, từ sau khi chuyện Liễu Nhi thất bại, Phương ma ma ở trước mặt Đại phu nhân không còn tùy ý như trước kia......
Trong lúc Đại phu nhân tức giận không thể phân giải, cuối cùng Tào Vũ Tĩnh cũng thu dọn đồ trở về.
"Hôn sự của Tĩnh nhi chờ sau kết quả lần này của nó hãy nói, chớ quấy rầy đến tâm trạng của nó!" Đại lão gia bỏ lại một câu nói, liền xoay người đến chỗ Trần thị.
Đại phu nhân chỉ giận đến ngực đau nửa ngày, ngay cả cơm tối cũng không dùng.
Lúc Lão phu nhân còn, luôn không thích Đại phu nhân, lại bởi vì coi trọng quy củ, Đại lão gia cũng không dám quá mức càn rỡ, mỗi tháng luôn có vài ngày nghỉ ở chánh viện, hiện tại thì ngược lại ngay cả vào chánh viện cũng hiếm, điểm này có lẽ Đại phu nhân đã lường trước rồi......
Vốn là Tào Vũ Tĩnh sớm có kết quả từ mấy năm trước, bởi vì tang sự Lão phu nhân trì hoãn ba năm, nhưng cũng không phải là nhàn rỗi, lần đầu tiên liền một đường vượt qua cửa ải Cử nhân, chỉ chờ năm sau tham gia Thi Viện.
Lúc đi thư viện bế môn (đóng cửa) đọc sách, Tào Vũ Tĩnh tự mình chọn hai gã sai vặt dẫn theo, nói với Đại phu nhân, các sai vặt lớn, có ngoại tâm, hầu hạ để tâm không đủ......
Đại phu nhân chỉ có một nhi tử ruột là Tào Vũ Tĩnh, hạ nhân hầu hạ không chu đáo, thì ai cũng không được, rất nhanh liền đuổi mấy gã sai vặt kia đi ngoại viện......
Như thế, hôn sự của Đại thiếu gia lại chính thức nhấc lên lần nữa.
Đại phu nhân liên tục mời phu nhân tiểu thư mấy nhà tới đây làm khách, ý kia đã rõ ràng.
Không biết Đại lão gia đã tự mình đạt thành hiệp nghị gì với Hồ Đại lão gia, cho nên đồng ý cửa hôn sự Hồ Nhị tiểu thư này.
Lúc Đại phu nhân nhận được tin, Đại lão gia đã uống đến say khướt mang theo một phần ngày sinh tháng đẻ của Hồ tiểu thư cùng một tín vật trở lại, tiện tay ném ở trước mặt Đại phu nhân, rồi gục đầu ngủ......
"Xin mẫu thân bớt giận, là nhi tử bất hiếu!" Tào Vũ Tĩnh quỳ ngoài cửa phòng Đại phu nhân từ sáng sớm cho đến trưa.
"Đại thiếu gia vẫn còn ở bên ngoài à?" Đại phu nhân nằm nghiêng ở trên giường hỏi.
"Dạ!" Phương ma ma khom người đáp.
Đại phu nhân nghẹn một hơi ở ngực cả buổi không có đi xuống, lại kêu lên "Ôi ôi" ôm ngực nằm xuống.
"Phu nhân, nô tỳ có câu không biết có nên nói hay không?" Lý ma ma tiến lên nửa bước nhẹ giọng nói.
"Nói!" Đại phu nhân hữu khí vô lực ra lệnh.
"Phu nhân người thử nghĩ xem, tiểu thư Hồ gia kia vào cửa, còn không phải là ở dưới tay người lập quy củ, đến lúc đó, người xem trong người nào đó, để cho Đại thiếu gia thu là được......" Lý ma ma vừa nói, vừa đắc ý liếc Phương ma ma một cái.
Phương ma ma chỉ làm như không biết, cúi đầu đứng ở một bên.
Đương nhiên Đại thái thái cũng biết chuyện đã thành kết cục, chẳng qua là nuốt không trôi cơn tức này thôi......
"Mời Đại thiếu gia các ngươi đứng lên đi, tìm đại phu xem chân cho Đại thiếu gia một chút, đừng để bệnh căn không dứt!"
"Dạ, nô tỳ đi ngay!" Lý ma ma vui sướng đi ra ngoài.
Một lát sau, hai bà tử đỡ Tào Vũ Tĩnh đi vào.
"Mẫu thân, người đỡ hơn chút nào không?" Tào Vũ Tĩnh quỳ gối dưới đầu giường hỏi.
"Con đứng lên đi! Chỉ một điều, Hồ Nhị tiểu thư kia vào cửa nếu có chỗ nào không quy cũ, cũng đừng trách ta không lưu tình......" Đại phu nhân tựa vào trên nệm êm, lạnh giọng nói, bộ dạng có chỗ nào bị bệnh đâu.
"Mẫu thân dạy phải, nhi tử sẽ ghi nhớ kỹ trong lòng!" Đại thiếu gia đầy miệng đáp ứng.
Không quá nửa năm, ngày trong phủ giăng đèn kết hoa đã đến.
Hiện tại Chu thị bắt đầu cả ngày quan tâm đến hôn sự của Tào Ngọc Di, nửa điểm cũng không có ý định đi góp phần tham gia hôn sự náo nhiệt của Đại thiếu gia.
"Hiện tại Đại tỷ con tốt lắm, năm trước phân gia ra ngoài sống, chỉ là gia sản ít một chút, nàng có nhi có nữ, trong phủ cũng là nàng tự mình đương gia, chỉ có điều Đại cô gia không có tiền đồ một chút, cuộc sống cũng coi như là trôi qua thông thuận, Nhị tỷ con thì không cần phải nói rồi, đương nhiên Đại phu nhân tìm cho nàng nhà trong sạch, chỉ là thai đầu là nữ nhi, thai thứ hai này không chừng chính là nhi tử rồi, huống hồ nàng còn trẻ, có rất nhiều cơ hội, chờ Triệu Lão phu nhân đi rồi, trong phủ kia còn không phải là nàng định đoạt......" Chu thị lại thao thao nói, "Cũng không cầu xin con có thể trôi chảy như Nhị tiểu thư, nhưng đừng giống như Tam tiểu thư là tốt rồi, hừ, làm người còn chưa biết đâu, người trước phong quang có ích lợi gì, Tam cô gia là một người không có tiền đồ không nói, Trần lão phu nhân còn trái một bên phải một bên nhét người vào trong phòng......"
"Di nương, người uống một ngụm trà đi!" Tào Ngọc Di rót một chén trà đẩy qua nói.
Chu thị nghe vậy, nghỉ một hơi, uống nửa chén trà, lại bắt đầu càu nhàu.
Tào Ngọc Di vỗ trán, bất đắc dĩ khẽ cười vài tiếng.
Mấy năm nay vì túc trực bên linh cữu Lão phu nhân, Tào Ngọc Di chỉ có thể thỉnh thoảng gửi thư cho mấy khuê hữu, hôn sự của Từ Tam tiểu thư cũng đã định ra, Từ Tam tiểu thư lớn hơn Tào Ngọc Di một tuổi, nói là mấy năm nay thân thể của Từ Lão phu nhân cũng không còn khỏe mạnh nữa, sợ trì hoãn Từ Tam tiểu thư, nên ngày thành hôn cũng trước thời hạn, Nhị tiểu thư đích nữ Diệp gia dĩ nhiên là không có gì lo lắng, nói ra, Tào Ngọc Linh gả vào Triệu gia, Tào Ngọc Di cùng Nhị tiểu thư thứ xuất của Triệu gia kia rẽ ngoặc cũng coi như là thông gia.....
Đại thiếu phu nhân vào cửa ngày thứ hai, Đại phu nhân đã phát uy, để cho Đại thiếu phu nhân quỳ gần một chung trà mới nhận chén trà, đưa lễ ra mắt cũng là một quyển 《 nữ giới 》.
Đại lão gia biết trong lòng Đại phu nhân không thoải mái, nên cũng không nói gì.
"Tứ muội muội!" Đại thiếu phu nhân gọi một tiếng, tặng một đôi trâm vàng khảm ngọc.
"Đại tẩu tốt lành!" Tào Ngọc Di khom gối hành lễ một cái, hoàn lễ là một món đồ thêu thùa tự mình làm.
Đại thiếu phu nhân tặng lễ ra mắt cho các tiểu cô đều giống nhau.
Tào Ngọc Di cẩn thận tránh Đại thiếu phu nhân, chỉ sợ không cẩn thận bị cuốn vào tranh đấu của hai đại chủ tử, chỉ có điều, có lúc, nên tới tránh cũng tránh không được.
Đại phu nhân vừa mới bắt đầu cả ngày câu thúc Đại thiếu phu nhân ở trước mặt lập quy củ, đáng tiếc, chỉ mới hơn ba tháng Đại thiếu phu nhân liền được chẩn ra có thai, thứ nhất, Đại thiếu phu nhân học quy củ rất tốt, gần như là tìm không ra chỗ sai, thứ hai, Đại phu nhân cũng không dám lấy tôn tử đầu tiên của mình ra giỡn, nên đành phải từ bỏ, lên tiếng miễn quy cũ cho Đại thiếu phu nhân.
"Ma ma, ngươi xem nha đầu Tiếu Nha này như thế nào?" Đại phu nhân thờ ơ nhấp một ngụm trà hỏi.
Phương ma ma chần chờ một chút.
"Ma ma, có lời gì thì cứ nói." Đại phu nhân bất mãn nói.
"Dạ, phu nhân nhìn trúng đương nhiên là tốt rồi!" Phương ma ma cúi đầu, che giấu tất cả thần sắc trên mặt......
"Tứ tiểu thư, Đại thiếu phu nhân gửi bái thiếp tới đây, mời người và Thất tiểu thư sang dùng điểm tâm." Vương ma ma rón rén đi tới báo lại nói.
Tang kỳ của Lão phu nhân vừa kết thúc, Đại phu nhân liền lệnh cho Tào Ngọc Di dọn đi đến viện được phân, Vương ma ma không để lại dấu vết chọn mấy nha đầu bà tử lúc trước thấy được vào, vì không để cho Đại phu nhân nảy lòng sinh nghi, chỗ trống còn dư lại liền thuận thế để cho Đại phu nhân cài mấy người vào.
Cuối năm nay, Tào Ngọc Di qua sinh thần mười ba tuổi sẽ phải dừng học rồi, gần đây, Tào Ngọc Di đang vội vã sửa sang lại những thứ trước kia học được, định bụng gom lại đi xin chỉ bảo, mặc dù đến lúc ngừng học, cũng vẫn có thể đi tìm mấy vị sư phó, nhưng cũng không tiện cho lắm.
"Đại tẩu tốt lành!" Lúc Tào Ngọc Di đến, Tào Ngọc Hà đã ở đó rồi, hai người lại còn nói chuyện khá vui vẻ.
"Tứ muội muội tới đây, mau mời ngồi!" Đại thiếu phu nhân đứng lên chào hỏi, "Vốn đại tẩu ta đây nên đi thăm các muội muội một chút, chẳng qua là......"
"Đại tẩu nói đùa, mọi người thường nói ‘ Trưởng tẩu như mẹ ’, cũng không có đạo lý trưởng bối đi thăm tiểu bối!" Tào Ngọc Hà cười khanh khách tiếp lời nói.
Tào Ngọc Di cũng phụ họa mấy câu.
Đại thiếu phu nhân nở nụ cười, phân phó các nha đầu bà tử dâng điểm tâm nước trà lên.
Mấy cô tẩu chỉ đơn thuần ăn điểm tâm, uống trà, nói đùa gần nửa canh giờ.
"Thời điểm không còn sớm, bọn muội thật có lỗi với đại tẩu."
"Chuyện học đương nhiên là không thể trì hoãn!" Đại thiếu phu nhân ôn hòa nói, lại cất giọng phân phó nói: "Người đâu, mang đồ vật tới đây!"
Hai đại nha đầu đáp một tiếng, mỗi người bưng một hộp nước sơn đi vào.
"Hai bộ trang sức này là chút tâm ý của Đại tẩu......"
"Ấy, đại tẩu quá khách khí!" Tào Ngọc Di ngập ngừng nói.
"Tứ tỷ tỷ, nếu là ý tốt của Đại tẩu, làm sao có thể từ chối được!" Tào Ngọc Hà cười nhận lấy.
Tào Ngọc Di cũng chỉ đành nhận lấy theo, hai người lại cám ơn Đại thiếu phu nhân lần nữa rồi từng người mới rời đi.
Bên này, Đại phu nhân đã quyết định chuyện Tiếu Nha, chỉ chờ buổi tối Đại thiếu phu nhân sang phục vụ ăn cơm tối nói một tiếng.
"Đại thiếu phu nhân!" Một bà tử vội vã đi vào, hành lễ một cái, kề vào bên tai Đại thiếu phu nhân thấp giọng nói mấy câu.
"Hừ, cái này thì không nhịn được rồi......" Đại thiếu phu nhân cười lạnh mấy tiếng, ngoắc bà tử kia tới phân phó mấy câu.
Bà tử kia gật đầu liên tục, vội vã đi xuống sắp xếp......
Tào Ngọc Di trở về viện, mở hộp ra nhìn thoáng qua, là một bộ trang sức bảo thạch khảm ngọc màu lam tương đối tinh tế, xem ra tiền tài Hồ gia quả nhiên không phải là đồn thổi......
"Con chính là thiển cận, chỉ cần một bộ đồ trang sức là có thể bảo con dán vào!" Trong chính phòng, Đại phu nhân chỉ trán Tào Ngọc Hà, oán hận nói.
"Mẫu thân, suy cho cùng nàng là đại tẩu của chúng con, có cái gì mà phải tính toán!" Tào Ngọc Hà nhíu chân mày thanh tú phản bác.
"Còn dám mạnh miệng, con còn không biết trong lòng mẫu thân nghĩ như thế nào sao!" Đại phu nhân không vui lên giọng.
"Mẫu thân, nữ nhi tự có chừng mực!" Tào Ngọc Hà đột nhiên đứng lên, quay đầu nói.
"Con có chừng mực! Con có chừng mực gì? Uổng công mấy năm nay ta yêu thương mấy người các con......" Đại phu nhân trừng mắt mắng.
Hai mắt Tào Ngọc Hà đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Mẫu thân là trưởng bối, dĩ nhiên là có thể bày sắc mặt với đại tẩu, nữ nhi, nữ nhi tương lai còn phải dựa vào nhà mẹ, mẫu thân có thể che chở nữ nhi nhất thời, cũng không thể che chở nữ nhi cả đời được, tương lai nhà này sớm muộn gì cũng là của đại ca......"
"Con, con......" Đại phu nhân chỉ vào Tào Ngọc Hà, nghiêm nghị quát lên, "Những lời này là có ý gì, con là muốn nguyền rủa ta......"
"Người biết rất rõ ràng nữ nhi không phải là ý kia, mẫu thân, người đây là thế nào......" Tào Ngọc Hà giậm chân một cái, dùng khăn che khóe mắt xông ra ngoài.
Ngực Đại phu nhân phập phồng kịch liệt chốc lát sau mới bình tĩnh lại, nghiêm mặt một mình ngồi ở trong phòng một hồi lâu mới gọi người đi vào......
Sau lần đó, Đại phu nhân không có cùng Tào Ngọc Hà nói đến chuyện này nữa, đối với chuyện Tào Ngọc Hà và Đại thiếu phu nhân giao hảo cũng giữ vững trầm mặc.
"Thỉnh an mẫu thân, mẫu thân, thân thể người mạnh khỏe không ạ?" Tào Vũ Tĩnh nhận được tin của Đại thiếu phu nhân, vội vã từ trong thư viện chạy trở về, lúc cơm tối, cùng Đại thiếu phu nhân đến chỗ của Đại phu nhân.
"Con của ta, mau đứng lên, hôm nay thế nào rãnh rỗi trở về vậy?" Đại phu nhân cười hỏi.
"Trong lòng nhi tử nhớ thương mẫu thân, trở lại một chuyến chỉ gần nửa ngày, huống chi đọc sách mấy ngày nay, nhi tử cũng muốn nghỉ ngơi một chút!" Đại thiếu gia ôn hòa đáp.
Đại phu nhân nghe lời này, đương nhiên trong lòng dễ chịu không ít, lôi kéo Tào Vũ Tĩnh nói chuyện một hồi lâu.
"Hôm nay con trở về thật đúng lúc, nơi này của mẫu thân có đứa nha đầu, con cũng đã gặp qua, rất là không tệ, con đọc sách cũng phải chú ý thân thể, bên cạnh không có người hầu hạ thiếp tâm cũng không thể được, nha đầu này mẫu thân cho con, Tiếu Nha, tới đây dập đầu cho Đại thiếu gia các ngươi!"
Đại thiếu phu nhân chỉ an tĩnh đứng ở sau lưng Đại phu nhân, trên mặt vẫn mang theo nụ cười không thay đổi.
"Nô tỳ thỉnh an Đại thiếu gia!" Tiếu Nha văn văn nhược nhược dập đầu một cái.
"Mẫu thân......" Tào Vũ Tĩnh khó xử gọi một tiếng.
"Con của ta, làm sao vậy?" Đại phu nhân ân cần hỏi.
"Bẩm mẫu thân, vốn là tấm lòng tốt của mẫu thân, nhi tử không nên từ chối, chẳng qua là, chẳng qua là nhi tử đang trong lúc cầu tiền trình, lúc này làm như thế, sợ là trên thanh danh có trở ngại, không tốt......" Tào Vũ Tĩnh đứng lên do dự nói.
"Chẳng qua là một đứa nha đầu thôi, có thể có ảnh hưởng gì......" Đại phu nhân bất mãn nói.
Tào Vũ Tĩnh cúi đầu đứng ở một bên, cũng không phản bác.
"Tĩnh nhi nói rất đúng, nữ nhân các ngươi biết cái gì!" Đại lão gia cất bước đi tới, trầm giọng nói.
"Lão gia!" Đại phu nhân vội vàng nghênh đón.
"Đến lúc nào rồi? Thế nào còn chưa có bày cơm?" Đại lão gia giang hai cánh tay, để cho hạ nhân cởi áo ngoài giúp ông ta.
"Dạ, thiếp thân phân phó ngay!" Đại phu nhân nghe Đại lão gia muốn lưu lại dùng cơm, không kìm được vui mừng tự mình đi xuống an bài, cũng không chú ý đến chuyện nha đầu kia nữa.
Chuyện như vậy vốn chẳng qua là chuyện hai mẫu tử Đại phu nhân, không ngờ Tào Vũ Tĩnh ở chỗ Đại phu nhân dùng cơm tối xong, có lòng đi vòng qua viện của Chu thị, tự mình hỏi chuyện học tập của Tào Vũ Đình, sáng sớm ngày hôm sau trước khi đi, liền nói với Đại phu nhân, tuổi của Ngũ đệ cũng không nhỏ, lại ở chung một chỗ với di nương cũng không tiện, để cho Đại phu nhân an bài một cái viện khác cho Tào Vũ Đình.
Đại phu nhân ở trước mặt Tào Vũ Tĩnh đương nhiên là sẽ không trở mặt, dùng lời nói tốt đẹp đưa Tào Vũ Tĩnh ra cửa, xoay người liền đổ cơn tức lên trên người Chu thị.
"Thật sự là tiến bộ rồi, dám đánh chủ ý lên trên người Đại thiếu gia, quả nhiên là thật bản lãnh......" Đại phu nhân chỉ vào lỗ mũi Chu thị mắng một trận.
Chu thị vẫn quỳ từ buổi sáng đến tối, Đại lão gia trở lại mới được đứng lên.
"Lão gia, tỳ thiếp thật đúng là sống không nổi nữa, hôm nay chuyện này...... Ô ô......" Chu thị nằm ở trong ngực Đại lão gia, lau nước mắt.
Hai bà tử đang cẩn thận dùng khăn nóng giúp Chu thị xoa đầu gối sưng đỏ tím bầm kia.
Đại lão gia ôm Chu thị, vừa giở trò, vừa ôn nhu đáp lời của Chu thị.
"Tứ tiểu thư cũng sắp mười bốn mười lăm rồi, nhà nào có cô nương lớn như vậy mà hôn sự còn chưa có một chút tin tức, ô ô...... Sinh sinh đều là mấy cục nợ......"
"Nàng yên tâm, chuyện của Tứ tỷ nhi ta để ở trong lòng, ngày khác sẽ có người tới cửa đề thân......" Đại lão gia ưỡn ngực bảo đảm nói.
"Thật? Đã biết lão gia tốt nhất......" Chu thị nín khóc mỉm cười, tựa vào trong ngực Đại lão gia nũng nịu uốn éo nói một câu.
Hiển nhiên Đại lão gia đối với bộ dạng này rất là hưởng thụ, tay vuốt chòm râu nở nụ cười......
Bất kể như thế nào, hôn sự của Tào Ngọc Di Đại phu nhân vẫn bắt đầu trù tính rồi.
"Lão gia, Đại công tử đích tử Khai Quốc Huyện Hầu Vương gia, Quy Đức Tướng quân Ngô tướng quân, Thứ Tam công tử Khai Quốc Huyện Hầu Nhậm gia, người xem như thế nào?" Đại phu nhân chủ động lấy ra những nhà tìm được cho Tào Ngọc thương lượng với Đại lão gia.
"Những thứ này ngươi quyết định là tốt rồi!" Đại lão gia thấy gia thế ba nhà cũng không có trở ngại, thuận miệng ứng phó một câu, ra khỏi chính viện đi đến chỗ của Lưu di nương.
Vị Lưu di nương này chính là Như Lộ mới được nâng lên.
"Vương gia này mặc dù có tước vị, nhưng lại là hoàn khố tử, tính tình cũng tàn bạo, nếu Tứ muội muội thật sự đáp ứng cửa hôn sự này, có thể bị......"
Buổi tối, Đại thiếu phu nhân liền xách theo một hộp điểm tâm tới, điểm qua mấy nhà Đại phu nhân vì Tào Ngọc Di chọn lựa một phen.
"Nguyên phối của Ngô tướng quân mới đi một năm, hơn nữa Ngô tướng quân đã có ba nhi tử, lớn nhất kia sợ là cũng không nhỏ hơn Tứ muội muội mấy tuổi......"
"Tam công tử Nhậm gia kia ngược lại là người không chịu thua kém, cùng đạt được công danh với Đại ca muội, bất quá những chuyện ở Nhậm gia đó, chuyện kia không cần huyên náo khắp kinh thành cũng đều biết......"
Tào Ngọc Di trầm mặc bưng chén trà lên.
"Đại tẩu không đành lòng Tứ muội muội tốt như vậy mà nhảy vào hố lửa, nếu Tứ muội muội không chê, đệ đệ nhà mẹ ta kia cũng là người không chịu thua kém, nếu muội muội gả đến đó, sau này phân ra ở riêng, nhất định là các ngươi không thua thiệt được......"
"Tạ đại tẩu quan tâm, tình huống của muội muội ra sao, còn không phải là một câu nói của mẫu thân ư, muội muội cũng không thể tự mình làm chủ được!" Tào Ngọc Di buông mí mắt xuống, nhỏ giọng đápmột câu.
"Muội muội yên tâm, chuyện như vậy, Đại tẩu lại đi giúp muội chu toàn một chút......" Đại thiếu phu nhân vẻ mặt từ ái lôi kéo cánh tay Tào Ngọc Di nói.
"Làm phiền đại tẩu rồi!" Tào Ngọc Di đứng lên hành lễ một cái.
Đại thiếu phu nhân khách khí với Tào Ngọc Di mấy câu, hài lòng rời đi......
"Hừ, nàng ta thật là bản lãnh, đích mẫu nghiêm chỉnh ta đây còn ở đây, mà nàng ta muốn nhúng tay vào chuyện hôn sự của tiểu cô...... Hồ gia nàng ta là thứ tốt gì......" Sau khi Đại phu nhân nghe một bà tử báo lại, cười lạnh nói.
Bà tử liên tục đáp lại, được mấy đồng tiền lớn, vui không tả siết rời đi......
"Thỉnh an cô mẫu, chúc cô mẫu càng ngày càng trẻ ra!" Cho dù Tôn Trạch Văn thành hôn, đã có một nữ nhi, bộ dạng cũng vẫn còn không đứng đắn, vừa mở miệng liền chọc cho Đại phu nhân "Ha ha" cười to.
"Đồ không thành thật con đó, thế nào lại không dẫn chất tôn nữ của ta tới?" Đại phu nhân chỉ trán Tôn Trạch Văn một cái hỏi.
"Nàng là đứa không ngồi yên, sợ nháo đến cô mẫu!" Tôn Trạch Văn nhếch khóe miệng đáp.
"Tiểu hài tử nhà nào cũng nháo nhiều một chút mới tốt......" Đại phu nhân cười nói.
"Vẫn là cô mẫu có kinh nghiệm!" Tôn Trạch Văn lập tức khen một câu.
Sau khi Tôn Trạch Văn thành thân liền ở lại kinh thành mưu cầu phát triển, hiện nay ở tại nhà cũ Tôn gia trong kinh thành, mấy năm nay thân thể của Tôn Lão phu nhân cũng không khỏe lắm, lần này cũng ở lại kinh thành, đương nhiên Tôn Đại phu nhân phải ở lại hầu hạ bà bà rồi, chỉ một mình Tôn Đại lão gia mang theo hai phòng thiếp thất đi đến nơi nhậm chức.
Đại phu nhân và Tôn Trạch Văn lại nói với nhau vài câu như cũ, rồi mới dẫn lời vào chánh đề.
"Cô mẫu, chất nhi nơi này có một thỉnh cầu hơi quá!" Tôn Trạch Văn quỳ gối trước Đại phu nhân nói.
"Ôi chao, con của ta, có cái gì đứng lên hãy nói, trên đất lạnh!" Đại phu nhân cuống quít đưa tay đỡ Tôn Trạch Văn lên.
Tôn Trạch Văn thuận theo lực đạo của Đại phu nhân đứng lên, "...... Từ nhỏ chất nhi đều vô cùng thích trêu chọc Tứ biểu muội chơi, muốn cùng cô mẫu cầu xin Tứ biểu muội, chất nhi sẽ tìm người làm mai tới cửa, chính thức đề thân......"
Tôn Trạch Văn đã có một chánh thê gia thế tương xứng, ở chỗ này trừ phi tình huống đặc biệt, bình thường rất ít có bình thê, nếu tới cửa đề thân, tối đa cũng chỉ là quý thiếp......
Chân mày Đại phu nhân liền nhíu lại.
"Cầu xin cô mẫu thành toàn!" Tôn Trạch Văn thấy thế lại quỳ xuống.
"Con của ta, con đứng lên, chuyện như vậy để cô mẫu suy nghĩ thật kỹ đã!" Trong lòng Đại phu nhân không biết xoay chuyển bao nhiêu ý niệm, cho Tôn Trạch Văn một câu trả lời lập lờ nước đôi.
"Chất nhi nơi này liền trông cậy vào cô mẫu......" Tôn Trạch Văn làm ra vẻ vô cùng cảm kích, khom người chắp tay váy Đại phu nhân.
Đại phu nhân có chút bất đắc dĩ lại chỉ trán Tôn Trạch Văn một cái, kéo Tôn Trạch Văn ngồi xuống, tiếp tục nói cười......
Chờ đến ngày hôm sau, Tào Ngọc Di cũng biết tin tức này, không chỉ có ở trong lòng nguyền rủa Tôn Trạch Văn, "Thà làm thê nhà nghèo, không làm thiếp quý nhân", lời này cũng không nói ngoài miệng, thiếp thất ở thời này ngay cả chủ tử cũng không được tính, chỉ có thể nói là nửa chủ tử, nếu là quý thiếp thì thế nào, giống như Vương thị, còn không phải ngay cả nhi tử của chính mình cũng không giữ được......
"Tứ tiểu thư, muộn rồi, người nên nghỉ ngơi thôi!" Vương ma ma cẩn thận tiến lên nhắc nhở.
Tào Ngọc Di hồi thần lại, tạm buông tâm sự xuống trước, đáp một tiếng, dưới sự phục vụ của Thắng Nhi nghỉ ngơi.
Dựa theo quy củ Tào phủ, các cô nương mười hai tuổi có thể phân viện ở riêng, khi đó, sẽ phân phối hạ nhân, hai nhất đẳng, hai nhị đẳng, bốn tam đẳng, sáu tiểu nha đầu, bốn bà tử thô sử, còn có bốn bà tử thiếp thân khác, bà ɖú không tính ở trong đó, sau khi Tào Ngọc Di phân viện, nâng Hồng Nhi lên làm đại nha đầu nhất đẳng, Thắng Nhi làm đại nha đầu nhị đẳng, còn hai tiểu nha đầu khác thì làm tam đẳng, Chu thị đưa một người của mình cho Tào Ngọc Di làm nhị đẳng nha đầu, bốn bà tử thiếp thân lúc trước Vương ma ma dò thăm thu mua hai người chuẩn bị thu xếp đi vào, còn lại chính là Đại phu nhân bố trí, tiểu Đào thì mấy năm trước đã đến tuổi, trở về bên Đại phu nhân, trực tiếp phối với gã sai vặt, không biết được an bài đi nơi nào......
Từ nhỏ Chu thị ở trong phủ này lớn lên, đương nhiên cũng có mấy phần giao thiệp, chỉ có điều gần nửa ngày mới nhận được tin tức, nhận được nguyên chuỗi tin tức liền quýnh lên.
"Tỷ nhi ngoan của ta, con ngàn vạn đừng đáp ứng Biểu thiếu gia, di nương khổ cả đời này......" Chu thị nước trà cũng không uống một ngụm, vào cửa liền lải nhải liên miên, "Đại công tử đích tử của Vương gia kia cũng không được, không phải giống như Tam tiểu thư sao! Làm điền phòng (vợ kế) cho người, mệt cho Đại phu nhân nghĩ ra được, Tứ tỷ nhi chúng ta đường đường là tiểu thư nhà Hầu tước, làm sao đến nông nỗi này......"
"Di nương, người nghỉ một chút đi! Uống chén trà mật ong, giảm nhiệt, cho dù chúng ta nói thế nào, chẳng qua chỉ một câu nói của Đại phu nhân......" Tào Ngọc Di cau mày nói.
Với tình thế trước mắt, đương nhiên Tào Ngọc Di thấy rõ ràng, những năm gần đây mình vẫn an phận, đoán là Đại phu nhân không đến nổi cố ý chọn nhà xấu nhất, chỉ là chuyện Tôn Trách Văn có chút khó nắm bắt......
Ở trong bước ngoặc này, Lão thái gia đi ra ngoài chinh chiến hơn ba năm đột nhiên trở lại.