Chương 31
Giản Thanh Vân cảm giác rõ ráng nụ hôn của hắn bắt đầu trở nên nóng bỏng, không còn lành lạnh như vừa nãy nữa. Cô cảm thấy người mình bắt đầu nóng lên, không biết có phải vì nụ hôn của hắn không.
Lúc này, đột nhiên Mạt Tư đứng dậy đi tới bên cửa gỗ, nâng tay chốt cửa lại từ bên trong. Hắn rất hiểu Giản Thanh Vân, biết chắc nếu như có người tiến vào, đảm bảo cô sẽ hét chói tai sau đó một cước đạp văng hắn ra. Vì tránh phát sinh chuyện này, hắn vẫn nên chốt cửa lại cho chắc.
Giản Thanh Vân phía sau nhìn dáng người trần truồng đúng chuẩn vai rộng mông hẹp của Mạt Tư, mặt cô liền đỏ ửng. Đương nhiên cô biết vì sao Mạt Tư lại phải đứng dậy chốt cửa.
Mạt Tư lại bao trùm lên thân thể cô, cúi đầu gặm cắn một quả dâu tây, hai tay cũng bắt đầu không an phận mà xoa nắn khắp người cô.
Giản Thanh Vân không nhịn được a một tiếng, hắn hôn đến vùng mẫn cảm của cô.
Nghe thấy tiếng rên của cô, Mạt Tư càng thêm hưng phấn, cũng càng ra sức hôn, ɭϊếʍƈ, gặm cắn trên quả dâu của cô.
Sắc mặt Giản Thanh Vân đỏ ửng, cố nhịn xuống tiếng rên rỉ vốn sắp bật ra cửa miệng. Tựa hồ như cảm giác không giống lần đầu tiên chút nào...
Mạt Tư hôn ɭϊếʍƈ thân thể cô, bàn tay cũng từ từ men theo đường cong mịn màng của cơ thể mà lần xuống nơi cỏ thơm mê người.
Bên trong đã ướt đẫm mật dịch, trơn ướt đầy đủ, lúc này Mạt Tư mới động thân để cực đại của mình từ từ đi vào.
Giản Thanh Vân cắn môi, vẫn có chút không thích ứng được.
Mạt Tư không dám lộn xộn, mãi đến khi thấy chân mày Giản Thanh Vân giãn ra hắn mới bắt đầu chuyển động. Cúi đầu gặm cắn gương mặt và vành tai cô, tay cũng bắt đầu xoa nắn hai quả dâu tây.
Giản Thanh Vân lại không nhịn được a một tiếng.
Mạt Tư thở hổn hển, cảm giác được cô đã thích ứng mình, lúc này mới bắt đầu mãnh liệt tiến công.
Giản Thanh Vân phát ra tiếng rên rỉ không biết là thống khổ hay khoái nhạc, chỉ cảm thấy bản thấn giống như bị đưa lên một đám mây, toàn thân đều tê dại không thôi, cũng không hề đau đớn như lần đầu tiên nữa.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của bọn nhỏ, Mạt Tư mặc kệ, vẫn tiếp tục thắm dò trên người Giản Thanh Vân.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết là cô đã "lên" bao nhiêu đám mây, ngay lúc Giản Thanh Vân sắp không thể kiên trì nổi mà bảo ngừng, thì Mạt Tư lại càng luật động nhanh hơn, sau đó gầm nhẹ một tiếng, đem chính mình trút hết vào sâu trong người cô.
Giản Thanh Vân cực kỳ mệt mỏi, cả người xụi lơ không hề nhúc nhích, đầu gối lên cánh tay hắn.
Cô mở to mắt, nhìn thấy Mạt Tư cầm khắn mặt giúp cô lau mồ hôi trên người. Cô nhìn hắn không chớp mắt.
Cảm nhận được tầm mắt của cô, Mạt Tư ngẩng đầu lên nhìn cô mỉm cười, sâu trong mắt chỉ toàn nhu tình.
Không biết từ lúc nào Giản Thanh Vân đã mơ màng thiếp đi, trong mê mang cô cảm giác được Mạt Tư mặc quần áo cho cô, đắp chăn da thú lên sau đó ôm cô cùng chìm vào giấc ngủ.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Giản Thanh Vân đã biết hậu quả của việc túng dục quá độ: cả người cô đau nhức muốn ch.ết.
Mạt Tư nằm bên cạnh cũng tỉnh dậy, thấy bộ dạng nhe răng nhếch miệng của Giản Thanh Vân, vội vàng hỏi: "Giản Thanh Vân, em không sao chứ?"
Tập tục chỗ này là gọi đầy đủ tên, nhưng mà Giản Thanh Vân nghe không được tự nhiên. Hai người đã thân mật như vậy rồi mà hắn vẫn còn gọi tên đầy đủ của cô như thế.
"Mạt Tư, sau này anh gọi em là Thanh Vân hoặc là Vân đi." Giản Thanh Vân nhìn Mạt Tư, nghiêm mặt nói.
Mạt Tư mê muội một hồi, sau đó cũng gật gật đầu cười gọi: "Thanh Vân"
Giản Thanh Vân nói Mạt Tư, gọi cô như vậy nghe rất thân mật, lúc này Mạt Tư mới cao hứng gật gật đầu, lại gọi một tiếng: "Thanh Vân."
Sau đó Mạt Tư không cho Giản Thanh Vân lộn xộn, chỉ xoa xoa đầu cô sau đó quấn da thú chạy ra ngoài.
Ước chừng hơn mười phút sau, Mạt Tư bưng một chén canh thịt và một khối thịt nướng đến.
Mạt Tư ngồi ăn với Giản Thanh Vân xong rồi dẫn theo tiểu Bạch ra ngoài săn thú.
Cả người Giản Thanh Vân vô cùng đau nhức, thật sự không thể kiên trì nổi, lại ngủ thêm một giấc nữa, mãi đến trưa mới ra ngoài.
Tất cả mọi người còn đang bận rộn, bãi đất trống phía trước nhà gỗ có mười mấy người phụ nữ đang phơi thịt và quả dại, trong đó cô chỉ biết Ni, Bối Nhĩ và Nam Na. Mấy người phụ nữ còn lại chắc đi ra ngoài hái quả dại rồi, mùa này bên trong rừng rậm nơi nơi đều là quả chín.
Ni nhìn thấy Giản Thanh Vân bước ra liền vẫy vẫy tay với cô, Giản Thanh Vân đi tới ngồi chung một chỗ với bọn họ, cùng trợ giúp cắt lát trái cây ra.
"Giản Thanh Vân, cô có khỏe không?" Ni lo lắng hỏi. Buổi sáng Mạt Tư nói với bọn họ Giản Thanh Vân không thoải mái, đế cho cô nghỉ ngơi một chút.
Sắc mặt Giản Thanh Vân đỏ hồng, cười nói: "Ni, đừng lo lắng, tôi không sao."
Lúc này Ni mới gật đầu, bắt đầu trò chuyện với Giản Thanh Vân về chuyện mang thai, xung quanh có mấy người phụ nữ lâu lâu nói chen mấy câu.
Trong lòng Giản Thanh Vân bỗng nhiên giật mình, ngày hôm qua cô quên tránh thai rồi, cho đến giờ cô còn chưa có dự định mang thai.
Bấm tay tính toán thì thấy hôm qua là ngày an toàn, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng cũng hạ quyết định, sau này mấy ngày trong kỳ an toàn tuyệt đối không cho Mạt Tư đụng đến.
"Giản Thanh Vân, cô ở chung với Mạt Tư lâu vậy rồi sao còn chưa có thai? Chẳng lẽ cô không thể mang thai?" Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của Bối Nhĩ.
Giản Thanh Vân ngẫn người ra, sau đó mới hiểu được Bối Nhĩ có ý gì. Vì sao cô cứ có cảm giác trong lời nói của Bối Nhĩ có gai? Là ảo giác của cô sao?
Giản Thanh Vân cười cười, không để ý đến cô ta.
Thế nhưng Bối Nhĩ nhất quyết bám lấy không tha: "Giản Thanh Vân, cô còn chưa trả lời vấn đề của tôi, cô không thể mang thai được phải không?"
Giản Thanh Vân cúi đầu, hoàn toàn chắc chắn Bối Nhĩ có địch ý đối với cô. Nhưng mà vì sao? Chẳng lẽ vì lần trước cô ta muốn ở lại quần cư của Vưu Bỉ nhưng lại bị người của bộ lạc cứng rắn mang về sao? Nhưng mà liên quan gì tới cô chứ, cũng đâu phải cô yêu cầu mọi người cường ngạnh dẫn cô ta về!
"Bối Nhĩ, cô nói nhảm cái gì vậy!" Giản Thanh Vân vẫn không thèm trả lời, nhưng Ni ngồi một bên đã bắt đầu bất mãn.
Bối Nhĩ hừ một tiếng: "Tôi nói, nếu cô ta không thể mang thai, thì bộ lạc cũng không cần lưu cô ta lại để ăn uống miễn phí! Bộ lạc nuôi một phụ nữ không thể sinh con để làm gì!"
Giản Thanh Vân ngẩng đầu nhìn Bối Nhĩ: "Tôi có thể mang thai hay không thì mắc mớ gì tới cô! Tôi ăn ở miễn phí hồi nào? Chẳng lẽ tôi không làm việc gì sao? Hay là cô thấy tôi cả ngày nằm ở nhà ngủ?" Không thể không nói, Mạt Tư và tiểu Bảo là hai giáo viên vô cùng chuyên nghiệp, bây giờ cô đã có thể nói năng lưu loát ngôn ngữ của thế giới này rồi.
Giản Thanh Vân nhìn Bối Nhĩ, đây là lần đầu tiên cô cãi nhau với người ở thế giới này, hơn nữa còn vì một lý do không biết.
Bối Nhĩ lại nở nụ cười: "Cho dù cô có làm việc thì sao chứ? Phụ nữ phải biết đẻ thì mới có thể lưu lại trong bộ lạc, chứ không thì nuôi phụ nữ làm cái gì? Cho dù bọn hắn có hiếm lạ phụ nữ đi nữa thì nuôi một người phụ nữ không thể đẻ bọn hắn được ích lợi gì chứ?"
Giản Thanh Vân không nhịn được mà trợn mắt mắng bằng tiếng Hán: "Cô quản làm éo gì!"
Vẻ mặt mang ý cười của Bối Nhĩ thay thế bằng vẻ mặt mờ mịt: "Cô nói cái gì?"
Giản Thanh Vân cúi đầu tập trung cắt trái cây, không thèm để ý tới cô ta nữa.
Mấy người phụ nữ xung quanh bắt đầu tò mò nhìn Giản Thanh Vân và BỐi Nhĩ.
Các cô đến bộ lạc này cũng được ba tháng rồi. Trước kia chưa từng nhìn thấy Bối Nhĩ nhằm vào Giản Thanh Vân như vậy, bây giờ vừa nghe cô ta nói Giản Thanh Vân không thể mang thai thì đều tò mò nhìn cô ta.
"Bối Nhĩ, cô đủ rồi!" Ni bắt đầu ra mặt vì Giản Thanh Vân: "Bây giờ bộ lạc có thể đạt tới quy mô này cũng là nhờ Giản Thanh Vân, nếu không thì cô có thể ăn được đồ ăn ngon như vậy sao? có thể mặc ấm như vậy sao? Cô nhìn mấy con mồi được nuôi nhốt đi, có chúng nó, mùa đông này chúng ta không phải chịu đói nữa. Tất cả những điều này đều là nhờ Giản Thanh Vân! Cô đừng nghĩ là tôi không biết tâm tư của cô! Cô thấy Mạt Tư là người có khả năng lớn nhất làm thủ lĩnh! Cô nhìn trúng Mạt Tư đúng không? Cho nên cô mới nhắm vào Giản Thanh Vân như vậy!"
Giản Thanh Vân nghe xong liền sửng sốt, có chút ngoài ý muốn nhìn Bối Nhĩ. Thì ra là vì nguyên nhân này!
Bối Nhĩ bị vạch rõ tâm tư trước mặt mọi người liền đỏ mặt phản bác: "Ni, cô... cô... tôi không có nghĩ như vậy."
Ni mặc kệ Bối Nhĩ đang quẫn bách, tiếp tục nói: "Tất cả mọi người đều là một bộ lạc, nếu như cô thích Mạt Tư thì cạnh tranh công bằng, hoặc là cô nói rõ ràng trước mặt Mạt Tư, xem tới cùng là hắn chấp nhận cô hay chấp nhận Giản Thanh Vân."
Giản Thanh Vân có phần quẫn bách, người ở thời đại này cầu yêu thật đúng là rõ ràng... Nếu như là ở hiện đại, loại hành vi như Bối Nhĩ chính là tiểu tam, làm gì dám quang minh chính đại đi cạnh tranh như vậy chứ. Cô cúi đầu không nói, cũng không quản Ni đang nói cái gì nữa.
Sau đó Bối Nhĩ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Giản Thanh Vân, gắn từng chữ nói: "Giản...Thanh... Vân, tôi muốn quyết đấu với cô!"
Giản Thanh Vân ngẩng đầu, há hốc mồm, nhìn dáng người cường tráng của Bối Nhĩ liền nói: "Tôi-không-muốn!" Trừ phi cô là đồ ngu mới đi quyết đấu với người cường tráng như Bối Nhĩ.
Dù ngoài miệng cô nói không muốn, nhưng không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy mất mát. Nếu Bối Nhĩ cầu ái với Mạt Tư, thì Mạt Tư hắn sẽ cự tuyệt chứ?
Bối Nhĩ ngẩn người, tựa hồ không nghĩ là Giản Thanh Vân sẽ cự tuyệt. Giản Thanh Vân mặc kệ cô ta, cúi đầu tập trung cắt trái cây.
Chung quanh bắt đầu ồn ào nghị luận.
"Bối Nhĩ, làm sao cô biết Mạt Tư có thể trở thành thủ lĩnh? Mạt Tư cũng không phải người cường tráng nhất, cao nhất trong bộ lạc a."
Bối Nhĩ không nói lời nào, cô ta không thể nói là vì Mạt Tư có thể đánh bại Đại Phỉ thì chắc chắn có thể đánh bại người khác được, vì trong đám phụ nữ này có vợ của Đại Phỉ.
"Tôi cũng thấy Mạt Tư không đủ cường tráng, còn không cường tráng bằng Đại Phỉ đâu!" Người nói câu này là vợ của Đại Phỉ, bây giờ cô ấy cũng mang thai, Giản Thanh Vân nhớ rõ tên cô ấy là Giai.