Chương 2

Thật ra thì bệnh của ta không phải vì những thứ quỷ hồn ma ám kia mà là bởi vì một người nam nhân. Ta vẫn còn nhớ như in âm thanh của hắn: “Tử Chân…”


Ngày đó từ Tây Hồ trở về, Tố Lan cùng ta ngồi trong kiệu len lén mà vén lên một góc mành để nhìn cảnh vật bên ngoài, vừa khéo lại nhìn thấy một cô thôn nữ trẻ khéo léo dùng nhánh liễu mà đan thành những cái rỗ tinh xảo lại còn chất đầy hoa tươi trong đó đang rao hàng ven đường. Ta vội vàng bảo Trương bá dừng kiệu, lôi kéo Tố Lan chạy về phía ven đường.


Bất chợt hắn xuất hiện, Hắn níu chặt quần áo của ta, gọi ta là Tử Chân. Ta bị dọa sợ, cuống quít lùi về sau mấy bước hắn vẫn nhất quyết không tha mà đuổi tới, đầu ngón tay chạm vào da thịt ta như một trận gió khô nóng lại ấm áp, ôn nhu mà lướt qua. Ta giương mắt nhìn , tầm mắt chạm phải đôi mắt hắn tựa như ta thấy được nước hồ trong vắt, trong nước lại như có ngọn lửa thiêu nồng cháy, mãnh liệt. Hắn khẽ kêu: “Tử Chân, Tử Chân…”


Thật may là Trương bá chạy đến kéo hắn ra nói với hắn ta không phải là Tử Chân. Ta rõ ràng thấy được trong đôi mắt hắn ngọn lửa mãnh liệt kia trong phút chốc đã lụi tắt chỉ còn ẩn chứa sự đau thương, còn có tuyệt vọng giống như nhìn người mình yêu biến mất trong sóng to gió lớn mà bản thân lại bất lực không thể làm gì.Cỗ kiệu của ta đã đi xa nhưng hắn vẫn còn ngơ ngác đứng đó, hồn bay phách lạc thơ thẩn nhìn xung quanh.


Đêm hôm đó, ta trằn trọc trên giường không tài nào ngủ được. Khoác áo đứng trong sân, đêm lạnh như nước gió thoảng qua tựa như có người kêu bên tai: “Tử Chân, Tử Chân.” Ta thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của người kia xuyên qua sợi tóc ta. Áo không biết lúc nào đã rơi trên mặt đất, trăng sáng rơi xuống, sương phủ dày đặc. Ta nghĩ đi nghĩ lại Tử Chân là cô gái như thế nào? Câu chuyện của bọn họ là như thế nào? Ngày hôm sau, ta liền bị bệnh.






Truyện liên quan