Chương 39: Thu hoạch vụ thu

Chớp mắt hơn một tháng trôi qua, lúa trên đồng đã chín, ánh vàng lấp lánh động lòng người, Lâm Y nghĩ trong tay sắp sửa có tiền, hưng phấn đến mấy đêm không ngủ được. Ngày hôm đó, Nhị phòng nhà họ Trương đều ra đồng, Đại phòng dẫn Trương Tam lang đi phủ Thành Đô khám bệnh, trong nhà chỉ có một mình Lâm Y, nàng đang ở trong phòng ngồi luyện chữ, chợt nghe bên ngoài có người gọi, ra ngoài vừa hay thì ra là Đinh môi giới. Nàng sợ bị người khác nhìn thấy, vội vội vàng vàng hỏi. “Đinh môi giới tìm tôi có việc?”.


Đinh môi giới nói. “Đến hỏi bà cô của cô xem, thu lúa cần liềm cần thúng, là bà ấy lo hay Lí Tam lo?”.


Lâm Y ở nhà họ Trương nhìn quen tá điền làm việc, vừa nghe đã hiểu, trả lời. “Bà cô tôi hôm kia vừa dặn, nói để nhà Lí Tam lo đi, bà ấy cho thêm ít tiền. Nhưng bà ấy sợ người ta nghi ngờ, không muốn mang lúa về sân nhà mình phơi, phải làm sao?”.


Đinh môi giới chỉ chỉ cách vách. “Thì chở đến nhà Lí Tam phơi, nhà hắn đã bán đất, không có gì cần phơi, chẳng sợ lẫn lộn”.
Lâm Y do dự nói. “Bà cô tôi không biết hắn có đáng tin không…”.


Chuyện này Đinh môi giới cũng không dám đảm bảo, bởi vậy cả hai đều bắt đầu do dự, suy nghĩ một chút, đánh giá sân nhà họ Trương, hỏi. “Nghe nói cô thuê nhà ở đây, nếu phòng ốc thuê được, sân cũng có thể chứ?”.


Lâm Y mắt sáng lên, lương thực phơi nắng dưới mí mắt của mình là không thể tốt hơn, cao hứng nói. “Ý kiến hay, làm phiền Đinh môi giới ra mặt nói cho Nhị phu nhân nhà này, bà ta ngay tại đồng trên, tôi dẫn đường”.
Đinh môi giới hỏi. “Bà cô của cô có thể trả bao nhiêu?”.


available on google playdownload on app store


Lâm Y nghĩ nghĩ, đáp. “Tôi nghĩ bà cô chỉ có thể ra mười văn”.
Đinh môi giới cười. “Nhà họ Trương mấy trăm mẫu đất, làm sao thèm để ý mười văn tiền, không bằng tôi cứ nói Lí Tam đi, thế nào?”.


Lâm Y vui mừng nói. “Như thế rất tốt, Đinh môi giới rốt cuộc là đã quen làm trung gian, nghĩ thật chu đáo”.


Đinh môi giới tiếp mười văn tiền nàng đưa qua, tìm Lí Tam gọi hắn đi tìm Phương thị thuê sân. Lí Tam cất tiền vào tay áo, nói cùng Phương thị, Phương thị không nhìn mười văn vào mắt nhưng đồng hương thân thuộc, lại là hàng xóm, sao có thể không giúp chút việc nhỏ, liền nhận tiền cho hắn thuê một góc sân.


Lâm Y nghe Đinh môi giới báo lại, vui vẻ vô cùng, lại nhờ ông ta. “Chờ lương thực phơi khô, nói Lí Tam cân ngay tại nơi này được không?”.
Đinh môi giới sảng khoái đáp. “Chuyện nào có đáng gì, tôi nói hắn một tiếng là xong”.


Lâm Y cúi người đa tạ, tiễn Đinh môi giới vài bước, sợ bị bắt gặp, chưa tới cửa viện đã quay lại, thầm nghĩ : Lí Tam làm người thế nào chưa biết, ở ngoài đồng phải nhìn cho cẩn thận, ai biết được hắn có thừa dịp thu lúa mà trộm đi mấy đấu hay không? Nàng suy nghĩ như vậy, qua ngày hôm sau, mọi người ra đồng nàng cũng đi theo, thấy Lí Tam sắp gặt đến lúa trên mẫu đất của mình, ngày tiếp theo nàng thức dậy thật sớm qua nhà hắn, hỏi vợ Lí Tam . “Nhà Tam tẩu tử còn chưa xong việc sao?”.


Tập tục thôn quê, ngày mùa bận rộn đều là hàng xóm hỗ trợ nhau, thu xong lúa nhà anh lại thu lúa nhà tôi, lúc này nhà Lí Tam đã tụ hội không ít hàng xóm đến giúp, bọn họ như đang ở chính nhà mình, không cần chủ nhân tiếp đón, tự lấy bát xới cơm, ăn no thì ra ruộng làm.


Vợ Lí Tam đưa bát cho nàng, cười nói. “Tam nương tử cũng tới nhà tôi giúp đỡ?”.
Lâm Y đến phòng bếp xới cơm, cười đáp. “Tam tẩu tử đừng chê em khí lực chẳng bao nhiêu là được”.
Bên cạnh có cô vợ trẻ cũng cười. “Khí lực ít ăn ít, Tam tẩu tử cũng không chịu mệt”.


Tất cả mọi người cùng cười rộ lên, Lâm Y xới cơm đưa bát ra, nhìn không khí nơi này thoải mái hơn nhà họ Trương không biết bao nhiêu, cũng bắt đầu nói giỡn. Người đang bận rộn, ăn cơm cũng nhanh, nháy mắt đều dừng đũa đứng dậy, chuẩn bị ra đồng, Lâm Y theo họ ra cửa, lại bị vợ Lí Tam gọi lại. “Tam nương tử, chúng ta rửa chén cái đã”.


Lâm Y cực kì muốn sớm sớm ra ruộng lúa nhà mình, nhưng vợ Lí Tam rõ ràng muốn chiếu cố nàng, nàng không thể không cảm kích, liền ngừng chân quay lại bếp, giúp đỡ rửa chén. Vợ Lí Tam đánh giá Lâm Y vài lần, khen. “Tam nương tử bộ dạng xinh xắn đáng yêu thật”.


Lâm Y được khen, trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn làm bộ thẹn thùng, sợ người khác nói mình quá mức càn rỡ. Vợ Lí Tam lại hỏi. “Nhà cô có những ai?”.
Lâm Y cất chén bát sạch vào tủ chạn, cười khổ. “Nếu có người, sao lại sống nhờ nhà họ Trương?”.


Vợ Lí Tam thắc mắc. “Không phải cô còn một vị đường thúc sao?”.
Lâm Y nói. “Đừng nhắc đến ông ta, mùa đông lạnh cắt da thịt còn phạt em quỳ gối ngoài trời, thiếu chút nữa đông lạnh ch.ết”.
Vợ Lí Tam lộ vẻ thương tiếc, rửa hai cái bát, lại hỏi. “Tam nương tử mười ba phải không?”.


Lâm Y đáp. “Qua năm nay liền mười bốn, Tam tẩu tử nhớ rõ thật”.
Vợ Lí Tam cười. “Con trai cả nhà chúng ta lớn hơn Tam nương tử ba tuổi, cho nên nhớ kĩ”. Nói đoạn, lại đặt câu hỏi. “Bình thường Tam nương tử ở nhà làm gì?”.


Lâm Y nói. “Nữ nhi gia còn có thể làm gì, chút ít việc mà thôi”.
Vợ Lí Tam cười đến thập phần hài lòng, liên thanh nói. “Rất tốt, rất tốt”.


Lâm Y liếc nhìn chị ta một cái, ngạc nhiên : tôi làm, chị tốt cái gì. Rửa chén xong, nàng theo vợ Lí Tam ra ruộng nhà mình, nghĩ đến tiền lời, tay chân phá lệ lưu loát, vợ Lí Tam thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nàng, vui tươi hớn hở. “Tam nương tử cũng giỏi việc nhà nông ghê nhỉ”.


Lâm Y vốn xuất thân nông thôn, dù sau đi học đại học, nghỉ đông và nghỉ hè cũng phải về nhà hỗ trợ làm nông, cắt lúa đương nhiên quen tay. Nàng nghe vợ Lí Tam tán dương, khiêm tốn nói. “Sao so được với Tam tẩu tử”.


Vợ Lí Tam thấy nàng nói ngọt, càng cười hớn hở hơn, ngoắc gọi con trai lớn nhà mình, an bài cậu ta và Lâm Y cùng làm việc.


Ở nông thôn dù thoáng hơn thành thị, nhưng không đến mức đặc biệt cho con trai và tiểu nương tử chưa gả cùng làm việc chung, Lâm Y vốn tâm tư tinh tế, đến đây đã đoán ra bảy tám phần ý định của vợ Lí Tam. Con cả nhà Lí Tam nàng thường xuyên thấy, cậu ta đen gầy thấp bé, nửa chữ bẻ đôi không biết, mặc dù nàng đã đánh mất ý định gả vào nhà họ Trương, nhưng không có nghĩa…


Đang nghĩ ngợi, nghe có người gọi nàng, ngẩng đầu nhìn thì ra là thím Dương, nàng lội lên ruộng, hỏi. “Thím Dương đến đưa nước?”.
Thím Dương gật đầu, thuận tay rót cho nàng một chén nước, ngạc nhiên nói. “Ruộng nhà Lí Tam chẳng phải bán rồi ư, cháu ở đây giúp đỡ làm chi?”.


Lâm Y nhìn mọi người đứng cách khá xa, liền nói dối. “Vợ Lí Tam thiếu người, gọi cháu đến”.
Thím Dương gật đầu. “Hàng xóm cách vách, hỗ trợ cũng là nên”.


Lâm Y thầm nghĩ bụng, muốn đánh tan ý định trong đầu vợ Lí Tam, thím Dương thật là người thích hợp để làm, nàng kể cho bà nghe hành động vừa rồi của chị ta, nói. “Nói chuyện xã giao, nhưng chị ta cười đến kì quái, lòng cháu bỗng thấy lo lo”.


Thím Dương là người từng trải, vừa nghe, lại nhìn con trai nhà Lí Tam, liền hiểu, cả giận. “Hẳn là muốn hỏi cháu làm vợ, nhà hắn không có đất, con trai chẳng ai mối lái”. Nói xong thấy không ổn, Lâm Y vẫn là tiểu nương tử chưa gả, vội lôi kéo. “Cháu không cần để ý, trốn đi đâu đi, thím đi nói cô ta”.


Lâm Y tự nhiên vui, cảm tạ thím, tìm khoảnh rừng nhỏ đi hóng gió. Thím Dương xách ấm trà đến gần vợ Lí Tam, cười hỏi. “Tam tức phụ có nhìn thấy Tam nương tử nhà tôi đâu không?”.
Vợ Lí Tam đưa tay lên lau mồ hôi, ngạc nhiên nói. “Không phải vừa nói chuyện với thím đó sao?”


Thím Dương đáp. “Thì thế, ấy mà nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu, tôi đặc biệt đưa nước tới cho cô ấy uống mà cũng không uống nhiều một chén”.


Vợ Lí Tam chép miệng. “Tôi đang phân vân không hiểu sao thím lại sang đây, thì ra là đưa nước cho Lâm Tam nương, thím đúng là đối xử với cô ấy tốt khỏi cần nói”.


Thím Dương cố ý nhỏ giọng. “Tam nương tử và Nhị thiếu gia có hôn ước trong người, là Nhị thiếu phu nhân tương lai của nhà chúng tôi, sao tôi lại không đối tốt cho được?”.
Vợ Lí Tam sửng sốt. “Bên ngoài đồn thổi là thật sao?”.


Thím Dương gật đầu lia lịa. “Đương nhiên là thật, ai lại lấy chuyện danh tiết ra đùa, đây là Lão phu nhân quá cố tự mình đặt ra”.
Vợ Lí Tam cúi đầu nói thầm. “Đáng tiếc”.


Thím Dương nghe xong, vừa vặn chạy về bên cạnh Lâm Y, phun nước bọt. “Cũng không nhìn lại bản thân, nghèo đến bán cả đất đai, nào có tư cách nói đáng tiếc”.
Lâm Y ngăn bà. “Đừng nói vậy, cháu cũng là người nghèo, bị chị ta nhìn trúng cũng bình thường”.


Thím Dương bĩu môi. “Thím thấy tiểu nương tử nhà có tiền còn chưa chắc bằng cháu”.
“Thím Dương, thím tung cháu lên tận mây”. Lâm Y vui đùa.


Thím Dương nở nụ cười, dặn nàng chớ để quá mệt, hướng phía ruộng nhà họ Trương đi rồi. Lâm Y lại xuống ruộng cắt lúa, vợ Lí Tam thấy nàng quay lại, nhớ tới thím Dương vừa nói, sai con cả. “Qua kia đập lúa đi”.


Lời này nhắc nhở Lâm Y, muốn xem bọn họ có gian trá hay không phải nhìn chằm chằm lúc đập lúa mới mấu chốt. Nàng giương mắt nhìn chỗ đập lúa, ngay tại góc ruộng khác, một người ôm bó lúa vừa gặt bỏ một đầu vào thúng, con cả nhà Lí Tam liền cầm gậy đập lấy đập để cho thóc rơi xuống bồ. Lâm Y thấy không thích hợp, ở nhà nàng lúc trước dù đã đổi sang đập lúa bằng máy nhưng vẫn thấy người ta đập lúa thủ công, đập như bọn họ cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.


Chú thích (hay Bảo điển cho dân đọc convert =]]) : 1. Tức phụ/ Tức phụ nhi : Người làm vợ, người đã lấy chồng. Người ta chỉ gọi “phu nhân” với những phụ nữ ở các gia đình giàu có, còn lại gọi “bà tử” nếu lớn tuổi hoặc “tức phụ” nếu còn son trẻ.


2. Tẩu tử : Chị dâu. Ngoài ra còn để gọi chung chung thân mật hơn đối với những người phụ nữ đã lấy chồng. Trong truyện Lâm Y còn nhỏ hơn con trai của Lí Tam nhưng vẫn gọi vợ Lí Tam là “tẩu tử” là do vậy.






Truyện liên quan