Chương 13

“Tại sao?” Tống Phi Lan mở to hai mắt hỏi.
Đào Nguyên không nói lời nào.
Tống Phi Lan nhẹ nhàng chọt chọt cánh tay anh, lại gọi: “Anh Đào…”


Đào Nguyên nhìn cậu một cái, lúc này mới mở miệng: “Một viên chức nhỏ vừa tốt nghiệp đại học, làm việc trong một công ty quảng cáo, ngay cả túi xách cũng là hàng fake, em cảm thấy gia cảnh của cô ấy thế nào?”


Tống Phi Lan suy nghĩ một lát rồi nghi hoặc nghiêng đầu: “Này thì có liên quan gì? Tình yêu đích thực không phân biệt giàu nghèo.”
“…” Đào Nguyên thật sự không muốn giải thích nữa.
“Sao anh không nói tiếp?”


Trợ lý Đào vừa định bảo cậu về nhà mà hỏi Nguyễn Ái Nùng thì di động của Tống Phi Lan liền vang lên, đúng là của mẫu thân đại nhân gọi tới. Mẹ con hai người từ hôm tan rã trong không vui đã hơn nửa tháng mười ngày không liên lạc, hôm nay người nọ chủ động gọi điện tới đúng là hiếm thấy. Tống Phi Lan do dự hai giây rồi nhấc máy, đầu dây bên kia lập tức vang lên một tràng chửi rủa:


“Phi Lan! Con Trình Mạn Phương khốn kiếp kia giới thiệu đối tượng cho con đúng không?!”
Cũng không biết là cao thủ phương nào đi nằm vùng cho bà, Tống Phi Lan mới rời khỏi Tống gia nửa buổi chiều mà Nguyễn Ái Nùng đã nhận được tin tình báo.


Tống Phi Lan chẳng biết phải trả lời thế nào cho phải, bây giờ dù cậu có nói gì thì Nguyễn Ái Nùng cũng sẽ đổ lên đầu Trình Mạn Phương, cuối cùng cậu nhấp nhấp miệng, đáp: “…Dạ đúng.”


available on google playdownload on app store


“Con không được đi nghe chưa?! Con đàn bà kia đúng là khốn nạn!” Nguyễn Ái Nùng nhìn xinh đẹp nhã nhặn là thế, mở miệng ra lại phun một đống từ tục tĩu: “Nó nhất định là tìm cho con mấy con bé nhà quê nghèo rớt, con cưới một con bù nhìn về thì lấy ai giúp đỡ để tranh gia sản hả?! Đến lúc đó tiền chắc chắn sẽ chạy hết vào túi bốn mẹ con nhà nó! Con không được đi! Ta sẽ tìm cho con mấy cô tiểu thư danh giá, con tốt xấu gì cũng là đại thiếu gia Tống gia, phải môn đăng hộ đối!”


“Môn đăng hộ đối cái gì, con chỉ là một đứa con rơi mà thôi…”


Tống Phi Lan theo bản năng trả lời một câu như thế, đầu kia điện thoại chợt im phắt, qua hồi lâu, giọng nói của Nguyễn Ái Nùng mang theo tiếng khóc nức nở mới tiếp tục vang lên: “Con vẫn giận mẹ đúng không? Nhưng mẹ phải làm gì đây? Mẹ của con chỉ là bồ nhí, là vợ lẽ của người ta mà thôi, giờ ngay cả con cũng khinh thường mẹ…”


“Mẹ…” Đầu Tống Phi Lan nhức nhối. “Con không định đi tranh giành gia sản với bọn họ, họ muốn làm gì thì làm, nếu con không đi thì bố lại tức giận, đến lúc đó mẹ cũng bị vạ lây.”


“Cái gì gọi là không định tranh gia sản hả?!!!” Giọng nói của Nguyễn Ái Nùng the thé, đâm thẳng vào màng nhĩ Tống Phi Lan: “Từ nhỏ đến lớn lúc nào con cũng hèn kém như thế! Tiền đó vốn có phần của con, mẹ cũng chỉ vì con mà thôi, con không hiểu còn trách mẹ tham tiền…”


Nói rồi, bà ta lại thút thít khóc. Tống Phi Lan thở dài đầu hàng, bất đắc dĩ đáp: “Rồi rồi, mẹ muốn thế nào cũng được, nhắn thời gian với địa điểm qua cho con, con đi được chưa?”


Cậu cúp điện thoại, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, chốc lát sau mới quay đầu nhìn về phía Đào Nguyên, hỏi: “Có phải anh cũng định nói giống mẹ em hay không?”
Đào Nguyên không phủ nhận.


Tống Phi Lan tựa đầu vào cửa sổ xe, bộ dạng muốn ch.ết quách cho rồi: “Có tiền đủ sống là tốt mà, dù gì ch.ết cũng có mang theo được đâu, muốn nhiều như vậy làm gì cơ chứ?”
Đào Nguyên không nghe cậu nói mà hỏi ngược: “Em tính chiều lòng cả hai bên sao?”


Anh vừa dứt lời, điện thoại Tống Phi Lan liền kêu leng keng báo có tin nhắn tới, Nguyễn Ái Nùng nhắn qua thông tin của cô gái, bối cảnh gia đình và thời gian địa điểm cuộc hẹn. Tối nay 8 giờ ở một nhà hàng cơm Tây tên “Bốn bước chân” ở đường Hạnh Phúc.


Tống tổng đờ đẫn nhìn qua kính chắn gió phía trước, chậm rãi mở miệng: “Vốn em còn chút nhiệt tình với chuyện này, nhưng giờ chỉ cảm thấy mình như một cái máy tranh tiền vậy.”


Đào Nguyên quay đầu lại nhìn cậu một cái: “Cho nên tôi mới nói, biện pháp tốt nhất hiện giờ là cự tuyệt cả hai bên, em phải cứng rắn lên.”
“Vấn đề là em cứng không nổi.” Tống Phi Lan than trời, ngã chỏng vó lên ghế phó lái. “Học sinh trung học 17 tuổi sao lại phải lo lắng chuyện xem mắt cơ chứ?”


Buổi tối 7 giờ rưỡi Tống Phi Lan đã có mặt ở “Bốn bước chân”, không phải cậu muốn mà là do quí bà Nguyễn Ái Nùng đúng 6 giờ đã thân chinh đến xách cậu đi.


Lúc này trợ lý Đào hết phá rối nổi, đầu tiên Nguyễn Ái Nùng dắt Tống Phi Lan ra salon làm tóc, sau đó không quan tâm chân cậu lành chưa mà ném hai cái nạng qua một bên.
“Con ráng đi mấy bước đi, chống nạng trông xấu lắm, còn làm nhăn âu phục nữa.”


Đào Nguyên đứng cạnh nhìn, nói một câu: “Bà Nguyễn, chân của Tống tổng bị thương chưa khỏi.”


“Nằm trên giường hai tháng rồi còn gì, không sao đâu, có vài bước thôi mà.” Nguyễn Ái Nùng không nghe anh, lại duỗi tay vuốt lại tóc con trai, dặn dò: “Lát nữa cư xử cho đàng hoàng, đừng có ngớ ngẩn nữa nghe chưa? Đó là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Tiêu thị đấy, vừa đi du học về, con bé nhỏ hơn con hai tuổi, rất có thủ đoạn, đã bắt đầu đảm đương vài việc trong công ty của bố mình rồi. Hai đứa coi như bù trừ nhau, con hiền quá! Rất dễ bị bắt nạt!”


Tống Phi Lan thở dài một hơi, đây đã là lần thứ ba mươi sáu cậu thở dài trong ngày hôm nay.
“Mẹ à, lát nữa vào mẹ ngồi cạnh con hả?”


“Ta ngồi ở bàn khác, xa một tí để tiện theo dõi.” Bà nói tới đây, lại dặn dò Đào Nguyên: “Tiểu Đào lát nữa không được qua đó đâu nha, tuy nói Phi Lan của chúng ta rất xinh đẹp nhưng so với cháu cao to như thế thì sao mà bì được, lát nữa ra kia ngồi với ta.”
Quả nhiên rất hiểu con mình.


Đào Nguyên căn bản không muốn trả lời, Tống Phi Lan ngồi trong xe lại thở dài. Nguyễn Ái Nùng bực bội quát: “Mới tí tuổi đầu đã suốt ngày than thở, nghe thôi đã thấy hãm tài rồi! Ngậm miệng!”


“Sao con không có tự do gì hết vậy, ngay cả thở dài cũng không được. Còn có nhân quyền hay không?” Tống Phi Lan liếc mắt nhìn mẹ mình đang ngồi ở ghế sau: “Với cả con đi xem mắt chứ không phải đi làm điệp viên, ru rú trong xe kiểu này trông như đám vô gian đạo vậy, nhìn kỳ lắm.”


Nguyễn Ái Nùng nâng tay nhìn đồng hồ, 7 giờ 40 phút, bà nói: “Vậy được rồi, chúng ta vào đi, lỡ con bé tới sớm thì sao, đừng để người ta chờ.”
Đào Nguyên xuống xe định đỡ Tống Phi Lan, ai ngờ Tống tổng đột nhiên vươn tay ra: “Em không đi bộ đâu, anh bế em đi.”


“…” Đào Nguyên nghe thấy thanh âm làm nũng của cậu thì cổ họng đột nhiên khô rát, anh nuốt nước miếng, sau đó bắt đầu nghi ngờ có phải trí nhớ của Tống Phi Lan lại thụt lùi thêm vài năm hay không.


Nguyễn Ái Nùng vất vả lắm mới tìm được một mối tốt cho cậu, vừa mới dùng thủ đoạn cứng rắn xong, lúc này đành phải mềm giọng dỗ dành: “Cục cưng à, con cố gắng một chút được không? Lỡ đâu người ta nhìn thấy còn tưởng con bị liệt, gây ấn tượng xấu thì sao.”


“Con không quan tâm, nếu Đào Tiểu Nguyên không bế, con không coi mắt nữa.” Tống Phi Lan bĩu môi, Đào Nguyên đứng cạnh nhìn, thật sự rất muốn ôm em ấy chạy nước rút năm dặm.
Nguyễn Ái Nùng hết cách, lại nhìn đồng hồ, cuối cùng mất kiên nhẫn đành nói: “Rồi rồi sao cũng được, nhanh lên đi.”


Đào Nguyên đưa tay ôm Tống Phi Lan vào lòng. Mùi keo xịt tóc trên đầu Tống tổng xộc thẳng vào mũi trợ lý Đào.
Vừa bước vào nhà hàng cả ba đã rước lấy vô số ánh mắt. Đào Nguyên trong lòng cũng không biết là tư vị gì, lát nữa anh còn phải vây xem Tống Phi Lan coi mắt nữa, thế này là thế nào!


Lúc Tống Phi Lan được thả xuống thì cậu còn đang thừ người ra, Nguyễn Ái Nùng lại nhắc nhở: “Liệu mà cư xử cho đàng hoàng nghe chưa? Cô gái này tốt lắm đấy, tối nay vừa lúc rảnh, cố gắng nha con!”


Bà kéo Đào Nguyên ngồi xuống một chiếc bàn phía sau, vừa vặn có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Tống Phi Lan.


Đào Nguyên nhìn người đàn bà đã qua 50 tuổi lại giống hệt chị gái của Tống Phi Lan trước mắt, anh nghĩ thầm, đây chắc là việc mà bà bỏ nhiều tâm huyết nhất trong cả cuộc đời này. Mục đích là gì?
Không chỉ vì tranh gia sản, mà quan trọng hơn, là vì muốn thắng Trình Mạn Phương.


Bà cả đời bị vợ cả chèn ép, cuối cùng lại muốn kéo đứa con mình không hề quan tâm suốt hai mươi năm qua vào cuộc chiến này…


Tiêu tiểu thư không phải là kiểu xinh đẹp đáng yêu (1), nhan sắc cũng chỉ trên trung bình nhưng khí chất lại vô cùng xuất sắc, bởi vậy, dung mạo vốn chỉ được 6 điểm lại bay thẳng thành 8 điểm. Cô mặc một bộ đồ công sở, hình như vừa tan tầm về. Đôi giày cao gót bước vào trong nhà hàng, cô gái nhìn xung quanh một vòng, sau đó đi đến trước bàn Tống Phi Lan lễ phép hỏi: “Xin hỏi, anh là Edison Tống đúng không ạ?”


Tống Phi Lan vẫn luôn cúi đầu nên không biết có người đến gần, mãi đến khi nghe thấy tiếng người mới ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy đối phương, cậu lập tức tin rằng nếu vị tiểu thư này mà coi trọng mình thì bảo đảm cổ bị trúng tà. Cậu nhanh chóng đứng dậy, nói: “Cô là Tiêu Giao?”


Tiêu Giao cong khóe miệng, tự nhiên hào phóng mà gật gật đầu, sau đó khen ngợi cậu: “Anh còn đẹp trai hơn so với tưởng tượng của tôi.”
Tống Phi Lan không biết nên ứng phó thế nào, đành phải xấu hổ cười đáp: “Cô cũng rất xinh đẹp.”


Tiêu Giao nhìn cậu: “Thật ra tôi cũng không trông chờ vào cuộc hẹn hôm nay lắm, với cả cũng hay thấy tin tức của anh trên mấy tờ tạp chí, nhưng do mẹ anh nài nỉ quá, không ngờ… anh không giống như ấn tượng của tôi, tôi mong chúng ta sẽ có một buổi tối vui vẻ.”


Tống tiên sinh 17 tuổi than thở trong lòng: Cô đừng có trông chờ gì hết nha…
Cách đó không xa, Đào Nguyên nhìn hai người trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ thì nghiến răng ken két, Nguyễn Ái Nùng ngồi bên còn cong lên đôi môi tô son: “Có hi vọng đó…”


Tống Phi Lan nhường người ta gọi đồ ăn xong liền lúng ta lúng túng không biết phải nói gì. Tiêu Giao nghiêng đầu, cười hỏi: “Sao thế? Thất vọng rồi à?”
“Không có!” Tống Phi Lan liên tục xua tay.
Tiêu Giao nói: “Xem ra không thể tin mấy thứ báo chí đăng được, tôi thấy anh hiền như mấy em học sinh vậy.”


“…” Bởi vì tôi đúng là nam sinh… ặc…


Trợ lý Đào mấy lần muốn nhân cơ hội gọi món ăn hoặc mắc vệ sinh để đi phá đám đều bị Nguyễn Ái Nùng đúng lúc ngăn lại: “Cháu đi đâu đó… Ai nha, cháu còn trẻ mà ráng nín chút đi, đi vệ sinh cái gì… Cháu to cao bảnh bao như thế bước ra thì ai thèm nhìn Phi Lan nữa chứ?”


“…”
Cả buổi tối trợ lý Đào không gắp nổi miếng nào, mãi đến khi thấy Tống Phi Lan khập khiễng tiễn cô gái kia ra cửa mới đứng bật dậy.
Nguyễn Ái Nùng cười tít mắt, nhẹ nhàng vỗ tay nói: “Thành công rồi!”
Thành công cái con khỉ!


Đào Nguyên sải bước đi theo, hai người kia đang đứng trước cửa nhà hàng nói chuyện, Tiêu Giao hỏi Tống Phi Lan: “Hồi trước tôi nghe nói anh bị tai nạn giao thông, hóa ra là thật à?”
“Ừ, phải nằm viện hai tháng.” Tống Phi Lan ngại ngùng trả lời.


“Nghiêm trọng đấy, anh phải nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Cô vỗ vỗ vai Tống Phi Lan, động tác vừa thân thiện vừa có chút ái muội: “Có gì cứ gọi cho tôi nhé, tôi về đây, anh đi đứng không tiện, không cần tiễn tôi đâu.”


“Tạm biệt.” Tống Phi Lan đứng đó, nhìn bóng dáng của Tiêu Giao từ từ đi xa, cậu quay người, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã bị một cái đầu ịn trên cửa kính làm hết hồn, Đào Nguyên đang trợn mắt nhìn cậu chằm chằm.
“Đậu mía! Đào Tiểu Nguyên anh làm em sợ muốn ch.ết!”


————————————————
(1) Chữ Tiêu – 焦 và chữ Kiều (xinh đẹp đáng yêu) – 娇 đều phát âm là jiao.






Truyện liên quan