Chương 17
Buổi sáng mùa đông, tuyết rơi trắng xóa ngoài cửa sổ, đây là ngày đầu tiên sau khi Tống Phi Lan kết hôn.
Đợi cái đồng hồ báo thức thứ bảy vang lên, cậu mới chậm chạp bò từ trong ổ chăn ấm áp ra. Ngoài phòng khách truyền đến âm thanh đóng cửa, sau đó là tiếng bước chân, chắc là Đào Nguyên đi tập thể dục về.
Tống Phi Lan khoác thêm áo, đầu tóc bù xù đi ra, quả nhiên ngửi được mùi hương điểm tâm nhè nhẹ.
“Tuyết lớn như vậy mà anh còn đi tập thể dục à?” Thanh âm của cậu khàn khàn, vẫn còn mơ màng buồn ngủ. “Mấy bữa nữa mua một cái máy chạy bộ đi, nhà còn phòng trống mà, không ngày nào anh cũng phải ra ngoài, trời lạnh lắm.”
“Không cần đâu, có tuyết nên không khí rất trong lành.”
Đào Nguyên đặt điểm tâm lên bàn rồi đứng trước cửa buồng tắm nhìn cậu, Tống Phi Lan ngậm bàn chải đánh răng nghiêng đầu qua một bên, dưới nách còn kẹp hai cái nạng, nhìn rất ngu, cậu há miệng, phun bọt kem tùm lum: “Đào Mồm To muốn nói gì thì nói lẹ đi!”
Đào Nguyên ngửa người ra sau tránh, anh cười sờ sờ gáy cậu. “Không có, em rửa mặt đi.”
Tống Phi Lan rửa mặt xong từ wc đi ra, Đào Nguyên đã ngồi bên bàn ăn chờ cậu, trong tay còn cầm một tờ báo, thấy cậu đến mới cất đi.
“Lần sau anh Đào đừng chờ em nữa, anh cứ ăn trước đi.” Tống Phi Lan ngồi xuống bên cạnh.
Đào Nguyên không đáp, bẻ cho cậu một chiếc bánh quẩy.
“Lát nữa đến công ty anh thả em ở tiệm cắt tóc dưới lầu nha, em muốn sửa tóc, lâu rồi không cắt, mái dài đến lông mày rồi.” Tống Phi Lan cắn một miếng bánh quẩy, lại ăn một muỗng tào phớ.
“Anh đi với em.” Đào Nguyên lo lắng: “Không thì em ngồi xe lăn làm sao lên lầu được?”
“Em còn muốn nhuộm tóc nữa nên lâu lắm, bao giờ xong thì em gọi anh xuống đón.”
“Màu này cũng đẹp mà, cắt một chút là được rồi.” Đào Nguyên nhìn mái tóc xoăn kia, anh dùng bên tay không dính dầu sờ sờ, cảm xúc mềm mại hệt như đang sờ đầu chó.
Tống Phi Lan bỏ bánh quẩy vào bát, bĩu môi nói: “Nhưng từ hồi đi học em đã muốn nhuộm rồi, chồng à, anh cho em nhuộm đi.”
Đào Nguyên nhìn đôi môi sáng bóng kia, rất muốn nhào lên cắn một cái, cuối cùng đành đầu hàng đáp: “Ừ.”
Hai người đi đến salon ngay cạnh công ty, Đào Nguyên từ từ dừng xe lại, đẩy xe lăn đưa cậu vào tận cửa tiệm mới nói: “Làm xong thì gọi điện cho anh.”
Tống Phi Lan gật gật đầu, mải mê đắm chìm trong ảo tưởng về kiểu tóc mới, cậu hớn hở vẫy tay với Đào Nguyên: “Lát nữa chồng lại đây trả tiền cho em nha!”
Khóe miệng Đào Nguyên không khỏi cong lên, vuốt vuốt má cậu rồi rời đi.
Trước khi mất trí nhớ thì Tống tổng là khách quen ở đây, mọi người vừa nghe cậu gọi Đào Nguyên là chồng đã giật bắn mình, ai nấy đều tò mò không thôi, chờ Đào Nguyên đi rồi mới dám hỏi: “Tống tổng, anh hốt được trợ lí Đào hồi nào vậy?”
Tống Phi Lan cười cười, nghĩ đến lịch sử tình trường của mình lúc trước, cậu hiểu ý bọn họ, cũng sợ làm xấu hình tượng của Đào Nguyên liền đáp: “Tụi tôi đùa nhau thôi.”
Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, một người thợ phụ mới vào đứng bên cạnh còn lơ đãng nói một câu: “Tôi biết mà, nam thần Đào Nguyên cao lãnh như thế, làm sao sẽ thích một…Đau!” Anh ta còn chưa nói xong đã bị người nhéo một cái.
Tống Phi Lan nghe thấy thì vô cùng bực bội, cậu tức giận nghĩ: Ai là nam thần của anh?! Ảnh là chồng của tôi!
Chủ tiệm tự gội đầu cho cậu, anh ta vừa xả nước vừa hỏi: “Tống tổng muốn làm kiểu gì nào? ”
“Cắt ngắn một chút, duỗi thẳng rồi nhuộm màu hồng phấn. ” Tống Phi Lan nằm trên ghế đầu bắt thảo luận.
“… Tóc duỗi màu hồng phấn? Nhưng kiểu này xưa lắm rồi.” Chủ tiệm khuyên. “Hay nhuộm xanh rêu cũng đẹp đó.”
Tống Phi Lan nghĩ thầm, vừa mới kết hôn mà nhuộm đầu xanh lè thì làm sao đẹp nổi? Lại thêm cái tên thợ phụ lúc nãy nói cậu không xứng với Đào Nguyên, nhóc con bình thường rất ngoan hiền lúc này tức giận nói: “Tôi muốn nhuộm màu hồng phấn!”
Hai tiếng sau, trợ lý Đào nhận được điện thoại xuống lầu đón người, sau đó, anh nhìn thấy Tống Phi Lan rốt cuộc vẫn rất nhiệt tình kế thừa thẩm mỹ của loài chim.
Tóc Tống Phi Lan nhuộm màu xám khói, bên mái có một cọng hightlight màu hồng phấn, may mà da cậu trắng, bằng không thật sự là nhìn không nổi.
Thế mà ai kia vẫn còn đang lải nhải: “Tôi đã nói là nhuộm màu hồng phấn cơ mà, sao anh lại nhuộm màu gì trắng bệch thế này?”
“Thì hồng phấn nè.” Chủ tiệm chỉ vào cọng hightlight bé xíu trên tóc mái Tống Phi Lan, chân thành nói: “Tống tổng, tôi nói thật, tôi mà nhuộm hồng phấn cho anh là anh sẽ hối hận cả đời đó.”
Cho dù Tống Phi Lan không hối hận thì Đào Nguyên cũng hối hận được chưa. Biết thế anh đã không để cậu ở đây một mình, lúc đưa đi thì vợ còn xinh đẹp, lúc rước về thì vợ biến thành con vẹt.
Anh cố nén buồn bực trong lòng xuống, nhìn Tống Phi Lan cười khoe ra hàm răng trắng muốt, hỏi: “Đẹp không anh Đào?”
Đào Nguyên không nỡ đả kích cậu, anh nhìn chằm chằm đối phương một lát, sau đó yên lặng an ủi mình, thôi kệ nhìn cũng đẹp cũng nhí nhảnh mà, sau đó đành ba phải mà đáp: “Đẹp lắm.”
Tống Phi Lan dò xét nét mặt anh, biết anh nói dối, cậu bĩu môi: “Nhìn kỳ lắm sao?”
Đào Nguyên nhìn cậu buồn bã, đột nhiên cảm thấy Tống Phi Lan để tóc kiểu nào cũng đẹp, anh đưa tay vuốt vuốt má cậu, cười nói: “Đẹp, chúng ta về thôi.”
Tống Phi Lan tình tính tốt lại rất dễ nói chuyện, quan hệ cũng khá thân thiết với đám nghệ sĩ trong Hoàn Vũ, từ mấy anh chị ngôi sao đến thực tập sinh tầng chót, ai nhìn thấy cậu cũng nói giỡn vài câu.
Dương Tiểu Thanh, diễn viên chính của bộ phim “Võ Hậu Truyền Kì” đi xuống dưới lầu, vừa nhìn thấy tóc của Tống Phi Lan đã bật cười, quản lí của cô đi cạnh cũng cười theo: “Tống tổng để tóc gì mà trông như thập niên 90 vậy?”
Tống Phi Lan lại buồn bực: “Không đẹp sao?”
“Đẹp! Bây giờ đang có mốt thập niên 90 đó!” Dương Tiểu Thanh đã va chạm xã hội lâu, EQ cao, cô nàng vội vàng khen cậu.
Tống Phi Lan không ngốc, lên trên lầu vẫn rầu rĩ không vui, lại gặng hỏi Đào Nguyên: “Thật sự không đẹp ạ?”
“Đẹp.” Đào Nguyên rất tự nhiên cúi đầu xuống, môi gần như chạm vào tóc cậu, mũi ngửi ngửi, anh nói: “Nhưng mùi thuốc nhuộm hăng quá.”
Tống Phi Lan vô thức tránh né, cậu cảm thấy Đào Nguyên giống như hôn lên tóc cậu vậy.
Một tuần trôi qua rất nhanh, không ngờ cô nàng Tiêu Mỹ có gọi điện thoại tới một lần rủ Tống Phi Lan cuối tuần cùng đi cưỡi ngựa lại bị cậu từ chối. Bên Nguyễn Ái Nùng hình như chưa nhận được tin tình báo nên cũng không gọi cho cậu.
Ven đường, lớp tuyết này vừa tan lại có lớp khác rơi xuống, màu trắng từ từ biến thành màu nâu, bị quét vào tận trong vỉa hè.
Tống Phi Lan đứng ở cửa nhà họ Tống, cậu thấp thỏm không thôi, do dự trong chốc lát liền chớp chớp mắt quay đầu lại nhìn Đào Nguyên: “Anh ơi em sợ quá, lỡ bố em đánh em thì sao?”
“Không có đâu.” Đào Nguyên xoa đầu cậu, sau đó vươn tay nhấn chuông, bên trong lập tức có người mở cửa.
Hai cô gái trong nhà hôm nay đến sớm, ở gara đã có hai chiếc xe. Tống Phi Lan cùng Đào Nguyên bước vào, dì Trần nhìn thấy hai người, đầu mày khóe mắt đều mang theo sự hiền từ, niềm nở nói: “Đào tiên sinh cũng tới à.”
Sau đó dì Trần lại quay sang bảo: “Phi Lan à đầu tóc con để kiểu gì thế kia?” Bà nghiêng đầu nhìn ra sau: “Bạn gái con chưa đến hả?”
Tống Phi Lan không biết phải trả lời thế nào, cậu nhếch môi, nuốt nước miếng đáp: “Đến rồi ạ.”
Nói xong, ba cái chân rưỡi lết vào phòng khách, mọi người hiển nhiên tề tựu đông đủ, ai nấy đều tò mò nhìn ra sau lưng cậu. Tống Phi Lan lần đầu tiên được cái nhà này chú ý đến vậy, cậu quay đầu lại nhìn Đào Nguyên, Đào Nguyên vươn tay ôm eo cậu.
Tống Đông Lai nghe tiếng nói chuyện cũng đi ra, đứng trên đầu cầu thang hỏi: “Không phải con nói hôm nay đưa người tới ra mắt à?”
“Thì con… dẫn tới rồi đấy thôi.” Tống Phi Lan cố gắng phun ra một câu như thế.
“……”
Toàn bộ phòng khách đột ngột lặng ngắt như tờ, Tống Tư Tuệ ngớ ra, vỏ hạt dưa dính bên mép cũng không phủi xuống. Tống đổng bám vào lan can, thiếu chút nữa đã ngã dập mông trên cầu thang, cuối cùng, ông cố gắng kìm nén, quát: “Mày lên đây!!!”
Mặt Tống Phi Lan kiểu “Thôi tiêu rồi”, biết ngay ngày nào không ăn đòn là không yên mà. Vừa chống nạng định đi, Đào Nguyên đã vòng tay qua eo cậu, nói: “Anh bế em.”
Anh rút hai cái nạng ra đặt dựa vào tường, khom người xuống nhấc bổng Tống Phi Lan rồi bình thản bước lên lầu, để lại một đám người đang trợn mắt há mồm dưới phòng khách.
Tống Đông Lai ngồi trong thư phòng, tức giận đến mức tay cũng run lên, thấy hai người đồng thời tiến vào, đầu tiên là mắng Tống Phi Lan: “Bị tai nạn xong bố còn tưởng mày sẽ khôn ra được một chút! Gia đình cũng chờ mong mày sẽ dắt bạn gái về, mày giỏi thật đấy!”
Ông ta quát Tống Phi Lan xong, kìm nén lửa giận quay sang Đào Nguyên: “Tiểu Đào, tôi thấy cậu chín chắn thế mà, tại sao lần này lại theo nó làm ẩu vậy hả?!”
Hai người đều đứng im không nói lời nào, Tống Phi Lan không chống nạng, Đào Nguyên vẫn luôn đỡ cậu, Tống Phi Lan ôm chặt Đào Nguyên, hai anh đẹp trai như hoa như ngọc đứng chung một chỗ, nhìn cũng rất xứng đôi.
Tống Đông Lai càng tức điên: “Còn mày nữa! Đầu tóc kiểu gì trông như con vẹt thế kia, bộ mày muốn gia nhập đoàn xiếc thú hả!”
Tống Phi Lan dựa vào người Đào Nguyên, cúi đầu không dám lên tiếng. Đào Nguyên thấy bố vợ đã hơi nguôi nguôi, anh mới rút chứng nhận kết hôn trong túi ra, nói: “Tống đổng, tôi và Phi Lan thật lòng yêu nhau.”
Tống Đông Lai nhìn hai tờ giấy đỏ thắm trước mắt, người đờ ra hệt như bị sét đánh. Ông há hốc miệng không thốt nên lời, Tống Phi Lan nhanh chóng nói: “Bố, con và Đào Nguyên yêu nhau thật mà!”
Ông Tống ngồi phịch xuống ghế thở hổn hển, may mà không bị bệnh tim chứ không lần này chắc đi đời nhà ma. Một lúc lâu sau ông mới bình tĩnh lại, ông chỉ vào Tống Phi Lan nói: “Mày đi ra ngoài để bố nói chuyện với Đào Nguyên.”
“Con…con không đi đâu, chân con đau lắm.” Tống Phi Lan xoay người ôm chặt eo Đào Nguyên, nhìn bố mình nói: “Bố tính làm gì? Bố muốn đánh thì đánh con đi, không được động vào anh ấy!”
“!!!” Tống Đông Lai phát hỏa quơ lấy ống đựng bút trên bàn ném qua, Đào Nguyên lập tức nghiêng người che cho Tống Phi Lan. Ống bút làm bằng trúc nên rất nhẹ, đập vào mặt cũng không đau, có điều bút thước bên trong y như thiên nữ tán hoa rơi đầy trên sàn nhà.
Tống Phi Lan vội vàng vươn tay đỡ lưng Đào Nguyên, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Anh không sao, em ra ngoài chờ một lát đi, sẽ ổn cả thôi.” Đào Nguyên bế cậu lên bước ra cửa, vừa đi vừa thấp giọng nói. Tống Phi Lan trộm liếc bố mình một cái mới nhẹ nhàng gật gật đầu.