Chương 58: Phiên ngoại
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Phi Lan dậy sớm, vừa đổ hạt mèo vào máy cho ăn tự động (1), vừa gọi Đào Nguyên đang dọn dẹp tàn tích sau khi nấu bữa sáng dưới bếp: “Hay mình đổi lên cho tụi nó ăn buổi sáng đi anh, ăn khuya dễ mập lắm, anh coi Đại Tráng sắp thành quả bóng rồi kìa.”
“Sáng không có ai ở nhà, có khi nó còn cướp đồ ăn của hai đứa kia ấy chứ, đến lúc đó chắc lăn được luôn, hơn nữa chỉ có mình nó mập.” Đào Nguyên buộc chặt túi rác đem ra huyền quan, anh giục cậu: “Nhanh lên, hôm qua em đòi đi mở hàng còn gì? ”
“Em có đi hay không cũng thế à, có Tiểu Lương rồi, cổ rành chuyện quản lý hơn em.” Tống Phi Lan vuốt ve đám mèo xong liền chạy lạch bạch ra cửa, Đào Nguyên đưa áo khoác cho Tống Phi Lan, lại quàng khăn cho cậu, xách túi rác lên, nói: “Em ra dáng sếp lớn chút đi, nếu không sau này có chuyện gì thì làm sao chấn nhiếp được.”
Tống Phi Lan gật đầu như gà mổ thóc: “Không phải còn có anh đó sao?”
Đào Nguyên xoa mái tóc xoăn của đối phương, xuống lầu lấy xe.
Hôm nay là Đông chí, trời rét căm căm, trong không trung giăng đầy hơi sương, cảm giác vừa ra khỏi cửa đã không thấy người kia đâu.
Tống Phi Lan liếc mắt nhìn sương mù dày đặc phủ quanh khu chung cư mình ở, chợt kéo cánh tay Đào Nguyên nói: “Chồng ơi, anh thấy bên ngoài chung cư có khi nào có zombie không? Đáng sợ quá.”
Đào Nguyên dở khóc dở cười, bỗng dưng cúi đầu cắn một cái lên má cậu, để lại hai dấu nước miếng, anh vừa cười vừa lau cho Tống Phi Lan: “Nếu anh biến thành zombie thì em có sợ anh không?”
Tống Phi Lan vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một lát, đáp: “Hơi hơi, anh to như con gấu ấy, nếu anh nhào tới thật thì em có mọc một trăm cái giò cũng không chạy nổi.”
Đào Nguyên theo thói quen đưa tay ra sau nắm tay cậu, “Vậy em có định đập đầu anh không? ”
“Cũng không luôn.” Tống Phi Lan nghiêng mặt: “Nếu không có anh bên cạnh bảo vệ, dù anh không ăn thịt em cũng có người khác ăn, em thà cho anh ăn còn hơn. Lúc đấy đành cầu nguyện anh cắn xong, virus lây nhanh một tí để em cũng biến thành zombie, như vậy bọn mình cũng có thể làm một cặp chồng chồng zombie.”
Nháy mắt, Đào Nguyên không giấu được nét vui vẻ trên mặt, đang muốn làm một câu “Yêu em như sinh mệnh” đã nghe Tống Phi Lan nói tiếp: “Nhưng nếu hai đứa mình đổi vai cho nhau, anh chắc chắn sẽ không chịu để em cắn đâu.”
“Tại sao?”
“Anh sẽ khống chế em, trói cứng em lại, sau đó đi tìm thuốc giải.” Mặt Tống Phi Lan kiểu “Em hiểu anh quá mà”.
Đào Nguyên cười cười, hỏi:”Thế lỡ không có thuốc giải thì sao?”
“Tình huống xấu nhất là anh đập nát đầu em rồi tự sát.” Dứt lời, cậu lại bổ sung: “Anh là kiểu người không muốn đánh mất bản thân mình, cho nên chắc chắn anh thà tự sát cũng không muốn biến thành zombie. Cơ mà vụ tự sát là em ảo tưởng thôi, cũng có khi anh đập đầu em xong thì đi tìm tình yêu mới.” Tống Phi Lan cụp mắt, bĩu môi buồn bã nói.
“Đang yên đang lành sao cứ thích suy diễn lung tung thế.” Đào Nguyên bất đắc dĩ cười nhìn cậu.
“Nói mau! Anh có đi tìm tình yêu mới không hả?!”
Đào Nguyên cười phá lên, không để ý tới cậu, hai người vừa đùa giỡn vừa đi ra gara.
Tiệm cà phê ở góc đường phát ra ánh đèn nhàn nhạt giữa làn sương mù. Đào Nguyên dừng xe trước cửa tiệm, Tống Phi Lan thò một chân xuống: “Anh lái xe cẩn thận nhé, buổi trưa em đem cơm qua cho anh, với cả…”
Cậu do dự một chút rồi mới bảo: “Em đang không biết… Tết này có nên về thăm bố không, dù sao cũng là ruột thịt, em nghe dì Trần kể, ngày nào ông ấy cũng ngồi ngẩn ra, tội nghiệp lắm.”
Đào Nguyên gật đầu, kéo phanh tay xuống rồi rút chìa khóa xe: “Vậy em đến công ty gặp ông ấy đi, đừng về cái động quỉ (biệt thự Tống gia) đó nữa, chị hai của em đang đi tù, dì sẽ không nể mặt em đâu.”
“Đâu chỉ không nể mặt, bà ấy hận không thể uống máu ăn thịt em ấy, em cũng không định về đấy, lỡ bả bỏ độc trong cơm tất niên thì sao? ” Tống Phi Lan nhảy xuống xe, lại nhìn Đào Nguyên cũng đi qua, chợt phản ứng kịp, hỏi: “Sao anh cũng xuống?”
“Lâu rồi chưa show ân ái nên ngứa người.”
Tống Phi Lan bật cười nhìn Đào Nguyên, cậu kéo cà vạt Đào Nguyên xuống hôn anh một cái: “Tiểu Đào Tử thân yêu của trẫm.”
Hai người một trước một sau bước vào quán cà phê, bên trong quán sáng sủa sạch sẽ, đã có lẻ tẻ vài người ngồi uống cà phê ăn điểm tâm.
Yêu nghiệt điện hạ không hiểu sao bỗng dưng ngượng ngùng, trong quán, mấy nam nữ trẻ tuổi mặc đồng phục đang bận rộn, Tống Phi Lan hỏi cô gái thu ngân: “Mở hàng chưa?”
“Chị Lương mở lâu rồi, anh có biết bây giờ là mấy giờ không?” Cô gái đáp mà không thèm kiêng nể gì.
“Mấy giờ rồi?” Tống Phi Lan liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, nói: “Mới trễ có nửa tiếng chứ nhiêu.”
Mấy nhân viên trông thấy bọn họ cũng cất tiếng chào hỏi: “Chào Tống tổng, chào Đào tổng. ”
Đào Nguyên vuốt cằm coi như đáp lễ, anh thấy “khán giả” đã đến đông đủ mới vòng tay qua eo Tống Phi Lan, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cậu một cái, nói: “Buổi trưa đi từ từ thôi, chú ý an toàn.”
Mọi người xung quanh đều “chậc chậc” chép miệng, Tống Phi Lan đỏ mặt tiễn Đào Nguyên ra cửa, cô bé thu ngân còn trêu cậu: “Tống tổng đỏ mặt rồi kìa, tình tứ quá đi.”
Tống Phi Lan thỏa mãn mím môi cười: “Không hiểu chớ nói càn, em nhìn kỹ đi, cái này mà là xấu hổ sao? Đây là rạo rực!”
Buổi trưa nhân viên vẫn phải làm, Tống Phi Lan gọi đầu bếp bánh ngọt làm một ít điểm tâm, cậu cầm hai phần sang Hoàn Vũ, còn lại để mọi người nghỉ ngơi thay ca thì ăn, dù sao cũng đang là mùa đông.
Đào Nguyên ngồi trong phòng làm việc bận rộn tới trưa, bộ phim “Võ Hậu Truyền Kỳ” năm ngoái nhận được phản hồi khá tốt, chiếu trong địa phương xong, tranh thủ PR là được lên vệ tinh luôn. Bộ phim truyền hình này là tác phẩm đầu tiên của Đào Nguyên ở Hoàn Vũ, trải qua bao khó khăn vất vả, cuối cùng cũng phát sóng được, anh lại khen Tống Phi Lan một câu: “Dù em vô tư nhưng thật ra cũng có mắt nhìn đấy chứ, trước kia tuy Hoàn Vũ toàn quay mấy phim nhảm nhảm nhưng không có bộ nào bị kẹt cả.”
Lúc ấy, Tống Phi Lan lắc đầu, không biết là an ủi anh hay sao, khiêm tốn nói: “Em cũng là chó ngáp phải ruồi thôi, anh không biết câu ‘cứ hồn nhiên rồi sẽ bình yên’ sao?”
Thư ký đang đứng ngoài phòng làm việc thu dọn đồ đạc, thấy cậu tới liền nói: “Nếu anh tới rồi thì tôi đi ăn nhá. ”
“Đi đi đi đi!”
Tống Phi Lan không thèm gõ cửa đã trực tiếp bước vào, Đào Nguyên đang đứng duỗi người trong phòng tiếp khách, thấy cậu liền hỏi: “Bên quán xong rồi à?”
“Hôm nay không có ai, trời lạnh thế này chắc mọi người ở nhà hết rồi.” Tống Phi Lan giơ hộp cơm lên quơ quơ, cậu thả nó vào trên khay trà, lại sáp qua ôm eo Đào Nguyên, khoa trương cảm thán: “A, chồng đẹp giai, từ sáng tới giờ không được sờ rồi.” Dứt lời, cậu y như si mê mà hít hà mùi hương trên người anh.
Cơ thể Đào Nguyên rất cường tráng, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, đường cong bắp thịt và nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp vải mỏng truyền vào tay Tống Phi Lan làm con dê xồm trong người cậu nhảy tưng tưng.
“Chồng à, lát cơm nước xong bọn mình ngủ một giấc ha.”
Sau vụ lùm xùm ở nhà họ Tống kia, sóng gió dần dần cũng lặng xuống, Tống Đông Lai không nói gì, đại khái ban đầu cái câu “đoạn tuyệt quan hệ” kia bất quá chỉ là giận dỗi mà thôi.
Văn phòng cũ của Tống Phi Lan có một chiếc giường, vốn để làm chỗ nghỉ cho Đào Nguyên, sau khi mở quán cà phê, Tống Phi Lan căn bản trưa nào cũng chạy qua ngủ ké.
Đào Nguyên nhìn cậu lại nổi máu dê, không khỏi buồn cười, nâng mặt Tống Phi Lan nhéo một cái, nói: “Ăn cơm, tối về nhà chiều em. ”
Tống Phi Lan lúc này mới buông tay ra. Hai người vừa ăn vừa bàn về New Year’s Gala năm nay, Đào Nguyên đề nghị nghỉ ở công ty một lát rồi hãy sang thăm Tống Đông Lai, mang ít quà, chờ đến 30 hãy về nhà.
Tống Phi Lan nhìn anh, cẩn thận mở miệng: “Còn mẹ em thì sao ạ?”
“Em gọi điện thoại hỏi đi, anh thấy bác chưa chắc muốn ăn Giao thừa với mình đâu.” Đào Nguyên nuốt há cảo xuống: “Nếu bác đồng ý thì anh cũng không có ý kiến gì.”
Tống Phi Lan nhìn vẻ mặt của anh, nghĩ thầm, mặt anh vầy mà kêu không có ý kiến đó hả? Rõ ràng đang rất có ý kiến!
Vốn Nguyễn Ái Nùng không thích chuyện hai người cưới nhau, sau đó Tông Đông Lai còn tuyên bố muốn từ mặt Tống Phi Lan, bà ta càng cảm thấy Đào Nguyên đã dạy hư cậu, vì vậy rất ngứa mắt anh. Hai người thường ít khi sang nhà bà, mặc dù thỉnh thoảng có gặp, Nguyễn Ái Nùng cũng làm lơ Đào Nguyên, dù sao bà ta cũng cãi không lại vị phi tần “mềm mại đáng yêu” đang được sủng ái như anh.
Hai người ăn xong, dọn dẹp bàn, súc miệng chờ tiêu cơm rồi chui vào phòng nghỉ ngơi.
Tống Phi Lan ngủ trưa rất lâu, nếu không ai gọi chắc cậu có thể đánh một giấc tới tối, mỗi lần gọi cậu dậy phải nói là nhiệm vụ bất khả thi.
Ban đầu, khi công nhân tới đây lắp giường, họ cũng rất nghi ngờ phòng nghỉ ngơi thì cần giường to hai mét để làm gì, chỉ có Đào Nguyên mới hiểu mấy cái hình ảnh bị xen xọt trong đầu Tống Phi Lan.
Khi Đào Nguyên tỉnh lại đã là 2 rưỡi chiều, anh bụm chặt mũi miệng Tống Phi Lan làm cậu nghẹt thở đến nỗi giật bắn mình.
“Bộ anh không thể đánh thức em bằng một nụ hôn như công chúa ngủ trong rừng sao? Quả nhiên cưới được người ta rồi là trở mặt ngay, mấy lời ngot ngọt thuở mới yêu đâu?!”
Mỗi lần Tống Phi Lan ngủ trưa đều y như ngất xỉu, lúc thức dậy đầu óc vẫn choáng váng.
“Hôn hồi em chảy nước miếng tùm lum, ôm anh đòi làm bước tiếp theo mà có khi vẫn không tỉnh ấy chứ.” Đào Nguyên dở khóc dở cười búng trán cậu một cái: “Dậy đi làm nhanh.”
“Vậy thì anh cứ đường hoàng mà tiến hành bước tiếp theo đi, sao lại lãng phí thời gian thế…” Tống Phi Lan bò dậy khỏi giường, vừa mặc quần áo vừa nhỏ giọng nói: “Chẳng hiểu tình thú gì cả.”
Lại qua mấy ngày, Tống Phi Lan cùng Đào Nguyên mang theo quà năm mới đến tổng công ty của tập đoàn nhà họ Tống, không ngờ Tống Phi Khanh cũng ở đây, cậu nhóc đang ngồi bên ngoài đọc sách, thấy bọn họ đi vào thì có chút kinh ngạc, đứng lên chào hai anh.
Tống Phi Lan nhỏ giọng dặn: “Em đừng nói với dì nhé.”
Tống Phi Khanh sửng sốt, gật đầu một cái.
Khi hai người bước vào trong, Tống Đông Lai đang ngồi trên ghế da nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc mở mắt nhìn thấy bọn họ, ông cũng không lập tức mắng mỏ như trước mà hiện ra chút già nua, trong cổ ông dường như có đờm, ôn hòa hỏi: “Tới rồi à?”
“Dạ.” Hai người gật đầu, đặt quà lên bàn, Tống Phi Lan nói: “Bánh chiên (2) vừa ra lò, vỏ còn giòn lắm.”
Một nụ cười chợt nở trên gương mặt già cỗi của Tống Đông Lai, nụ cười kia treo trên môi một lúc lâu, ông mới đưa tay lấy ra một chiếc từ trong túi, cho vào miệng cắn. Đậu nghiền ngọt ngào từ bên trong tràn ra. Tống Phi Lan rót từ bình một li nước ấm, bảo: “Cái gì bố cũng có rồi, Đào Nguyên hỏi con bố thích ăn món nào, bọn con liền mua bánh này, có hai cái thôi, dạ dày bố không tốt, đừng ăn nhiều.”
Tống Đông Lai ăn xong một cái đã hơi đầy bụng, Tống Phi Lan nhờ người gọi Tống Phi Khanh vào ăn. Tống Đông Lai cũng chẳng nói gì, cha con bốn người ngồi trong phòng làm việc tán gẫu vài việc vặt vãnh, Tống Đông Lai kể: “Dạo này trong nhà không khí không tốt, ta sợ ảnh hưởng đến Phi Khanh nên đưa nó đến đây.”
Tống Phi Lan nghĩ thầm, Tống Đông Lai rốt cục vẫn biết suy nghĩ, cậu gật đầu đáp: “Vâng.”
Tống Phi Khanh ngồi cạnh ăn bánh chiên, uống hết một li trà, nghe bọn họ chậm rãi nói chuyện phiếm, mãi đến khi hai người Tống Phi Lan chào tạm biệt, cậu nhóc mới tiễn bọn họ đi.
Đào Nguyên rất có hảo cảm với đứa trẻ này, nhưng ngần ngại chuyện của Tống Tư Duy nên cũng không thân cận. Tống Phi Lan lại không cố kỵ gì, bảo: “Em vào đi, không cần tiễn bọn anh đâu.”
“Anh!” Tống Phi Khanh chợt kêu lên.
“Sao thế?”
Tống Phi Khanh đứng đó hồi lâu, hai tay cậu nắm chặt lai quần, cuối cùng nói: “Em… thay mọi người xin lỗi anh.”
————————————————
(1) Máy cho ăn tự động:
(2) Bánh chiên: