Chương 5
Sau khi nam thần ở trong bếp ‘binh lách cách bùm’ tàn phá một hồi, cậu không chịu nổi nữa đành vào nhận nhiệm vụ rửa chén.
Đều nói ở chung với người nghèo là một cách trải nghiệm cuộc sống! Bằng không sau này lỡ lập gia đình, sao biết chia sẻ công việc nhà với nhau, chung sống hạnh phúc?
Cậu lấy găng tay cao su màu hồng đeo vào, vừa rửa vừa nói với nam thần đang khoanh hai tay ở bên cạnh:
“Boss, anh đừng nghĩ rằng tình yêu là tất cả, cuộc sống này cũng phải có những mối quan hệ khác nữa. Một đoạn tình cảm … À thì, ách … thậm chí dưới một mái nhà, mọi người phải chia sẻ công việc với nhau mới có thể tồn tại như một ‘gia đình’ thật sự.”
Boss yên lặng nghe cậu lải nhải, có lẽ là không nghe lọt tai nữa, hời hợt nói một câu:
“Ừ, tôi sẽ chịu một phần việc nhà.”
Mấy năm gần đây chắc chắn nam thần trữ không ít tiền, nhưng đang đứng trên đầu ngọn gió, lại chuẩn bị trở mình, thế nên mỗi một đồng tiền đều có chỗ dùng khác nhau.
Huống gì giá thuê nhà bây giờ đắt đỏ như vậy …
Nghĩ thế, cậu chuyên chú nhìn vào bọt xà phòng trong bồn rửa, nói:
“Ủy khuất anh rồi, Boss.”
… Cùng lắm thì không để anh phải dọn dẹp WC.
Nam thần chần chừ một chút, giống như lắc đầu, cậu nhìn không rõ lắm.
Bầu không khí trầm mặc bao trùm lấy hai người, một lúc sau nam thần mở miệng:
“Trợ lý Khang … Khang Ngôn, tại sao cậu lại rời đi cùng tôi?”
Động tác rửa chén trên tay dừng lại, cậu cười cười.
Đã sớm nghĩ tới kiểu gì Boss cũng sẽ hỏi vấn đề này.
Lúc Boss nhìn quanh văn phòng, cậu nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh. Anh nói với mọi người:
“Tôi sẽ trở lại.”
Không có một chữ dư thừa, cũng không có chút do dự nào.
Cậu biết, anh đã thật sự, thật sự quyết tâm dành lại những gì vốn là của anh.
Chị Quỳnh, chú Lý là người bậc lão làng thì không nói. Cậu, Tiểu Bình, A Lực bốn năm trước nhờ Boss dẫn dắt, cùng nhau làm việc mới có thực lực ngày hôm nay.
Bốn năm trước bọn cậu vừa tốt nghiệp đại học, không có một chút gì nổi bật cả. Một trang nhiệt huyết, không biết đã vấp ngã bao nhiêu lần, thức biết bao nhiêu đêm, idea cứ bị khách hàng từ chối hết lần này đến lần khác, nhưng chưa bao giờ bỏ cuộc.
Cậu không có nhiều khả năng về kinh doanh, đi theo Boss được 1 năm thì anh nói với cậu:
“Khang Ngôn, cậu là người thận trọng, đến làm trợ lý của tôi đi.”
Công việc quan trọng hay không quan trọng gì nam thần cũng rất ít giao cho cậu, có lẽ là bản thân cậu quá vô dụng, không đủ quyết đoán để làm việc. Hơn nữa cậu và anh không quá thân, lúc anh muốn giữ cậu lại quả thật làm cậu thụ sủng nhược kinh.
Bốn năm sau, Tiểu Bình đã có gia đình, A Lực trên còn mẹ già, dưới có bạn gái cần phải chăm sóc.
Chắc hẳn anh cũng biết chuyện này, cho nên không miễn cưỡng bọn họ, không trách bọn họ không đi theo anh.
Thời gian trôi, năm tháng qua, có một số thứ đã buông xuống thì vĩnh viễn không thể cầm lên được nữa.
Nghĩ tới đây, cậu lại nổi lên thương cảm chẳng đúng lúc gì hết.
Bầu không khí đã đủ ảm đạm lắm rồi, cái câu “Tôi không có gì để nói cả” so với kịch bản bi thảm trong phim còn khó nói hơn.
Nam thần nhìn cậu không rời mắt, dường như đang chờ câu trả lời của cậu.
Cậu rửa bát đĩa sạch sẽ, cởi găng tay ra.
Nhìn mặt nam thần, mắt đối mắt vô cùng đường đường chính chính. Đặc biệt dùng bộ dáng của mấy cô gái ngày nay, hai tay tạo thành hình trái tim để trước ngực trái.
Nháy mắt với anh.
Mặt nam thần phút chốc tối sầm lại, ánh mắt phảng phất như lên án:
“Cậu đang đùa bỡn tôi đi.”
Ai nha đừng nói, bắt nạt nam thần thú vị lắm đó.