Chương 11: Nhập phủ
Phủ Tứ Bối lặc
Tuệ Châu ngồi trên ghế, để cho Tố Tâm và Vương ma ma mà phúc tấn phái đến giúp cô tháo trang sức, thay xiêm y, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: tình hình là mình đã gả đến đây rồi mà Tứ a ka Dận Chân vẫn chưa tới, mất công lúc ở nhà phải tốn cả một buổi chiều để trang điểm, bây giờ thì toàn bộ đều bị tháo ra hết.
"Cách cách, mọi thứ đều đã ổn thỏa, phiền ngài ngồi đây chờ Tứ Bối lặc tới. Nô tỳ bây giờ sẽ sai người đi bẩm báo lại cho phúc tấn, người thấy sao ạ?” Vương ma ma cười cười, nói với Tuệ Châu.
Tố Tâm quay sang nhìn Tuệ Châu một hồi, trong lòng đã biết phải làm gì. Nàng cầm lên một cái hà bao mười hai lượng bạc cùng một chiếc nhẫn đá quý, tự mình đặt vào tay của Vương ma ma, lên tiếng: “Ma ma đã vất vả rồi, cái này là của nô tỳ thay tiểu thư cảm ơn ma ma. Ma ma là hầu cận đắc lực bên cạnh phúc tấn, tiểu thư nhà nô tỳ mới vào phủ, còn nhiều điều chưa được rõ, sau này xin ma ma chỉ giáo thêm.”
Vương ma ma tiện tay nhận lấy hà bao, bụng lại nghĩ vị cách cách mới đến này đúng là người thức thời, biết lễ nghĩa, không như mấy vị trong những viện khác không biết tự lượng sức mình, nhưng ngoài mặt vẫn không thay đổi, thay vào đó nụ cười có phần sâu hơn, nói: “ Nô tỳ cũng không làm bộ làm tịch nữa. Cách cách, Tố Tâm cô nương, nếu hai vị cảm thấy lời của nô tỳ nói nghe lọt tai, vậy thì xin tiếp thu. Bối lặc gia là người cực kỳ coi trọng các quy củ, trước hết Tố Tâm cô nương phải sửa lại cách gọi, phải gọi là chủ tử. Còn phúc tấn của chúng ta cũng là một vị chủ nhân hòa nhã hào phóng, nếu không thì sao còn đặc biệt phái nô tỳ tới giúp cách cách chuẩn bị. Thật ra thì, việc trong phủ cũng không có gì lớn, quy củ chỉ là hơi nhiều một chút, chỉ cần không vi phạm đến phép tắc, đương nhiên phúc tấn sẽ không quản đến. Uhm… nhìn giờ cũng không còn sớm nữa, gia có lẽ là cũng đã dời thư phòng đến đây rồi, nô tỳ còn phải trở về chỗ phúc tấn. Nô tỳ xin cáo lui, cách cách.”
Tuệ Châu gật gật đầu, cất tiếng: "Làm phiền ma ma rồi, Tố Tâm, thay ta tiễn ma ma."
Tiếp theo, để Tố Tâm tiễn Vương ma ma, cô gọi tất cả nô bộc phục vụ trong viện này lại, thưởng cho mỗi người một lượng bạc, rồi cho lui cả. Được một lúc thì tiểu thái giám bên cạnh Dận Chân – Tiểu Lộc Tử đến viện Tuệ Châu báo: “ Nô tài Tiểu Lộc Tử thỉnh an tân cách cách. Bối lặc gia bảo nô tài tới đây thông báo một tiếng, khoảng chừng một khắc sau sẽ đến.”
Tuệ Châu gật đầu một cái, Tố Tâm liền thưởng tiền cho hắn. Sau khi cám ơn Tiểu Lộc Tử, Tố Tâm quay sang nói với Tuệ Châu: “ Tiểu thư….chủ tử, Bối lặc gia sắp tới, nô tỳ bây giờ lui xuống trước. Xin chủ tử cứ yên tâm, sớm mai nô tỳ sẽ gọi chủ tử dậy để đi thỉnh an phúc tấn. Kính xin chủ tử đêm nay hành sự cẩn trọng.”
Tuệ Châu không để ý đáp một tiếng. Hiện tại, cô không thể để tâm đến nhiều chuyện khác được nữa, nghĩ đến lúc mình tóc buông xõa xượi, trên người mặc cái yếm uyên ương màu hồng cùng với chiếc tiết khố* trắng kia, khoác một lớp sa y mỏng manh trong suốt hồng đào, ngồi trên giường chờ Dận Chân lâm hạnh, cô thấy cứ kỳ kỳ thế nào ấy. Rốt cuộc là tiếp theo nên ứng phó thế nào đây?
* qυầи ɭót
Cô cũng chẳng kịp nghĩ nhiều hơn, tiếng ken két vang lên, cửa phòng bị đẩy ra.
Một người đàn ông khoác chiếc áo màu xanh lam bước vào. Hắn trông khoảng chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mặt vuông chữ điền, mày kiếm, đôi con ngươi trong mà lạnh lẽo làm cho đôi mắt thêm phần thâm sâu, trong suốt như không thấy đáy, mũi thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, nghe nói là người đàn ông mà có đôi môi mỏng, hẳn sẽ bạc tình. Vóc người hơi gầy nhưng cao, lưng thẳng.
Tuệ Châu biết hắn chính là hoàng đế Ung Chính tương lai, hiện tại là Bối lặc gia, Tứ a ka Dận Chân, cũng là đức ông chồng sau này cô phải nhờ cậy dựa dẫm.
Hít sâu một hơi,Tuệ Châu cố làm ra vẻ dịu dàng hiền thục, theo phép tắc cúi người hành lễ với Dận Chân, sau đó chậm rãi lên tiếng: “ Nữu Hỗ Lộc thị Tuệ Châu, xin thỉnh an Tứ gia, gia cát tường.” Rồi cô khom khom người, phất khăn, chờ Dận Chân cho đứng lên.
Căn phòng yên tĩnh trở lại. Chỉ còn ánh nến cháy thỉnh thoảng tanh tách vài tiếng. Cho đến khi Tuệ Châu ngờ rằng hắn sẽ chẳng nói gì cả, thì một âm thanh lạnh lẽo mới vang lên: “ Được rồi, miễn lễ.”
Tuệ Châu người cứng đờ thu khăn tay lại,rồi cúi đầu (nhãn quan tị, tị quan tâm) đứng lên, cố gắng để cho bản thân không lộ rõ ra sự khẩn chương hồi hộp. Sau đó cả căn phòng lại rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Bây giờ mình nên làm gì. Chẳng lẽ cứđứng như vậy sao? Hay là hắn gọi là muốn cô tiến lên để hỏi điều gì? Có phải là cũng nên nghĩ ngơi rồi hay không? Sét đánh ch.ết cô đi thôi, hoàng đế Ung Chính tương lai nói với cô có ba chữ rồi mặt lại lanh tanh là ý gì đây?
Đang miên man suy nghĩ, thì vị Đại Phật trước mắt cuối cùng cũng mở miệng: “ Ta đã rửa mặt, bây giờ thay quần áo thôi.” Nói xong, hắn đi về phía trước tới chiếc giường rồi đứng cách khoảng một bước chân, thong thả dang hai tay ra.
Sét vẫn là xuống đánh ch.ết hắn đi, Tuệ Châu nghĩ mà thấy căm phẫn. Cái chủ nghĩa phong kiến đáng ch.ết, cái triều Thanh đáng ch.ết, lại thêm cả tên Dận Chân đáng ch.ết này nữa. Đầu tiên là lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, và giờ thì để cho một đứa nhóc mười hai mười ba tuổi là cô đây phục vụ hắn. Được rồi, không thể để chuyện nhỏ làm hỏng chuyện lớn**, hắn sau này sẽ là cha mẹ, sẽ là áo cơm của cô đấy.
**人在屋檐下不得不低头 (nhân tại ốc diêm hạ bất đắc bất đê đầu)
Hít sâu thêm lần nữa, cô từ từ đi tới trước mặt Dận Chân, tay run rẩy tháo từng chiếc cúc áo trên y phục của hắn. Mấy cái cúc ch.ết tiệt này, sao lại khó tháo như vậy chứ?
"Để ta." Dận Chân nhìn vị cách cách trước mắt mà Hoàng a mã đã ban cho mình, tướng mạo thanh tú, cũng có thể là vì gương mặt tròn tròn và thân thể khỏe mạnh hồng hào, nhìn trông lớn hơn so với tuổi thật một chút. Lúc này tuy cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng nhìn đôi tay run rẩy cũng biết là đang rất khẩn trương. Trông qua có thể nói là người hiền lành đôn hậu, lại có chút đáng yêu, chắc cũng là người hiểu lễ nghĩa, sẽ không giống mấy vị thiếp thất chán ngắt kia vừa mới được sủng ái đã diễu võ giương oai.
Nghĩ tới đây, Dận Chân hơi nhíu mày. Song, khi quay ra thấy Tuệ Châu khó khăn lắm mới lấy lại được vẻ bình tĩnh, mới đỡ cô dậy. Cô không biết phải nói gì liền đứng qua một bên, không làm cho vị gia này mất hứng.
"Ngủ đi." Nói xong, Dận Chân cầm y phục đưa ra.
Tuệ Châu vội vàng tiến lên nhận lấy, cất nó ngay ngắn ở một chỗ, lại đến hầu hạDận Chân cởi giày tất, hầu hạ hắn lên giường. Cô thì ngồi ở mép giường, cố buông màn xuống với tốc độ chậm nhất có thể, đầu óc quay mòng mòng, tiếp theo thì phải làm sao Đang nghĩ, cô đột ngột bị kéo vào một cái ôm ấm áp…………
Viện của phúc tấn
"Ma ma, ngươi dù sao cũng là hạ nhân lâu năm của ta, ma ma thấy người đó thế nào?”
"Trông có vẻ là một người an phận thủ thường, thậm chí lão nô còn cảm thấy phải nàng ta có chút mềm yếu, nhưng là một hiểu biết,còn về phần dung mạo thì so với vị mới tới phủkia thì chắc là không bằng.”
"Được, ta tin tưởng con mắt nhìn người của ma ma. Nếu thật sự tốt như vậy, ta cũng hi vọng nàng ta có thể vì gia mà khai chi tán diệp ( sinh con đẻ cháu). Đừng giống như ai kia, có hai đứa con trai rồi, thì hành xử tùy tiện." Dừng một chút, dường như không kìm chế nổi " Đúng vậy a, con trai ta……….”
"Chủ tử, nô tỳ biết người khổ, kể từđại a ka Hoằng Huy ra đi, thì người......, nhưng trong phủnày cần có người làm chủ, người mới chính là chủ nhân thật sự của phủ Tứ bối lặc mà.”
"Được rồi, ma ma, bà lui xuống đi......"
Đêm nay, trăng sáng vằng vặc.
Ở phủ Tứ Bối Lặc, một vài viện của mấy vị chủ tử đèn dẫu mãi vẫn chưa tắt, cũng như một đêm tháng trước, yên tĩnh nhưng chẳng yên bình.